Nguyên Tố Đại Lục

Chương 212: Cường giả cũng sợ Ma



''Xem ra còn một đoạn đường nữa mới đến được nơi đó à!'' Đạp trên mặt tuyết lạnh giá, liếc đôi mắt có chút không tình nguyện đánh giá màn đêm xen lẫn tuyết trắng rơi không ngừng nghỉ, Linh Lung khẽ nhíu mày nói ra cảm nhận của mình lúc này.

Đã đi được rất lâu rồi, bàn chân dẫm trên tuyết đếm không xuể mà phóng ra tầm mắt hướng về còn chưa nhìn thấy điểm đến đâu làm nàng rất khó chịu trong lòng. Thời điểm này có lẽ đám người ma giả bước vào trong này đã đắp chăn ấm nằm trên đệm êm đi nghỉ đi!

Nhớ lại cảm giác thoải mái đó, Linh Lung không khỏi ước ao.

''Diễm Nhi đi nhanh chút à!'' Nàng quay sang thúc dục thân ảnh đi cùng mình.

Đối diện Lân Diễm cũng thở ra một hơi dài, nàng không tự chủ nhìn về cột sáng tỏa ra hào quang giữa màn đêm che thiên kia.

Không hiểu sao trong lòng nàng lại có chút lo lắng khi nhìn về nó, điều này làm cho nàng khó hiểu không thôi!

Dù sao bọn họ cũng chỉ mới bước vào đây không lâu còn chưa nóng người đâu. Đột nhiên loại cảm giác bất an này lại ngang nhiên xuất hiện không khỏi làm cho người ta kinh nghi bất định!

''Ngươi lo lắng về thứ này sao?'' Nhận thấy đối phương xao nhãng, trên khuôn mặt xinh đẹp lại thể hiện sự bất an chưa từng thấy qua bao giờ, Linh Lung hiếu kì nhìn theo tầm mắt đối phương, nhận ra là đồ vật gì nàng không khỏi kinh ngạc khẽ hỏi.

Lân Diễm gật nhẹ đầu cũng không lên tiếng phủ nhận nỗi lòng của mình.

''Diễm Nhi ngươi yên tâm đi. Nơi đó không dễ đến như những gì chúng ta thấy được đâu!'' Linh Lung lắc đầu khẽ nói.

''Mặc dù là tận mắt nhìn thấy nhưng lại là xa tận chân trời đó!'' Thấy đối phương tập trung lại ánh nhìn về bản thân, Linh Lung liền nói tiếp.

''...''

Thấy đối phương tỏ ra ngỡ ngàng, đôi mắt to tròn thì nhíu lại, thần thái đó chính là không hề tin tưởng vào lời nói của mình, Linh Lung hậm hực vội đưa lên ngón tay chỉ vào đôi mắt chớp hiện thần quang như thấu rõ mọi thứ, nàng vô cùng tự ngạo nhắc nhở lại Lân Diễm: ''Ngươi có thể tin ở ta!''

Lân Diễm thấy vậy liền cười khổ.

Đối phương hình như hiểu lầm sự lo lắng của nàng rồi thì phải? Có thể đến được nơi phát ra hào quang vạn trượng kia được hay không nàng không rảnh quan tâm. Chỉ là sự bứt dứt khó hiểu khi nhìn vào nó làm cho nàng cảm thấy sẽ có chuyện không tốt đẹp gì tìm đến!

''Ta đoán không nhầm nơi đó là Ma Đồ Sơn Động đi. Chính là mục tiêu của chúng ta khi bất chấp phong hiểm đến tính mạng bước vào nơi quái quỷ này!'' Nhìn hào quang lấp lánh trong màn đêm đen kịt, Linh Lung không khỏi suy đoán cũng nói ra sự bất mãn ở trong lòng về hoàn cảnh khắc nhiệt của nơi này.

''Chỉ là...?!'' Nói đến đây, nàng chậm rãi đưa bàn tay lên nắm bắt vào không trung vô vật trước đôi mắt khó hiểu của Lân Diễm.

''Có một luồng sức mạnh thần bí nào đó ầm thầm lan rộng ra, có lẽ là bao trùm lấy toàn bộ nơi này... làm ảnh hưởng đến không gian ban đầu làm cho chúng ta mặc dù là nhìn thấy đối phương nhưng lại không cách nào với tới!'' Linh Lung giải thích cho sự nghi hoặc của đối phương.

Nhìn nàng ta lúc này quả thật là có phong phạm Đương Thế Thiên Kiêu, khác hẳn sự nhí nhảnh thích đi gây chuyện của ngày thường!

''Ảnh hưởng đến... không gian?'' Lân Diễm nắm bắt trọng tâm câu chuyện.

''Phải mạnh đến cỡ nào mới có thể ảnh hưởng đến toàn bộ không gian rộng lớn ở nơi đây!'' Phóng tầm mắt ra xa mặc dù không nhìn thấy rõ cảnh quan được che đi bởi bức màn đen tối nhưng cũng thầm cảm nhận được sự lãnh lẽo vô tận ở đằng xa, Lân Diễm không khỏi hướng tới.

