Không Tỉnh

Chương 46: Gia chủ



Tạ Hồng Trần đứng một bên nhìn Hoàng Nhưỡng nâng nhúm đất vàng trên mặt đất, vẻ mặt nàng bi thương muốn chết.

Hắn trừ ma vệ đạo nhiều năm, thật ra cũng đã quen với tình cảnh như vậy. Nhưng hôm nay hắn lại có chút mềm lòng, có lẽ là do đồng cảm với đệ tử của mình, hoặc cũng có lẽ do… lúc nàng khóc rất xinh đẹp.

Hoàng Nhưỡng rất biết cách khóc.

Bất kể là lúc nào, chỉ cần nàng muốn thì nước mắt sẽ chảy ra từng viên từng viên như châu ngọc. Kiểu khóc của nàng cũng rất đa dạng, có thể im lặng khóc, cũng có thể khóc trông mềm yếu bi thương.

Nhưng nàng không bao giờ gào khóc.

Khóc là vô dụng.

Nhưng nếu có thể khóc đến mức lê hoa đái vũ(*), đẹp không lời nào tả xiết thì có thể bớt khổ hơn nhiều. Hoàng Nhưỡng sớm nắm giữ tuyệt kỹ này, đây là con át chủ bài để nàng có thể sống sót ở Hoàng gia.

(*)Lê hoa đái vũ: khóc đẹp như giọt sương/ mưa đọng trên hoa lê, ý chỉ người con gái khóc cũng rất xinh đẹp, làm người thương tiếc

Trước đây, Tạ Hồng Trần nắm rõ điều này trong lòng bàn tay nên trái tim hắn cứng rắn như sắt đá, không thèm quan tâm đến.

Nhưng bây giờ, rõ ràng là Tạ Hồng Trần còn chưa hiểu rõ nàng.

Hắn đến bên cạnh Hoàng Nhưỡng, chờ nàng nín khóc, nguôi ngoai bớt rồi mới nói: “Hoàng Thự làm nhiều việc ác, không những không xứng làm cha mà còn không xứng làm người. Con không cần buồn.” Mấy lời này tuy khá lạnh nhạt nhưng lại là lời an ủi nàng.

Thật buồn cười. Hoàng Nhưỡng có trăm năm vợ chồng với hắn, vậy mà chưa bao giờ nhận được một câu khuyên nhủ an ủi từ hắn, ngược lại bây giờ nàng trở thành đệ tử của hắn thì lại nhận được.

Hoàng Nhưỡng vẫn nâng niu nhúm đất mà Hoàng Thự biến thành, nói: “Dù hắn có ngàn sai vạn sai thì vẫn là phụ thân của ta. Ta nhận ơn sinh thành của hắn, thấy hắn rơi vào kết cục như vậy, rốt cuộc vẫn…”

—— Rốt cuộc vẫn phấn khởi vô cùng!

Vế đằng sau nàng không nói ra, nàng muốn để Tạ Hồng Trần tự ngẫm.

Quả nhiên Tạ Hồng Trần ngẫm ra rồi, hắn tiếp tục nói: “Ta hiểu. Nếu đã như vậy, con nên giúp hắn nuôi pháp thân. Hy vọng hắn có thể tu tâm tự suy xét lại mình, sám hối thay đổi. Con cẩn thận chăm sóc hắn, nói không chừng có ngày hắn có thể tỉnh ngộ đắc đạo, tu thành hình người.”

Thế thì đúng là quá tốt. Hoàng Nhưỡng tìm một hộp gỗ đàn hương, cẩn thận gom nhúm đất vàng Hoàng Thự trên mặt đất. Nhúm đất kia được nàng gom gọn cất kỹ trong hộp, một hạt cũng không rơi ra.

Hắn còn nghĩ sẽ có một ngày như vậy sao?

——

Hoàng Nhưỡng ôm hộp gỗ đàn hương vào trong ngực giống như ôm bảo bối, nói: “Ta thân là con gái của hắn, đương nhiên sẽ chăm sóc tỉ mỉ.” Tất nhiên là ta sẽ dốc sức chăm sóc, để phòng ngừa có một ngày hắn thật sự đắc đạo thành người!

Nhưng thế này vẫn chưa đủ. Sau đó nàng lại nói: “Bây giờ gia phụ xảy ra chuyện thảm thiết như vậy cũng là do ngày xưa hắn không tu tâm dưỡng tính. Chỉ có điều trong nhà đệ tử có nhiều huynh đệ tỷ muội, nếu thấy phụ thân ra ngoài không về, chỉ sợ là bọn họ… trong cơn nóng vội, không thể bình tĩnh giải quyết việc chung được.”

