Dù sao với hiểu biết của Mỹ Vân về Thẩm Toàn Đức thì hắn sẽ không dám gây ra điều gì bất lợi cho cô.
Thấy lời nói của mình dường như không đủ tác động tới Trương Mỹ Vân nên Chúng Thanh Phong đành phải lấy đứa con bé bỏng còn chưa chào đời ra để nhắc nhở cô: "Trước khi làm bất cứ điều gì anh cho rằng em nên nghĩ tới sự an toàn của con và chính bản thân mình đã."
"Em biết rồi.
Em sẽ chú ý an toàn."
Trương Mỹ Vân hứa hẹn.
Chúng Thanh Phong thật sự cạn lời trước Trương Mỹ Vân.
Anh không biết mình phải nói gì thì cô mới chịu từ bỏ vụ này.
"Nhờ anh đòi tiên giúp, em thấy mất mặt lãm hay sao?"
Mặc dù đúng là Trương Mỹ Vân cảm thấy mất mặt, nhưng cô vẫn không dám thừa nhận điều đó.
Sợ Chúng Thanh Phong hiểu lâm nên Mỹ Vân xua tay, lắc đầu chối đây đẩy: "Không phải! Có gì mà mất mặt chứ.
Chẳng qua...
Trương Mỹ Vân không biết phải diễn đạt thế nào cho Chúng Thanh Phong hiểu.
Cô cảm thấy lúng túng trong việc lựa chọn từ ngữ.
"Chẳng qua làm sao?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
Trương Mỹ Vân thanh minh: "Em nghĩ là việc gì có thể tự làm thì nên tự thân vận động, không nên nhờ vả, phụ thuộc vào bất kỳ ai."
Chúng Thanh Phong võ tay bộp, bộp.
Anh khá khen cho tinh thân tự lập của Trương Mỹ Vân, nhưng không ngần ngại bày tỏ quan điểm của mình: "Là phụ nữ em không cân phải lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ.
Khi nào cân dựa dẫm thì cứ việc dựa dẫm.
Đó là đặc quyền của em.
Sẽ không ai phê phán hay chê trách em hết."
Trương Mỹ Vân hiểu ngụ ý của Chúng Thanh Phong.
Thế nhưng Mỹ Vân vẫn nghĩ việc này do cô gây ra nên cô sẽ tự mình kết thúc nó.
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân với ánh mắt bất lực.
"Vẫn chưa nghĩ thông à?"
Trương Mỹ Vân gật đầu cái rụp.
"Vậy em gửi toàn bộ số bằng chứng Thẩm Toàn Đức ngoại tình qua zalo cho anh.
Sau đó xoá hết trong máy của em đi."
Trương Mỹ Vân ngước mắt nhìn Chúng Thanh Phong.
Cô hoàn toàn không có ý định đó.
Dường như đọc được những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong ra tối hậu thư cuối cùng: "Nếu em vẫn muốn tự mình tới gặp Thẩm Toàn Đức để đòi nợ thì cũng được thôi.
Nhưng anh có một điều kiện."
Trương Mỹ Vân hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ khi nghe Chúng Thanh Phong nói điều này.
Vì cô biết anh sẽ không dễ dàng để cô tới chỗ Thẩm Toàn Đức.
"Anh nói đi, điều kiện là gì?"
Chúng Thanh Phong thong thả trả lời: "Em đưa anh theo cùng."
Trương Mỹ Vân trợn trừng mắt, nhìn Chúng Thanh Phong không chớp mắt.
"Cái gì? Đưa anh theo cùng sao?"
"Đúng vậy! Ít ra anh còn có thể bảo vệ em trong những tình huống phát sinh sự cố bất ngờ."
Nghe Chúng Thanh Phong nói bất giác Trương Mỹ Vân nhớ tới một loạt tình huống: Câm Thanh Tú ngáng chân cô trong nhà vệ sinh tại nhà hàng hải sản; cũng vẫn là Câm Thanh Tú suýt chút nữa xuống tay tát cô trong siêu thị; và cuối cùng là Thẩm Toàn Đức xông vào nhà Trương Mỹ Vân định bóp cổ cô.
Những tình huống Trương Mỹ Vân gặp nguy hiểm đó đều có sự chứng kiến của Chúng Thanh Phong.
Vì vậy anh lo lắng cho cô cũng không phải là không có cơ sở.
"Để anh đi cùng em, hoặc em sẽ không đi đâu hết."
Trương Mỹ Vân không ngờ Chúng Thanh Phong lại ra cho cô một điều kiện khó nhãn như vậy.
Nếu đưa Thanh Phong theo đòi nợ cùng thì thà giao lại vụ này cho anh toàn quyên xử lý còn hơn.
"Em quyết định thế nào đây? Đi hay không đi?"
"Anh đường đường là phó chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới, mà lại trực tiếp ra mặt đòi nợ cùng em không sợ người ta biết chuyện sẽ đồn đại gây ảnh hưởng tới danh tiếng của anh sao?"
Chúng Thanh Phong nói với vẻ thách thức: "Ai muốn đồn cứ đồn.
Để xem họ có đủ bản lĩnh ấy không."
Trương Mỹ Vân thở dài.
Cô thật sự bất lực trước sự cố chấp của Chúng Thanh Phong nhưng cũng không thể nào giận anh được.
Vì nếu bình tĩnh để suy nghĩ thì tất cả những việc anh làm đều là lo lắng cho sự an nguy của cô và con của họ.
Anh không làm gì vượt quá bổn phận của mình hết.
Trời không chịu đất thì đất cũng phải chịu trời.
Cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng chịu nhượng bộ, giao vụ đòi tiên Thẩm Toàn Đức lại cho Chúng Thanh Phong xử lý.