Mộ Vân Thâm

Chương 23



“Mạch tượng của điện hạ hư táo, chắc hẳn mấy ngày qua tâm trạng không yên.”

Dục Sơ rút tay khỏi gối chẩn mạch, gật đầu.

“Y thuật của vi thần chỉ chữa được cơ thể chứ không chữa nổi tâm, chỉ đành kê cho điện hạ mấy thang thuốc an giấc, thanh nhiệt, tùy điện hạ uống.”

Địch Hoài Vũ nói rồi lấy bút mực kê đơn cho Dục Sơ. Dục Sơ nhìn chằm chằm tay gã đặt trên mép giấy rồi lập tức quay qua chỗ khác, chầm chậm dằn cơn giận xuống đáy lòng.

“Mạch Sở Địch viết thư cho Lục thị truyền lời với ta, nói ngươi bằng lòng trợ giúp đại sự của ta.”

“Mạch đại nhân nhờ giúp, vi thần tuyệt không chối từ.”

Dục Sơ cười cười, “Y nói ta có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi, không biết ngươi có thể giúp gì cho ta?”

“Vi thần có thể động tay động chân khiến đương kim thánh thượng cưỡi mây về trời bất cứ khi nào điện hạ muốn.”

Dục Sơ lắc đầu, “Ta không bao giờ muốn hành thích vua.”

Địch Hoài Vũ ngẩng đầu nhìn Dục Sơ, lúc sau bỗng mỉm cười, “Nếu không có phương thuốc thần kì của vi thần kéo dài sinh mệnh cho bệ hạ thì ngài ấy đã chầu trời từ lâu rồi, vi thần buông tay bỏ mặc mới là thuận theo thiên mệnh của bệ hạ.”

Dục Sơ buông mắt, không nói gì.

“Vi thần xin nói với điện hạ vài lời thật, mấy tháng nay tinh thần bệ hạ khỏe mạnh, thật ra là hồi quang phản chiếu của ngọn đèn sắp tàn, thầy thuốc chữa bệnh không chữa mệnh, chuyện đến giờ, dù vi thần có muốn kéo dài tính mạng bệ hạ thì cũng không có bản lĩnh đó nữa rồi.”

“Ngươi biết lúc nào đèn tắt không?”

“Nếu điện hạ không muốn lệnh cho vi thần thổi tắt thì không đến hai tháng nữa, chỉ không biết điện hạ có chờ nổi không.”

Dục Sơ vẫn chưa đáp lại gã.

Từ Lâu Lan về tới kinh thành mất ba tháng đi đường, cho dù người có thể ngồi khoái mã ngày đêm chạy về, quân đội cũng không bắt kịp, chắc là không ngại.

“Ngươi cứ tận chức trách thái y của ngươi đi.”

“Điện hạ.” Giọng Địch Hoài Vũ bỗng thêm phần lo lắng, “Điện hạ đăng cơ sớm một ngày thì Mạch đại nhân sớm một ngày về kinh, điện hạ hãy cân nhắc.”

Dục Sơ ngước mắt nhìn gã, im lặng giây lát rồi hỏi: “Ngươi đọc lời lẽ trong thư của y, thấy sức khỏe tốt hay không tốt?”

Địch Hoài Vũ do dự hết lần này tới lần khác rồi mới gật đầu.

Dục Sơ lấy chung trà trên án, “Nếu vậy, ngươi cứ nghe ta sắp xếp rồi tự giải quyết ổn thỏa là được.” Nói đoạn bưng trà tiễn khách.

Địch Hoài Vũ đứng trân trân nhìn hắn hồi lâu, đoạn thi lễ cáo từ.

Đêm nay, nơi cung cấm, ánh nến bên trong Thừa Càn điện ảm đạm, cung vàng điện ngọc rộng lớn như vậy chỉ còn lại quân thần hai người.

“Hàn ái khanh, ngươi biết quả nhân cho lui người bên ngoài là vì sao không?”