Vẻ mặt nàng ưu buồn, nói chuyện lại khéo léo tế nhị.

Tạ Hồng Trần chẳng lẽ lại không hiểu, huynh đệ tỷ muội của Hoàng Nhưỡng đâu chỉ là không thể bình tĩnh giải quyết việc chung? Bọn họ lớn lên dưới dâm uy của Hoàng Thự, đương nhiên sẽ chịu ảnh hưởng của lão. Nếu bọn họ biết Hoàng Thự chết, không biết sẽ ầm ĩ đến mức nào.

Tạ Hồng Trần hỏi: “Con định làm thế nào?”

Hoàng Nhưỡng đáp: “Đệ tử muốn xin nghỉ mấy ngày để về trấn Tiên Trà, thứ nhất là mang tin của phụ thân về, thứ hai… cũng muốn cho bọn họ một đường lui.”

——Đường lui? Đường lui chính là cho bọn họ biết, ở Hoàng gia bây giờ ai mới là mãnh thú thật sự.

“Con đấy, thật là lương thiện quá mức.” Tạ Hồng Trần than nhẹ một câu, nói: “Mấy huynh đệ tỷ muội trong nhà con, bất kể là tài năng hay phẩm tính đều không thể thuyết phục người khác, chỉ có con có thể đảm đương trách nhiệm làm gia chủ.”

“Trăm triệu lần không được đâu sư tôn.” Hoàng Nhưỡng vội nói, “Trong nhà A Nhưỡng có huynh trưởng, hơn nữa ta không thể năm nào cũng ở trấn Tiên Trà…”

Tạ Hồng Trần gọi: “A Nhưỡng.” Hắn gọi hai từ này lần nữa, trong lòng vẫn hơi rung động. Cảm giác đó rất kỳ lạ, như là có chút… động lòng.

Giây phút đó, Hoàng Nhưỡng ôm hộp gỗ cũng có mấy phần nghi hoặc.

Dường như chưa từng có khoảng cách thời gian, nàng vẫn còn ở Kỳ Lộ Đài, mà hắn lại đột ngột tới đây. Tạ Hồng Trần đi xuyên qua cổng vòm hình bán nguyệt, đứng dưới đình tam giác nhẹ giọng gọi: “A Nhưỡng.”

Tạ Hồng Trần nỗ lực không quan tâm đến cảm xúc này, tiếp tục nói: “Chỉ có con mới đảm đương được trách nhiệm làm gia chủ Hoàng gia, có vậy thì Hoàng gia mới có thể tiếp tục kéo dài được.”

Nước mắt Hoàng Nhưỡng như từng mảnh vụn kim cương, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Sư tôn không cần ta nữa sao? Muốn đuổi ta về trấn Tiên Trà đúng không?” Giọng của nàng rất nhẹ, có cảm giác như lông chim quét qua trái tim.

Tạ Hồng Trần gần như lập tức trả lời: “Không phải. Vĩnh viễn không có chuyện đó.” Nói ra những lời này xong, hắn cũng sửng sốt. Hắn thế mà lại nói ra hai từ vĩnh viễn.

Nước mắt của Hoàng Nhưỡng đong đầy nhưng nhịn không rơi xuống, nàng cong hai đầu gối, quỳ trên mặt đất nói: “Đệ tử muốn ở lại bên cạnh sư tôn, vĩnh vĩnh viễn viễn đi theo sư tôn học nghệ. Cầu xin sư tôn đừng đuổi đệ tử đi.”

Giây phút ấy, trong lòng Tạ Hồng Trần mềm nhũn. Hắn vươn tay, gần như là run rẩy vuốt ve tóc Hoàng Nhưỡng. Tóc của nàng vừa mềm mại vừa mượt mà, Tạ Hồng Trần cố gắng lắm mới giữ được vẻ từ ái của trưởng bối.

—— Chứ không phải ý nghĩ dơ bẩn hèn hạ kia.

“Con có thể ở Ngọc Hồ Tiên Tông học nghệ, cũng vừa có thể nắm giữ Hoàng gia. Con là đệ tử của ta, không ai dám phản đối.” Tạ Hồng Trần nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng. “Vi sư…” Hắn đắn đo một lúc lâu mới nói được hai từ, sau đó tiếp tục nói, “Cũng sẽ không để cho ai phản đối.”

Thế thì tốt quá.

