Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 37: Đòi nợ



Bà Đặng Thúy Hằng đang ngồi ăn trưa thì tiếng chuông cửa reo.

Chị Hà - người giúp việc ra mở cửa.

Thấy Trương Mỹ Vân và Lại Minh Nguyệt đang đứng bên ngoài, chị Hà tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Mỹ Vân! "Bà có nhà không chị?"

Trương Mỹ Vân hỏi.

"Bà đang dùng cơm! Để chị vào báo với bà một câu là em tới nhé."

Chị Hà nói.

"Vâng ạ"

Trong thời gian Thẩm Toàn Đức và Trương Mỹ Vân yêu nhau, cô từng qua lại nhà bà nội anh ta không ít lần.

Hầu như lần nào cũng gặp chị Hà.

Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng Mỹ Vân có cảm tình rất tốt vê người giúp việc này.

Chị nhanh nhẹn, sạch sẽ, chỉn chu và thật thà.

Trái ngược hoàn toàn với chủ của mình.

Chị Hà đi vào trong nhà rồi, Lại Minh Nguyệt quay sang hỏi Trương Mỹ Vân.

"Mày nghĩ bà già đấy có chịu gặp mày không?"

Trương Mỹ Vân lắc đầu.

"Tao nghĩ bà ấy sẽ viện ra cớ gì đó để đuổi bọn mình về"

Đúng như dự đoán của Trương Mỹ Vân, khi nghe chị Hà nói cô đang đợi ở ngoài cửa, Đặng Thúy Hằng tỏ thái độ dửng dưng.

"Mỹ Vân nào?"

"Thưa bà là cô Vân...

bạn gái cũ của cậu Toàn Đức ạ"

Chị Hà lễ phép trả lời.

Đặng Thúy Hằng ngừng ăn, ngước lên nhìn chị Hà.

"Bọn nó chia tay lâu rôi, Toàn Đức cũng đã lấy vợ.

Nó còn mò tới đây làm gì? Không lẽ định cào mặt ăn vạ?"

"Tôi tới để đòi lại số tiền tôi đã đưa cho bà"

Giọng Trương Mỹ Vân vang lên.

Đặng Thúy Hằng và chị Hà nhìn vê phía cửa phòng ăn, thấy Trương Mỹ Vân và Lại Minh Nguyệt đã đứng đó từ bao giờ.

"Ai cho phép cô bước chân vào nhà tôi?"

Đặng Thúy Hằng trừng mắt lên với Trương Mỹ Vân.

"Tôi còn nhớ như in khi bà câm tấm thẻ ngân hàng của tôi, bà đã cười tới không ngậm được mồm, gọi tôi một tiếng cháu dâu hai tiếng cháu dâu cơ mà..."

Trương Mỹ Vân thủng thẳng tiến về phía bàn ăn.

Lại Minh Nguyệt kéo ghế cho Trương Mỹ Vân ngồi đối diện với bà Đặng Thúy Hằng.

"Cô nói gì tôi không hiếu.

Thẻ ngân hàng nào? Cô đưa cho tôi bao giờ?"

Đặng Thúy Hằng tỉnh queo hỏi ngược lại Trương Mỹ Vân.

Trương Mỹ Vân biết trước sẽ không dễ dàng gì đòi lại được số tiền 1 tỷ cô đã đưa cho Đặng Thúy Hằng để giúp Thẩm Toàn Đức trả một phần nợ, vực lại công ty đang trên bờ vực phá sản của anh ta.

Nhưng thật không ngờ Đặng Thúy Hằng lại có thế trơ trến tới mức độ phủ nhận mọi chuyện như vậy.

"Dù sao tôi cũng không vội.

Bà cứ từ từ nhớ lại đi"

Trương Mỹ Vân nhếch môi cười.

Đối với hạng người ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván như bà cháu Đặng Thúy Hằng và Thẩm Toàn Đức thì Trương Mỹ Vân sẽ không để yên.

Cô nhất định phải đòi bằng được số tiền đã đưa cho Đặng Thúy Hằng.

Dù một đồng cũng không thể thiếu.

"Cô có muốn đặt điều thì cũng phải nói vô lý vừa phải thôi cho người ta còn tin chứ.

Cô bảo tôi câm tiên của cô, vậy bằng chứng đâu?"

Khi đưa thẻ ATM và mật khẩu thẻ cho Đặng Thúy Hằng, đương nhiên Trương Mỹ Vân không chút đề phòng vì cô đâu ngờ mình sẽ bị bà cháu Thẩm Toàn Đức chơi cho một vố nhớ đời như thế.

"Nếu vì tuổi cao mà trí nhớ bà sa sút thì để tôi nhắc cho bà nhớ, vào khoảng bảy giờ tối ngày 1 tháng 10 năm 2020, tôi đã đưa cho bà một chiếc thẻ ATM ngân hàng BIDV, trong đó có 1 tỷ đồng"

Đặng Thúy Hằng khó chịu ra mặt khi Trương Mỹ Vân nói bà ta tuổi cao, trí nhớ sa sút.

"Một đứa nhân viên công sở tới nhà còn không có để ở như cô, lấy đâu ra 1 tỷ để đưa cho tôi?"

Ngôi nghe Đặng Thúy Hằng và Trương Mỹ Vân nói qua nói lại nấy giờ, Lại Minh Nguyệt không thể nhịn được nữa, ngứa mồm phải lên tiếng.