Hàn Tử Kiêu quỳ gối trước giường hoàng đế, dập đầu nói: “Bệ hạ có lệnh, vi thần muôn chết không chối từ.”

Hoàng đế lệnh cho gã ngồi lên ghế tròn trước giường, cầm cổ tay gã, “Ngươi theo quả nhân đã nhiều năm, trung thành son sắc, quả nhân biết dù người trong thiên hạ có phụ ta, ngươi cũng sẽ không phụ ta, vậy nên muốn đem mấy đồ này giao phó cho ngươi.”

Túi gấm đặt vào tay rất nặng, Hàn Tử Kiêu kinh ngạc nhìn hoàng đế. Ngài thoáng hạ cằm, ý bảo gã mở ra.

“Đây là…”

“Vừa là mật chiếu truyền ngôi, vừa là địa đồ nơi giấu ngọc tỷ truyền quốc.”

Hàn Tử Kiêu kinh hoảng hết mực, đẩy túi gấm về lại tay hoàng đế, cúi người bái lạy: “Gần đây long thể bệ hạ an khang, tinh thần kiện thước, vạn lần không thể nghĩ đến chuyện không may như vậy!”

“Cơ thể quả nhân ra sao, trong lòng quả nhân biết rõ.”

Hàn Tử Kiêu cứ lắc đầu mãi, nước mắt tuôn rơi.

Hoàng đế đứng dậy vỗ bờ vai gã, “Hàn ái khanh, quả nhân thân là thiên tử, có cả thiên hạ, nhưng đến khi chết, bên cạnh lại chẳng được mấy người đặng phó thác hậu sự, người quả nhân tin tưởng được chỉ có ngươi.”

Hàn Tử Kiêu nuốt nước mắt, ngẩng đầu, “Sao bệ hạ lại nói vậy… Nếu bệ hạ thánh ý đã quyết, sao không công khai chiếu thư lên triều đình, lệnh cho bách quan làm chứng, thiên hạ đều biết…”

“Ngươi biết quả nhân truyền hoàng vị cho hoàng tử nào không?”

Đây không phải là điều thần tử nên bàn, Hàn Tử Kiêu lắc đầu không nói.

Hoàng đế khẽ nhíu mày, hình như rất bất đắc dĩ với gã, “Quả nhân là người sắp chết, giờ giao phó hậu sự cho ngươi, ngươi cứ nói thẳng không sao.”

Hàn Tử Kiêu nhìn ánh mắt của hoàng đế, lát sau mới cắn răng nói: “Tam điện hạ.”

“Tại sao?”

“Hoàng hậu nương nương mất sớm, Khắc phi nương nương liền làm chủ hậu cung, bàn đến lập trưởng tử hay lập hiền tài, đều nên là Tam điện hạ.”

Hoàng đế cười khẽ, “Thấy không, quả nhân biết mà. Cả triều văn võ ai mà không nghĩ thế, nhưng trên chiếu thư quả nhân viết là Dục Thanh.”

Hàn Tử Kiêu nghe vậy thì sắc mặt đổi khác, nhất thời im lặng.

“Dục Sơ tinh thông chính vụ, sao quả nhân lại không biết, nhưng tâm tư hắn lắt léo, bụng dạ thâm hiểm, tuyệt không có tướng quân chủ, so với Dục Thanh trái tim trong sạch, lại thiện binh đao, để hắn kế vị có thể đảm bảo triều ta một đời bình an.”

Thật ra Dục Sơ độ lượng, Dục Thanh hà khắc là chuyện cả triều đều biết. Hàn Tử Kiêu nghe hoàng đế nói vậy, thoáng thấy lạ, nhưng từ trước đến nay gã vẫn tuân thủ lệnh vua, không nghĩ gì sâu xa.

