Mật Ba Dao

Chương 96: Ngoại truyện 5



Sau khi biết tin Diệp Đường có thai, mẹ Diệp đề nghị cô và Cố Trinh về sống cùng, có thể có cơm sẵn để ăn.

Diệp Đường từ chối ý tốt của mẹ, xách mấy hộp thức ăn về nhà, thay quần áo rồi đón xe buýt đến ga tàu đón Cố Trinh. Lần này chỉ là ý muốn nhất thời, trước đó cô không nói với Cố Trinh sẽ đến đón anh.

Đầu năm 1983, cách nửa năm trước cuộc đàn áp tháng 8*. Rất nhiều thanh niên trí thức quay về quê hương, hơn nữa nhiều học sinh sinh viên tốt nghiệp cũng không tìm được việc làm ở các thành phố lớn, một số thất nghiệp ở nhà, trong đó có một số thành phần gây mất ổn định xã hội, họ gây chuyện giải toả những hormone không nơi phát tiết, trên xe buýt cũng có thể gặp những kẻ quấy rối phụ nữ. Cố Trinh dặn Diệp Đường, đi ra ngoài một mình phải che chắn mặt mũi kỹ, tránh việc bị những kẻ không có mắt bắt nạt.

Chuyện của cô và Cố Trinh là do mấy tên lưu manh tác hợp. Tối đó Diệp Đường hẹn Tập Lâm đến quán trà ở công viên Nhân dân trò chuyện nghiêm túc. Vốn dĩ Tập Lâm đã đồng ý, sau đó không biết sao lại cho cô leo cây. Cô ngồi trong quán trà đợi một tiếng, khi ra ngoài trời đã tối đen, trùng hợp gặp một nhóm người vô gia cư huýt sáo với cô, cô nổi nóng, không thèm nghĩ ngợi giơ tay lên tát vào kẻ đi đầu. Người đàn ông kia túm chặt tay cô không buông, lấy tay cô xoa xoa lên mặt mình, cô không kịp hét lên thì người đó đã túm tay cô lôi vào phía rừng cây. Cảnh sát tuần tra công viên có thể phát hiện ra họ nhờ vào tiếng la hét của người đàn ông.

Cuối cùng cả cô lẫn gã kia đều nhập viện, gã kia vì mất máu phần dưới quá nhiều mà hôn mê ba ngày mới tỉnh. Vai diễn vốn thuộc về cô cũng rơi vào tay người khác, cô cũng không cần đến trường đại học để nghiên cứu cho vai diễn nữa.

Mẹ Diệp vẫn túc trực ở bệnh viện chăm sóc con gái. Bà vừa lo lắng cho vết thương của con vừa lo lắng chuyện cả đời của cô. Con gái chống cự quyết liệt nên tên lưu manh kia không đạt được mục đích. Nhưng lời đồn Diệp Đường bị hại vẫn lan truyền ra bên ngoài, bình thường tiên nữ không ai dám coi thường giờ lại bị một tên lưu manh hại đời, tin đồn kiểu này lan truyền ra ngoài còn mạnh mẽ hơn cả sự thật, rất được mấy bà tám thích bàn tán.

Ban đầu lời đồn là do dì Lưu truyền ra. Dì Lưu cũng xem như tốt bụng, đón xe buýt đến thăm Diệp Đường, cho cô ít trứng gà đường đỏ, mạch nha, dặn dò cô chú ý chăm sóc vết thương cho tốt. Ra khỏi bệnh viện về đến nhà, dì Lưu bắt đầu thở ngắn than dài nói với hàng xóm láng giềng, ngẩng lên nhìn trời nói, bà đoán xem là thế nào, con gái út nhà họ Diệp bị hại tới mức không còn bộ dạng bình thường, vừa nói vừa lấy khăn tay ra lau mắt; lau rồi thì vẻ sụt sùi muốn khóc, một cô gái xinh đẹp như vậy, thật sự đáng thương, mẹ con bé còn nói nó không bị lưu manh hại, nếu là tôi thì cho dù có tôi cũng phải nói là không, nói rồi thì làm thế nào gả chồng, mà cũng bởi do quá kén chọn, nếu mà lấy chồng từ sớm thì đâu có chuyện này.

