Lệ Tổng! Em Mệt Rồi

Chương 26: Phát hiện



Người cao cao tại thượng như Lệ Phó Thành sao chịu được cảm giác này, dù không phải trực tiếp là nói anh nhưng những thứ gì liên quan đến anh tuyệt đối không được người khác xúc phạm. Bởi xúc phạm nó cũng như là đang xúc phạm anh.

Huỳnh Hứa Giai lần này không gieo giắc hi vọng như mấy lần trước nữa. Nghĩ lại mới thấy mình như một trò hề, tự gieo giắc tự ảo tưởng. Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi đi xuống lầu.

Hôm nay đến bệnh viện thử nói xem cô vừa thấy cảnh tượng gì? Không ngờ cây kim trong bọc lâu ngày cũng dần lòi ra.

Huỳnh Hứa Giai đứng ngoài cửa quan sát vào trong, cảnh tượng này thật muốn cho Lệ Phó Thành nhìn xem người con gái anh yêu sâu đậm đang muốn hại mẹ của anh đây này.

Cô chưa vạch trần vội, cầm lấy điện thoại quay hết tất cả. Khoé môi cũng nhếch lên cười, những gì cô ta gây ra cho cô cô nhất quyết sẽ trả lại trăm vạn lần. Sau khi có bằng chứng cô nhét chiếc điện thoại vào túi, nếu còn muộn hơn nữa chỉ sợ bà ấy sẽ bị cô ta hại cho đến mức không thể tỉnh lại.

Huỳnh Hứa Giai giả vờ như vừa mới đến gây ra một tiếng bước chân nhỏ, Tiểu Du Du nghe thấy cũng vội cất ống tiêm vào túi sách. Vẻ mặt hoảng loạn đắp chăn cho Hà Dĩ.

- “ Cô tới cũng sớm thật đấy “. Huỳnh Hứa Giai nhìn cô ta rồi lại nhìn vào túi sách, cả người khẽ lướt qua cô ta một lượt.

- Dù gì tôi quen bác ấy cũng lâu hơn cô, chăm sóc chút không được sao.

- Tôi đâu có nói gì, cô đâu cần căng thẳng như vậy. Còn nữa cô biết vì sao bà ấy lại hôn mê lâu như vậy không, tôi nghĩ chắc có người lén giở trò rồi.

- “ Không biết cái gì thì đừng nói linh tinh, có camera ở đây còn có kẻ nào dám lẻn vào nữa chứ “. Cô ta nói đến đây, ánh mắt hướng tới bóng người đang ở phía cửa rồi lại nói tiếp:

- Chẳng phải cô từng đâm bác ấy hay sao, chắc chắn là cô giở trò rồi.

Trong căn phòng tĩnh mịch chỉ có tiếng máy móc đang kéo dài sự sống cho Hà Dĩ kèm theo là giọng nói của hai người.

Huỳnh Hứa Giai đi qua một lượt căn phòng, đến một góc trong cùng liền dừng lại nhìn lên camera ở bên trên đã không còn hoạt động. Trong lòng cô lại càng chắc chắn hơn Tiểu Du Du chính là người đã vu oan hết tất cả cho cô.

- Cô biết không, tôi chỉ được học hết lớp 10 nhưng không phải vì vậy mà tôi là một đứa cá biệt. Ai giết người hay không còn chưa rõ đâu.

Đôi mắt cô ẩn nhẫn sự suy tính, bàn tay phe phẩy hạt bụi trên mặt bàn.

- Camera sao lại không hoạt động rồi, e là phải cho người sửa lại thôi.

Lúc quay người lại đã thấy anh mở cửa đi vào, hai người họ phải nói là có mối quan hệ rất thân thiết. Lúc nào cũng thấy ở cạnh nhau, âu âu yếm yếm mọi lúc.

Lệ Phó Thành nhìn cô nhưng không nói gì, anh cũng không còn bài xích mấy về chuyện cô đến đây. Có lẽ cũng đã dần quen, thỉnh thoảng hai người họ còn ngồi cùng nhau chăm sóc bà ấy. Lệ Phó Thành cũng nói với cô đôi ba câu, chủ yếu là nói cho có, miệng còn buông thêm mấy câu sỉ nhục.

Tuy vậy từng nhất cử nhất động của Huỳnh Hứa Giai vẫn được ghi vào trong màn hình. Cô biết điều đó bởi mấy lần cũng từng nhìn anh đang quan sát và kiểm tra lại máy tính mỗi khi mình tới đây.

Chính vì điều đó mà Lệ Phó Thành đã bỏ qua những lần Tiểu Du Du ghé thăm, những đoạn hình ảnh bị cắt xén mà không được anh phát hiện ra.

Bỗng Huỳnh Hứa Giai nhìn anh chăm chú, mà anh cũng cảm nhận được ánh mắt có vào phần khác lạ của cô. Huỳnh Hứa Giai chưa bao giờ nhìn anh thế này cả.

- Bác sĩ nói đã phát hiện trong người mẹ anh có mấy thành phần thuốc khác lạ, muốn hỏi xem anh đã cho bác sĩ nào ghé qua chưa.

Lệ Phó Thành nghe Huỳnh Hứa Giai nói đến đây sắc mặt như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù:

- Cô nói gì?

Thấy ánh nhìn nghi ngờ cô vội mở miệng nói:

- Đừng nhìn em bằng ánh mắt như vậy, chuyện này đã diễn ra được mấy năm rồi. Lúc đó em ở trong tù còn chưa ra đâu, chỉ là bây giờ mới phát hiện ra thôi vì lượng thuốc được tiêm vào cơ thể quá nhỏ.

Huỳnh Hứa Giai nói xong, khuôn mặt tỏ như không biết quay sang hỏi Tiểu Du Du:

- Không biết cô Du ở đây lâu như vậy có biết ai đã từng ghé thăm không?

Câu nói này như một lời cảnh cáo đối với cô ta cũng là một lời đe doạ.

Tiểu Du Du tất nhiên lại phải giở bộ dạng yếu đuối quay sang nói với Lệ Phó Thành:

- Sao tôi biết được chứ? Tôi và anh ấy thường ở cùng nhau mà. Có phải không Phó Thành?

- Cô ấy nói đúng đấy? Cô bớt nghi ngờ cô ấy đi.

Huỳnh Hứa Giai còn có thể nói gì được nữa, chỉ tặc lưỡi một cái rồi rời đi. Nếu Lệ Phó Thành đã ở đây thì cô cũng yên tâm rồi, chắc chắn Tiểu Du Du sẽ bớt manh động đi vài phần.

Chuyện ngày hôm nay không cần dặn dò ắt hẳn Lệ Phó Thành cũng sẽ cử thêm mấy vệ sĩ sĩ nữa đến canh cửa, có khi lại còn đặt thêm vài cái camera nên cũng có thể êm xuôi được vài tháng.

Còn về phần Tiểu Du Du cô nhất định phải điều tra cô ta, bây giờ nói với anh còn quá sớm nên anh chắc chắn sẽ không tin cô. Đến khi đó không chỉ không được anh tin lại còn để con cáo ẩn lấp trong nhà nữa là.