Nguyên Tố Đại Lục

Chương 218: Ngươi dám mắng ta?



''Thật là mãnh nhân à!'' Linh Lung liếc nhìn bàn tay đầm đìa máu tươi đang không ngừng run rẩy, nàng đôi mắt chớp hiện tinh quang vội vỗ tay khen ngợi lòng quả cảm không ngại chi của đối phương.

''Hừ!'' Huyết Huyền thở phì phò trước ánh mắt chế giễu của nàng ta.

Chính bản thân hắn cũng biết được, đối phương làm như vậy chỉ để giữ chân hắn lại, câu kéo một chút thời gian chuẩn bị cho sát chiêu đang tới gần mà thôi. Nhưng cho dù hắn hiểu đi chăng nữa thì cũng không thể kìm được sự tức giận muốn xông lên bóp chết đối phương!

Hắn Huyết Huyền đường đường là một Cao cấp Huyết giả, đi đến đâu người ta phải sợ hãi đến đó. Chỉ cần nghe đến cái tên ''Huyết Ma Tông nhân đến'' ai mà không biến sắc chứ? Vậy mà hôm nay, ngày này, ác nhân trong mắt thế gian như hắn lại bị một tiểu nha đầu mới nhú chỉ mới là Trung cấp Ma giả đùa bỡn trong lòng bàn tay nhưng lại không thể phản kích lại, chuyện này mà truyền ra ngoài thật là mất hết mặt mũi nhìn người đời!

Huyết Huyền lồng ngực chập trùng lúc lên lúc xuống. ''ẦM!'' Hắn dẫm mạnh bàn chân trái lên phía trước, đôi mắt thù hận xen lẫn sát khí lượn quanh mở to hết mức như muốn in lại thân ảnh đối phương lên mắt mình. ''Ta nhịn!'' Huyết Huyền siết chặt hàm răng gầm khẽ.

''...'' Linh Lung còn tưởng đối phương thần trí không còn tỉnh táo đã không màng sống chết nữa muốn ra sức giết nàng đây, trước đó trước sự gồng mình căng cơ mặt của đối phương áp lực vô cùng, bản thân cũng được một phen hú hồn. Vậy mà kết quả đem lại chỉ là thùng rỗng kêu to, dã thú hú vang nhưng lòng không kiên định, thật là làm cho nàng mất dòng cảm xúc đi từ thất vọng này đến thất vọng khác!

''Ngươi có phải là Cao cấp Ma giả không vậy? Hay người của Huyết Ma Tông chỉ là hạng tôm tép được giao bán đầy rẫy ngoài chợ?'' Linh Lung ánh mắt khẽ đảo, liếc thấy đối phương đã xoay người rời đi, nàng vội lên tiếng hỏi han.

''Bịch!'' Bước chân của Huyết Huyền theo đó ngừng lại, tuyết không ngừng rơi trên khuôn mặt trắng bệch của hắn.

''Như vậy giá cả cũng không cao lắm nha. Một đồng ma kim là có thể mua được một nắm lớn rồi, có khi... là cả một tông môn tôm tộc cũng nên!'' Linh Lung đưa ra bàn tay ngọc ngà, đôi mắt ẩn hiện một tầng sương mù không ngừng tính toán.

''Một con tôm... hai con tôm....''

''Phù!'' Huyết Huyền nhìn trời khẽ thở ra một hơi.

Ý của tiểu nha đầu chết tiệt kia hắn hiểu, nhớ lại những áp lực, những nhục nhã hắn phải chịu đựng trước đó!

''Cạch!'' Lòng bàn tay của hắn cũng theo đó mà siết thật chặt lại.

''Tí tách!'' Móng tay đâm xuyên da tay, máu đã chảy xuống rơi trên mặt tuyết vô cảm!

''Không giết ngươi... KHÔNG THỂ!'' Huyết Huyền khuôn mặt bình tĩnh bỗng chốc biến mất, thay vào đó là huyết quang ẩn hiện ở đôi mắt, miệng há thật to hiện rõ hai chiếc răng nanh sắc nhọn cùng với cơ mặt co rúm lại thể hiện rõ ý định... ngươi không chết thì ta vong!

''Soạt!'' Đối phương quay phắt người lại, ý trí đã quyết không còn chần chừ, bàn tay cũng đã sớm nắm chặt thành quyền, ''Ầm...'' huyết sắc chi khí không chút giữ lại như núi lửa phun trào xông phá đêm đen, huyết quang cực thịnh nổi lên Huyết Huyền thủ thế cánh tay song song với gương mặt!

Hắn muốn một quyền đấm chết đối phương ngay tức khắc!

''Ta sợ... ngươi sao!'' Linh Lung có chút ngỡ ngàng trước thái độ biến chuyển một vòng Đại Lục của đối phương.

Không phải lúc nãy còn lưỡng lự như thiếu nữ mới xuất giá sao? Sao bây giờ khí thế lại mãnh liệt như nước cuốn mây trôi, hễ quét là sạch thế này!

Nhớ lại những lời Dạ Trần lúc trước có nói: ''Không được dồn người ta vào bước đường cùng!'' Linh Lung liền hối hận, biết vậy nói nhẹ một chút thôi! Đối phương đã không phản ứng mạnh như vậy rồi!

''Ám Huyết Thuật - Ám Huyết Hồn Phiên!''

''Ám Huyết Thuật - Ám Huyết Du Nhiên!'''