Hoàng Nhưỡng mặc cho hắn vuốt tóc nàng—— Tạ Hồng Trần, hóa ra muốn được ngươi yêu thương thì không được phép yêu ngươi.

Ngày hôm sau, Tạ Hồng Trần cho phép Hoàng Nhưỡng nghỉ ngơi mấy ngày, Hoàng Nhưỡng rời khỏi tông môn, trở về trấn Tiên Trà.

Nàng vẫn đợi đến lúc cây giống ở Kỳ Lộ Đài chín rồi mới đem hạt đi phơi khô, cho vào trong rương đưa thẳng tới trạm dịch dưới chân núi, gửi tất cả cho Hà Tích Kim.

Chờ đến lúc điền xong địa chỉ, Hoàng Nhưỡng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn chuẩn bị viết một phong thư cho Hà Tích Kim.

Trong thư nàng nói, nhờ có sự gửi gắm của Hà Tích Kim mà nàng đã đặc biệt trồng bao nhiêu hạt giống, hy vọng sẽ phát đi miễn phí để cứu nguy. Thư viết rất đơn giản, nhưng nàng vẫn nghĩ—— không biết vị Hà chưởng môn này sẽ dùng những hạt giống đó để làm gì. Để kiếm danh tiếng cho bản thân? Vì mưu lợi? Đúng thật làm người ta tò mò quá.

Đương nhiên Hoàng Nhưỡng cũng không thèm để ý kết quả.

Nàng trồng ra những giống tốt đó chỉ là để cho Tạ Hồng Trần thấy trái tim “thuần khiết thiện lương” của nàng mà thôi. Với nàng mà nói, tính người cũng chỉ đến thế.

Nếu ngươi muốn nhìn thấy một người lương thiện, vậy thì tốt nhất đừng kéo cái vỏ bọc đường đang che giấu tính người bên trong xuống.

Làm xong hết mọi việc, Hoàng Nhưỡng cầm theo nhúm đất Hoàng Thự biến thành, chuẩn bị chạy về trấn Tiên Trà. Mà lúc này, đại sư huynh Nhiếp Thanh Lam đang đợi nàng dưới sơn môn.

Hoàng Nhưỡng hơi giật mình, nhưng vẫn đi qua. Nàng không hành lễ, giọng điệu lại thân thiết: “Đại sư huynh.”

Nàng không quá tôn kính Nhiếp Thanh Lam, nhưng thật ra lại thân thiết có thừa với y. Không có cách nào, dù sao thì ở ngoài mộng nàng cũng làm sư nương của y một trăm năm cơ mà.

Thực ra Nhiếp Thanh Lam không ngại, ngược lại y còn rất thích sự ngây thơ vô tư không câu nệ của nàng, nói: “Sư phụ biết tiểu sư muội muốn về quê nên đưa riêng một bức thư, giao cho ta đưa muội.” Y giao một phong thư cho Hoàng Nhưỡng.

Hoàng Nhưỡng nhận lấy, hỏi: “Đây là…”

Nhiếp Thanh Lam đáp: “Đây là thư sư phụ viết cho tiểu sư muội, còn có một bùa truyền tống nữa. Sư phụ muốn khi sư muội trở về trấn Tiên Trà, lập tức gọi các tộc lão của các tộc để bàn bạc chuyện gia chủ kế nhiệm.”

Hoàng Nhưỡng nhận thư, không hiểu sao Tạ Hồng Trần lại không tự mình đi sang đây. Nàng chắp tay với Nhiếp Thanh Lam, y trả lễ, ý bảo nàng về quê nhanh đi.

Mà ở một thủy tạ bên sườn núi đón gió, Tạ Hồng Trần đang đứng dựa vào lan can, nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa của nàng.

Hoàng Nhưỡng rời khỏi Ngọc Hồ Tiên Tông, đi thẳng về trấn Tiên Trà.

Thật ra nàng khá nghe lời, sau khi trở về lập tức cầm thư của Tạ Hồng Trần đi tìm trấn trưởng, muốn hắn thông báo cho các tộc lão của các tộc đến Hoàng gia bàn bạc. Về mặt này, Tạ Hồng Trần nói rất chính xác—— có chiêu bài của hắn, không ai dám dị nghị gì. Quả nhiên, trấn trưởng không dám chậm trễ, nhanh chóng phái người đi triệu tập các tộc lão.

Còn Hoàng Nhưỡng một mình trở về Hoàng gia.

Mấy tháng không về, Hoàng gia cũng không có thay đổi gì lớn. Hoàng Nhưỡng bước vào cửa nhà, một nhóm huynh đệ tỷ muội lâu lắm mới gặp nàng nhưng lại không có chút vui mừng nào.

