Không Tỉnh

Chương 37: Luyến tiếc nhân tài



Tạ Hồng Trần buông Hoàng Nhưỡng ra, trong đầu trải qua trăm lần suy nghĩ, nhưng vẫn không hề có thông tin của người này. Hắn không thể giải thích nổi sự chấn động trong lòng lúc mới gặp nữ tử này.

Hoàng Nhưỡng đương nhiên nhìn ra hắn đang thất thần —— hầu hạ hắn một trăm năm, từng nét mặt dù chỉ nhỏ nhất của hắn Hoàng Nhưỡng cũng có thể phát hiện. Nàng ôm đầu vai bị thương, nhịn đau nói, “Ân tình của Tông chủ, tiểu nữ xin hậu tạ sau. Ta… ….” Nàng đè vai, đi cũng không đi được. Hai mắt nàng nhắm chăt, ngửa mặt ngã xuống đất—— giả vờ hôn mê. Tạ Hồng Trần đương nhiên sẽ không để mặc nàng té ngã trên đất.

Hắn duỗi tay ôm lấy Hoàng Nhưỡng, suy nghĩ một hồi, hỏi: “Vị cô nương này, nhà nàng ở đâu?”

Lời này vừa được thốt ra, một đám thôn dân mồm năm miệng mười, chỉ hận không thể báo ra cả tổ tông mười tám đời nhà Hoàng Nhưỡng cho Tông chủ biết. Tạ Hồng Trần cũng đã nghe ra chỗ ở của Hoàng Nhưỡng. Hắn bế Hoàng Nhưỡng lên, đi đến Hoàng gia. Hoàng Nhưỡng để mặc hắn bế lên, từ trung tâm trấn chạy thẳng về Hoàng gia.

Khoảng cách này đối với Tạ Hồng Trần mà nói chỉ gần trong gang tấc. Nhưng đối với Hoàng Nhưỡng mà nói, lại giống như vô cùng xa xôi. Năm đó tại Kỳ Lộ Đài, nếu như nàng làm nũng quá, Tạ Hồng Trần thỉnh thoảng cũng sẽ ôm nàng như vậy. Từ viện nhỏ đi thẳng một đường đến phòng ngủ.

Đoạn đường kia chỉ khoảng trăm bước, nhưng nàng lại như đắm chìm trong đường mật mênh mông ngọt ngào.

Hoàng Nhưỡng nhắm mắt lại, tất cả các giác quan của thân thể đều mở rộng.

Nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập của người này, có thể ngửi được hương hoa lan lành lạnh trên người hắn. Cách một tầng vải dệt, nàng thậm chí có thể cảm nhận bàn tay dày dặn ấm nóng của hắn. Trong nháy mắt đó, thời gian giống như chưa từng dừng lại. Nàng vẫn đang ở Kỳ Lộ Đài, mà hắn thì hiếm có lúc thỏa hiệp.

Tạ Hồng Trần… với nàng, cái tên này như một chú ngữ. Có điều nàng niệm cái tên này hơn trăm năm, lúc vui có, lúc buồn có, lúc bi thương có, lúc oán hận cũng có, nhưng lại chưa bao giờ linh nghiệm.

Ha, Hồng Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Trong trấn đã sớm có thôn dân chạy về trước, báo tin cho Hoàng Thự. Hoàng Thự nghe sơ qua không hiểu gì, hỏi: “Cái gì?”

Thôn dân nhanh mồm nhanh miệng đáp: “Vừa rồi Thập cô nương vì cứu người mà đánh nhau với chuột yêu, bị thương. Tạ tông chủ đang ôm nàng ấy về nha.”

“Tạ tông chủ? Tạ tông chủ nào?”Hoàng Thự đã thầm kiểm tra lại người họ Tạ trong vòng mười tám dặm quanh thôn một lần. Nhưng vẫn không thấy môn hộ nào môn đăng hộ đối với nhà mình. Lão nhất thời có chút oán trách ——gần như không biết tên cuồng đồ nào ôm nữ nhi nhà mình về, nếu để người ngoài biết, tương lai lỡ có làm mai cũng sẽ bị giảm sính lễ. Bảng giá của Hoàng Nhưỡng cũng không thấp, lão còn đang chờ triều đình chia trấn Tiên Trà cho lão đây!

