Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 123: Gửi gắm



Tuy miệng phũ phàng tuyên bố sẽ không giúp Trương Bá Thái nhưng mỗi bước chân của Trương Mỹ Vân khi rời khỏi quán cà phê đều vô cùng nặng nề.

Dù cho Mỹ Vân không thích Bá Thái hay bất kỳ thành viên nào khác trong gia đình mình thì họ cũng vẫn là ruột thịt, là người thân.

Đó là điều không bao giờ có thể phủ nhận được.

Nếu như những điều Trương Bá Thái nói là sự thật thì phải làm sao đây? Trương Mỹ Vân không thể khoanh tay đứng nhìn anh trai mình bị người ta làm hại được.

Nhưng chỉ cần cô chìa tay ra giúp một lần thì sẽ có thêm n lần khác nữa.

Đó cũng chính là điều khiến Mỹ Vân lăn tăn suy nghĩ.

Cô không thể chăm lo, cứu rỗi cuộc đời người khác khi mà bản thân còn chưa đâu vào đâu.

Vừa trở về bàn làm việc, Trương Mỹ Vân vừa lẩn thẩn suy nghĩ.

Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện khiến cô băn khoăn, không thể tập trung làm việc.

Trương Mỹ Vân nhìn chằm chằm về phía cánh cửa phòng làm việc của phó chủ tịch.

Cô không biết lúc này Chúng Thanh Phong đang ở đâu, làm gì? Dĩ nhiên sau khi đưa Phạm Khả Hân tới bệnh viện kiểm tra tổng thể, thấy không có gì đáng lo ngại Chúng Thanh Phong đã đưa cô về căn chung cư ở Láng Hạ của mình.

Dù trong tay có nhiều bất động sản, nhà cửa nhưng Chúng Thanh Phong không yên tâm khi để Phạm Khả Hân ở một mình.

Vẫn nên có người bầu bạn, trông nom cô thì tốt hơn.

Vừa hay Chúng Thời Giang cũng đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, hoàn toàn phù hợp để bầu bạn với Phạm Khả Hân.

Chúng Thanh Phong đưa Phạm Khả Hân tới đúng lúc y tá đang rửa vết mổ, thay băng gạc giúp Chúng Thời Giang.

Trong giây lát, Chúng Thời Giang đã quên mất rằng mình mới phẫu thuật xong.

Anh ngồi bật dậy khi nhìn thấy Khả Hân.

Tới khi cảm nhận được một cơn đau dội về từ ngực trái, Chúng Thời Giang mới nhớ ra tình trạng hiện tại của mình.

Anh nhăn mặt vì đau.

Thấy vậy, Chúng Thanh Phong lo lắng hỏi, "Cậu không sao chứ?"

"Không sao! Không sao!"

Chúng Thời Giang xua tay, lắc đầu rồi ngước lên nhìn Phạm Khả Hân.

"Con chào cậu!"

Phạm Khả Hân lễ phép thưa.

"Là con sao Khả Hân?"

"Vâng thưa cậu!"

Vẻ tiều tụy, xanh xao, thiếu sức sống lúc này của Phạm Khả Hân khiến suýt chút nữa Chúng Thời Giang đã không nhận ra cô.

Trong ký ức của anh, Phạm Khả Hân lúc trước là cô gái xinh đẹp tựa đóa hoa mẫu đơn, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau Chúng Thanh Phong tươi cười gọi "Anh Phong! Anh Phong ơi!"

"Tại sao con lại ra nông nỗi này hả Khả Hân?"

Chúng Thời Giang xót xa hỏi.

"Cậu cứ rửa vết thương xong đi rồi chúng ta nói chuyện"

Chúng Thanh Phong lên tiếng.

Đợi y tá hoàn thành nhiệm vụ, Chúng Thanh Phong mời cô xuống nhà hàng bên dưới tầng 1 chung cư ăn bánh, uống trà chiều trong khi anh và Khả Hân nói chuyện với Thời Giang.

Trong suốt quá trình Chúng Thanh Phong kế lại một cách tóm lược cuộc hôn nhân đầy bất hạnh, máu và nước mắt của Phạm Khả Hân cho Chúng Thời Giang nghe thì Khả Hân ngồi lặng yên, mặt cúi gằm.

Nghe xong những gì Thanh Phong kể, Chúng Thời Giang vô thức siết chặt nắm tay đang đặt trên thành ghế sô pha.

Anh không ngờ những năm qua Phạm Khả Hân lại phải trải qua những đắng cay, tủi nhục như thế.

"Sao con không nói cho mọi người biết sớm hơn?"

Chúng Thời Giang nhìn Phạm Khả Hân hỏi.

Nếu như Ngô Chí Kiên không đánh Phạm Khả Hân tới nỗi phải nhập viện, dẫn tới chuyện sảy thai thì có lẽ cô vẫn sẽ nhẫn nhịn, câm nín tiếp tục cuộc hôn nhân tăm tối, tuyệt vọng không lối thoát của mình.

Càng không có chuyện Phạm Khả Hân tìm tới Chúng Thanh Phong nhờ anh giúp đỡ.

Cô không muốn anh nhớ tới sự tồn tại của mình.

