Lời Chưa Nói

Chương 25



Một ngày nọ, khi tôi đang đi mua ít đồ cho mẹ tôi ở gần trung tâm thành phố thì vô tình gặp lại chị họ của Kẹo Ngọt. Đã lâu rồi tôi không gặp cô ta, trông cô ta trưởng thành hơn khi trước. Thấy tôi, cô ta bắt tay chào:

- Đã lâu không gặp.. a.. anh!

Tôi chào lại rồi cả hai rủ nhau ra ghế đá công viên gần đó ngồi. Tôi hỏi cô ta dạo này còn liên lạc với Kẹo Ngọt không, cô ta bảo vẫn còn nhưng bây giờ ít hơn hồi trước. Chính cô ta cũng xác nhận với tôi chuyện Kẹo Ngọt đã có bạn trai mới:

- Vy nó có bạn trai rồi, anh đừng theo đuổi nó nữa! Nó cũng không dặn em nói với anh như thế nhưng nếu có gặp thì anh hãy vẫn coi nó như một người bạn. Dù gì thì một đứa như nó cũng cần một cuộc sống riêng.

- Ừ! Anh biết mà!

Tôi hiểu và không cần chị họ em phải lên tiếng thì tôi cũng tự mình tìm cách thoát khỏi hình bóng của em. Giờ đây tôi cảm thấy cảm thông hơn là buồn. Tôi đã nhận ra cái sai của mình kể từ lúc không nói cho em biết thứ tình cảm giấu kín mà chắc là chỉ mình tôi ôm trong người. Vì nếu em cũng dành cho tôi một tình cảm ngược lại thì chẳng cớ nào mà em lại chọn một người khác thay vì chọn tôi.

Tôi tiễn chị họ em về trong nắng chiều vàng nhạt. Và rồi tôi cũng quay xe đi về. Gió đang men theo hơi thở của những ngày thu cuối tháng Mười cuốn những chiếc lá úa đi thật xa, vô tình rơi vào guồng bánh xe tôi và phải kết thúc cuộc hành trình của mình tại đó. Không còn được tha hồ bay lượn. Lá buồn. Còn tôi thì đã thôi buồn.

Những ngày không có em thật là nhẹ nhõm! Chắc có lẽ do tôi đã tập cho mình thói quen phải quên dần đi cô gái nhỏ nhắn với nụ cười rạng ngời và cái buộc tóc hình viên kẹo ở phía sau mà bây giờ tôi đã không còn để cho cái buồn ngự trị. Trước kia tôi đã từng lên ngọn đồi gần trường cũ và có ý định nằm ở đó cả ngày mà không chịu về nhà, giờ đây tôi đành phải nói lời từ biệt với nó có thể là mãi mãi!

Tôi đạp xe đến nơi đây một lần cuối. Trước khi chia tay với nó, tôi phải ngồi ngắm cho hết hoàng hôn. Tôi tưởng tượng ra cảnh em đang nằm bên cạnh, ngân nga vài câu hát trong những tờ giấy viết nhạc của mình. Rồi em lại chỉ tay ra phía chân trời đằng xa và nói với tôi rằng:

- Hoàng hôn thật đẹp quá anh!

Tôi cũng thấy như thế. Bây giờ không có em thì hoàng hôn vẫn đẹp. Không giống như hoa sữa, lúc có em thì thơm ngát, lúc vắng em rồi thì mùi hương không còn được như xưa.

Tôi lấy giấy bút ra viết cho xong bài hát mới để lưu lại khoảnh khắc tuyệt vời này. Viết xong, tôi gập nhỏ tờ giấy lại và đào một cái hố trên đồi cỏ để chôn nó vào. Để không ai phát hiện ra, tôi bốc một nắm cỏ ở nơi khác cắm lên, san bằng và giấu giếm nó mãi mãi..

Ngọn đồi đã gắn bó với thời thanh xuân của tôi hơn bốn năm trời đã chẳng còn là điểm đến quen thuộc trong suốt ba năm cấp ba liền. Kể từ ngày tôi nói lời chia tay với nó, đôi chân của tôi đã không còn thói quen quay trở lại nơi đây dù chỉ là đi ngang qua hay vô tình gặp phải. Vì nó ở gần khu chung cư nên tôi cũng không có nhu cầu phải đến!

Thay vào đó, mỗi lần hẹn Kiwi, tôi thường rủ nó ra sân bóng chơi. Nó cũng rất yêu thể thao nên đồng ý theo tôi liền mà không hỏi tại sao không phải là ngọn đồi kia.

Việc tôi biết Kiwi thích mình dần dần được cảm tính của tôi xếp vào những chuyện không đáng để ý tới. Tôi vẫn chơi thân với nó mặc cho nó đối xử với tôi như thế nào. Nó là một đứa hoạt bát, điều đó ít nhiều ảnh hưởng đến tôi và khiến tôi cũng năng nổ, hoạt bát theo. Tôi hay chơi thể thao một mình với nó khi người ta đã không còn đến thuê sân. Khoảng thời gian đó thật tuyệt! Tôi đã không còn lo âu hay suy nghĩ gì về chuyện quá khứ nữa. Tôi nghĩ tôi chỉ cần có Kiwi là đủ rồi. Kiwi cũng chỉ cần mỗi tôi mà không quan tâm đến bất kì một ai khác. Nó còn định lên đại học sẽ học cùng tôi, thuê nhà trọ cùng tôi, thậm chí xa hơn nữa là ước mơ cùng tôi đi đến một nơi thật xa để cùng làm ăn kiếm sống.

- Trang! Bắt lấy nè bồ!

Phải! Kiwi gọi tôi là "bồ", một tiếng gọi thân thương mà ít khi một đứa con gái dùng để gọi một đứa con trai. Nhưng nó bảo gọi vậy để không phải gọi tôi là "mày" vì tiếng "mày" nghe sao thô bỉ quá!

Chúng tôi đang cùng nhau chơi bóng chuyền- một bộ môn mà ít đội đến đây để thuê sân. Bác bảo vệ cho chúng tôi vào chơi và chỉ thu phí mười nghìn mỗi đứa coi như để sân khỏi bị tình trạng bỏ hoang. Xong, chúng tôi sẽ cùng chạy bộ quanh công viên và nằm nghỉ ngơi ở một gốc cây xà cừ ở một ngọn đồi gần đó. Đây là những ngày vui nhất trong cuộc đời của tôi. Tôi ước giá như thời gian chỉ dừng mãi ở điểm này mà không trôi thêm bất kì giây phút nào, bởi vì những tháng ngày sau đó cũng chẳng vui hơn là bao!