Trong lòng Hoàng Thự rất không vui, bước nhanh ra ngoài cửa. Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa có người tiến vào. Hoàng Thự ngẩng đầu nhìn lại, cả người đều kinh sợ. Tạ Hồng Trần mặc áo trắng phiêu dật. Khí độ xuất trần, tựa như trăng như sao trên trời không thể hái được. Hắn ôm Hoàng Nhưỡng tiến vào, hỏi: “Gia chủ đâu?”

Âm sắc linh hoạt kỳ ảo, mang theo cảm giác khoan dung nhân ái của một bậc thượng vị giả.

Hoàng Thự chạy đến trước mặt hắn, bỗng chốc trở nên lùn đi một mẩu. Lão vội nói: “Tiểu nhân chính là gia chủ Hoàng thị. Xin hỏi ngài là…”

Tạ Hồng Trần gật đầu, ôn hòa nói: “Tạ Hồng Trần của Ngọc Hồ Tiên Tông, từng gặp qua Hoàng công.”

Cái tên này tựa như sấm chớp đùng đoàng, khiến Hoàng Thự lảo đảo choáng váng. Hơn nửa ngày sau lão mới nói: “À…… à……” Sau đó giật mình bừng tỉnh, bấy giờ mới như phản ứng kịp, “Tạ, Tạ tông chủ!”

Trong thời gian ngắn, Hoàng Thự thế mà lại không biết phải nói gì mới tốt. Lão không ngừng chà xát tay, mãi một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Ngài… sao ngài lại tiên giá đến trấn Tiên Trà này?”

Tạ Hồng Trần nhíu mày, hỏi: “Vị cô nương này là gì của ngươi?” Hắn đã nhìn ra, nam tử trước mắt không hề quan tâm đến người bị thương.

Hoàng Thự vội hỏi: “Nàng là nữ nhi thứ mười của ta, Hoàng Nhưỡng, ai nha, nàng đây là bị sao vậy? Thương thế có nặng không?” Lão đột nhiên phản ứng kịp, đây chính là cơ hội tốt nhất để bám víu lấy Tạ Hồng Trần! Vì vậy lão vội vàng nói: “Tạ tông chủ hãy nhanh đưa nàng về phòng, ta đây đi mời đại phu.”

“Không cần.” Tạ Hồng Trần được lão chỉ dẫn, ôm người trong lòng một đường đi thẳng đến tiểu viện của nàng. Hoàng Nhưỡng… hắn yên lặng lặp lại cái tên này ở trong lòng. Thật sự quá quen, có một loại cảm giác như kiếp trước duyên sau, kiếp này gặp lại.

Ngay cả lúc ôm người vào trong ngực, hắn cũng có cảm giác rung động, giống như giữa bọn họ từng có một khoảng triền miên xót xa. Chuyện này…. Làm sao có thể? Hắn là người tu hành, coi dục niệm như tâm ma. Xưa nay bên người chưa từng có nữ tử phụng dưỡng.

Tạ Hồng Trần đi vào khuê phòng của Hoàng Nhưỡng, mành lụa trong khuê phòng Hoàng Nhưỡng ánh lên sắc vàng, móc ngọc treo hai túi phúc nhỏ. Lộ ra sự dịu dàng đáng yêu của nữ tử. Tạ Hồng Trần đặt nàng lên giường, tiện tay lấy một viên đan dược trong pháp bảo trữ vật ra, đút vào miệng nàng.

Hoàng Thự ở bên hít một ngụm khí lạnh, có vẻ cực kỳ đau lòng —— đan dược do đích thân Tạ Hồng Trần luyện chế, phải là vật quý giá cỡ nào? Đan dược kia vào miệng là tan, căn bản không cần phải nuốt. Hoàng Nhưỡng nhanh chóng cảm thấy dược tính lan tỏa khắp người, miệng vết thương mát rượi. Tạ Hồng Trần ngồi ở bên giường, mãi cho đến khi Hoàng Thự nói: “Nếu Tông chủ đã đến, không bằng ở lại Hoàng gia dùng bữa, cũng cho ta được bày tỏ tâm ý, được không?”

