Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 22



Cả ngày hôm sau là đám cưới Thanh, Dược chỉ đến chơi buổi tối hôm trước, hôm sau nằm nhà ôm gối ngủ, thỉnh thoảng nhắn tin với Thiện. Chiều tối hôm sau, đám cưới mới xong.

Thiện quay lại cảnh đám cưới cho cô xem, trước khi Khang cưới, Thiện đặc biệt mua một cái máy quay mini, chỉ to khoảng nửa lòng bàn tay nhưng góc quay rất rộng. Dược chết mê phần cắt bánh kem và rót champagne, nhìn đã mắt kinh khủng.

- Anh còn cái này cho em. Ra ngoài đi.

- Bây giờ á?

Dược vừa mới hỏi xong thì đã thấy tiếng xe vang lên ngoài cổng, đáng lẽ ngõ này có rất nhiều người qua lại nhưng tiếng xe phân khối lớn của anh thì không lẫn vào đâu được. Cô đi ra, thấy anh chống hai chân xuống đất, cười tươi nhìn cô, anh mặc một bộ vest xanh lịch lãm, cắt may vừa vặn lại càng tôn lên dáng người của anh.

- Anh định khoe chân dài đúng không?

Thiện nhìn xuống chân mình:

- Ủa, chân anh dài bẩm sinh, còn phải khoe à?

- Em không muốn làm bạn gái anh nữa luôn ý!

- Hả?

Nhìn Thiện vẫn cười, cô nghĩ thầm, còn "hả" cái gì? Người ta đi bên cạnh để tôn vẻ đẹp của bạn gái, anh đi bên cạnh chỉ có dìm hàng cô thôi, người gì đâu mà chỗ nào cũng nổi bật thế? Thiện đưa cô một cái hộp:

- Này, cầm đi, anh phải về dọn nhà rồi. Tuy thuê người quét dọn nhưng vẫn phải sắp lại đồ.

- Anh tặng cô dâu, chú rể cái gì thế?

- Đồng hồ với lắc tay thôi. Đồng hồ mua bên Thụy Sĩ nhưng với Khang thì nó cũng chẳng có giá trị lắm, anh chẳng biết mua cái gì nữa. Nhưng mà đám cưới mình thì khác, ông Khang lấy xe con làm quà cưới đấy.

- Oa, xe con luôn? Vậy thì phải nhanh lên thôi.

Thiện bật cười xoa đầu cô:

- Tham vọng của em có cần trực tiếp hơn nữa không, phải đợi xây nhà rồi mới cưới chứ?. truyen bjyx

- Vậy thì để em thiết kế nhà cho, kiểu ngôi nhà có ống khói, phòng áp mái, phong cách Âu cổ. Anh uống rượu rồi lái xe ổn không?

Thiện lắc đầu:

- Anh sắp bay nên không uống rượu, hôm qua có uống một ít thôi. Bị cái người "lạc lối trong tim em" ra phạt đấy. Nó là bạn của anh, cầm ly rượu ra bàn anh ngồi, cũng toàn bạn của anh, kêu: "Bọn mày ơi, tao vừa gặp bạn gái của Thiện rồi, bê tráp cùng tao, xinh cực. Có đứa nào muốn đập chậu cướp hoa không?"

Dược cười không ra tiếng:

- Anh toàn bạn tốt quá!

- Còn không phải tại em?

- Thôi về dọn đi ông tơ. Hôm nay cho anh dọn ốm, xong lại còn bay.

- Biết còn phải bay nhưng là sao mọi người dọn mà anh ngồi không được.

Dược cầm cái hộp đi vào nhà, hóa ra là một phần bánh kem cưới, phủ trên là socola đắng, vừa nhìn là đã biết đặt ở những chỗ cao cấp rồi. Hôm sau Thiện bay, nhưng lúc nào có thể, anh vẫn nhắn tin cho cô, thì ra chuyện xây nhà không phải nói cho vui.

- Em đâu biết gì về thiết kế đâu, em nói cho vui đấy.

- Thực ra thì ống khói cũng không cần thiết vì ở đây không ai còn sưởi kiểu lò sưởi đó đâu. Nhưng căn phòng áp mái thì được.

- Thật không, vậy chờ anh về, em vẽ cho xem.

Thiện cầm bản thiết kế nhà của Dược trên tay, hết nhìn cô rồi lại nhìn bản thiết kế, rồi tiếp tục nhìn cô.

- Em chưa học qua kiến trúc đúng không?

- Tất nhiên rồi, anh hỏi thừa quá.

Thiện thở dài, lắc đầu:

- Ít ra thì coi như em đã lên mạng tìm hiểu qua đi, những gì em chú thích trong đây có đủ là được đúng không?

Thiện nhìn lại bản vẽ một lần nữa, có một căn phòng áp mái thấp có cửa sổ, leo lên bằng cầu thang gỗ, một vài phòng có gác xép, trên gác xép có giường và tủ sách, còn có tủ đầu giường, thêm cả tủ quần áo thì càng tốt, nhưng gác xép không được to quá, nhà có ban công rộng.

- Để anh bàn với kiến trúc sư xem sao. Nhưng sao căn phòng áp mái chỉ cao chưa đầy ba mét bẻ đôi vậy?

- Hì, hì, vậy mới thích, lúc lên là anh phải bò. Anh cứ thử xem, bọn trẻ con đến thể nào cũng tranh phòng áp mái của em.

Dược vừa nói vừa ôm cốc trà sữa, hai người ngồi ở quán quen thuộc gần sân bay, nơi cô đã phán anh là "cáo già, quái chiêu" và bên dưới có thêm mấy dòng nhận xét: "Vậy cô thu phục được hắn ta chưa?" hay là "Ta chống mắt lên xem bao giờ cô thu phục được hắn". Dược nhìn thấy cũng chỉ híp mắt cười. Cô quay lại nhìn điệu bộ chán nản và khó tin của Thiện khi cầm bản vẽ của cô trên tay:

- Anh biết như anh người ta gọi là gì không?

- Vừa đấm vừa xoa nữa hả?

- Không, người ta bảo đúng là ông trời không cho ai tất cả, cho anh ngoại hình và tài năng nhưng lại lấy đi nhân cách.

- À, thế thì chắc ông trời ghét em lắm, chẳng chịu cho cái gì cả.