Nguyên Tố Đại Lục

Chương 233: Ngươi định thả bọn họ đi?



Hết cách, ai bảo đối phương nắm thế chủ động trong tay, hắn cũng chỉ có thể bị động nghe theo, chỉ mong sao đối phương sẽ giữ lời.

Không làm mới thật là hết hi vọng!

Nhìn vào khuôn mặt ẩn trong mũ áo rộng kia, hắn không đoán ra được đối phương đang nghĩ gì nhưng điều kiện của đối phương đưa ra cũng không phải là tuyệt đường sống của người khác!

Giết Mạnh Nha, hắn có niềm tin.

Trong một thời gian ngắn cầm chân tiểu hổ nữ kia, hắn cũng không lo lắng là mấy. Dù sao hắn cũng có Xà Huyền Khải hộ thân, trung cấp ma giả muốn giết hắn cũng không phải là dễ dàng một hai chiêu là được!

Xem ra đối phương có ý thả bọn họ đi rồi!

Dù sao, Xà Huyền Khải trên người cũng không phải là bí mật gì rồi. Đối phương biết hắn có phòng ngự mạnh mẽ lại vẫn ra điều kiện bất lợi cho bản thân như vậy, xem ra cũng là một đấng quân tử!

''Vương La đừng tin vào lời xảo ngôn của hắn. Hay là ta và ngươi liên thủ giết ba tên kì đà này, rồi ta và ngươi tự mình giải quyết, cũng thuận tiện lấy lại danh dự đã mất cho tộc ta!'' Mạnh Nha lần này gấp thật, ánh mắt hắn vội xoay chuyển đưa ra lời đề nghị nghe vô cùng có lí.

Nghe lời vừa nói của đối phương, Vương La khóe mắt hiện lên một tia sáng rồi biến mất thật nhanh.

Nếu như trước khi Mạnh Nha chém đứt tay hắn nói lời như vậy, hắn đã không suy nghĩ gì mà đồng ý lời đề nghị của đối phương đưa ra luôn rồi. Chỉ tiếc thời thế xoay chuyển, hắn và đối phương đã là kẻ địch của nhau, không lí nào hắn lại đồng ý điều kiện vô lí từ miệng đối phương thốt ra được.

Tất cả những lời đối phương nói ra đều là rắm thối, tại sao hắn phải là kẻ nhẫn nhục chịu thiệt mà không phải là Mạnh Nha, tên đáng chết đó!

Vương La tức đỏ mắt hoành thương đâm lên.

''Ngu ngốc!'' Thấy đối phương đánh đến, Mạnh Nha thầm mắng một câu.

''Soạt!'' Hắn lấy tốc độ nhanh nhất phản kích lại đối phương.

''Keng..!'' Thương và đao để lại hư ảnh va chạm không ngừng.

Song đao của Mạnh Nha biến chuyển tạo thành vô số tàn ảnh chém về phía Vương La.

Vương La không thèm để tâm mấy hoa chiêu trước mắt, Thủy chi lực như hư ảnh tấm khiên đột xuất chấn tan hư đao.

''Hừ!'' Biết đối phương thực lực đã mạnh lên không hề thua kém mình, Mạnh Nha toàn thân cháy lên hỏa diễm ngút trời.

''Chết cùng với lửa của ngươi đi!"

''Thủy Xuyên Thuật!''

Vương La huyết thương lay động, một dòng nước xanh như giao long quấn quanh cán thương chạy xuống đầu mũi thương phóng xuất ra một đạo thủy trụ ẩn chứa những hư ảnh lấp lánh bên trong.

''Hợp!'' Mắt thấy Thuật Pháp của y đánh tới, Mạnh Nha giơ cao song đao lên rồi quán chú ma lực hợp hai thành một thể.

''Đao Tam Thức!'' Đại đao trong tay, Mạnh Nha điên cuồng hét lớn.

Khí thế trên người hắn ta mạnh lên một bậc.

''SOẠT!'' Hắn một đao chém tới dễ dàng tách đôi thủy trụ ra.

Nhưng từ hai bên thủy tách rời bắn ra vô số thủy châm sắc nhọn.

''Tiểu nhân ám toán!'' Mạnh Nha hừ lạnh một tiếng coi thường.

''PHỪNG..!!'' Lấy hắn làm trung tâm, hỏa diễm không ngừng thiêu đốt ra xung quanh làm bốc hơi đi thủy châm đang tiến đến cùng với đó là thân ảnh của Vương La.

''BỐP!'' Mạnh Nha còn chưa kịp mừng thầm, đầu huyết thương đã đập mạnh vào eo hắn tiện thể đánh bay hắn ra xa.

''Ngươi..!!'' Mạnh Nha phun ra một ngụm máu tươi, thân thể vô lực trượt dài trên mặt tuyết.

''Khụ khụ..!!'' Hắn một tay ôm eo một tay ôm ngực ho khan không ngừng.

Thân ảnh đứng ở vị trí cũ của người vừa bị đánh bay, chính là một tay cầm thương Vương La.

''Không tệ à!'' Dạ Trần chăm chú theo dõi trận đấu cho ra đánh giá.