Với tính tình Tạ Hồng Trần, hắn đương nhiên không đến mức dừng lại chỉ vì một trấn nhỏ. Ngay cả người mặt dày như Hoàng Thự lúc đưa ra lời mời này cũng không ôm chút hi vọng gì. Nhưng mà Tạ Hồng Trần lại nói∶ “Vậy thì quấy rầy Hoàng công rồi.”

Hoàng Thự quả thực không dám tin vào những gì mình nghe thấy —— trời đất ơi! Lão thế mà có được may mắn chiêu đãi tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông!

Lão vội vã nói: “Không dám không dám, tiểu nhân đây sẽ tự mình sắp xếp!” Lão mang theo vẻ mặt hồng hào phơi phới, đón ánh mắt của một đám hương thân, vội vội vàng vàng ra lệnh sai người chuẩn bị yến tiệc.

Tạ Hồng Trần ngồi ở bên giường, Hoàng Nhưỡng đương nhiên biết mình cũng nên tỉnh rồi. Nàng mở mắt, muốn ngồi dậy. Tạ Hồng Trần nói: “Độc chuột trong cô nương đã được giải, chỉ cần băng bó vết thương là được.”

Hoàng Nhưỡng hãy còn đang khoác áo ngoài của hắn, nàng nói∶ “Lần này ít nhiều cũng nhờ Tông chủ ra tay giúp đỡ, ân tình này của Tông chủ, A Nhưỡng ngày sau sẽ tìm cách báo đáp.”

Tạ Hồng Trần ừ một tiếng, hỏi: “Cô nương thân là thổ tu, vì sao lại tu kiếm thuật?”

Hắn chỉ điển tịch trong phòng, thì ra là vừa rồi hắn đã liếc thấy những vật Hoàng Nhưỡng đặt trên bàn. Những quyển sách này, hiển nhiên chỉ người tu võ đạo mới hiểu được.

Đương nhiên là… Vì ngươi rồi.

Hoàng Nhưỡng cười lạnh trong lòng, trên mặt lại do dự. Một lát sau, nàng xuống giường, chắp tay hành lễ với Tạ Hồng Trần: “Chỉ vì ngưỡng mộ phong thái kiếm tiên, một lòng muốn ngao du nhân gian, hành hiệp trượng nghĩa, nên lúc này mới tu tập võ đạo. Khiến Tạ tông chủ chê cười rồi.”

Tạ Hồng Trần ừ một tiếng, chỉ vào một vật trên bàn, hỏi: “Vật này là thế nào?”

Hoàng Nhưỡng nhìn theo tay hắn chỉ —— đúng là con sâu lông Dương Lạt Tử kia. Nàng cười nói: “A Nhưỡng trời sinh ngu dốt, rất nhiều khi tu luyện sẽ thất thần. Vật này… có thể giúp ta nâng cao tinh thần.”

Nâng cao tinh thần?

Tạ Hồng Trần giơ tay chọt con sâu lông Dương Lạt Tử kia, nhất thời rút tay về, hiển nhiên, hắn đã rõ công hiệu của thứ này. Hắn cười gượng. Vẻ mặt Hoàng Nhưỡng co quắp, nói: “Cách của người ngốc, không đáng coi trọng.”

“Ngươi có lòng quyết chí học tập, rất tốt.” Tạ Hồng Trần không ngại khen ngợi, hắn đương nhiên sẽ không để ý. Trăm năm ngoài mộng, hắn luôn thích người có chí cầu tiến. Luôn đặc biệt quan tâm chăm sóc những đệ tử hiếu học.

“Ngươi đã ham học như vậy, vì sao căn cơ mới chỉ ở mức cơ bản?” Hắn hỏi.

Điều này hiển nhiên là đang chê tu vi của Hoàng Nhưỡng nông cạn rồi. Hoàng Nhưỡng nói: “Tông chủ có điều không biết, Hoàng gia lấy thổ tu làm đầu, lấy gây giống mà sống. A Nhưỡng tu võ đạo cũng chỉ là lúc nhàn hạ ngẫu nhiên. Chứ không thể coi đây là lẽ sống.”

Tạ Hồng Trần gật đầu, hắn thân là tông chủ, biết rõ tình cảnh của những tiểu yêu tầng cấp thấp nhất này, cho nên thuận miệng nói: “Nói như thế, ngươi củng cố căn cơ, tu luyện đúng phương pháp đã là vô cùng hiếm có rồi.”