Đại ca Hoàng Tăng của nàng nhìn nàng với ánh mắt hoài nghi, hỏi: “Sao ngươi lại về rồi? Phụ thân đâu?”

Hoàng Nhưỡng không để ý tới câu hỏi của hắn ta, nàng tùy ý đi dạo trong nhà một vòng.

Tiểu viện của nàng sớm đã bị tỷ muội khác chiếm, tất cả đồ đạc bên trong cũng sớm bị thay sạch. Người tên Hoàng Nhưỡng trong nháy mắt như chưa từng xuất hiện.

“Chẳng lẽ Thập tỷ tỷ có tâm tính không thuần khiết nên bị tiên tông đuổi về?” Phía sau, không biết là muội muội thứ mười mấy lên tiếng châm chọc. Hoàng Nhưỡng quay đầu lại liếc qua, không nói gì.

Huynh đệ tỷ muội của nàng có mười sáu người, còn mấy người không có danh phận thì bị Hoàng Thự sung làm tôi tớ. Nhiều nhất ở Hoàng gia vẫn là tiểu thiếp và tỳ nữ của Hoàng Thự, khoảng tầm sáu mươi người có hơn, nếu thật sự náo loạn lên thì cũng đủ ầm ĩ.

Nàng đi dạo quanh bốn phía một vòng, cuối cùng trở về sảnh chính.

Cuối cùng Hoàng Tăng không nhịn được nữa, hắn ta hỏi nàng: “Phụ thân đâu? Sao, ngươi đi tiên tông nhiều ngày thì biến thành người câm rồi?” “Phụ thân sẽ không về nữa.” Hoàng Nhưỡng nhìn bức tranh đang treo trên tường, đó là một bức tranh vẽ cảnh gieo trồng vụ xuân.

“Thật ư?” Mọi người nghe xong lời này, đầu tiên ánh mắt lộ vẻ vui mừng. Nhưng không bao lâu sau, tất cả bắt đầu có suy nghĩ khác. Hoàng Tăng nói: “Phụ thân không về, ta là trưởng huynh, Hoàng gia phải là do ta làm chủ! Hoàng Nhưỡng, ngươi nói đi, phụ thân đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn ta vừa nói dứt lời đã có người kêu lên: “Ngươi là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một đứa thấp kém do một kỹ nữ dơ bẩn sinh ra, vậy mà cũng dám xưng là huynh trưởng của chúng ta?”

Kẻ nói ra lời này là Thập Lục đệ của Hoàng Nhưỡng. À, mẹ của hắn là vợ kế Hoàng Thự lấy sau này, nhưng cũng đã sớm bệnh chết.

“Hoàng Thành, chẳng lẽ ngươi muốn làm gia chủ chắc? Mẹ ngươi sao có thể trở thành vợ kế, ngươi muốn nói ra trước mặt chúng ta không?” Hoàng Tăng mỉa mai đáp trả.

Chỉ mới một thời gian ngắn, cả sảnh chính đã ầm ĩ thành một đoàn.

Ai nấy đều tranh luận xem ai sẽ trở thành gia chủ, còn Hoàng Thự xảy ra chuyện gì, ai sẽ quan tâm?!

Hoàng Nhưỡng đứng trong sảnh nhìn về bức tranh vụ xuân trên tường lần nữa.

Vụ xuân… Vốn nàng chọn trở về vào thời điểm này là vì muốn mời Đệ Nhất Thu uống rượu, không biết hắn có tới được không.

Mong là rượu hoa hồng chôn dưới gốc cây trong viện vẫn còn.

Trong sảnh chính cãi nhau ngất trời, thậm chí có người bắt đầu vung tay đánh nhau. Một lúc lâu sau, Hoàng Nhưỡng đột nhiên nói: “Sau này Hoàng gia sẽ do ta cầm quyền.”

Giọng của nàng rất nhẹ, nhưng do đã tu võ đạo nên ra khỏi miệng lại như sấm sét nổ vang bên tai mọi người, tất cả tạm thời ngừng ầm ĩ.

Hoàng Nhưỡng xoay người nhìn về phía các huynh đệ tỷ muội, ánh mắt nàng bình tĩnh ôn hòa, gằn từng chữ một: “Sau này, ta chính là gia chủ.”

“Ngươi nói cái gì?! Ngươi là một nữ nhân mà cũng dám làm gà mái gáy sáng à!” Có người lập tức lớn tiếng bác bỏ nàng. Thất tỷ của Hoàng Nhưỡng nghi ngờ nói, “Vậy mà ngươi lại muốn làm gia chủ kế nhiệm, chẳng lẽ ngươi hại chết phụ thân?!”