Ban đầu dì Lưu muốn tác hợp Diệp Đường với con trai mình, nào ngờ bị coi thường, lúc này làm như không thèm so đo chuyện cũ, diễn trò trước mặt hàng xóm, mọi thứ đều vì nghĩ cho Diệp Đường, xin mọi người đừng nói sự thật ra bên ngoài, ảnh hưởng hôn nhân của con nhà họ Diệp.

Tin đồn này thay đổi nhiều phiên bản mới tới tai cha mẹ Diệp Đường, lúc đó muốn ngăn lại đã quá muộn. Lời đồn đại không thể giải thích, càng giải thích tức là càng che giấu, những người ban đầu không tin cũng đã tin.

Đầu những năm 1980, cũng có những người đàn ông không bận tâm đến việc cô gái từng thế nào, nhưng cho dù không quan tâm cũng không thể chịu được sự bàn tán nhảm nhí xung quanh. Mẹ Diệp luôn tin không có mấy người đàn ông xứng với con gái mình, sau chuyện này thì yêu cầu chọn rể hạ thấp xuống ngay lập tức.

Khi Cố Trinh đến thăm Diệp Đường, Diệp Đường đã ở bệnh viện hơn nửa tháng, vết thương trên mặt còn chưa hết. Cố Trinh tự nhận là bạn Diệp Đường, mẹ Diệp nhìn thấy Cố Trinh, sau vài câu chào hỏi bà đã nói ngay: “Cảnh sát nói nếu như con bé không kiên cường như thế thì tên lưu manh kia đã thành công.”

Nói rồi mẹ Diệp pha cho Cố Trinh một ly sữa, rất biết ý mà ra ngoài đi mua trái cây. Bà còn nói với Cố Trinh mình đi không về ngay.

Diệp Đường nhìn thấy Cố Trinh lập tức quay mặt đi, hỏi anh đến đây làm gì, cô không cần sự thương hại. Cô không muốn dáng vẻ chật vật của mình bị Cố Trinh nhìn thấy. Chuyện này xảy ra rồi, ngoài việc mong chờ tên lưu manh kia chết đi, cô còn tự trách mình ngu ngốc, thấy lưu manh thì trốn là được, hà cớ gì lại ương ngạnh chống đối. Cô không trách Tập Lâm, nếu có người cướp bạn trai cô, nhất định cô tìm đến tận cửa túm tóc mà đánh, so với cô thì Tập Lâm hẹn rồi không giữ lời thế còn nhẹ nhàng.

Cố Trinh mua một túi táo ở hợp tác xã, thấy Diệp Đường quay mặt đi, cũng không trả lời câu hỏi của cô, lấy táo trong túi ra, bắt đầu gọt vỏ. Gọt xong hỏi Diệp Đường: “Em ăn không?”

“Không.”

Cố Trinh cũng không ép, cầm táo lên cắn một miếng, anh ngồi đó, không nói gì, chỉ thong thả cắn từng miếng ăn hết quả táo.

Ăn xong lại bắt đầu gọt quả khác, gọt xong lại hỏi: “Em ăn không?”

Thấy Cố Trinh định ăn quả thứ hai, Diệp Đường ngồi bật dậy trên giường bệnh, giật quả táo trong tay Cố Trinh, cắn mạnh xuống. Bình thường cô ăn uống nhẹ nhàng lịch thiệp, bây giờ ngồi trên giường chẳng thèm để ý hình tượng bản thân, tóc rũ xuống che khuất mặt cô, ban nãy ngồi bật dậy động đến vết thương trên lưng, cô đau đến toát mồ hôi, ướt cả tóc. Mái tóc cô hơn nửa tháng chưa gội, dính lên mặt, muốn lôi thôi cỡ nào thì lôi thôi đến cỡ nấy. Cô nhai táo, má phình phình lên, Cố Trinh nhìn, vươn tay vuốt gọn tóc ra từ thái dương ra sau tai cho cô.

Diệp Đường dùng khuỷu tay chắn tay anh lại: “Không thấy bẩn sao?”