Đó là đương nhiên. Bên ngoài mộng vì bồi dưỡng Tạ Tửu Nhi, Hoàng Nhưỡng đã tốn bao nhiêu công sức?

Nàng trả giá bằng cả tâm huyết, làm sao Tạ Hồng Trần có thể biết được?

Hoàng Nhưỡng tỏ vẻ cung kính, nói: “Chỉ là trông mèo vẽ hổ thôi. Nguyên nhân vì không có sư phụ chỉ điểm, cho nên ta không hề dám tu luyện tùy ý.”

Tạ Hồng Trần hiển nhiên rất hài lòng về điều này, hắn nói∶ “Con đường tu tiên vừa khó khăn lại hung hiểm, nếu tự mình tu luyện thì quả thật hung hiểm trùng điệp.”

Hoàng Nhưỡng gục đầu xuống, có vẻ mất mát, nói∶ “A Nhưỡng xuất thân hàn vi, nếu muốn bái được danh sư dạy bảo e là nói dễ hơn làm?”

Tạ Hồng Trần gật đầu, lần thứ hai hắn quét mắt nhìn phòng của Hoàng Nhưỡng, thấy trên tường, trên bàn, rất nhiều nơi đều là những ghi chú tâm đắc của nàng trong lúc tu luyện. Thật ra có rất nhiều kiến giải, quả thật bất phàm.

—— Đó là đương nhiên. Hoàng Nhưỡng biết hôm nay hắn sẽ đến, há có thể không chuẩn bị trước sao? Hơn nữa ngoài mộng mặc dù nàng không tu võ, nhưng dù gì cũng từng làm Tông chủ phu nhân Ngọc Hồ Tiên Tông một trăm năm. Chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy qua heo chạy.

Tạ Hồng Trần cảm thấy nàng có chỗ bất phàm, nếu như chiếu theo tính tình của hắn, đại khái sẽ đề xuất đưa nàng vào Tiên môn. Nhưng không biết vì sao, hắn lại đè nén suy nghĩ này lại.

Hắn chậm rãi bước ra khỏi khuê phòng của Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng đành phải cùng theo ra ngoài.

Tạ Hồng Trần nhìn quanh trong viện, thấy bên trong bày rất nhiều chậu gieo trồng hạt giống, hắn thuận miệng hỏi: “Ngươi đã là thổ yêu, có thể gây được giống cây nổi tiếng không?”

Hoàng Nhưỡng giật mình, sau đó đáp: “Ta… không có chí ở đây. Cũng không cho ra được giống cây nào tốt.”

Tạ Hồng Trần hỏi những lời này vốn là vô tâm. Nhưng Hoàng Nhưỡng lại thành thật mà đáp, thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.

—— Ngọc Hồ Tiên Tông có đặt tại trấn Tiên Trà một Động Thế Nhãn. Tuy đây chỉ là trấn nhỏ, nhưng thân là tông chủ hắn cũng có xem xét qua. Hoàng Nhưỡng quản lý việc làm ăn của cả Hoàng gia, nhưng lại không cho ra được giống cây nào nổi tiếng. Đây không phải chuyện lạ sao?

Hắn nói: “Nghe nói Hoàng gia có một kỳ nữ, đã từng gây giống lương thực tốt, vô cùng nổi tiếng vào năm hạn hán kéo dài.”

Hoàng Nhưỡng khẽ à một tiếng, nói: “Bẩm tông chủ, đúng là vậy. Nàng này tên là Đới Nguyệt, là thị nữ bên người của ta.”

Tạ Hồng Trần gật đầu, nói: “Nghe nói nàng ta chỉ là nô bộc, ngươi thân là chủ nhân của nàng lại không chiếm lấy công này, có thể thấy được tâm tính ngươi thuần khiết, vô cùng hiếm có.”

Cái này mà hiếm có sao? Hồng Trần à, thứ chân chính khó có được vẫn còn ở phía sau nha. Hoàng Nhưỡng khẽ nói trong lòng. Nhưng trước mặt nàng vẫn cung kính đoan trang, đáp: “Chuyện này... Nhưỡng không nhận nổi sự tán thưởng như vậy của tông chủ.”

Trải qua một thời gian nói chuyện ngắn ngủn, Tạ Hồng Trần đã ấn tượng rất tốt về Hoàng Nhưỡng.