Không muốn anh cảm thấy ăn năn, day dứt vì những việc liên quan tới cô.

Nhưng một lần nữa số phận đã buộc Phạm Khả Hân và Chúng Thanh Phong lại với nhau.

"Con không muốn liên lụy tới mọi người.."

Phạm Khả Hân thành thật thú nhận.

Chúng Thanh Phong đang định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời thì Chúng Thời Giang đã lên tiếng trước.

"Cậu không tán thành với suy nghĩ đó của con.

Thế nào là liên lụy tới mọi người? Con coi Chúng Thanh Phong, coi cậu, coi ông ngoại là người ngoài sao?"

Phạm Khả Hân mân mê những đầu ngón tay đã nhăn nheo, bong tróc của mình.

Những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má cô.

Nếu năm đó không xảy ra chuyện đau lòng thì có lẽ bây giờ Phạm Khả Hân và Chúng Thanh Phong đã kết hôn, sinh mấy đứa con rồi.

Chúng Thanh Phong đưa tay lau nước mắt giúp Khả Hân.

"Dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn sẽ luôn ở đây.

Mãi là người thân của em"

"Cậu cũng vậy.

Con mãi mãi là đứa cháu gái cậu thương quý"

Chúng Thời Giang đặt tay lên vai Phạm Khả Hân vỗ nhẹ.

Nghe những lời đó của Chúng Thanh Phong và Chúng Thời Giang, Phạm Khả Hân bưng mặt khóc nức nở.

Lâu lắm rồi chẳng có ai nói với cô những lời ấm lòng như thế.

Bao nhiêu ấm ức, tủi nhục mà Phạm Khả Hân phải chịu đựng trong suốt thời gian qua đều theo những giọt nước mắt trào ra.

Chúng Thanh Phong ôm Phạm Khả Hân vào lòng.

Anh khẽ vuốt tóc cô.

Cảm giác ấm áp, được chở che này sẽ theo cô tới hết cuộc đời.

"Anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa đâu"

Chúng Thanh Phong hứa hẹn.

Phạm Khả Hân gật gật đầu.

Chỉ cần là lời nói ra từ miệng của Chúng Thanh Phong thì Khả Hân đều tin hết.

Cô ngừng khóc.

Chúng Thời Giang lấy khăn giấy đưa cho Phạm Khả Hân lau nước mắt và xì mũi.

"Con cảm ơn cậu..""

Phạm Khả Hân sụt sịt nói.

"Thời gian này con cứ yên tâm ở lại đây với cậu.

Cậu đảm bảo sẽ không có ai dám động tới dù chỉ là cái móng tay của con"

"Vâng ạ"

Chúng Thanh Phong nhìn Chúng Thời Giang nói "Cháu đưa Khả Hân về phòng nghỉ ngơi trước rồi sẽ ra nói chuyện với cậu sau."

"Ok” Chúng Thanh Phong dìu Phạm Khả Hân về phòng ngủ phụ.

Anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống giường, rồi ân cần kéo chăn đắp cho cô.

"Em yên tâm ngủ đi nhé!"

Phạm Khả Hân gật đầu, rồi khẽ khàng khép mắt lại.

Chúng Thanh Phong tắt đèn, lặng lẽ bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Anh tìm thấy Chúng Thời Giang đang ngồi nhấm nháp tách trà hoa ở bên ngoài ban công lộng gió.

"Từ bao giờ cậu lại nghiện thứ trà hoa nhạt nhẽo này vậy?"

Chúng Thanh Phong bước về phía bàn, ngồi đối diện với Chúng Thời Giang.

"Uống nhiều thành quen"

"Không phải uống nhiều vì thấy ngon sao?"

"Thực ra nhạt nhẽo cũng có cái thú vị riêng của nó"

Chúng Thanh Phong gật gù đồng ý với cậu mình.

"Cháu định làm thế nào với Khả Hân đây?"

Chúng Thời Giang hỏi.

"Trước khi cháu sắp xếp được cho Khả Hân chu toàn, nhờ cậu chăm sóc cô ấy giúp cháu"

"Đó là điều đương nhiên.

Nhưng cháu định giải quyết thế nào đây?"

Chúng Thời Giang hỏi thẳng.

"Cháu sẽ sắp xếp để Khả Hân li hôn với Ngô Chí Kiên"

"Bằng cách nào?"

"Đánh vào sự tự tôn của hẳn"

"Cháu định ngoại tình với Khả Hân hả?"

"Trên lý thuyết là như thế"

"Nói cụ thế đi.

Đừng vòng vo tam quốc nữa.

Những lúc này cậu không muốn suy nghĩ nhiều đâu.

Đau não lắm..."

Chúng Thời Giang nhấp thêm một ngụm trà rồi đặt cái tách xuống bàn.

"Cháu sẽ show ra cho Ngô Chí Kiên thấy những bằng chứng cháu và Khả Hân nối lại tình xưa đế hắn chủ động đệ đơn li hôn với cô ấy"

"Cháu ít việc để làm quá hả? Cháu không nghĩ tới cảm nhận của Mỹ Vân sao?"

"Chuyện này cháu sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy"

Chúng Thanh Phong trả lời.