Làn Khói Mong Manh

Chương 16



Ông Tùng, chủ tịch một xã nhỏ ở Thanh Hóa, vợ là bà Hoa trưởng phòng giáo dục tỉnh. Họ có ba người con, cô con gái đầu tên Hương, trước kia là hiệu trưởng trường mầm non tiêu biểu của tỉnh. Cậu con thứ là Kiến Văn, một kỹ sư xây dựng có tiếng trong Sài Gòn. Còn cô con gái út là Hằng, sinh viên mới ra trường, chưa có việc làm và không có ý định đi làm. Cô ta chỉ chờ bố mẹ sắp xếp cho một cuộc hôn nhân phù hợp là nguyện ý ở nhà chăm chồng sinh con, hưởng thụ cuộc sống.

Cuộc hôn nhân của cô con gái cả cũng do ông Tùng bà Hoa sắp xếp. Bên thông gia tuy không thuộc nhà có chức có quyền nhưng được cái tiền bạc dư giả. Họ là những người quanh năm chỉ biết chui trong xó bếp, làm nghề buôn bán quán ăn. May mắn sinh được cậu con trai cũng muốn theo nghề gia đình nên họ cố gắng kiếm tiền cho con đi du học, mở mang đầu óc.

Gia đình ấy nói là buôn bán, chứ thực chất họ là chủ quán phở gia truyền ba đời nức tiếng Hà Thành. Ngoài hai chi nhánh lớn tại phố cổ, họ còn có dãy nhà mặt tiền cho thuê ngay trung tâm.

Tưởng rằng gả vào nhà giàu có, sẽ được ăn sung mặc sướng, cô chị cả quyết định theo chồng lên ở nhà phố. Làm dâu chưa được hai tháng, chị ta đã chán nản, giãy nãy đòi về quê sống với bố mẹ. Chiều vợ, anh con rể cũng đồng ý cho về, từ đấy hai vợ chồng không sống chung mà chỉ gặp nhau dịp cuối tuần.

Không kiếm được đồng nào từ bên chồng mang về, còn ở nhà ăn bám, bà Hoa bực bội bắt cô con gái đi làm phụ giúp bố mẹ. Tìm cho con một chức vụ trong phòng giáo dục, bà Hoa đinh ninh cô ta sẽ yên phận mà cố gắng làm việc kiếm tiền.

Với tính cả thèm chóng chán, làm việc dưới quyền mẹ mới được nửa năm, chị ta lại giở chứng đòi đổi vị trí. Ỷ bản thân có bằng cử nhân sư phạm, cảm thấy uổng phí mấy năm đèn sách, chị ta bắt mẹ phải tìm một chức vụ trong hệ thống trường học nhà nước.

Tuy không hài lòng nhưng bà Hoa vẫn chiều ý con, xin cho cô ta làm quản lý tài chính trong trường mầm non trọng điểm của tỉnh. Đúng ngay sở thích được lo chuyện tiền bạc, cô ta hý hửng đồng ý. Sau hai năm làm việc, cô ả đã nhảy được lên chức hiệu trưởng trường mầm non chỉ với vài trò hèn bẩn thỉu hại người.

Muốn sống cùng vợ, anh chồng của chị ta mua hẳn căn hộ chung cư tại trung tâm thành phố Thanh Hóa và xin làm đầu bếp cho khách sạn năm sao lớn nhất tỉnh.

Cưới nhau hơn ba năm mà chị ta chưa chịu sinh con. Không muốn vướng bận con cái và ảnh hưởng đến vóc dáng nên chị ta luôn trốn tránh chuyện gần chồng. Phải thừa nhận gia đình nhà chồng quá hiền, anh chồng lại yêu thương chiều chuộng vợ hết mực nên chị ta được nước lấn tới, đòi hỏi hạch sách đủ điều.

Chị ta chê anh chồng quê mùa cục mịch, suốt ngày chui rúc trong xó bếp. Chê bố mẹ chồng giàu mà bần tiện, bên ngoài trông còn nghèo hèn hơn dân tỉnh lẻ. Chị ta luôn cho rằng nhà chồng không xứng đáng nên lén lút cặp kè với đám đàn ông có chức có quyền mà bố cô ta hay đưa về nhà. Không những một mà tận năm ông đã qua tay chị ta.

Chỉ cần là những kẻ đem lại cho chị ta cảm giác được sống vương giả, giàu sang phú quý hão huyền, chỉ cần chị ta vui vẻ thỏa mãn cái thú cao ngạo hơn người, thì muốn gì chị ta cũng chiều, nhất là chuyện tiền bạc và quan hệ thể xác.

Từ ngày lên chức hiệu trưởng, việc bòn rút tiền quỹ của trường quá đơn giản, cộng thêm số tiền chồng kiếm được đều đưa hết cho vợ. Chị ta cứ thế mặc sức tiêu xài phung phí. Sẵn sàng chi vài trăm triệu cho các cuộc ăn chơi đàn đúm với đám trai hám của, càng ngày chị ta càng xa lầy không có điểm dừng.