Nàng không hề dao động vì thân phận địa vị của hắn, lời nói khéo léo, tâm tính cũng thuần lương. Hơn nữa nhìn khuê phòng này là biết nàng hiếu học khắc khổ. Là một mầm mống không tệ.

Tiểu yêu tầng thấp nhất gia nhập Tiên môn đúng là khó khăn, nhưng nếu có hắn ở đây, đương nhiên không thành vấn đề. Tạ Hồng Trần không biết mình đang do dự điều gì mà vẫn không mở miệng nói ra điều này —— Hoàng Nhưỡng khoác áo ngoài của hắn, khiến cho hắn cảm thấy đặc biệt thân thiết.

Đúng vào lúc này, Đới Nguyệt tiến vào, nàng ta đi tới trước mặt Tạ Hồng Trần, hành lễ nói: “Tạ tông chủ, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, gia chủ mời ngài an tọa.”

Tạ Hồng Trần gật đầu, Hoàng Nhưỡng lập tức nói: “A Nhưỡng nguyện dẫn đường thay tông chủ…... Nhưng nếu cứ thế này vào bàn không khỏi hơi bất nhã. Vẫn mong cho ta chút thời gian thay đồ.”

Trên người nàng còn đang khoác áo ngoài của Tạ Hồng Trần, xiêm y bên trong bị chuột cắn qua, đương nhiên cần thay y phục. Tạ Hồng Trần cũng không thấy lạ, bèn nói: “Được.”

Hoàng Nhưỡng khẽ cúi đầu với hắn, sau đó đi vào thay y phục.

Đới Nguyệt lén nhìn hai người, trong lòng nàng ta giống như bị một cây kim đâm ngang xiên dọc. Lại là như thế này, lần trước Thu đại nhân cũng vậy, lần này nhìn thấy Tạ tông chủ nàng cũng lại chơi chiêu cũ.

Tạ Hồng Trần đương nhiên không biết tâm tư của nàng, hắn đứng yên dưới mái hiên chờ Hoàng Nhưỡng. Mái hiên màu xanh đen, mà hắn thì một thân y phục tuyết trắng, tay áo phấp phới, sạch sẽ không nhiễm bụi trần.

Đới Nguyệt thậm chí không dám nhìn hắn lần thứ hai, nàng ta nói: “Chờ Thập cô nương thay y phục xong chỉ e sẽ hơi muộn, Đới Nguyệt nguyện pha cho tông chủ tách trà ạ.”

“Ngươi chính là Đới Nguyệt?” Tạ Hồng Trần mới vừa nghe Hoàng Nhưỡng nói về thị nữ bên người này, lúc này khó tránh khỏi nhìn nàng ta nhiều hơn chút.

Đới Nguyệt vội nói: “Nô tỳ tiện danh, không dám làm bẩn lỗi tai tông chủ.”

Tạ Hồng Trần bật cười, lúc hắn cười tựa như muôn vàn tuyết rơi hoa nở nơi nhân gian: “Người đời đều như vậy, sao chia sang hèn? Nghe nói Thành Nguyên năm đầu là ngươi gây trồng được giống lương thực tốt, cứu vô số nạn dân. Đới Nguyệt cô nương công đức vô lượng.”

Đới Nguyệt chỉ biết hắn tôn quý, không nghĩ tới hắn lại hiền lành dễ thân như vậy. Nàng ta nhất thời nói: “Tạ tông chủ quá khen, Đới Nguyệt hổ thẹn không dám nhận.”

Tạ Hồng Trần đáp: “Ta thấy ngươi có nửa huyết thống yêu hồ, không hề có xuất thân thổ yêu. Có được tài năng như vậy quả đúng là thiên phú trác tuyệt.”

Đới Nguyệt nào dám nhận lấy một câu “Thiên phú trác tuyệt” của hắn? Nhưng hắn là Tạ Hồng Trần đấy!

Người đứng đầu Ngọc Hồ Tiên Tông ấy vậy mà lại chính miệng khen ngợi mình? Đầu óc Đới Nguyệt đều có chút choáng vang, nhưng cảm giác lâng lâng này quá sướng, nàng ta không giải thích được chân tướng, ngược lại nói: “Nô tỳ lấy làm hổ thẹn.”