''Trước mắt, chuyện này hai ta vẫn chưa cần phải quan tâm đến vẫn là nhanh chóng hội ngộ với đám người Dạ Trần tốt hơn!'' Bỏ đi những vướng bận lúc này, Lân Diễm nhìn vào thân ảnh đang tỏ ra nghi hoặc ở trước mắt khẽ nói.

Nàng và Linh Lung cũng chỉ thuộc trong phạm trù Trung cấp ma giả mà thôi. Những chuyện vừa nói đã vượt qua tầm hiểu biết của hai người, muốn biết những điều thần bí hiện ngay trước mắt có khi cũng phải mất mười năm dài đi tìm hiểu cũng lên. Lúc này, dù họ có cố chấp vắt kiệt tinh lực suy đi nghĩ lại kết quả đem lại cũng chỉ là công cốc, làm như vậy cũng chỉ tiêu tốn thời gian quý báu vào chuyện không tưởng... vẫn là tập trung vào thực tế thì tốt hơn!

''Diễm Nhi ngươi có cảm thấy có một nguồn sức mạnh vô cùng tà dị theo đuôi chúng ta không?'' Liếc nhìn màn đêm đen che chắn tầm nhìn ở phía sau, Linh Lung liền rơi vào tâm trạng không yên có chút sợ hãi vội lên tiếng dò hỏi thực hư.

''Xoạt!'' Lân Diễm cũng theo lời nói của đối phương mà quay người nhìn lại.

Đánh giá cảnh vật trong màn đêm, cảm giác mọi thứ đều tĩnh lặng không có sự dao động bởi ngoại vật, Lân Diễm không khỏi nhíu mày nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước đó đều đã được xử lí sạch sẽ không còn chút bận tâm, nàng không khỏi nghi hoặc nói khẽ: ''Không có gì nha!''

Không biết có phải là kém hơn đối phương trong sự nhạy bén nhận biết tình hình xung quanh hay không mà nàng không hề cảm nhận được vật yêu tà gì hết? Nên biết, dù nàng trong khoản này kém hơn đối phương thật nhưng khoảng cách giữa hai người cũng không xa đi, nên nhớ dù sao nàng cũng là tộc nhân của Lân Hổ tộc mà Hổ tộc thì luôn nhạy bén trong việc nhận biết tình cảnh xung quanh. Đã vậy Lân Hổ tộc nàng còn mạnh hơn Hổ tộc nhân bình thường rất nhiều, có thể sánh như khoảng cách giữa trời với đất... hoàn toàn là đẳng cấp khác biệt. Cộng thêm trước sự bồi dưỡng tận tình của Dạ Trần, cùng đẳng cấp nàng không hề thua kém bất kì một ai... chỉ là người trước mắt có chút đặc biệt mà thôi!

''Bỏ đi, thật là đau đầu!'' Mọi thứ đều trở nên quỷ dị làm cho Linh Lung người trước nay luôn nhận ra sự việc ở xung quanh một cách dễ dàng một bụng oán khí không được phát tiết ra ngoài, nàng tức đến dậm chân nhưng lại có chút sợ hãi vội tiến lại gần Lân Diễm tìm kiếm cảm giác an toàn!

''Phù!'' Thấy đối phương như chim sợ cành cong lép về phía mình, Lân Diễm vô cùng bất đắc dĩ chỉ có thể thở dài một hơi nhấc nhẹ chân lên tiến về phía trước.

Linh Lung mang trong người Quang hệ nguyên tố là khắc tinh của tà vật, vậy mà lại như đứa trẻ sợ hãi yêu ma. Chuyện này mà đồn ra ngoài có thể nói là hình tượng mất sạch trở thành trò cười cho thiên hạ. ''Xem ra vẫn còn có cường giả sợ ma nha!'' Nghĩ đến chuyện này, Lân Diễm liền cười thầm không thôi.

''Ngươi cười gì vậy?''

''Không có gì!''

''Thật không?''

''Thật!''

Trong tiếng nói cười đùa của hai người, một thanh âm rít gào như mãnh thú há miệng gầm vang đất trời truyền đến.

''A A A...!''

''...'' Lân Diễm và Linh Lung giật mình không nhẹ, hai người thầm liếc nhìn nhau.

''Bên phải!'' Hai người cùng lên tiếng.

Sự hiếu kì và tò mà lấn át chính sự cần phải làm, hai người nhanh chóng di chuyển đến nơi phát ra thanh âm gào thét vừa nãy.

Cách chỗ hai người dừng lại không xa, một thân ảnh mặc huyết bào với khuôn mặt trắng bệch tỏ rõ sự kinh hãi nhìn vào những sợi dây xích bạc trắng đáng trói chặt mình lại.

''Hừ!'' Nghiến răng nghiến lợi dồn sức vào hai cánh tay nhằm bật tung những thứ đáng hận đang dần dần xuất hiện những kí tự khó hiểu trên bề mặt làm tăng thêm uy thế của hào quang bạc trắng đang đè ép lên cơ thể của mình. Huyết Huyền giận giữ hai mắt liền đỏ hoe, hai bên khóe miệng răng nanh ẩn hiện như dã thú gầm gừ, gân xanh trên mặt dần dần hiển lộ trông vô cùng dỡ tợn, hắn khẽ cắn chặt răng gầm lên một tiếng: ''A a a...!"

''Phá cho ta!''