''Nhưng còn chưa đủ lực đánh bại tên kia đâu!'' Thanh âm chán trường của Linh Lung khẽ vang lên.

Lân Diễm ở bên cạnh cũng gật nhẹ đầu đồng ý khẽ nói: ''Trong thời gian ngắn cộng thêm thương thế của cánh tay mang lại thì khó lòng mà vận đủ sức lực được, sức nặng của cây huyết thương cũng vì thế mà không đủ. Nếu như tên kia mà không bị thương thì tên đáng ghét kia cũng phải gãy mất mấy căn xương sườn thì mới đủ!''

''Dạ Trần ngươi thật sự muốn thả đám xà nhân kia đi thật sao?'' Cảm thấy có điều gì đó không thỏa đáng cho lắm, Linh Lung quay sang hỏi thân ảnh đang hứng thú bừng bừng ở bên cạnh.

Mặc dù cảm thấy có chỗ gì đó là lạ nhưng nàng lại không thể nghĩ ra được.

''Dạ Lân Linh há có thể nuốt lời!'' Dạ Trần không có ngốc liền gom tất cả mọi người vào một chỗ, có gì xảy ra hắn cũng không phải gánh tội một mình.

''Người khác nói ngươi vô sỉ, quả nhiên không sai!" Tất cả mọi chuyện đều là do hắn bày ra, cuối cùng người đi giải quyết lại là các nàng, Linh Lung có suy nghĩ muốn xông lên cắn chết đối phương cho hả giận.

Nàng thế nhưng mệt lắm rồi đó!

''Linh Lung, ngươi thử nghĩ xem, hắn ta có thể đánh lại Diễm Nhi không?''

''Sao ngươi không đi hỏi người ta đi, ta không biết!''

''Diễm Nhi, người ta coi thường nàng kìa!''

''...''

Thời điểm bên Dạ Trần đang sôi nổi thì ở một bên khác, một thân ảnh to lớn nhìn có chút cồng kềnh đang chạy thật nhanh trên lớp tuyết dày.

''Giai... Kì... ta không... chịu...'' Thanh âm nhỏ nhẹ mà đứt quãng không ngừng cố gắng phát ra.

''Chúng ta sắp đến rồi, cố gắng lên!'' Giai Kì ôm chặt đối phương vào lòng, nàng ta không dám dừng lại một khắc nào.

Khác với lúc trước thân thể cường tráng, mặt mày gai góc. Giai Lộ lúc này đây thân hình thon thả ngọc ngà, dung nhan tuyệt mĩ nhưng do bị thương mà làn da trở lên trắng bạch, mặc dù vậy khóe miệng còn vương dính vết máu tươi đã vô tình tô điểm thêm phần nào vẻ đẹp yêu mị mặc dù đang trong tình trạng bị thương nặng của nàng ta.

''Tên khốn đó ra tay thật độc ác!'' Liếc nhìn miệng vết thương mặc dù đã được che đi bởi một lớp vải trắng nhưng vẫn không ngừng thấm ra huyết hoa, Giai Kì nghiến chặt răng thầm thốt.

Nhưng nghĩ lại đối phương có thể xóa đi ma lực, Giai Kì liền bất lực thở ra một hơi.

Dáng vẻ mệt nhọc của nàng ta thể hiện ra lúc này khiến cho người ta nhìn vào mà phải thương tâm, tiếc thay cho một bóng hồng nhan số khổ.

''Đến rồi!'' Trước mắt vẫn là một mảnh trắng xóa nhưng ở trong ánh mắt Giai Kì thì lại khác.

''Soạt!'' Nàng ta lấy ra một tấm lệnh bài từ trong ngực, ma lực trong lòng bàn tay liền truyền vào tấm lệnh bài đó.

Chớp mắt, mặt lệnh bài liền sáng lên những đường văn kì ảo được khắc trên đó.

Đối diện với Giai Kì, một vòng tròn ma pháp lấp lánh ánh sáng xuất hiện dưới tầm mắt nàng ta.

''Xoẹt!'' Ánh sáng trận pháp sáng chói lên, một thân ảnh từ bên trong chậm rãi đi ra.

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

''Hiên lão... là người!'' Thấy đối phương một đầu tóc bạc, tay cầm xà trượng, khuôn mặt mặc dù đã có nếp nhăn nhưng vẫn không thể che đi nét xinh đẹp của nữ nhân xà tộc ngày xưa đã phai nhòa theo thời gian, Giai Kì không khỏi vui mừng xen lẫn kinh ngạc.

''Giai Lộ, tiểu nha đầu này... sao lại thành ra thế này?'' Hiên lão vừa đi ra liền chăm chú quan sát hai người, thấy thân ảnh trong ngực Gia Kì sinh cơ không ngừng tan biến liền kinh ngạc vội hỏi.

''Nàng ta bị nhân loại ma giả đánh cho trọng thương!'' Nhớ lại thực lực đáng sợ của Thiên Y, Giai Kì đượm buồn khẽ nói.

''Nhân loại? Tộc nhân đi cùng các ngươi... ra sao rồi?'' Đến cả cao cấp yêu giả trong tộc cũng thành ra thế này, nghĩ đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, Hiên lão ánh mắt rung động có chút run giọng hỏi tiếp.