Tạ Hồng Trần nói: “Vi muôn dân trăm họ mà mưu cầu phúc lợi, sao lại hổ thẹn?”

Tim Đới Nguyệt đập rộn lên —— nghe lời Tạ Hồng Trần nói thì có vẻ có ấn tượng khá tốt về mình! Nếu hắn có thể xóa bỏ nô tịch cho mình thì…

Nàng ta càng nghĩ càng động lòng, trên đời này ngoài triều đình, chỉ sợ cũng chỉ có Ngọc Hồ Tiên Tông mới có thể cho nàng ta tiền đồ rộng mở. Mà hết thảy mong muốn của nàng ta, thật ra chỉ cần một câu nói vô cùng đơn giản của Tạ Hồng Trần!

Nghĩ tới đây, nàng ta buồn bã, nói: “Đới Nguyệt chỉ là một nô tỳ, dù có công đức cũng là công đức của gia chủ, tất nhiên không dám kể công.”

Tạ Hồng Trần có vẻ đăm chiêu: “Có thiện tất có hồi báo, cô nương chắc chắn sẽ được phúc báo.”

Hắn vẫn chưa mở miệng đồng ý, nhưng những lời này lại tựa như bao hàm vô hạn khả năng. Trong lòng Đới Nguyệt nhất thời tràn ngập vui mừng.

Chính vào lúc này, Hoàng Nhưỡng đã thay xiêm y xong. Nàng quay lại cửa phòng, khẽ cúi đầu nói∶ “Đã khiến Tạ tông chủ phải chờ lâu. Áo khoác của tông chủ… Xin cho A Nhưỡng giữ tạm, chờ sau khi giặt sạch sẽ trả lại cho tông chủ.” Nàng giữ lại chiêu sau, lỡ không câu được Tạ Hồng Trần thì còn có cái cớ mà đi tìm hắm.

“Không sao.” Tạ Hồng Trần chắp một tay sau lưng, “A Nhưỡng hãy dẫn đường.”

Một tiếng “A Nhưỡng này” không khỏi quá mức thân thiết. Lời vừa ra khỏi miệng, đến hắn cũng sửng sốt. Nhưng Hoàng Nhưỡng lại phảng phất như chưa tỉnh, nàng khẽ cười, nói∶ “Xin mời tông chủ.”

—— Đương nhiên là vô cùng thuận miệng rồi, nhân duyên trăm năm, trải qua si mê, trải qua điên cuồng. Phong thái đệ nhất kiếm tiên cái gì, thượng sư danh môn yên bác cái gì, tông chủ tiên tông ít ham muốn cái gì. Đây đều là thứ bị nàng giẫm nát trên bùn đất tại Kỳ Lộ Đài.

Khi đó Tạ Hồng Trần bị lột trần từng lớp vỏ bọc cao ngạo bên ngoài, vừa vặn chỉ còn lại một người này.

Hoàng Nhưỡng đi ở phía trước, Tạ Hồng Trần chậm rãi đi theo sau.

Hôm nay nàng vẫn xiêm y vàng nhạt, dịu dàng như khoác lên mình lớp ánh dương năm tháng. Gió mát khẽ thổi qua, thổi bay dây buộc trên eo nàng, vạt áo phất phới lắc lư, như chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.

Tạ Hồng Trần im lặng dời ánh mắt.

Hoàng Nhưỡng dẫn theo hắn, một đường đi thẳng tới yến sảnh.

Hoàng Thự đang rất là cao hứng, thấy Hoàng Nhưỡng và hắn cùng đi đến, hai mắt không khỏi phát sáng. Lão nhường ghế chủ vị lại cho Tạ Hồng Trần, lại cố ý để cho Hoàng Nhưỡng đứng ở bên tiếp khách. Sắp xếp thế này, người sáng suốt trong lòng sẽ hiểu rõ.

Nhưng Tạ Hồng Trần lại không từ chối.

Hoàng Nhưỡng cảm thấy kinh ngạc —— lần này hắn tiến vào mộng dễ dàng đến gần hơn so với ngoài mộng.

Ngồi vào bàn, Hoàng Thự không kiêng dè gì mà kể hết công tích của Hoàng gia.