“Thế này mà em gọi là bẩn, thế tôi trước kia phải gọi là ô uế.” Cố Trinh kể chuyện thanh niên trí thức ở nông thôn, nơi anh ở thiếu nước, có nước uống đã là tốt, đừng nói gì đến chuyện giặt quần áo, tắm rửa. Anh mặc một chiếc áo bông, mỗi lần mặc là cả tháng, lật mặc trái ra, lại mặc thêm một tháng, mùa đông cứ thế mà trôi qua. Còn phần tắm rửa, việc tắm bồn xem như tiêu chuẩn của vua Louis XIV, không tắm là vinh quang, lãng phí nước là việc đáng xấu hổ. Anh bỏ qua việc lén đun nước sôi để cho Tập Lâm gội đầu, khi đó anh không có ý gì với Tập Lâm nhưng không biết sao lại quan tâm đến những vấn đề này cho cô ấy. Anh không có việc gì làm thì nịnh nọt người nấu ăn để họ cho anh mượn bếp. Chờ khi không có người thì anh gọi Tập Lâm đến, nấu nước ấm, Tập Lâm bên trong gội đầu, anh ở ngoài hóng gió.

“Anh thật nhếch nhác luộm thuộm.” Diệp Đường nghe anh kể thì thấy bẩn.

Cố Trinh chỉ chỉ áo bông của mình, thản nhiên: “Haizz, em ấy, ý thức tự giác kém. Hôm nay tôi phải dạy cho em biết cuộc sống của bần nông và trung nông, nếu không em không biết cuộc sống hiện giờ tốt đẹp thế nào.” Nói rồi vươn tay đưa đến trước mũi Diệp Đường để cô ngửi, “Đây là chiếc áo năm đó, em ngửi có nghe gì không?”

Anh cố ý trêu chọc để đánh lạc hướng cô. Nào ngờ Diệp Đường không trốn mà lại ngửi tay áo anh thật.

Cô thật thà như vậy lại khiến Cố Trinh ngượng ngùng, thu tay áo về.

Diệp Đường ngồi đó tiếp tục ăn táo, vừa ăn vừa nhìn chăm chăm vào tấm drap trải giường trắng, hỏi: “Có phải anh sắp kết hôn?”

Không đợi Cố Trinh đáp, cô đã vùi đầu vào đầu gối, Cố Trinh có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô.

Tiếng khóc không lớn nhưng lại làm lòng anh hỗn loạn.

“Em khó chịu ở đâu, tôi gọi bác sĩ cho em.”

Mấy hôm nay Diệp Đường vẫn luôn dưỡng bệnh, ngoài việc truyền dịch, tiêm thuốc thì chính là ăn rồi ghi chép. Cô muốn tên lưu manh kia không được chết tử tế nên cố gắng ghi chép cực kỳ tỉ mỉ quá trình gây án, ngay cả nữ cảnh sát thụ lý vụ án nghe còn xấu hổ. Ngay cả mẹ cô còn không khỏi than phiền sao lại nói hết ra bên ngoài, chỉ nói là bị đánh thôi không được sao, dù sao thì kiểm tra sức khỏe cho thấy không bị cưỡng hiếp, cần gì nói toạc mọi thứ, lỗi đâu phải ở cô. Bây giờ gặp Cố Trinh, những ký ức đó lại hiện lên, cô không phải là người bảo thủ, nhưng nghĩ mình đã bị tên kia hôn hít sờ soạng, nửa tháng qua cô lại chưa tắm rửa, cảm giác bị áp bức, lăng nhục lại xuất hiện.

Cô càng khóc càng đau lòng, đột nhiên ngẩng lên, bắt đầu mắng Cố Trinh: “Anh chỉ biết nói suông, không có gan làm. Ngày đó em đã theo anh đến nhà, sao anh không làm gì?” Hiện giờ người đàn ông đầu tiên hôn cô đang ngây người trong nhà tù. Sau này nhớ lại chỉ thấy ghê tởm.

“Em đừng đặt nặng vấn đề kia quá, tắm rửa một cái là qua thôi.”

“Anh nói thì dễ!” Diệp Đường nói rồi lại hung hăng cắn một miếng táo.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Trinh lại hôn lên mái tóc hơn mười ngày chưa gội của Diệp Đường.

Tiếng khóc Diệp Đường ngừng bặt, cô ngỡ mình đang mơ.

