Lặng Thầm

Chương 10: Sự thật thì đau lòng



Vãn Hà ngồi thừ bên bệ cửa sổ. Bầu trời trong xanh ngoài kia, lũ chim sẻ đang ríu rít nhảy nhót trên những mái hiên ngoài kia không đủ sức lôi kéo sự chú ý của Vãn Hà.

Hà đã rời khỏi nhà ba hôm!

Ngay ngày hôm đó, về nhà, Hà viết liền một lá thư ly hôn và một lá đơn nghỉ việc.

Người ta nói không nên làm gì trong cơn giận. Làm thế chẳng khác nào lái tàu ra khơi giữa cơn bão tố. Hãy để mọi chuyện lắng xuống rồi mới quyết định chưa muộn.

Nhưng Hà đâu có giận. Hà không biết chính xác cảm xúc mình là gì. Nhưng cô biết mình không giận, không hề giận.

Nước mắt ươn ướt mắt. Vãn Hà siết chặt cái điện thoại di động trong tay. Anh không hề liên lạc với cô trong chừng ấy thời gian.

«Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy. Cần thêm nắng để em nhìn vào bóng tối. Cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành. Cần thêm những lần hẹn nhau cuối cùng.

Cần tay níu để thấy anh còn gần. Cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng. Cần thêm anh, cần thêm cho những khi em lo sợ. Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu.

Đã cần thế, thương thật rồi, vẫn như anh còn xa rất xa. Vì đã gửi hết những ước mơ dịu ngọt, em thêm cần anh đến muôn lần.

Thế tình nhé, xin về gần. Nối thêm yêu thương vào với nhau. Dù có dậy sóng vẫn cứ xin tình nồng. Nơi em gửi anh chiếc hôn đầu”

(Dạ khúc – Quốc Bảo)

Cô vẫn hy vọng, hy vọng một điều gì đó mong manh. Chỉ cần một cuộc gọi hỏi thăm thôi mà. Chỉ cần anh kêu cô quay về. Cô chỉ cần vậy, không cần anh xin lỗi, cô cũng chẳng hạch họe làm khó dễ, giận hờn chi anh. Cô sẽ quay về, sẽ tha thứ hết. Anh và cô bắt đầu lại.

Điều cô mong ước xa xôi, thiếu thực tế quá? Vãn Hà đưa tay bấu chặt ngực mình, nơi có trái tim đau lịm.

Yêu là chỉ mong người yêu mình hạnh phúc mà. Mình cần làm tất cả để người yêu mình hạnh phúc mà. Trọng Tín hạnh phúc khi bên cạnh Mỹ Liên, không phải với cô. Cô nên đứng qua một bên để nhường đường cho họ mới đúng.

Sao cô còn trông chờ điều vô vọng? Không cam lòng đúng không? Thế mới biết, nói ai không giỏi, làm là một chuyện khác. Vãn Hà cười tự giễu cợt mình.

Ngực đau thắt từng hồi, nước mắt tuôn rơi. Từ ngày yêu anh, từ ngày về làm vợ anh, cô đã khóc hơn hẳn lượng nước mắt suốt hai mươi năm niên thiếu cộng lại.

Ghen tuông dày vò người ta ghê gớm. Những lúc anh thẩn thờ, xa xôi một mình. Những lúc anh vô tình nghe bạn bè nói về người cũ. Những lúc vô tình bắt gặp nhân dáng đó. Những lúc anh đấu tranh bảo vệ người ta… tất cả hằng sâu trong đầu Hà. Cô không cần hình dung, hồi tưởng. Chúng luôn hiện diện rõ mồn một trước mắt cô, làm đau cô.

Giấc mơ hạnh phúc!

Hà liu xiu đứng dậy, lại vali lấy đồ thay. Cô cần đến bệnh việc nhận lại hồ sơ cá nhân và hòan tất thủ tục thôi việc.

Hà chưa biết cụ thể mình sẽ làm gì. Tương lai đối với cô mờ mịt quá.

