Một Lần Đau, Vạn Lần Nhớ Nhau

Chương 12



Chiếc Mexecdes G63 đang dừng chân tại nhà hàng Raghouse một

trong những chuỗi thực phẩm hàng đầu của bien giới Laosan. Chính tôi cũng bị

choáng ngợp bởi sự mới lạ, cuốn hút này. Nói thật, đây là lần đầu ngồi được chiếc

xe sang, lần đầu nhìn ngắm được nơi sống phồn thịnh, bật nhất của nơi đây làm

tôi chỉ có nước mồm chữ Ô mắt chữ A thôi.

- Đẹp quá!

Tôi tự cảm thán với bản thân mình về những gì đang diễn ra

nhưng chính điều đó làm cho Vỹ Anh ngồi phía sau nghe được và bật cười.

- Sao thế? Bất ngờ lắm hả?

Tôi say mê ngắm mọi thứ nên chỉ gật đầu với giám đốc mình.

Hành động ấy làm Vỹ Anh chỉ lắc đầu ngán ngẩm cho sự lựa chọn ban đầu mà anh ứng

tuyển thư ký.

- Tới nơi rồi, xuống thôi.

Nghe vậy tôi mới chợt nhớ về công việc hiện tại của mình là

thư ký và nhanh chóng mở cửa xe của mình rồi phụ giúp giám đốc.

Đợi tôi mở cửa thì anh ấy đã tự hành động mất rồi. Suy ngẫm

tôi lại tặt lưỡi thở dài:

“Chuyến này làm không xong chắc tôi bị đuổi việc mất.”

Theo chân anh bước vào nhà hàng. Những nhân viên khi thấy

anh ta liền háo hức đón tiếp và nhiều cô gái nghía đến người con gái phía sau

anh. Tôi cứ cảm giác đó là một ánh mắt chẳng hề truyền cảm chút nào.

- Dạ thưa anh Vỹ Anh bên em đã chuẩn bị phòng cho anh hết rồi

ạ. Mời anh ạ!

Đúng là người có tiền được người ta cung phụng rất nhiều. Một

tiếng là dạ hai tiếng là ạ. Thử ngẫm như tôi mà vào đây xem không biết người ta

có liếc nhìn không chứ ở đấy mà lịch sự đón mời.

Nghĩ lại thấy trọng quyền, cậy thế chưa hẳn là đáng giá những

việc họ làm chưa chắc là thật lòng. Đồng tiền, uy quyền và địa vị là thứ cốt

lõi biến mọi vấn đề trở nên tầm thường đến mức chẳng ai muốn suy nghĩ.

- Tôi nhanh chóng nhận lấy tấm thẻ phòng và đi theo sự chỉ dẫn

của nhân viên.

Nhà hàng được thiết kế theo phong cách phương Tây. Với gam

màu chủ đạo là tươi sáng nhưng không vì thế khiến nó trở nên lòa loẹt, không

hòa hợp mà chính cách sáng tạo ấy làm tăng sự đặc sắc của những bức họa trên tường

đậm chất giá trị. Biểu tượng của sự sang giàu ở Laosan cũng được kết hợp. Mỗi

nơi chen vào để nhấn mạnh sự vững mạnh, phát triển phồn thịnh của tiền tài,

danh vọng.

- Theo em nghĩ tại sao tôi lại chọn Raghouse là địa điểm bàn

chuyện làm ăn?

Đang suy tư vớ vẩn thì anh ta hỏi một vấn đề mà tôi nhận thấy

đấy chính là cách anh tìm hiểu tư duy của một con người.

- Tôi nghĩ giám đốc chọn nơi đây chỉ đơn giản là nó bí mật,

nó uy lực và theo tôi nghĩ không lầm đây là nơi anh có đầu tư.

Ngưng một chút tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta và nở nụ cười:

- Ngay từ đầu khi tôi bước vào đây tôi đã dám chắc được đây

không đơn giản là một nhà hàng bình thường. Từ tầng 1 đến tầng 4 phải nói đó là

sự tụ họp cho các gia đình, mọi người ăn uống như lúc đi ngang qua tầng 5 đến tầng

20 chúng ta dừng chân thì chỗ đây lại là tầng đề ăn chơi, tiệc tùng, họp bàn.

Nghe tôi nói thế anh vẫn tiếp tục bước nhưng lên tiếng:

- Sao nữa? Em đang đi đúng hướng rồi đấy.