Đúng lúc này, mẹ Diệp bên ngoài quay về, Cố Trinh vội vàng tạm biệt, nói hôm nào khác lại đến thăm cô.

Mẹ Diệp nhìn con gái khóc lóc, vội vàng hỏi Diệp Đường xảy ra chuyện gì.

Diệp Đường sờ tay lên nơi Cố Trinh vừa hôn: “Con muốn gội đầu!” Cô hối hận không kịp gội đầu trước khi Cố Trinh đến.

“Chờ hết bệnh rồi gội.”

“Con phải gội ngay bây giờ.”

Gội đầu xong, Diệp Đường nhờ mẹ ngày mai đến đoàn kịch nhận lương giúp mình, rồi cầm tiền lương đó đến cửa hàng bách hoá mua một chiếc áo khoác nam, cỡ áo lớn hơn ba cô hai cỡ. Mẹ Diệp hỏi cô mua cho ai, cô không trả lời thẳng mà nói mua sẽ có ích. Mẹ Diệp lại hỏi có phải cô mua cho người thanh niên hôm nay đến đây không, mối quan hệ hai người là gì. Diệp Đường không biết quan hệ của mình với Cố Trinh nên được gọi là gì nên nói qua loa, mẹ đừng bận tâm. Mẹ Diệp tưởng con gái ngượng ngùng nên dặn, đừng đem chi tiết việc bị hại nói cho Cố Trinh biết, đàn ông không ai chịu nổi. Diệp Đường không kiên nhẫn đáp lại, biết rồi.

Vì không biết ngày nào Cố Trinh sẽ đến nên Diệp Đường chờ đợi. Cô muốn chờ anh đến, đưa áo khoác cho anh. Cô đợi một tuần, từ chủ nhật tuần trước đến chủ nhật tuần này, Cố Trinh mới đến.

Lần này anh mang dứa ngâm muối đến. Dứa cắt thành từng miếng rồi dùng tăm xiên cho vào chén cơm. Mẹ Diệp lại đúng lúc lấy bình đi lấy nước, tiện thể muốn đi trò chuyện với mấy người đang chăm sóc người thân trong bệnh viện.

Diệp Đường than thở trong lòng, anh lại đến không đúng thời điểm, tóc cô gội sạch giờ đã nhờn dầu.

“Tập Lâm có biết anh đến thăm em không?”

Cố Trinh không nói lời nào, anh đã không còn bạn gái. Từ lần anh đến thăm Diệp Đường, anh đã hạ quyết tâm chia tay với Tập Lâm. Anh có bệnh di truyền, gần đây lại nghĩ đến người con gái khác, kết hôn với Tập Lâm thì không công bằng với cô. Anh chủ động đề nghị chia tay, anh nói với Tập Lâm, tình cảm anh đã thay đổi. Tập Lâm hỏi anh còn nguyên nhân nào khác không, anh nói không, đó là lý do duy nhất.

Tập Lâm hỏi anh lần nữa, có phải anh thương hại Diệp Đường nên mới ở bên cô ta không, anh đáp không, anh thực sự thích cô ấy. Từ trước đến giờ anh không tỏ ra cao thương, trong quan niệm của anh, ra vẻ đáng thương còn tốt hơn cao thượng. Thà rằng anh giả vờ đáng thương, anh nợ cô. Trước khi Cố Trinh nói chuyện với Tập Lâm, anh đã chuẩn bị tinh thần bị đánh. Tập Lâm không đánh anh, chỉ rất bình tĩnh hỏi, Diệp Đường biết chuyện nhà anh không, cho dù bây giờ biết thì có thể đến khi bình tĩnh lại chưa chắc đã muốn ở bên anh. Cô ta theo đuổi anh một cách cuồng nhiệt như thế, chỉ là vì khát khao thứ chưa đạt được mà thôi. Cố Trinh nói nếu như thế thì không phải việc anh có thể quyết định.

Hai người chia tay trong hoà bình, Cố Trinh thà rằng Tập Lâm đánh anh vài cái, anh còn có thể an tâm hơn.