Hà hơi lảo đảo một chút. Chung quanh cô toàn vực thẳm và phủ đầy sương. Nơi cô đứng chỉ là mô đất bé nhỏ, sơ sẩy một chút là rơi tõm xuống.

Hà quyết định tạm rời khỏi đây một thời gian.

Thay đồ xong, khoác giỏ xách lên vai, Hà ra cửa lom khom cúi mang giày. Hà chợt bắt gặp hình ảnh mình trong chiếc gương lớn. Đã bao lâu rồi không soi gương, Hà không để ý nữa.

Như bị thôi miên, Hà từ từ tiến tới, đưa tay chạm vào gương mặt trong gương. Một gương mặt còn rất trẻ nhưng chứa đựng một nổi buồn quá sâu.

Hơi nhăn mặt khó chịu vì tính ủy mỵ của mình, Hà nhanh nhanh rời phòng, đón xe tới bệnh viện.

Nhận hồ sơ cá nhân xong, Hà không về nhà vội, cô muốn dạo quanh đây đó. Ừ, không hiểu sao khi buồn người ta rất thích lang thang.

Len lỏi qua phố phường đông đúc để nhận ra mình cô độc? Nhìn những gương mặt hối hả chung quanh để nhận ra cuộc sống vẫn đang trôi, dù nỗi buồn có ghìm ta lại?

Hà đi hoài, đi mãi, buổi sáng vẫn không chịu trôi qua. Bước chân ngày càng lạc lỏng, chông chênh. Đến lúc Hà nhận thức được trước mắt mình mọi thứ đang chao đảo, hai đầu gối bủn rủn không còn sức, Hà vội vàng quơ tay tìm một điểm tựa. Không có!

«... Cần tay níu để thấy anh còn gần. Cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng. Cần thêm anh, cần thêm cho những khi em lo sợ... »

Hà té xuống đất, dần rơi vào vô thức giữa những tiếng ồn ào, lay gọi xung quanh.

*****

Hà mở choàng mắt. Mọi thứ xung quanh đều trắng toát giúp Hà biết nơi đây là bệnh viện.

Người vẫn còn vảng vất, chắc do nỗi buồn vắt kiệt sức cô. Sao nó không vắt hết luôn nhỉ? Hà bi quan nghĩ. Vắt đến cô không còn sức đễ nghĩ ngợi bất cứ điều gì. Vắt đến cô không còn sức cảm nhận nổi đau đang len lỏi vào tận tim óc.

Chẳng buồn nhấn chuông hay đi tìm người thông báo là mình đã tỉnh, Hà nhổm dậy, bó gối ngồi chờ bác sĩ quay lại.

Hà đã bị mất tất cả. Cái cô còn duy nhất là thời gian. Cô rất dư thời gian.

Hà gục đầu lên gối, nghe nỗi buồn trào lên rưng rức.

- Cứ tình hình này, cô không giữ được đứa bé trong bụng đâu.

Hà ngẩng phắt lên nhìn vị bác sĩ, cố hiểu những lời ông ta nói.

Bác sĩ điềm đạm bước đến, đứng đối diện Hà:

- Cô chưa biết mình có thai đúng không?

Hà gật đầu. Bác sĩ đẩy gọng kính trên sống mũi:

- Vậy bây giờ cô tính thế nào?

Hà hoang mang:

- Dạ?

Bác sĩ chuyển ánh mắt không nhìn thẳng, tránh để Hà bị áp lực tâm lý:

- Cô dự tính sao về đứa bé?

Vãn Hà đã hiểu ý bác sĩ. Bộ dạng hốc hác, thất thần của cô khiến bác sĩ hiểu lầm đây mà. Cô hấp tấp nói như kiểu ông ta có thể cướp ngay con của cô đi ngay vậy:

- Ồ, không! Con sẽ giữ nó, sẽ sinh nó, sẽ nuôi dạy nó tốt. Nó là con của con mà. Nó vô tội.

Gương mặt bác sĩ dãn ra. Ông ta vỗ nhẹ vai Hà:

- Bình tĩnh nào con gái.