''Ám Huyết Thuật - Ám Huyết Hồng Hoang!"

Huyết Huyền điên cuồng vận dụng Thuật Pháp đi liền với cuộc đời mình. Một lúc vận dụng ba loại Thuật Pháp, lại là loại bí thuật tiêu hao đến huyết khí có thể sẽ ảnh hưởng đến căn bản huyết lực của hắn làm cho hắn chịu tổn thương không khắc phục được, sau này muốn đột phá lên cấp độ mới cũng khó nhưng hắn lúc này đây đã không còn tiếc nuối gì nữa rồi. Chỉ còn một ý niệm duy nhất trong đầu chính là đánh tên chết tiệt ở ngay trước mắt thành cặn bã... không phải là cặn bã cũng không còn!

''Ám Huyết Luân Thuật - Hồng Hoàng Phá Thức!''

''Tam Đại Thượng Kế - Tẩu Vi Thượng Sách!'' Đối mặt với nguồn năng lực tà ác khổng lổ đang không ngừng bành trướng trước mắt, Linh Lung nào dám ngạnh kháng vội thúc dục Không Gian hệ ma pháp rời đi.

''Độc Miệng Nhân... chạy đi đâu!'' Huyết Huyền nhìn thấy trên người Linh Lung hiện lên ánh sáng màu bạc làm cho không gian phải biến chuyển liền thất kinh thét to lên.

''Ngươi mới là độc miệng!'' Nghe ba chữ ''Độc Miệng Nhân'' từ miệng đối phương là ám chỉ vào mình, Linh Lung như mèo con xù lông giận giữ vô cùng mạnh miệng đáp lại.

Đã là nữ nhân thì không ai muốn ghép bản thân với chữ ''Độc'' cả, Huyết Huyền quả thật là cao tay biết cách làm người khác tức giận! Cũng may mắn Linh Lung chỉ là Trung cấp Ma giả, nếu như gặp phải Siêu cấp tiềm tu mà dám làm như vậy, Huyết Huyền không... phải là bất kì nam nhân nào dám làm như vậy thì quả thật xứng đáng với năm chữ ''Đệ Nhất Mỹ Nam Tử'' mọi người cần phải noi gương làm theo!

Mặc dù vậy ma lực bàng bạc đang tụ tập trước người Linh Lung cũng không vì sự bất mãn lên tới đỉnh điểm trong lòng mà ngừng vận chuyển!

Nàng còn chưa muốn chết, đã vậy còn là chết trẻ nữa, bao nhiêu ước mơ ấp ủ thế nhưng còn chưa được thực hiện đâu!

''Hãy thay ta gửi lời hỏi thăm đến Diêm La Vương!'' Huyết Huyền điên cuồng gào thét, cánh tay được bao phủ bởi một luồng huyết khí như hỏa diễm huyết sắc không ngừng bùng cháy cùng với một nửa bên là hắc ám luân phiên chuyển động tạo thành một hư ảnh mãnh thú hồng hoàng không rõ diện mạo nhưng ánh mắt sắc như lưỡi kiếm cùng với hàm miệng máu đang gầm gừ đã nói lên... đây không phải là một vật tốt lành gì!

''Dung Hợp Thuật - Mãnh Hoang Phá Thiên!'' Lần đầu mạo hiểm kết hợp bí thuật lại với nhau, cảm giác dưới bụng như đang bị một bàn tay vô hình dằng xé, thân thể như muốn bị nghiền nát, tan rã dưới gầm trời, Huyết Huyền ánh mắt trắng dã miệng cười không ngừng.

''Không kịp mất!'' Đối phương sắp xuất sát chiêu, vậy mà ma pháp trong tay vẫn còn chưa chuẩn bị xong, Linh Lung liền thất sắc ánh mắt khẽ nhíu lại.

Có vẻ như liên tục sử dụng Thuật Pháp trước đó, đã làm cho tốc độ tập hợp ma lực lại của nàng giảm đi đáng kể. Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, chỉ có thể sử dụng đến vật đó thôi!

''Để lại cho ta đi!'' Ngay lúc Linh Lung đang suy nghĩ tìm cách, một thanh âm lanh lảnh truyền vào tai nàng.

Một bàn tay mang lại cảm giác mát lạnh khẽ chạm vào bờ vai phải của bản thân, Linh Lung chỉ cảm nhận được có một nguồn ma lực hài hòa vô cùng dễ chịu bao bọc lấy toàn thân vào bên trong rồi nhẹ nhàng kéo nàng lùi lại ra phía sau.

Trước tầm mắt của Linh Lung lúc này, một thân ảnh mặc áo choàng trên thân lấp lánh thần quang, trên đỉnh đầu một bông hoa bạch liên sáng đến mức làm người ta không nhìn rõ thực hư đối đấu với mảnh trời đã bị huyết sắc chiếm lấy.

''BỤP!'' Cảm giác như có ai đó mở rộng vòng tay tiếp đón lấy mình, cảm giác mềm mại khó tả truyền lại phía sau lưng khiến cho Linh Lung kinh nghi bất định vội quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Lân Diễm khi nhìn về phía trước.

''Thật là lạnh lùng!'' Linh Lung có chút hụt hẫng thầm nói.

''Vù'' Lân Diễm nghe thấy vậy liền nhíu mày hai tay ra thêm chút lực quẳng nàng ta qua một bên cho bớt phiền!

''Bịch!''

''Ai ui... Diễm Nhi... Ngươi... thật ác!''