Thấy Cố Trinh im lặng, Diệp Đường tiếp tục châm ngòi ly gián: “Em không biết do cô ấy được giáo dục quá tốt hay là không để tâm. Nếu ai cướp bạn trai em, em sẽ xé miệng cô ta. Ban đầu em tưởng cô ấy coi thường đối thủ cạnh tranh là em đây, sau mới phát hiện cô ấy không quan tâm anh. Cho dù có được sự giáo dục tốt thì nếu đối tượng kết hôn bị cướp mất, chắc chắn không phải dáng vẻ thế kia. Em cảm thấy có thể cô ấy thích người khác nhưng không muốn gánh cái tiếng là thay đổi tình cảm, có lẽ còn ước sao anh bị em cướp đi cho nhanh. Tại sao anh không đáp ứng nguyện vọng cô ấy đi?”

Cố Trinh nhìn Diệp Đường, một lần nữa xác nhận suy nghĩ của mình, đây là một người con gái không nói lý lẽ, chỉ biết làm bản thân thoải mái.

Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không thể làm gì cô.

“Thay đổi tình cảm không phải cô ấy, là tôi.”

“Anh? Anh thay đổi tình cảm với ai…”

Cố Trinh lại nhét một miếng dứa vào miệng cô. Diệp Đường đơn giản vì đánh cuộc mới theo đuổi anh, đợi khi giành được anh vào tay rồi thì gạt anh qua một bên, anh cũng chấp nhận.

Anh kể cho Diệp Đường nghe chuyện xấu hổ của mình, con gái bí thư chi bộ bố thí cho ít đồ ăn mặn đã bắt anh làm tù binh, anh một lòng muốn lấy thân báo đáp nhưng cuối cùng không leo lên được vị trí con rể bí thư chi bộ thôn. Anh có thể về thành phố dạy học ít nhất có một nửa công lao của Tập Lâm, nhưng giờ anh lại thay đổi. Anh không nói Diệp Đường quyến rũ anh, chỉ nói chính mình không chịu được sự cám dỗ. Cố Trinh tự mình tổng kết, anh là người đàn ông không đáng tin. Anh lại kể về việc mẹ, dì và anh họ của mình, nói đùa một ngày nào đó anh cũng vào bệnh viện tâm thần không chừng.

Nói rồi anh bưng bát lên, bỏ dứa vào miệng ăn. Ăn xong hai miếng nói: “Nếu em đồng ý thì nói với tôi, ngày mai tôi đến thăm em. Nếu không, chúng ta đường ai nấy đi.”

“Không phải anh thương hại em chứ?” Diệp Đường cảm thấy Cố Trinh thay đổi quá nhanh. Trước khi cô gặp chuyện, anh còn đối xử với cô rất xa cách, hiện giờ sao lại dời tình cảm sang cô.

Cố Trinh vui vẻ xì một tiếng: “Em có gì để tôi thương hại? Em có hiểu lầm gì về cuộc sống của tôi à? Không phải em cho rằng tôi ăn dứa mỗi ngày chứ. Đồ khốn kiếp mới ăn dứa mỗi ngày.” Nói rồi anh lại đút một miếng dứa vào miệng.

“Thật ra cũng không khó lắm đâu, nếu anh muốn ăn thì ăn mỗi ngày đều được.” Diệp Đường lúc này mới nhận ra Cố Trinh nói thật, cô nhớ tới cái áo khoác mình nhờ mẹ mua, bảo Cố Trinh lấy trong tủ ra giúp.

“Mua cho anh đấy, nhìn xem có vừa không. Anh mặc đồ em mua thì chính là người của em.”

Diệp Đường xuất viện không bao lâu sau thì kết hôn với Cố Trinh, là do cô thúc giục. Không sợ kẻ trộm được, chỉ sợ kẻ trộm nhớ. Trong lòng Diệp Đường, Cố Trinh chính là người tốt nhất, chỉ cần lơ là thì vật quý trong tay bị người khác cướp đi mất. Cô giành được Cố Trinh từ tay Tập Lâm, có thể sẽ có cô gái nào đó đến cướp của cô. Tránh ‘đêm dài lắm mộng’, cô và Cố Trinh yêu nhau chưa được bao lâu thì đã đi Cục dân chính đăng ký.