“Huống hồ, khi đó Dục Thanh che chở Phương Đỗ Nhược nơi nơi, quả nhân nghĩ hai người đó có gì mờ ám, nhưng tra sâu xa thì thấy quan hệ giữa chúng chẳng có gì là không trong sạch, quả thật tình như huynh đệ. Là một chí hữu, Dục Thanh còn bằng lòng tranh đoạt trên triều đường, lấy mạng ra đọ sức, đủ thấy hắn trọng tình trọng nghĩa, tấm lòng thuần thiện. Nhưng khi Mạch Sở Địch chịu tội, Dục Sơ chỉ biết tự bảo vệ mình, không có nửa lời che chở cho người bạn chí thân đã lớn lên cùng mình, người ác độc máu lạnh như thế, há có thể giao phó thiên hạ. Hai người chúng nó tuy không phải cùng mẹ sinh ra, nhưng gần như ruột thịt, sau này Dục Thanh đăng cơ, tất sẽ niệm tình huynh đệ mà thiện đãi Dục Sơ, nhưng nếu Dục Sơ đăng cơ, chắc chắn sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc với Dục Thanh. Quả nhân ban chết cho Thái tử, mấy ngày nay vẫn thấy xót thương hối hận, không hề muốn sau khi mình đi rồi, lại khiến cốt nhục thiên gia tương tàn, tấm lòng này, Hàn ái khanh có thể thông cảm không?”

Hàn Tử Kiêu khấu đầu thật sâu, “Vi thần ngu dốt, ban nãy không lĩnh hội được thiên tâm. Nhưng mà vi thần một giới vũ phu, nghe bệ hạ nói chuyện cũng thấy mở mang đầu óc, nếu bệ hạ nói rõ tấm lòng mình với bách quan, ai mà không cảm động phục tùng? Thiên hạ là của bệ hạ, ý chỉ của bệ hạ là thiên mệnh, bệ hạ không cần lo lắng nhiều.”

Hoàng đế lắc đầu, khẽ than, “Hàn ái khanh à, ngươi nghĩ nông cạn về bách quan, về triều đình quá. Bây giờ quan viên cả triều đã cấu kết rất sâu với Dục Sơ, một khi Dục Thanh tại vị, chắc chắn sợ bị xử lí, ngươi nói chúng sẽ nghe lệnh quả nhân hay là cứu mạng chính mình? Giờ Dục Thanh không ở kinh thành, quả nhân bị vây trong cấm cung, trong cô thành, đến khi chiếu thư không thể công bố khắp thiên hạ thì tính mệnh quả nhân e là chẳng thể bảo toàn.”

“Vi thần và chúng thị vệ dù máu chảy đầu rơi cũng phải…”

“Ngự tiền thị vệ có bao nhiêu người? Cấm cung thị vệ có bao nhiêu người? Có thể bì với doanh phòng trong kinh thành không?”

Hàn Tử Kiêu khó hiểu, ngẩng đầu hỏi: “Thống lĩnh kinh kỳ doanh La Cửu Tu là do bệ hạ đích thân chọn, sao gã…”

“Ngươi chỉ biết quả nhân từng có đại ân với La Cửu Tu, nhưng không nghĩ nếu Dục Sơ đăng cơ, La gia thân là ngoại thích của hoàng hậu, sẽ có vinh hoa vô tận. Lư gia năm ấy từng đồng sinh cộng tử cũng vì tranh quyền đoạt thế mà phản bội quả nhân, ngươi nói quả nhân bây giờ còn dám tin ai?”

Hàn Tử Kiêu vội la lên: “Tình thế bây giờ khẩn cấp, mời bệ hạ mau chóng triệu Lục điện hạ về nước!”

“Mặc dù ý chỉ có ra, e cũng không kịp rồi.” Hoàng đế thở dài thật sâu, “Quả nhân vốn tưởng rằng lệnh Dục Thanh nắm binh thì mọi chuyện không sao, chẳng ngờ thiên mệnh của quả nhân lại kết thúc khi nó mang binh viễn chinh, chỉ trách mấy tháng trước sức khỏe quả nhân tốt lên, sơ sẩy khinh thường.”

“Vi thần làm sao có thể giúp bệ hạ phân ưu được, xin bệ hạ công khai!”