Lời của nàng ta vừa ra khỏi miệng, các huynh đệ tỷ muội khác tức khắc vây quanh Hoàng Nhưỡng—— gọi là chất vấn, thực ra là muốn cấu xé cho nàng lôi thôi lếch thếch. Nếu một người trông luộm thuộm nhếch nhác thì không thể khiến người khác tin phục được. Mà Hoàng Nhưỡng không ra tay, chỉ lùi về phía sau.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng người hô lên: “Các ngươi đang làm gì?” Trấn trưởng nhanh chóng đi vào.

Đi cùng với lão là các tộc lão của các gia tộc ở trấn Tiên Trà.

—— Đệ tử thân truyền của Tạ tông chủ về quê, còn cầm theo cả thư tay hắn tự viết, những người này sao dám không tới?

Mọi người nhìn thấy trưởng trấn thì có chút kiêng dè, lập tức không dám ầm ĩ nữa. Trấn trưởng đi tới trước mặt Hoàng Nhưỡng, hỏi han nàng một câu: “A Nhưỡng có sao không?”

Hoàng Nhưỡng bái lão một cái: “Cảm ơn trấn trưởng quan tâm, A Nhưỡng vẫn ổn.”

Lúc này trấn trưởng mới gật đầu, ra hiệu các tộc lão ngồi xuống.

Hoàng Nhưỡng đưa thư của Tạ Hồng Trần cho lão, nói: “Gia sư đột nhiên cho đệ tử về quê, muốn đệ tử mời các vị tộc lão đến, sau đó lại đưa thư cho trấn trưởng, tất nhiên là chân tướng rõ như ban ngày.”

Trưởng trấn lau hai tay vào áo mấy lần mới cẩn thận nhận lấy phong thư.

Thư của Tạ Hồng Trần, từng chữ như phát ra ánh sáng.

Trấn trưởng đọc to lên: “Theo như bản tông chủ đã kiểm chứng, Hoàng Thự của trấn Tiên Trà làm việc không đến nơi đến chốn, háo sắc thành quen, nhiều năm qua tự ý điều chỉnh giá cả gây tai họa cho bá tánh. Nay hủy tu vi theo lệnh này, lệnh cho tỉnh ngộ ý thiện, lại vào tu tiên đạo. Con cháu Hoàng gia mỗi người phải tự suy xét lại…”

Sau phần thư đó, Tạ Hồng Trần còn tỉ mỉ kỹ càng nêu lên những hành vi phạm tội của Hoàng Thự. Có tội chiếm đoạt vợ của người khác, có tự ý điều chỉnh giá cây giống mà không màng đến pháp lệnh của triều đình, duy có mỗi việc lão có hành vi xâm phạm con gái ruột là không kể ra. Tạ Hồng Trần hiểu nếu chuyện đó đồn ra sẽ có ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của Hoàng Nhưỡng, sợ là nỗi ô nhục đó sẽ theo nàng cả đời, mãi mãi không rửa sạch được.

Mà đây cũng là nguyên nhân vào năm Thành Nguyên thứ năm ở ngoài mộng, Hoàng Nhưỡng đau khổ giấu kín không cho hắn biết.

Lớn lên dưới gối của một người cha cặn bã, ngay cả chính con gái ruột cũng có thể ra tay như vậy, nếu chuyện này rơi vào tai của phu quân thì sao hắn còn có thể tin nàng trong sạch?

Vốn dĩ Hoàng Nhưỡng lấy sắc đẹp để hầu hắn, nếu hắn sinh lòng nghi ngờ với nàng, vậy chẳng phải hai người sẽ có sự ngăn cách cả đời sao? Đới Nguyệt chắc chắn là nàng không dám nói, nàng cũng chỉ có thể ngậm miệng không thốt một câu.

Đáng tiếc, tất cả những điều nàng cố giấu, cuối cùng có ngăn cản trăm ngàn lần vẫn không thể thay đổi được điều gì.

Hoàng Nhưỡng đứng trong sảnh, lạnh lùng nghe trấn trưởng đọc thư của Tạ Hồng Trần. Sắp có được Hoàng gia cũng không khiến nàng để tâm.

Nàng bắt đầu nhớ đến vò rượu chôn trong tiểu viện, nghĩ không biết Đệ Nhất Thu có đến như lời hẹn không. Hoặc là nói, hắn có tới được không?