Nguyên Tố Đại Lục

Chương 232: Lời ta nói luôn là thật



Nhìn bóng ảnh dần lộ diện, trong tay cầm theo thanh đại kiếm tỏa ra khí thế hừng hực vô hình, nhiều gương mặt trở lên thất thần.

''...'' Xà chúng nhân một mảnh hoang mang.

''Sao lại là ma nữ đó?''

''Ả ta, sao lại xuất hiện vào lúc này cơ chứ!''

Nhiều thanh âm thất thoát vang lên.

Hàng chục đôi mắt rưng rưng nhìn vào hai thân ảnh đứng đối diện với nhau, trong lòng họ thì càng lo lắng cho an nguy của bản thân sắp tới hơn.

Sau trận chiến trước đó, họ há lại không biết kẻ mới đến đáng sợ đến chừng nào!

Bọn họ Xà Nhân Tộc chiến sĩ đến là bách xà nhân, mang theo một thân khí thế uy phong lẫm liệt, thần sắc tự tin kiêu ngạo nhưng... chưa qua được một canh giờ uy phong cái gì chứ, tự tin cái gì chứ, chẳng khác nào lũ cuốn mây bay hễ quét qua là sạch, phong thái mất hết, thần tình hoảng sợ lo âu, quân số thì giảm mạnh không đủ một nửa số tộc nhân còn sống để mở to mắt ra mà nhìn tất cả những điều này... đều do tiểu hổ nữ tay cầm đại kiếm ánh hồng chém xà như bổ củi, đánh xà như đánh cầu kia mang lại hết!

Bây giờ nỗi ác mộng đó lại tiếp tục hiện thân, những xà nhân may mắn còn sống như bọn họ còn có hi vọng gì nữa sao? Trong khi, hai kẻ mạnh nhất bên họ còn đang tư tâm lục đục chĩa đao thương về phía nhau, muốn đánh một trận quyết tử cho ra trò!

Vương La mắt liếc Lân Diễm đi tới.

Bên ngoài tỏ ra ung dung bình thản nhưng trong lòng thì thở dài không thôi!

Nhớ lại ngày trước ở trong tộc có một vị trưởng lão từng nói với hắn: ''Việc tốt là việc khó làm nhất trên đời, lòng tốt đặt sai chỗ là một mối họa ẩn tàng. Vương La ngươi tính cách phóng khoáng khác xa so với những tộc nhân khác trong tộc... phải ghi nhớ và đặt ở trong lòng lời ta vừa nói với ngươi đó!''

Lúc đó hắn không tin còn khăng khăng một mực đáp lại: ''Làm việc tốt không phải giống như chuyện phất nhẹ tay một cái, ra thêm một chút sức lực là xong thôi sao? Trưởng lão, ngài nghĩ sâu xa rồi!''

Sau khi hắn nói xong, vị trưởng lão kia chỉ cười nhạt một tiếng rồi lắc nhẹ đầu rời đi, cũng không cho hắn biết câu trả tiếp theo là gì. Mà bản thân hắn khi đó cũng đâu quan tâm đến những chuyện vô ích như vậy cho tốn thời gian quý giá tu luyện!

Bây giờ tự thân được kiểm chứng, hắn mới hiểu được ẩn ý đằng sau nụ cười nhạt đó!

Hắn cũng không trách đối phương không nói rõ cho hắn biết. Dù sao suy nghĩ của hai bên cũng khác nhau, vị trưởng lão đó cho dù có nói tiếp, nói đúng như thế nào đi nữa, hắn ở thời điểm đó cũng sẽ không hiểu và không chịu thừa nhận bản thân đã nghĩ sai về bản chất thật trong câu nói đầy ẩn ý của đối phương muốn truyền đạt!

Giống như câu nói ''ngưu tầm ngưu, mã tầm mã'' ngươi ở tầng thứ nào thì chỉ hiểu tầng thứ đó và tầng bên dưới thấp hơn ngươi mà thôi!

Càng hiểu ra nhiều điều trước đây không hề phát giác ra được, Vương La càng nhắm chặt đôi mắt cảm nhận những điều tinh túy ẩn sâu trong đó.

Đối diện, Mạnh Nha luôn tập trung ánh nhìn về phía đối phương.

Thấy y vậy mà ngay lúc này đây... dám nhắm chặt đôi mắt lại cảm nhận cái quỷ gì đó mà hắn không thèm quan tâm!

''Ngu xuẩn!'' Mạnh Nha nhếch môi cười lạnh. ''Soạt!'' Thân thể hắn khẽ động vội chớp lấy thời cơ trời ban tặng không ra tay thì phí này.

''Xoẹt!'' Mạnh Nha vừa mới nhích thân lên thì một luồng khí sắc bén tặng thêm một làn gió lạnh buốt lướt vút qua trước mặt đối phương một cách vô tình mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại khuôn mặt khôi ngô của y lấy một lần.

''...'' Mạnh Nha không khỏi ngỡ ngàng.

Hắn biết người tạo ra chuyện trước mắt là ai, hắn nhớ thân ảnh phá đám hắn ngang dọc như thế nào!

Hình ảnh đối phương khinh mạn chúng yêu giả, coi Mạnh Nha hắn không ra gì không ngừng lặp lại trong đầu y. Rất nhanh, ánh mắt của Mạnh Nha tràn ngập lửa giận lén nhìn Lân Diễm đang mỉm cười chờ hắn nhìn sang đây!