Tạ Hồng Trần đảo mắt nhìn qua bữa tiệc, thấy người đến dự tiệc đại đa số đều là nữ nhi của Hoàng Thự, trong đó còn có một vài họ hàng thân thích. Có vẻ cực kì hỗn tạp.

Mà Tạ Hồng Trần thì nhanh chóng đưa ra nhận định cho dòng tộc này —— Hoàng Thự có rất nhiều nữ nhi, huyết mạch hỗn loạn, có thể thấy được lão là người yêu thích nữ sắc. Nhìn thấy Hoàng Nhưỡng bị thương, điều lão quan tâm đầu tiên là thân phận hắn, có thể thấy người này hám lợi. Trong bữa tiệc chỉ toàn nói phét, có thể thấy bản chất người này phù phiếm không thành thật.

Mà con của lão, trong bữa tiệc mỗi người một chỗ, không thấy ai thân cận với ai. Cho nên gia tộc này chắc chắn không hòa thuận.

Hoàng Nhưỡng đứng bên cạnh rót một cốc rượu cho Tạ Hồng Trần, Tạ Hồng Trần nói một tiếng cảm ơn. Mấy vị cô nương khác của Hoàng gia thấy thế, vội vàng tiến đến tranh nhau rót rượu cho hắn.

Tạ Hồng Trần nhíu mày, với thân phận như của hắn đã gặp qua bách thái nhân sinh, cho nên đương nhiên biết những cô nương này nghĩ gì muốn gì.

Mà Tạ tông chủ thì trời sinh tính tình cáu kỉnh —— quen lạnh lùng một mình. Hắn lập tức nói: “Tạ mỗ tham gia tiệc rượu, không thích ầm ĩ, mong mấy vị cô nương lui lại cho.”

Thật đúng là không lưu tình chút nào. Hoàng Thự không nhịn được, cuối cùng cũng lên tiếng khiển trách.

Tạ Hồng Trần đến tận bây giờ mới biết được gia giáo và tính tình của lão, nên đương nhiên không muốn có giao tình quá sâu. Hắn đứng dậy, nói: “Cảm ơn gia chủ đã khoản đãi, ta còn có việc, không tiện ở lại lâu.”

“Ai da, Tạ tông chủ!” Hoàng Thự gấp gáp. Khó khăn lắm mới gặp được thần đàn chân tiên, còn chưa nói được mấy câu, lão đương nhiên không cam lòng.

Trái lại Hoàng Nhưỡng đứng dậy, tỏ vẻ áy náy, vén áo thi lễ, nói: “Đã quấy rầy đến nhã hứng của tông chủ, đều tại nhà chúng ta không đúng.”

Tạ Hồng Trần đương nhiên sẽ không coi trọng việc này, hắn nói: “Không liên quan gì đến cô nương.”

Nói xong, hắn bước nhanh rời đi.

“Đám tiện tì các người! Không biết liêm sỉ, khiến Tạ tông chủ tức giận bỏ đi rồi!” Hoàng Thự quay đầu, bừng bừng lửa giận đổ hết tội lỗi lên đầu mấy nữ nhi. Hoàng Nhưỡng cũng không để ý, trực tiếp rời đi.

Trái lại Đới Nguyệt đuổi theo ra đến ngoài cửa, nàng ta vô cùng lo lắng —— không biết vị Tạ tông chủ này có còn nhớ chuyện của mình hay không. Đương nhiên, nếu nàng ta biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nàng ta nhất định sẽ hi vọng Tạ Hồng Trần quên sạch mình.

Cố tình, Tạ Hồng Trần lại luyến tiếc nhân tài.

Ngày hôm sau, hắn phái người điều tra Đới Nguyệt. Mà đệ tử âm thầm đi điều tra lại mang về tin tức khiến người ta vô cùng khó hiểu —— gia nô Đới Nguyệt của Hoàng thị hoàn toàn không có thiên phú gì về lai tạo giống cây! Mấy năm qua bất kể là lương thực, Khổ Liên, hay danh trà Nhất Biện Tâm, v.v… tất cả đều không hề liên quan gì đến nàng ta. Bấy giờ Tạ Hồng Trần vô cùng tức giận.

Tạ tông chủ của Ngọc Hồ Tiên Tông, hắn là luyến tiếc nhân tài. Nhưng đồng thời cũng ghét ác như cừu.