Đến một ngày cách đây năm năm, trong lúc hành sự bất cẩn ngay tại phòng học của trường mầm non, cuộc mây mưa thác loạn của ả với hai gã đàn ông đã bị ghi hình lại bằng chính chiếc camera quản lý học sinh. Hôm ấy là ngày lễ, cô ta cố tình cho bảo vệ nghỉ phép và lén lút hẹn hai gã trai trẻ tới trường ăn chơi tạo cảm giác mới lạ.

Tưởng rằng hệ thống camera không có người giám sát trực tiếp sẽ không bị phát hiện, chị ta chưa hề nghĩ tới việc mọi thứ đều được lưu trong ổ cứng. Vào ngày kiểm tra dọn dẹp dữ liệu, anh bảo vệ đã phát hiện điều đáng xấu hổ của cô hiệu trưởng gương mẫu.

Nhanh chóng được truyền bá rộng rãi khắp các mặt báo, cô ả bị cách chức ngay lập tức. Không những ảnh hưởng đến vị trí hiện tại của bản thân, chị ta còn khiến công việc của chồng bị ảnh hưởng.

Ông Tùng bà Hoa đã cố gắng chạy tiền để giải quyết êm xuôi với cánh báo chí nhưng việc cô ta bòn rút quỹ trường cũng bị lôi ra điều tra. Bất lực trước cô con gái hư hỏng, hai ông bà đành bỏ mặc cho cô ta chịu án tù hai năm.

Anh chồng mặc dù bị cắm sừng nhưng vì quá yêu vợ nên đành cắn răng chịu đựng, anh ta sẵn sàng bán căn hộ để chạy án cho vợ ra sớm hơn thời hạn. May mắn chức vụ của ông Tùng bà Hoa không bị ảnh hưởng nên còn cứu vãn được tình hình kinh tế của gia đình.

Ngày mãn hạn tù, chị ta ngoan ngoãn như con mèo, hứa sẽ hối cãi, lo cùng chồng làm ăn lương thiện. Bố mẹ chồng thương con trai nên cũng chấp nhận bỏ qua lỗi lầm của con dâu. Ông bà còn cấp vốn cho hai vợ chồng mở quán phở mang thương hiệu gia truyền của họ. Từ ngày ấy, chị ta chấp nhận sống chung với bố mẹ chồng tại phố cổ Hà Nội. Ngay sau đó chị ta sinh cho họ hai đứa cháu nội, một trai một gái liên tục hai năm liền.

Gia đình ngày càng vui vẻ hạnh phúc, anh chồng tin tưởng giao cho vợ quản lý chi tiêu mua sắm nguyên liệu cho quán phở ngay sau khi đứa con lớn của họ đi nhà trẻ. Thời gian đầu khá ổn, công việc không có gì nặng nhọc nên chị ta vừa chăm con nhỏ vừa phụ chồng. Nhưng chỉ một thời gian ngắn đã có vấn đề phát sinh.

Muốn bòn rút ít lợi nhuận của quán để xài riêng, chị ta lén chọn những thứ ôi thiu rẻ tiền, cắt bớt lương thưởng của nhân viên khiến mọi người bất bình. Không những thế, chị ta còn chơi trò bẩn thỉu, sử dụng đồ khách dùng thừa để bán cho khách đến sau. Những hành động ghê tởm ấy đã bị quay lại và phản ánh lên các trang đánh giá ẩm thực có tiếng.

Tên tuổi thương hiệu mấy chục năm gia đình chồng gầy dựng bỗng chốc bị chị ta phá hỏng trong một đêm. Công việc làm ăn ngày càng sa sút khiến bố chồng căng thẳng dẫn đến đột quỵ nằm liệt giường. Mẹ chồng phải ngày đêm bên cạnh chăm sóc nên dần bỏ bê việc làm ăn kinh doanh.

Anh chồng sau khi bị bố mẹ trách cứ, không dám để vợ nhúng tay vào việc làm ăn nữa. Anh đành để cô ta ở nhà lo chuyện cơm nước cho hai ông bà già và chăm sóc con cái.

Tưởng rằng không có tiền bạc, quyền hành trong tay, cô ta sẽ yên phận. Nhưng rồi ngựa quen đường cũ, cô ả lén trộm giấy tờ nhà của bố mẹ chồng cầm cố cho tụi vay nặng lãi hòng chiếm đoạt, tẩu tán nguồn tiền khắp nơi.

Sắp xếp kế hoạch trót lọt, chị ta tỏ vẻ ngây ngô như không biết gì. Bọn giang hồ đến xiết nhà, chị ta cố tình đóng kịch giả là nạn nhân, bị chúng hành hạ nhằm đánh lạc hướng. Bố chồng uất ức chết tức tưởi ngay hôm ấy.