"Này bà, bà sống tới ngần này tuổi rồi, cũng phải biết suy nghĩ tích đức cho con cháu chứ"

Đặng Thúy Hằng quay ngoắt sang lườm Lại Minh Nguyệt, giọng chanh chua.

"Cô là ai? Cô có tư cách gì để chõ mồm vào chuyện giữa chúng tôi?"

"Tôi là bạn của Mỹ Vân! Tôi đã chứng kiến từ đầu tới cuối chuyện tình cảm giữa cô ấy và Thẩm Toàn Đức.

Trong khi Mỹ Vân một lòng một dạ, tìm mọi cách giúp đỡ Thẩm Toàn Đức cứu cái công ty rách nát của hản thì bà nội hẳn và hắn lại quay ra tính kế, chiếm đoạt 1 tỷ của cô ấy.

Tôi thấy quá bất bình nên phải đứng ra bênh vực Mỹ Vân đấy, có được không?"

Lại Minh Nguyệt đáp lại, đanh đá chẳng kém gì Đặng Thúy Hằng.

"Các người...

các người định cậy đông hiếp yếu đúng không?"

"Không! Người như bà ai mà dám hiếp "

Đặng Thúy Hằng tái mặt vì giận, lắp bắp nói không nên câu.

"Cô...

cô...

đồ...

con gái con đứa vô giáo dục...

mất dạy với người lớn tuổi..."

"Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng"

Lại Minh Nguyệt không nói gì hỗn láo, nhưng chính thái độ tưng tửng của cô khiến Đặng Thúy Hằng bực bội phát điên lên.

Thật sự bà ta chỉ muốn nhào tới cho Minh Nguyệt vài cái bạt tai.

Chứng kiến cảnh tượng Lại Minh Nguyệt khiến cho Đặng Thúy Hằng giận dữ, hai tai đỏ lừ, mắt long lên sòng sọc, Trương Mỹ Vân và chị Hà phải kiềm chế lắm mới không bật cười thành tiếng.

Đặng Thúy Hằng chỉ tay vê phía cửa, quát.

"Hai người ra khỏi nhà tôi, ngay lập tức"

"Ô, bà tưởng đuổi bọn tôi đi mà đơn giản à?"

Lại Minh Nguyệt nói.

"Tôi chưa từng thấy ai trơ trên như các người..."

"Còn tôi cũng chưa từng thấy ai lòng dạ tráo trở khôn lường như bà với Thẩm Toàn Đức.

Đúng là ngưu tầm ngưu mã tâm mã, cặn bã tâm cặn bã"

"Cô...

cô nói ai là ngưu là mã, là cặn bã hả?"

Đặng Thúy Hằng chỉ thẳng tay vào mặt Lại Minh Nguyệt.

"Tôi nghĩ bà đủ thông minh để tự có thế trả lời cho câu hỏi đó chứ"

"Nếu các người không ra khỏi nhà tôi, tôi sẽ báo công an"

"Bà báo công an tôi lại chẳng hoan nghênh quá ấy chứ"

Lại Minh Nguyệt khiến Đặng Thúy Hằng tăng xông, mặt đỏ bừng bừng, tim đập nhanh, hơi thở dôn dập.

Bà ta quay sang nói với chị Hà.

"Thuốc...

lấy thuốc cao huyết áp cho tôi.."

Chị Hà nhanh chóng chạy đi lấy thuốc cao huyết áp và rót nước cho Đặng Thúy Hằng uống.

Lại Minh Nguyệt đứng dậy, vươn người qua bàn, mặt đối mặt với Đặng Thúy Hằng.

Cô tuyên bố.

"Chúng tôi cho bà ba ngày để lo 1 tỷ đồng trả cho Mỹ Vân.

Nếu như ba ngày sau mà không thấy tiên đâu thì bà cứ liệu đấy.."

Trương Mỹ Vân ghi thông tin số tài khoản ra một mảnh giấy rồi đấy về phía Đặng Thúy Hằng.

"Hy vọng chúng ta không phải gặp lại nhau thêm lần nào nữa"

Trương Mỹ Vân nhìn Đặng Thúy Hằng nói.

Đặng Thúy Hằng rất muốn đáp trả Trương Mỹ Vân câu gì đó thật sâu cay, nhưng cơn giận vẫn đang choán lấy tâm trí khiến bà ta không nghĩ ra được bất kì điều gì khác.

Trước khi ra về, Lại Minh Nguyệt nhìn Đặng Thúy Hằng, dặn dò.

"Bệnh cao huyết áp rất nguy hiểm.

Bà phải cố giữ cho tâm trạng ổn định, đừng để xúc động quá kẻo phải lên nóc tủ ăn chuối tiêu, xôi gà sớm đấy"

"Cô...cô..."

Lại Minh Nguyệt vẫy tay chào Đặng Thúy Hằng.

"Không cần phải cảm ơn tôi đâu"

Ra khỏi nhà Đặng Thúy Hằng, Trương Mỹ Vân níu tay Lại Minh Nguyệt cười phá lên.

"Hôm nay mày làm tao buồn cười tới nỗi muốn nội thương luôn"

"Nhìn mặt mụ già đấy là tao đã không có thiện cảm rồi"

"Lúc mày nói câu Người như bà ai mà dám hiếp, mày có để ý mặt bà ấy không?"

"Có! Đỏ chót như quả nhót luôn"

Lại Minh Nguyệt cười Sung sướng.

"Không biết bà ấy có trả lại tiền cho tao không nhỉ?"

"Không trả có mà tao cào mặt ra"