''Vù!'' Gió quất vào khuôn mặt hơi nghiêng của Mạnh nha.

Vương La mở trừng ra đôi mắt, huyết thương trong tay chỉ thẳng về phía trước.

''Đánh đi. Ngươi không chết thì ta chết!'' Hắn trầm giọng nói.

Thanh âm quyết tuyệt của y truyền vào tai Mạnh Nha, tầm mắt của đối phương cũng theo đó xoay chuyển, sát khí ẩn hiện trong đôi mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh chỉ còn một tay cầm thương tỏ ra hiên ngang trước mắt.

''Đã ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!'' Mạnh Nha cười khinh khỉnh đáp lại.

''Leng keng leng keng..!!''

''Vụt!'' Song đao trong tay khẽ động được đối phương vung mạnh sang hai bên.

''Hi vọng ngươi có thể tha cho bọn họ một con đường sống!'' Trước khi đánh với đối phương, Vương La quay sang cầu khẩn Lân Diễm đang quan sát hai bọn họ.

''Bọn chúng..!?'' Kẻ trước mắt đáng được tôn trọng, Lân Diễm cũng không làm khó đối phương mà liếc mắt nhìn sang mấy chục thân ảnh xà nhân đang sợ hãi nhìn vào bọn họ.

Thần sắc nàng ta khó đoán, Vương La đứng ở một bên chỉ có thể âm thầm cầu nguyện đối phương đồng ý.

''Thủ lĩnh Vương La... cứu chúng ta!''

''Ta còn chưa muốn chết!''

''Tại sao ta lại đi đến nơi này chứ?''

Nhìn thấy hi vọng tự nhiên là phải nắm lấy, những thanh âm thê lương của tộc nhân xà tộc không ngừng được truyền đến.

''Chết thì chết, có gì mà phải sợ hãi! Thật là làm mất mặt Yêu tộc!'' Thanh âm kiêu ngạo của Mạnh Nha vang lên.

Hắn cũng muốn được nhìn thấy những kẻ đã quay lưng với hắn đó phải chết. Nếu không, cho dù toàn mạng thoát kiếp này đi nữa thì hắn Mạnh Nha cũng khó lòng ngẩng đầu trong Xà Nhân Tộc được.

Việc ra tay với tộc nhân vô tội thế nhưng là đại kị của Yêu tộc. Do đó, hắn không thể để cho những kẻ nhìn thấy hắn ra tay với Vương La được phép sống trên đời!

''Ngươi muốn chết đó là chuyện của ngươi và cũng là trách nhiệm ngươi phải gánh, còn bọn họ tội không hề đáng chết. Trên cương vị của một vị thủ lĩnh, nếu như ta để cho những tộc nhân đó phải chết thì ta chính là tội đồ của Xà Nhân Tộc rồi!'' Nhìn Mạnh Ba bằng ánh mắt khinh thường, Vương La nhắc lại cho đối phương biết thân phận của mình là gì!

''Cũng chỉ là vị trí thủ lĩnh nhỏ bé mà thôi. Ngươi cần phải quản nhiều chuyện tốt như vậy sao?'' Mạnh Ba khinh thường đáp lại.

Trong Xà Nhân Tộc, thủ lĩnh cũng chỉ là chức vị cao hơn những tộc nhân bình thường trong tộc một chút mà thôi. Trên đó còn có đại thủ lĩnh và hộ pháp... mới là thứ mà hắn hướng tới!

''Với lại ngươi nghĩ, bọn họ sẽ đồng ý lời cẩu khẩn không chút trọng lượng của ngươi!'' Hắn cười lạnh hỏi tiếp.

Vương La không quan tâm đến đối phương, hắn ánh mắt chăm chú liếc nhìn Lân Diễm đang suy nghĩ chuyện gì đó.

''Như vậy là tốt rồi!'' Chỉ cần đối phương còn suy nghĩ là bọn họ còn hi vọng rời khỏi đây, Vương La không khỏi vui mừng trong lòng.

Chuyện sau đó, hắn chỉ cần giải quyết nốt tên phản đồ ở trước mắt là xong!

Nhưng làm cho Vương La phải thất vọng rồi!

Lân Diễm lắc nhẹ đầu, thần sắc trở lên lạnh lùng dứt khoát nói: ''Ta đã có...!"

''Được thôi! Chỉ cần ngươi giết được tên lắm lời ở trước mắt ngươi và trong một thời gian ngắn, không chết dưới kiếm của nàng ta. Ngươi có thể dẫn bọn họ rời đi!'' Thanh âm thản nhiên của Dạ Trần tiếp lời Lân Diễm đang nói dở.

''...'' Ánh mắt của Mạnh Nha theo câu nói tắt lịm đi mà nhảy lên.

Đối diện, Vương La trong lòng mừng rỡ không thôi nhưng cũng có chút không dám tin tưởng vội lên tiếng hỏi dò lại: ''Lời ngươi nói là thật?''

''Lời ta nói luôn là thật!'' Dạ Trần ánh mắt nghiêm túc, vô cùng chắc chắn đáp lại y.

''Được!'' Vương La ánh mắt theo câu trả lời mà trở lên sắc bén.