Lo hậu sự cho bố chồng chưa được mấy ngày, cô ả đã viện cớ đau buồn sợ hãi, xin đưa con về quê sống. Như chim sổ lồng, cô ta để hai đứa nhỏ cho ông bà ngoại chăm rồi mặc sức ăn chơi. Ông Tùng bà Hoa có hỏi thì cô ta nói đi kiếm việc làm, nhưng thật ra cô ả ôm tiền đi ăn chơi bay lắc với đám tình nhân cũ.

Gia đình chồng rơi vào cảnh nợ nần túng thiếu phải thuê nhà ở tạm. Mẹ chồng không cam tâm, bà nghĩ mãi không hiểu tại sao lại ra cớ sự như vậy. Hai mẹ con họ cố gắng tìm nguyên nhân nhưng tuyệt nhiên anh chồng không tin vợ lại là người đứng đằng sau mọi chuyện.

Vào đêm cúng bốn mươi chín ngày cho bố chồng, cả bà mẹ và anh con trai đều được báo mộng, mơ cùng một giấc mơ. Không muốn tin cũng phải tin, họ quyết định thuê người theo dõi cô vợ.

Không lâu sau mọi bằng chứng rõ ràng được gửi về, hai mẹ con tức tốc bắt xe đi tìm con vợ khốn nạn. Tận tai nghe cô ả nguyền rủa chửi gia đình chồng ngu ngốc, bị cô ta xoay như chong chóng, anh chồng không thể kiềm chế cơn nóng giận.

Vớ ngay con dao của hàng thịt ngoài đường, anh ta xông thẳng tới đám đàn ông đang ngồi vây quanh cô vợ. Hốt hoảng khi thấy gương mặt đáng sợ của chồng, cô ả toang bỏ chạy nhưng đã bị anh ta túm tóc lôi lại.

Mẹ chồng cuống cuồng ngăn con trai làm bậy, bà không ngừng khuyên răn. Bà nói đã có đủ bằng chứng, sẽ cho cô ả vào tù mọt gông. Bà không muốn cả anh chồng cũng phải vào tù giống ả, khuyên anh ta hãy nghĩ tới hai đứa con.

Biết bản thân không thể thoát, cô vợ quỳ thụp xuống chân chồng, không ngừng van xin tha cho ả một mạng. Trong khi ả ta bị túm cổ thì đám trai vây quanh ả đã trốn mất dạng. Bà con ngoài đường hiếu kì bu coi đông nghẹt quán cà phê, có người nhận ra nhân vật chính trong đoạn clip năm xưa, liền lấy điện thoại quay lại toàn cảnh cô ả gập đầu cúi lạy chồng. Họ không ngừng cười cợt chỉ trỏ ả đàn bà lăng loàn trắc nết bị chồng cho một bài học.

Đoạn video nhanh chóng được đăng tải tràn lan mạng xã hội, ông Tùng bà Hoa hay tin con gái lừa dối chiếm đoạt tài sản nhà chồng, liền bắt xe lên nhà họ cầu khẩn van xin. Nhưng anh chồng đã quyết cho cô ả vào tù nên mặc kệ họ, anh ta bắt hai ông bà phải trả lại hai đứa con và đe dọa nếu muốn can thiệp sẽ không để yên cho nhà họ.

Thấy sự việc quá nghiêm trọng, ông Tùng bà Hoa phải cố gắng vay mượn khắp nơi để bù vào số tiền cô ả tiêu xài bấy lâu. Nếu không có gia đình Thanh Hà giúp đỡ, ông Tùng bà Hoa có bán hết nhà cửa ruộng vườn vẫn không đủ để trả nợ cho họ.

Cũng may cô ta chỉ mới ăn chơi hết một phần tư, phần còn lại vẫn còn trong tài khoản nên họ quyết định trả lại cho nhà chồng. Không lâu sau anh ta đưa đơn ra tòa ly dị. Ngày tranh chấp quyền nuôi con, tòa xử cho anh chồng nuôi bé lớn, còn bé nhỏ dưới ba tuổi sẽ do mẹ nuôi. Nhưng cô ả cương quyết không chịu, viện cớ không có tiền bạc cũng như việc làm, sợ không lo được cho con nên cô ả để hai đứa lại cho chồng. Tưởng cô ả thương con, thực tế cô ta chỉ không muốn vướng bận chân tay.

Sau phiên tòa đường ai nấy đi, cô ta quay ngoắt không thèm nhìn ngó hai đứa con lấy một lần. Ông Tùng bà Hoa xấu hổ với bà con làng xóm nên vay mượn thêm chút tiền, mua một căn nhà nhỏ trong ngóc ngách Hà Nội để sống. Còn cô con gái cả, vì sợ điều tiếng mà theo mấy người dẫn dắt trốn biệt qua Trung Quốc kiếm việc làm sống qua ngày.