Hoàng đế lại dúi túi gấm vào tay Hàn Tử Kiêu lần nữa, “Quả nhân làm quân chủ một đời, mong muốn cuối cùng là được chết yên lành. Chuyện đến nước này, còn một ngày quả nhân không để lộ chân ý, lũ người theo đảng Dục Sơ sẽ chờ mong thêm một ngày, không đến mức chó cùng rứt giậu. Quả nhân đã để chiếu thư truyền ngôi đặt dưới ngự tọa trong kim điện theo tiền lệ triều ta, đợi đến khi quả nhân quy thiên, nếu Đô Ngự sử phụ trách nghiệm chiếu còn chút lòng trung thành, thì nên công khai chân tướng với bốn biển, nhưng nếu gã trái lương tâm bán chủ, ngươi phải đem mật chiếu này trao cho Dục Thanh. Quả nhân biết ngươi võ nghệ cao cường, còn tinh thông địa đạo cửa ngầm các nơi trong cung, một khi quả nhân phát tang, ngươi phải đi mau.”

Hàn Tử Kiêu nhận túi gấm, cất cẩn thận vào lòng, nén nước mắt, dập đầu nói: “Vi thần xin thề với trời, tuyệt không phụ lòng phó thác của bệ hạ!”

“Phương đại nhân…” Tuyết ngừng mà gió chẳng chịu im, Hà Trừng Lâm gọi bên tai Phương Đỗ Nhược, “Mạt tướng nghĩ người Tây Thương sẽ không tấn công lại ngay đâu, đại nhân vào trướng nghỉ tạm đi.”

Phương Đỗ Nhược mở miệng định đáp, mà cổ họng đau không cất được tiếng, đành phải vốc tạm nắm tuyết bám trên tường thành bỏ vào miệng, “… Hạ quan mà không ở đây, sao tướng quân phối hợp với tay súng đạn nổ của Thổ Phiên được.”

“Nếu đại nhân ngã bệnh vì mệt mỏi, trong doanh của mạt tướng sẽ không còn ai biết tiếng Thổ Phiên nữa.”

Phương Đỗ Nhược gật đầu, cao giọng nói mấy câu với thủ lĩnh Thổ Phiên, rồi quay lại bảo với Hà Trừng Lâm: “Hạ quan vào y trướng, nếu Tây Thương tái phạm thì tướng quân mau tới gọi ta.” Nói đoạn vừa đi được mấy bược, Hà Trừng Lâm lại kéo cánh tay y, đưa một hũ bạc tới trước mặt y.

“Rượu này là Lục điện hạ ban cho, đại nhân nhất định phải uống một chút, ngay cả ngoại bào đại nhân cũng đắp hết cho thương binh rồi, cứ như vậy thì ngài sẽ không chịu nổi.”

Phương Đỗ Nhược trở tay chối từ, “Hạ quan ở Thổ Phiên hơn một năm, đã quen tiết trời như vậy, hạ quan là người chịu giới, không thể uống rượu, lòng tốt của tướng quân, hạ quan xin nhận.”

“Đến cả tính mạng còn khó bảo toàn, trì giới nào nữa!” Hà Trừng Lâm tòng quân nhiều năm, tính tình cương trực, kiên quyết nhét hũ bạc vào trong tay Phương Đỗ Nhược rồi đẩy y từ phía sau, giục y đi mau. Lòng Phương Đỗ Nhược bất đắc dĩ, đành miễn cưỡng cười với gã rồi cầm hũ đi.

“Người Tây Thương lui chưa?”

Phương Đỗ Nhược cạy lớp băng trên ngực chiến giáp, gật đầu với Tiểu Canh.

“Ba ngày tấn công năm lần, đêm nay sẽ không đến nữa chứ?” Tiểu Canh nói đoạn, đưa cho Phương Đỗ Nhược nước được ủ ấm trong ngực.

