Làm Cún Con Của Anh

Chương 4



Phòng chứa đồ không bật đèn, Lục Mính đứng dựa vào tường, ngón tay dài đang xoay nắn một vật gì đó, vì quá tối nên không nhìn rõ là cái gì.

Thẩm Kiều Kiều căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi, để không phải nói lắp cô hít thật sâu rồi mới siết chặt vạt váy từ từ bước tới.

Lục Mính nhìn cô cẩn trọng từng li từng tí, thì nhướn mày hỏi: "Thẩm Kiều Kiều, em đang sợ anh à?"

Sợ anh sẽ hiểu lầm, Thẩm Kiều Kiều lắc đầu liên hồi, vội giải thích: "Không... không phải, em chỉ... rất căng thẳng..."

"Căng thẳng gì chứ, anh có ăn thịt em đâu?" Lục Mính bước đến trước mặt cô, cúi xuống hỏi.

Cô gái nhỏ bị anh hỏi cho một phen hoang mang, khuôn mặt lại đỏ bừng.

Anh cao hơn Thẩm Kiều Kiều, cứ cúi mãi cũng mệt, nên bế thẳng cô ngồi lên bàn, hai tay chống hai bên bàn để cô ở giữa hai tay mình, anh liếc nhìn đôi môi hồng mềm mại, không chút do dự cắn xuống, mút mát, đầu lưỡi liếm nhẹ mép môi cô rồi từ từ luồn vào trong miệng, Thẩm Kiều Kiều chưa hôn bao giờ nên lưỡi cô vụng về quấn lấy lưỡi anh, cô ngửi thấy trong miệng Lục Mính còn có mùi nho thoang thoảng, hơi thở hòa quyện không phân biệt được ai là ai, cảm giác thân mật đến lạ.

Cô thậm chí cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch không ngừng.

Bàn tay lạnh lẽo tách hai đùi mỏng cô ra, phía dưới váy trống trơn bị xâm nhập, Lục Mính đỡ chặt sau gáy Thẩm Kiều Kiều, lưỡi không ngừng khuấy động trong khoang miệng cô.

Cô gái run rẩy, khép nép.

Nhưng tay anh thăm dò bên dưới váy vẫn không dừng, tiếp tục vuốt ve lên trên, từ đôi đùi trơn mịn mềm mại sờ đến nơi xấu hổ trống trải, lòng bàn tay bao bọc lấy âm hộ, từ từ xoa bóp, nhụy hoa bị anh bấm vào, cảm giác kì lạ tràn ngập cơ thể, Thẩm Kiều Kiều đưa hai bàn tay nhỏ nhắn chống lên vai anh, rên rỉ, cuối cùng không chịu được nữa, tự động cúi đầu chấm dứt nụ hôn.

"Sao lại không có lông mu, là tự nhiên hay em đã cạo rồi?" Lục Mính vừa nói vừa dùng đầu ngón tay cào nhẹ nhụy hoa.

"Á... tự nhiên..." Ngón tay trắng nõn siết chặt vai anh, Thẩm Kiều Kiều nặng nề thở dốc.

"Trời sinh dâm đãng, chả trách phải làm chó cái của người ta, hóa ra không chịu được cô đơn, tiểu huyệt ngứa ngáy phải không, tiểu huyệt có đòi “chịch” không?"

"Vâng... ừm... em là chó cái đòi “chịch”..." Đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, Thẩm Kiều Kiều đỏ bừng hai má, bị anh sờ mó đến ý thức lờ mờ.

"Rên to lên nào, Thẩm Kiều Kiều." Anh dịu dàng thì thầm bên tai cô, nhẹ nhàng ra lệnh.

Ngón tay quấy loạn bên trong đột nhiên nhanh dần, chỗ nhạy cảm sắp bị anh chọc đến tê dại.

"Á á, sướng quá... Á á, tiểu huyệt sướng..."

"Chỉ dùng ngón tay móc thôi mà đã rên rỉ như vậy rồi, nếu dùng côn th*t đâm vào chắc phải rên cho cả sân thể dục nghe thấy đấy."

Ngón tay Lục Mính cào bên trong lỗ nhỏ đã ướt đẫm, tiểu huyệt chưa từng khai mở bao giờ, chỉ vừa đủ chứa một ngón tay, ngón tay đâm vào, lập tức bị thịt mềm siết chặt.

"Tiểu huyệt giỏi bóp thật đấy, bên trong ướt át và mềm mại, chặt đến nổi côn th*t anh cương cứng cả rồi, huyệt bé sao ra nhiều nước thế, hay là muốn bị “chịch” lắm rồi?" Lục Mính liếm tai cô, hơi ấm làm Thẩm Kiều Kiều tê dại cả người, như có dòng điện chạy khắp thân thể.

"Ngứa quá..." Cô nũng nịu nói nhỏ.

Ngón tay nhúc nhích nhẹ trong hang, bắt chước động tác giao hợp.

"Để côn th*t to đâm vào giúp em giảm ngứa ngáy nhé, côn th*t to đâm một cái là hết ngứa ngay."

Anh cử động đầu ngón tay, cổ tay đẩy mạnh, ngón tay trực tiếp đâm sâu vào lỗ huyệt đỏ hồng.