Một Đêm Hoan Ái: Thầy Giáo, Mau Dừng Lại!

Chương 21



- Thiên Vũ, xích ra một chút, đâu nhất thiết phải ngồi gần như vậy. - Ninh Tịch cố gắng đẩy thân hình quá khổ của hắn ra xa trong vô vọng.

Gia Thiên Vũ mặc kệ, càng tiến đến gần hơn - Ngồi gần cậu tôi mới tập trung được.

- Thầy Trầm đang nhìn đó.

- Ai quan tâm chứ? - Gia Thiên Vũ hất hàm, gục đầu xuống vai Ninh Tịch. - Tôi mượn vai cậu được không, trong người đột nhiên có chút khó chịu.

- Cậu... phiền quá đấy! Tránh ra...

Ánh mắt Trầm Phong lướt qua vài giây, bàn tay liến thoắng viết một đề bài lên bảng:

- Dạng đề bài này các em đã từng tiếp xúc qua tuy nhiên, đây là một đề bài nâng cao hơn, các phương pháp giải bắt buộc phải biến tấu, Ninh Tịch, mời lên bảng!

- D...dạ!

Gia Thiên Vũ nhìn Trầm Phong đầy phiền phức, đây có phải là cố tình chen ngang không?

Ninh Tịch loay hoay tìm ra đáp án cho đề bài kia, tuy có chút phức tạp nhưng cũng không làm khó được cô, trong một thời gian ngắn đã trình bày xong lời giải trước sự thán phục của mọi người bên dưới, quả không hổ với danh xưng học bá bao lâu nay của cô.

Trầm Phong xem xét một lát liền gật đầu, phất tay ra hiệu cho cô mau về chỗ nhưng khi cô vừa trở về ngồi bên cạnh Gia Thiên Vũ, trong lòng hắn liền cảm thấy khó chịu, không cam tâm mà gọi cô lên lần nữa.

Kết quả, nguyên cả buổi hôm đó cô không thể rời khỏi bục giảng nửa bước khi Trầm Phong hết lần này đến lần kia ra đề bài cho cô. Thậm chí mọi người ai nấy đều cho rằng, thầy Trầm chính là đang không vừa ý, muốn làm khó Ninh Tịch.

- Thầy Trầm, bệnh của thầy...

Ninh Tịch vừa đưa tay đến, hắn đã vội nghiêng đầu sang một bên né tránh sự đụng chạm không cần thiết. Cô liền cảm thấy sự lo lắng của mình có vẻ rất thừa thãi với con người này, vẫn là không nên quan tâm thì hơn.

- Thầy, tìm em có việc gì sao?

Trầm Phong hất hàm về tờ danh sách đặt trên bàn - Đây là danh sách đăng kí tham gia đội tuyển thi học sinh giỏi cấp quốc gia của môn Toán, xem qua một chút đi!

- Cảm ơn thầy nhưng em thật sự không có ý định tham gia nên không cần thiết phải xem. - Ninh Tịch không chần chừ lấy một giây.

- Thật sự không cần?

Ninh Tịch gật đầu chắc nịch, đây không phải là lần đầu tiên cô được mời tham gia vào đội tuyển nhưng cô thật sự không có thời gian để theo học ngoài giờ. Với cô việc vừa học trên lớp vừa làm thêm đã chiếm hầu như gần hết thời gian của một ngày, ngoài ra cô cũng cần phải dành thời gian để chăm sóc mẹ nên đứng trước mọi đề nghị của các thầy cô, Ninh Tịch đều thẳng thừng từ chối.

Với một người không có thiện ý như Ninh Tịch, hắn đương nhiên không níu kéo, chỉ là hơi tiếc nuối vì năng lực của cô lại không có cơ hội thể hiện.

- Ninh Tịch, em đã từ chối lời mời tham gia đội tuyển Toán của thầy Trầm sao?

- Dạ đúng, thưa cô! Chỉ là, em không có nhiều thời gian.

- Vậy thì tiếc thật đấy! Tôi vốn nghĩ rằng chỉ có em mới đủ năng lực để thừa hưởng tấm tri thức và sự hiểu biết sâu rộng của thầy Trầm. Đây thực sự là một cơ hội rất tốt!

- Em... xin lỗi! Đã phụ lòng thầy, cô!

Chủ nhiệm của Ninh Tịch hình như vẫn rất nuối tiếc:

- Em đã thử xem qua giải thưởng chưa? Trong kì thi lầm này chỉ cần đại giải Nhất, Nhì, Ba sẽ được tuyển thẳng vào đại học. Không muốn thử thách bản thân sao?

Ninh Tịch nghe đến đây vẻ mặt liền trở nên hứng thú, được tuyển thẳng vào đại học đúng là một cơ hội lớn đối với cô, nếu như đạt được giải thì chẳng phải chuyện quan trọng nhất trong đời cô đã thực hiện xong sao?

- Chủ nhiệm, em muốn đăng kí!

- Tốt quá! Vậy em tìm thầy Trầm bàn bạc đi!

- Dạ!

———————-

- Khoan... khoan đã! Thầy có nhầm không ạ? Tại sao danh sách chỉ có một mình em?

- Một người thôi cũng đã đủ phiền rồi! - Trầm Phong lạnh lùng đáp. Nếu không phải là Ninh Tịch hắn cũng sẽ không nhận bồi dưỡng bất kì học sinh nào khác. Đơn giản vì hắn cảm thấy chỉ có một mình cô đủ năng lực mà hắn cần.

- Nhưng...

- Nếu như thêm một người nữa...- Hắn cúi xuống mang giọng khản đặc thì thầm vào tai cô - Thì tôi làm sao đáp ứng nhu cầu của cô đây?

- Thầy... ở đây... không được nói như vậy đâu!

- Vậy...nơi khác thì sao?

Ninh Tịch câm nín, không tin nổi hắn có thể nói ra những lời lưu manh như vậy ngay tại đây, không cần giữ hình tượng nữa hay sao -,-

- Anh Phong...

Dư Sở Hạ xuất hiện một cách bất thình lình phá tan bầu không khí mờ ám lúc này. Ninh Tịch cảm thấy mình không xong rồi, tại sao bạn gái của thầy lại xuất hiện đúng lúc này, cô chỉ còn cách ôm balo bỏ chạy thật nhanh thoát khỏi cảm giác ngại ngùng hiện tại.

- Anh Phong, anh và cô ta là sao?

- Tôi có nghĩa vụ cần trả lời câu hỏi của cô sao? Cô Sở Hạ?

Dư Sở Hạ không cam tâm, trong lòng đầy uất ức - Anh nói đi, rốt cuộc hai người có mối quan hệ gì?

Trầm Phong khẽ nhếch môi. - Chính là mối quan hệ mà cô đang nghĩ đó, tôi nghĩ cô đủ thông minh để hiểu, phải không?

Trầm Phong vừa nói vừa bình tĩnh xếp đồ đạc trên bàn, mặc kệ Dư Sở Hạ trong lòng đầy giận dữ.

- Cô mau về đi, nơi này không phải nơi cô có thể đến gây rối. Đừng làm mất mặt nhà họ Dư.

- Anh... là cô ta mê hoặc anh đúng không? Em phải đi tìm cô ta.

- DƯ SỞ HẠ! - Trầm Phong gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh khiến cô ta có chút sợ hãi. - Cô tốt nhất đừng làm những việc vô ích, mau trở về đúng vị trí mà cô nên ở đi!