Nguyên Tố Đại Lục

Chương 219: Kiếp Hoa Tàn



ĐÙNG..!!!

Thanh âm chấn động vang vọng một góc trời.

Lân Diễm và Linh Lung giật mình bỏ qua chuyện vặt vội quay đầu nhìn lại.

Trước mắt họ, ánh sáng chói lòa soi rõ màn đêm vô tận, từng hàng sóng xung kích như thiên âm phát ra hất bay mọi thứ đi xa.

Tuyết như bị lột đi từng lớp quần áo không ngừng hiện ra mặt băng xanh lam trước đống phấn dày cộm, một dải sáng sắc rực rỡ xuyên thủng bầu trời huyết sắc, phá tan hắc khí tà ma cùng với oán linh gào thét bay ngập trời.

''A a a, ta không phục!'' Thanh âm thất thoát mang theo sự sợ hãi không cam nguyện vang lên.

Huyết Huyền trợn trừng mắt nhìn Bạch Liên khoe sắc, những cánh hoa tinh xảo không ngừng xoè ra để rồi thần quang xuất đạo nuốt chửng mọi thứ trên đường kể cả huyết sắc y nhân vào bên trong.

Cảm nhận ánh sáng mà mình đã từng ghét không ngại lây nhiễm sự ô uế của kẻ sa đọa với tấm thân tàn đã nhiễm đầy máu tanh và khắc ghi nỗi oán giận của sinh linh thiên hạ lên trên bề mặt xác thịt xấu xí, Huyết Huyền khóe mắt không lệ nhưng trong lòng y lại cảm thấy ấm áp đến lạ thường.

Cảm giác này y đã sớm quên từ thuở ban đầu nhập ''Ma'' trở thành Huyết giả với lòng bàn tay run rẩy bắt đầu biết cách luyện hồn đoạt phách. Khi đó, hắn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh tuyệt vọng của người bị hắn lần đầu ra tay sát hại, đổi lại đó là sự run sợ nhưng mà lại hưng phấn kích thích đến lạ thường, bản thân cũng đã nhờ đó mà thay đổi có thể bắt đầu hiếp đáp kẻ khác, thứ mà hắn chưa bao giờ từng làm trước đây, chỉ có thể cắn răng chịu đựng sự nhỏ yếu bất công khi phải chứng kiến người thân đã bị sát hại một cách tàn nhẫn trước mắt mà không làm được gì. Nhưng không biết nếm được vị ngọt là phúc hay là họa đây? Hắn đã buông thả tâm trí để được thỏa thích chìm trong huyết tính điên loạn đang không ngừng trỗi dậy trước những suy nghĩ tiêu cực bất chấp thủ đoạn để bước lên đỉnh phong ma đạo, dậm đạp kẻ khác dưới chân. Để rồi mất đi nhân tính không ngại người đời chỉ trích ''cướp mệnh đoạt huyết, ăn xác tu hồn'' giống như những gì kẻ vừa ra tay trước đó nói: ''Họ... đều là những kẻ đáng chết, đánh khinh, đáng hận nhưng... hắn không hề hối hận dù cho đã biết bản thân đã chọn sai con đường!''

Cố gắng mở ra đôi mắt liếc nhìn thân ảnh hiên ngang cầm bông Bạch Liên trong tay, Huyết Huyền nở nụ cười nhẹ nhõm trước khi thân thể phai tàn trong luồng ánh sáng giống như vòng tay che chở của người thân đã từng không sợ hãi khi nhìn vào hắn như những người khác mà chủ động ôm lấy hắn vào lòng!

''Mẹ, muội muội, ta có thể đi gặp các người rồi!'' Huyết Huyền theo đạo bạch quang rạch phá bầu trời mà tan biến vào trong cõi hư không bất tận.

''Phù!'' Mọi chuyện đã kết thúc, Linh Lung thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nàng mắt nhìn Thiên Y đứng lặng trong khung cảnh bừa bộn cùng với hào quang bảy sắc của đất trời đột nhiên hiện lên sau luồng thần quang đã đặt dấu chấm hết cho tà ma thức tỉnh quấy phá nơi đây.

Mặc dù mang tiếng không gì không nhìn thấu được nhưng lúc này đây bản thân nàng lại không đoán ra được cảm xúc của đối phương trong lớp áo choàng mỏng kia.

Chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng nâng cánh tay thon thả lên, Bạch Liên Hoa vừa mới nở nộ khoe sắc hương trời vậy mà lại vì lòng bàn tay không nắm chặt kia mà rời đi, dần dần tan biến trước hào quang bảy sắc tô điểm thêm cho vạn vật vi hoa nhưng cố nhân lại buông thả mà phải tiếc nuối rời đi ngay khắc này!

''Này..!!''

Linh Lung kinh ngạc vội lên tiếng nhắc nhở nhưng lại bị Lân Diễm ở bên cạnh đưa tay ra cản lại.

''Mọi chuyện kết thúc rồi... chúng ta cũng phải đi thôi!'' Lân Diễm khẽ nói.

Nàng thu lại Thiên Phạt liền xoay người rời đi.

Nhớ lại bản thân vẫn còn chuyện cần phải làm, Linh Lung tiếc nuối nhẹ gật đầu, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn cảnh đẹp ở ngay trước mắt một lần cuối rồi mới chịu bước chân lên đuổi theo Diễm Nhi!