Hà hít thở sâu, đưa tay chà sát sống mũi:

- Dạ.

Bác sĩ im lặng quan sát Hà một đỗi. Ông đặt nhiều giả thiết về cô gái trước mặt. Đoạn, ông nói:

- Con hãy ở đây một buổi để nghỉ ngơi và chờ một số kết quả xét nghiệm. Con có cần báo tin cho người nhà không?

Hai tiếng “người nhà” khiến Hà cay cay mắt. Cô chống tay lấy thế nhích người tựa sát thành giường:

- Dạ, không cần đâu bác sĩ. Con sẽ tự liên lạc. Cám ơn bác sĩ.

Bác sĩ gật đầu tôn trọng ý kiến Vãn Hà:

- Khi có kết quả cụ thể, chúng ta nói chuyện sau. Giờ con hãy nghĩ ngơi nha!

- Dạ.

Bác sĩ nhìn Hà một thoáng:

- Điều cần nhất là không nghĩ nhiều, nghĩ vẫn vơ. Vui vẻ là điều cần nhất cho con và đứa bé hiện giờ.

- Dạ.

*****

Chiều tối hôm đó, rời khỏi bệnh viện, Vãn Hà đón xe về thẳng nhà Trọng Tín. Trong lòng cô tràn ngập hân hoan, mới mẻ. Tất cả mọi chuyện đều là cỏn con, đều có thể cho qua, có thể bắt đầu lại...

«... Đã cần thế, thương thật rồi, vẫn như anh còn xa rất xa. Vì đã gửi hết những ước mơ dịu ngọt, em thêm cần anh đến muôn lần.

Thế tình nhé, xin về gần. Nối thêm yêu thương vào với nhau. Dù có dậy sóng vẫn cứ xin tình nồng. Nơi em gửi anh chiếc hôn đầu”.

Một sinh vật nhỏ đang hình thành trong cô, đó mới là quan trọng.

Vãn Hà không cưỡng được nụ cười hạnh phúc. Bàn tay cô đặt hờ trên bụng. Bằng tất cả những gì có thể, cô sẽ mang đến cho con mình một cuộc sống hạnh phúc.

Vãn Hà khép hờ mắt mơ màng. Nó sẽ là đứa trẻ lớn lên trong một gia đình bình thường, có đầy đủ cha mẹ yêu thương, chăm sóc, dạy dỗ. Nó sẽ trưởng thành với tâm hồn trong sáng không có vết thương, không u ám như cô, như anh.

Xuống xe, thấy đèn trong nhà sáng, biết anh có ở nhà, Vãn Hà tự nhiên lấy chìa khóa, tra vào ổ, mở cửa.

Cô mong gặp anh nói chuyện, về nhà gặp anh liền, nó khiến cô thoải mái chi lạ. Cô không dự tính trước sẽ nói gì với anh. Ừ, thấy gì cần nói, cô sẽ nói hết. Nói một cách thiện chí, trung thực, không đặt cái « tôi » lên trên. Nếu cần, cô không ngần ngại thú nhận hết những tình cảm dành cho anh, những nổi đau cô phải trải qua. Không phải để kể lể, trách móc, giận hờn, quy tội. Đơn giản là để hiểu nhau, cùng nhau hướng tới tương lai.

Nhưng... những gì diễn ra nơi phòng khách chỉ khiến người ta « mỏi gối chồn chân ».

Trọng Tín ngồi gọt lê cho Mỹ Liên ăn. Hai người dang coi game show « Chung Sức », bàn luận rất rôm rả.

Vãn Hà đau lắm. Cơn đau cuồng nộ như muốn vỡ tung lồng ngực, mụ mẫm lý trí.

Vãn Hà ghen! Chưa bao giờ Trọng Tín chăm sóc cô như thế. Chưa bao giờ anh nhìn cô dịu dàng, yêu thương như thế. Chưa bao giờ anh nở nụ cười ngọt ngào, trìu mến như thế bên cạnh cô.