Phương Đỗ Nhược nhận bình uống vài hớp, nước tuyết trôi xuống yết hầu đau rát. Bây giờ trong doanh thiếu dầu củi, nhiên liệu chỉ đủ làm tan đồ ăn, không thể lấy được phần dư nào đun nước, cứ tiếp tục như vậy sẽ gây nên dịch bệnh, chỉ sợ không còn cách nào xoay chuyển tình thế.

Mặc dù trong lòng Phương Đỗ Nhược sầu muộn, nhưng sợ Tiểu Canh lo lắng nên không để lộ trên mặt, “Hà tướng quân mới vừa nói lần này người Tây Thương tiến công bị thua thiệt, tạm thời sẽ không đến nữa, ngươi qua trướng khác ngủ một giấc, sau nửa đêm đến thay ta.”

“Tiểu nhân mà ngủ là chủ tử không bao giờ gọi tôi dậy nữa, hôm qua đã vậy, hôm nay ngài còn nghĩ tôi ngốc sao.”

“Ta gào thét trong gió tuyết cả một ngày rồi, không gượng được cả đêm đâu, ngươi cứ đi ngủ đi, sau nửa đêm ta nhất định gọi ngươi dậy.” Phương Đỗ Nhược vừa nói vừa đưa tay cởi chiến giáp trên người, loay hoay cả buổi cũng không cởi được bản lề ở vai.

Tiểu Canh đi vòng qua phía sau giúp y, vừa gỡ giáp vừa nói: “Chủ tử mặc bộ giáp này của Lục điện hạ thật đúng là ra dáng lắm, sau này Tiểu Nhu mà khoe khoang chủ tử nhà gã oai hùng đẹp mã với tiểu nhân, tiểu nhân cũng sẽ có lời đáp lại.”

Phương Đỗ Nhược không trả lời, Tiểu Canh hiểu ra xong thì hết sức hối hận, luôn miệng nói: “Chủ tử không cần lo lắng. Lục điện hạ có thiên thần che chở, bây giờ chỉ đang bất tỉnh thôi, không có trở ngại gì đâu, vừa rồi đại phu Thổ Phiên qua đây, tiểu nhân nhìn nét mặt cũng biết là không đáng lo.”

“… Tình hình hôm nay thế nào?”

“Sốt thì vẫn sốt, còn nói mê nữa, gọi cả tên chủ tử nữa.”

Lòng Phương Đỗ Nhược đau đớn. Tiểu Canh thấy y cau mày, ngẫm nghĩ lại nói: “Thật ra theo tiểu nhân thấy, khí trời lạnh như vậy, sốt một chút cũng không phải chuyện xấu, trong đám thương binh có mấy người lạnh toát toàn thân, sợ không qua được.”

Thoạt tiên Phương Đỗ Nhược gật đầu, nghe Tiểu Canh nói nốt nửa câu sau thì bảo: “Ta lấy bên Hà tướng quân ít rượu trắng, nếu thực sự không trụ được thì chỉ còn cái này. Ngươi cũng chẳng ngủ được mấy, mau đi đi.”

Tiểu Canh sửa lại chiến giáp rồi ra khỏi trướng, Phương Đỗ Nhược lấy chút tuyết ngoài trướng thêm vào trong bình, ôm nó trong lòng. Bởi vì cờ hiệu, giấy dầu và lớp bùn chắn nối liền với màn trướng khá thấp nên các mối nối bị gió lạnh lùa vào. Khi thương binh rên rỉ đòi uống nước, Phương Đỗ Nhược liền cho họ uống nước tuyết y đã ủ ấm, có hai người bị hạ thân nhiệt đến mức sắp không qua khỏi, y đành để họ uống vài ngụm rượu. Sau nửa đêm, tiếng gió thổi bên ngoài lều rít gào, nhưng bên trong vẫn yên tĩnh. Phương Đỗ Nhược bước về phía giường của Dục Thanh, xốc lá cờ tàn dùng để che chắn, đưa tay xuống gáy kiểm tra nhiệt độ.