- Cách ăn mặc của các nhân viên đều được trang bị những vũ

khí bên mình. Khồng nhầm thì dưới những đôi guốc của các cô gái đều có những

chiếc dao nhỏ bên dưới. Trong phía tay áo của người đàn ông có vật nhọn nhỏ. Thật

ra lúc đầu tôi không biết nhưng lúc chị kia đưa vé phòng tôi đã tinh mắt nhìn

thấy đó.

Tôi vừa nói vừa cười đùa:

- Giám đốc anh thấy tôi giỏi chứ.

- Tạm được. Để xem tương lai em thế nào nữa kìa.

Vào phía phòng, tôi được sắp xếp ngồi cạnh Vỹ Anh. Trong lúc

chờ đợi nhân vật bên kia xuất hiện tôi với anh ta à không phải nói chỉ có anh

ta là đùa hoa ghẹo bướm đến những cô gái phục vụ.

Tiếng cửa phòng mở ra, tôi bất chợt ngước lên và bắt gặp người

đàn ông trong bộ sơ mi đen và quần tây dài. Cơ thể anh ta như có ma lực vậy,

tôi mới ngước nhìn lên như bị cuốn hút cứ muốn ngắm mãi.

Bất chợt phía vai nặng trĩu tôi nhìn lại thì thấy Vỹ Anh.

Anh ta đang đặt tay lên vai tôi và nở nụ cười nguy hiểm:

- Đúng là lạ! Tôi dù sao cũng đẹp hơn cậu ta ấy vậy mà từ

lúc làm việc đến giờ cô chẳng ngắm tôi như vậy.

Tôi nghe thế sượng mặt liếc đi chỗ khác và vai nhích ra để

tay anh ta không để lên nữa.

- Cậu quá ảo tưởng.

Vừa bước đến chỗ ngồi anh ấy liền nói câu đó tôi quả thật

thích thú vô cùng.

- Này!

Ú ớ vì chắc bị bạn mình nói đúng nên Vỹ Anh chẳng biết làm

gì liền chuyển đề tài.

- Giới thiệu với cậu đây là thư ký mới của tớ -Bạch Y. Còn

đây là Bắc Phàm – chủ tịch của P.Y Group.

Nghe giới thiệu như vậy theo phép lịch sử tôi đứng dậy cúi

người chào nhưng chưa kịp làm hành động thì anh ấy liền đưa tay ra trước mặt

tôi. Tôi thấy thế cũng đưa tay lại và bắt.

Tôi cảm nhận đôi tay ấy mềm mại và những ngón tay thon dài,

sạch sẽ vô cùng dù vậy nó chẳng mềm yếu mà ngược lại rất săn chắc, bắt tay tôi

như tôi có thể cảm được hơi ấm truyền qua tay mình. Cũng khá lâu nhưng vẫn chưa

được rút tay về tôi ngước lên nhìn thì thấy Bắc Phàm cũng nhìn lại tôi với

gương mặt lạnh lùng.

Định mở lời thì bàn tay tôi cũng rời khỏi tay anh và nhanh

chóng đưa về lại phía mình.

Anh không nhìn tôi nữa mà vào chỗ ngồi của mình và nói chuyện

với Vỹ Anh.

- Này, này! Thư ký của tớ cũng rất xinh vậy mà thái độ cậu

chẳng vơi đi chút nào. Tớ còn nhớ lần trước ở quán bar cậu còn để cho mấy cô

gái đụng chạm vào người mình nữa mà. Sao thế? Không hợp gu hả?

Tôi nghe câu nói của Vỹ Anh liền cảm thấy rất khó chịu và:

- Giám đốc tôi đi vệ sinh một lát.

- Cậu không bớt nói mấy thứ lảm nhảm ấy lại được hả?

Cả tôi và Bắc Phàm đều đồng thanh nói cùng lúc khiến tôi bất

chợt liếc nhìn anh ấy và phía tôi thấy rõ góc cạnh của gương mặt. Phải công nhận

thật sự rất đẹp.

- Hai người làm gì mà đồng thanh thế.

Tôi mặc kệ lời anh ta mà nhanh chóng đứng lên đi ra khỏi

phòng. Tôi cảm thấy mình phải nên hít thở để định hình lại tâm trí của bản thân

rồi.