Lời đồn bên ngoài rất khó nghe, nói trước khi xảy ra chuyện kia thì Cố Trinh đã có quan hệ với cô, phải cưới cô. Còn độc địa hơn là nói cô đã mang thai, không biết là con của tên lưu manh kia hay là con Cố Trinh. Những lời đồn đại này đều nói sau lưng họ, khi gặp mặt thì đều khen hai người xứng đôi.

Không lâu sau khi kết hôn, cô tìm thấy một bộ ấm trà chưa khui ở nhà. Dò hỏi mới biết đó là quà cưới của Tập Lâm.

Bộ ấm trà này đến nay chưa từng được sử dụng.

Trên đường đi, Diệp Đường lấy khăn che kín mũi miệng, chỉ lộ đôi mắt to. Cô là người có ánh mắt nhìn rất ngang ngược, là người rất khó trêu chọc. Trên đường đi, cô nghiền ngẫm mối quan hệ giữa Cố Trinh và Tập Lâm. Lần này Cố Trinh đi họp ở tỉnh khác, không biết có Tập Lâm hay không. Từ khi cô kết hôn với Cố Trinh, mỗi ngày đều trông mong Tập Lâm có bạn trai. Diệp Đường rất mong Tập Lâm có cuộc hôn nhân hạnh phúc, như vậy Cố Trinh không cần phải áy náy, cô cũng giải quyết được mối nguy hiểm tiềm ẩn. Thậm chí cô còn muốn giới thiệu người cho Tập Lâm, cô ấp ủ suy nghĩ trong lòng rất lâu nhưng không dám nói với Cố Trinh.

Diệp Đường chờ Cố Trinh ở lối ra ga xe lửa. Tập Lâm đi bên cạnh Cố Trinh, hai người vừa nói vừa cười.

“Cố Trinh!” Diệp Đường chạy tới ôm tay Cố Trinh, lại lịch sự mỉm cười chào Tập Lâm.

Trước mặt Tập Lâm, Diệp Đường nói với Cố Trinh, cô mang thai.

GHI CHÚ:

Nghiêm khắc trấn áp các hoạt động tội phạm nghiêm trọng, thường được gọi là Cuộc tấn công mạnh mẽ năm 1983, là một chiến dịch an ninh công cộng do Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa phát động vào tháng 9 năm 1983, kéo dài trong ba năm và được sự ủng hộ của Đặng Tiểu Bình. "Cuộc tấn công mạnh mẽ" năm 1983 được phát động nhằm phản ứng với thực tế xã hội hỗn loạn về trật tự xã hội và tội phạm hoành hành thường xuyên sau Cách mạng Văn hóa. Theo số liệu của Bộ Công an Trung Quốc, năm 1980, hơn 750.000 trường hợp đã bị đăng ký ở Trung Quốc gồm 50.000 vụ trọng án, năm 1981 là hơn 890.000 vụ án, trong đó có hơn 67.000 vụ án lớn và năm 1982, hơn 740.000 vụ án được đăng ký, trong đó có 64.000 vụ án lớn. Hệ thống tư pháp ở Trung Quốc đã bị tổn hại nghiêm trọng trong cuộc Cách mạng Văn hóa. Cuộc "đình công mạnh mẽ" được thực hiện trong những ngày đầu tái thiết hệ thống luật pháp của Trung Quốc.

Kể từ tháng 9 năm 1983, trong ba chiến dịch lớn kéo dài 3 năm 5 tháng, tổng cộng 197.000 băng nhóm tội phạm các loại đã bị bắt giữ, 876.000 thành viên băng nhóm bị điều tra và trừng phạt, tổng cộng 1,772 triệu người. bị bắt trên toàn quốc và kết án 1,747 triệu người, trong đó có 24 nghìn người bị kết án tử hình, 321 nghìn người bị lao động cải tạo, trật tự xã hội được cải thiện đáng kể.

Trong quá trình “đánh mạnh”, tại Thượng Hải, Thiên Tân và nhiều thành phố lớn và vừa trên cả nước, con em cán bộ các cấp bị bắt, thậm chí bị kết án tử hình. Dân thường bị định tội gây ra nhiều vụ án oan, trái pháp luật, chưa giải quyết triệt để vấn đề an ninh trật tự xã hội đã gây ra một số tranh cãi.