Vẫn còn hơi sốt, nhưng có vẻ đã ổn hơn hôm qua.

Tay Phương Đỗ Nhược dừng ở cổ hắn giây lát rồi chậm rãi hướng lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn.

Ngài muốn trừng phạt tôi, không cần phải làm đến nước này… Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.

Tôi nguyện giảm tuổi thọ đổi lấy mạng sống của ngài, bao nhiêu cũng được, tôi ước nguyện với Bồ Tát ba ngày ba đêm, ngài có nghe thấy không……

Khi nào ngài mới tỉnh, Dục Thanh…

“Phương…”

Hắn cố sức mấp máy môi, nhưng người bên cạnh không hề nghe thấy.

Vết thương đau như lửa đốt, chắc không phải là mơ.

Tay phải còn cử động được, vậy là hắn liền đẩy chăn ra, người đó nghiêng mình song không tỉnh lại.

Cơ thể y rất lạnh, cực kì lạnh.

Dục Thanh giật mình đến mức ngồi bật dậy, nắm lấy vai Phương Đỗ Nhược lắc lắc, nghe thấy có tiếng nước trong lồng ngực y, đưa tay sờ thì thấy đó là một bình nước lạnh như băng. Dục Thanh sợ đến mức không nói được lời nào, run tay hồi lâu mới cầm lấy bình quẳng đi, đoạn lại nghe thấy một tiếng nước khác vang lên.

Rượu.

Hắn chộp lấy chiếc hũ bạc, mở nắp đưa tới miệng Phương Đỗ Nhược, song rượu không rót vào được. Dưới tình thế cấp bách, Dục Thanh vội vàng nhấp một ngụm rượu, hé môi đút cho Phương Đỗ Nhược. Hốt hoảng đút xong mấy ngụm, Phương Đỗ Nhược đột nhiên ho khan một tiếng, Dục Thanh kéo y nằm xuống, đắp hết thảm với y phục trên người lên cho y, hắn cũng chui vào trong chăn ôm chặt lấy y, vết thương trên vai kinh qua một hồi lăn lộn lại bắt đầu xuất huyết, nhưng Dục Thanh hoàn toàn chẳng phát hiện ra, hắn quên mất đau đớn, chỉ nhìn đau đáu vào gương mặt gần trong gang tấc, tay để sau lưng Phương Đỗ Nhược không ngừng vuốt ve.

Màu máu dần dâng lên đôi mi đang nhắm nghiền, lông mi chấp chới, hai mắt từ từ mở ra. Dục Thanh nhìn thẳng vào nó, con tim đập loạn xạ trong lồng ngực.

“… Ngài rơi từ áng mây nào xuống vậy, Dục Thanh?” Phương Đỗ Nhược cười, giọng khàn mà dịu dàng.

Dục Thanh sững sờ, nhìn y không chớp mắt. Phương Đỗ Nhược ôm cổ hắn, luồn ngón tay vào tóc hắn, rồi y rướn mình, cúi đầu hôn hắn, như muốn đem cả linh hồn hòa vào trong máu hắn, trịnh trọng hôn hắn thật sâu.

Hắn đã tưởng tượng cảnh này hàng ngàn lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ đau đớn như thế, chỉ là chút hơi rượu giữa răng môi mà chẳng khác gì đốt cháy máu toàn thân. Dục Thanh nghe thấy tiếng nghẹn ngào trong cổ họng mình, vết thương đau đớn vì cơ thể đang run rẩy mất tự chủ để phối hợp theo y. Hắn kiềm eo Phương Đỗ Nhược kéo về phía mình, để cơ thể y đè trên người mình, dùng thể trọng y kích thích vết thương ở vùng bụng, hưởng thụ tất cả những gì y ban tặng. Trong đêm gió tuyết trở từ về cửa địa ngục, mặc sức điên cuồng giữa hỗn loạn của đau ốm và hối hận.

Tiếng khóc của những oan hồn xa dần. Một nỗi đắm chìm, một sự vỗ về…