Hà ước gì mình có thể lao thẳng tới đó, xen vào giữa hai người, túm lấy họ, nói cho họ biết họ đã cư xử rất tồi tệ.

Tồi tệ? Vãn Hà rủ người bỏ đi. Làm gì có. Chỉ là cô không được yêu!

Vãn Hà rốt cuộc cũng chỉ là Vãn Hà. Ngay cả lúc hờn ghen sôi sục, lý trí lu mờ cô cũng không làm khác được bản chất của mình. Âm thầm chịu đựng. Tự dày vò mình.

Do lơ là, bất cẩn, Vãn Hà vấp phải ngạch cửa. Nhớ tới đứa bé, Hà vội chống hai tay xuống trước đỡ thân người.

Nghe tiếng động, Mỹ Liên, Trọng Tín quay lại. Họ mất tự nhiên khi thấy Vãn Hà. Cả hai đồng loạt đứng lên, hấp tấp ra cửa, rồi chựng lại sượng sùng.

Trọng Tín ho khan:

- Em… đã về.

Mỹ Liên xoắn tay phân trần:

- Tôi... tôi chỉ xin đến ở nhờ vài hôm thôi. Thật đó... tôi...

Mỹ Liên nín bặt. Cô không nhận được sự hưởng ứng nào từ Hà. Cảm thông? Không! Thù ghét? Không! Tin tưởng? Không! Giận dữ? Không!

Mỹ Liên giải thích một điều gì đó mơ hồ:

- Tôi xin lỗi đã làm phiền. Tôi với anh Tín không làm gì vượt quá giới hạn. Thật đó…

Nhìn vào đôi mắt Vãn Hà loang loáng nước, Liên tự dưng liên tưởng đến đống thủy tinh vỡ nát. Soi rọi vào sự trong suốt ấy, Mỹ Liên thấy mình đen đúa, u ám quá. Quên mình đang phong phanh trong bộ đồ ngủ, Mỹ Liên cúi mặt, vội vã chạy khỏi nhà Tín.

Đưa tay tính đỡ Vãn Hà lên, giờ thấy Mỹ Liên vụt chạy qua mặt, Tín luống cuống rút nhanh tay lại, chẳng kịp đỡ Vãn Hà đứng lên, Trọng Tín lo lắng đuổi theo Mỹ Liên, sau khi nói:

- Ở yên đó, lát anh về nói chuyện.

Một lần nữa, Vãn Hà không làm gì hết, chỉ trơ mắt trông theo.

Đúng thời điểm đó, tim Vãn Hà quặn thắt đau điếng. Ngay tiếp theo, bụng Hà nhói lên. Cô cảm thấy có cái gì đó âm ấm lan xuống chân.

Hà lập tức móc di động gọi xe cấp cứu. Gọi xong, cô thỏng tay buông xuôi. Cô nhắm nghiền mắt. Nước mắt theo những rảnh sâu hằn quanh vùng mắt chảy đi.

Hà biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Tuy nhiên, cô vẫn không dám cựa quậy với chút hy vọng mong manh.

Vừa rồi, đúng là cô đã kịp thời chống tay xuống nhưng thai vẫn bị động cộng thêm cú chấn động tâm lý tiếp theo đã khiến cô có thể không giữ nổi đứa con.

Môi Vãn Hà run lên bần bật. Cô rưng rức khóc. Bác sĩ đã bảo thai cô cực kỳ yếu. Cô phải giữ gìn hết sức cẩn thận. Tâm trạng phải luôn thỏai mái. Vậy mà...

Cô là người mẹ không ra gì. Sinh linh bé nhỏ đang trông chờ cô bảo vệ nó. Nó không thể trông cậy ai khác ngoài cô. Cô đã làm gì? Cô đã nghĩ cho nó bằng tất cả tấm lòng người mẹ chưa? Nếu có, cô phải biết điều gì là tốt cho nó. Giá như cô chết đi để con cô được sống, cô cũng bằng lòng.

Trời ơi! Cô van xin một phép nhiệm màu. Cô không cần gì hết. Cô chỉ mong con cô được bình an.