''Chậm lại chút... chờ ta à!''

''Đến lúc ta cũng phải đi rồi!'' Cánh hoa cuối cùng của Bạch Liên tan biến đi, Thiên Y nhẹ giọng thầm nhắc nhở bản thân khi đang chịu ảnh hưởng của kiếp hoa tàn.

''Lần này có vẻ... lâu hơn lần trước!'' Cảm nhận thời gian đã trôi qua, Thiên Y ánh mắt trôi nổi huyết khí và hắc ám tà khí dần dần tan biến, thay vào đó là đôi con người màu bạc lấp lánh thần quang uy vũ.

''Soạt!''

''ẦM!'' Khí tức trên người nàng cũng theo đó mà mạnh lên hẳn một bậc.

Nắm chặt bàn tay lại, cảm giác ma lực cuộn trào trong cơ thể, Thiên Y nhíu mày thả ra một luồng tinh thần lực dò xét nơi đây.

''Họ rời đi rồi sao?'' Nàng có chút thất vọng xoay người nhìn lại.

Trước mắt chỉ còn lại bóng tối nguyện cả đời ở lại chờ nàng thay đổi tâm ý!

......

''Sao ngươi phải rời đi nhanh như vậy?'' Hai thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, chỉ còn lại ánh sáng ma lực hiện lên tượng trưng cho sự hiện hữu của họ lúc này mà thôi!

''Ta cảm giác được, nếu như còn ở lại... chuyện rời đi đối với chúng ta là một câu chuyện khá xa vời!'' Thanh âm chắc chắn của Lân Diễm vang lên.

''Sao ta lại không có cảm giác như vậy?"

''Vì trong mắt ngươi... chỉ có vẻ đẹp mà thôi!''

''Diễm Nhi đừng có mà nói móc ta, ngươi không có sao?'' Linh Lung hừ nhẹ một tiếng liền nói.

Nàng không tin, cùng là nữ nhân mà đối phương lại không có ấn tượng mạnh trước cái đẹp của cuộc sống nhạt nhẽo này!

''Ta tất nhiên là có, nhưng trong mắt ta chỉ có một!''

''Nói vậy cũng dám nói!''

''Im lặng, ta cảm nhận được có thứ gì đó đang tiến đến!" Liếc nhìn lại đằng sau một cái, cảm giác trong màn đêm có gì đó đang di chuyển, Lân Diễm vội thủ thế im lặng cho đối phương.

''...'' Hai người vội dừng lại đưa lưng áp vào nhau, hai đôi mắt sáng linh động đánh giá sự vật đang hiện hữu trong tầm cảm nhận của bản thân.

''SOẠT!'' Một thân ảnh lướt qua màn đêm để lại hơi sương bị đánh động.

Lân Diễm không lời lấy ra Thiên Phạt Kiếm, hỏa diễm luân chuyển tạo thành một vòng tròn rực cháy xung quanh hai người chiếu rọi tầm nhìn bị che mất.

''Xem ra hai ta đi nhầm hang sói rồi!'' Trước những gì không đoán trước được đang tiến tới, Linh Lung cười tươi không chút sợ hãi nói lớn.

Chỉ cần là vật còn sống, vậy mọi thứ đều dễ dàng đối với nàng!

''KHÈ!'' Xung quanh hai người không ngừng có thân ảnh chuyển động trên mặt tuyết.

''Thanh âm quái dị này... là Xà Tộc sao?'' Lắng nghe thanh âm phát ra trong màn đêm, Lân Diễm tay cầm Thiên Phạt đánh ra một đạo hỏa quang bay về phía trước.

''Vù!'' Hỏa quang rọi sáng nơi nó đi ngang qua, một bóng hình nửa thân trên là nhân loại, nửa thân dưới mang theo chiếc đuôi dài như rắn xuất hiện dưới cái bóng đen dài ngoằng trên mặt tuyết đỏ rực bởi ánh lửa chợp chờn!

''Xà Nhân Tộc!'' Lân Diễm và Linh Lung thất kinh cùng nói ra.

''Quang Sáng!'' Linh Lung vội thi triển Quang hệ ma pháp.

''Vù!'' Một cây băng thương theo tuyết phủ lên trên lao tới nhắm thẳng vào lồng ngực Linh Lung.

''Hừ!'' Lân Diễm thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng.

''ẦM!!'' Toàn thân nàng phát ra hỏa diễm như cột trụ đỏ rực lấy hai người là trung tâm không ngừng khuếch tán ra xung quanh chặn lại băng thương không chỉ một mà là rất nhiều đang phi tới.

''XÈO!'' Băng thương vừa chạm phải bức tường lửa liền tan thành giọt nước.

Một luồng hàn băng chi khí lạnh lẽo lượn lờ tiến đến không ngừng dập tắt phạm vi ảnh hưởng của hỏa diễm chi lực làm cho Lân Diễm ánh mắt trở lên nghiêm túc đến lạ thường.

''Xoẹt!" Quang chi lực từ trong lòng bàn tay Linh Lung tỏa sáng trong màn đêm đen kịt.

''KHÈ!!'' Xung quanh hai người, vô số xà nhân hiện thân theo ánh sáng được chiếu tới.