Nguyên Tố Đại Lục

Chương 236: Nhị đao lưỡng tuyệt



''A a a..!!'' Thanh âm gào thét vang lên.

Trong tầm mắt của Vương La, đao khí hỗn loạn hội tụ cùng với ma lực bạo phát quán chú nén tất cả vào trong nhất đao đang ầm ầm tiến đến, xung quanh hắn tuyết như muốn tan đi bởi sức nóng của Hỏa chi lực khóa lại mọi thứ bên cạnh, cảm giác mang lại giống như trời sập đến nơi nhưng lại có phần giống một con mãnh thú một thân khí nóng bừng bừng giơ cao lên nanh vuốt muốn chém hắn ra làm hai khúc vậy!

Vương La khuôn mặt nghiêm lại, trợn trừng mắt hét lớn: ''Mạnh Nha, ta đứng ở đây cho ngươi chém đó!''

Đúng vậy, hắn muốn dùng chính cơ thể tàn tật đối phương đã ban cho này đạp tan một đao đáng lấy làm tự hào của y.

''Tên khốn dám coi thường ta!'' Mạnh Nha hai tay vác đao lớn đi cùng khí thế ''phá thiên trảm địa'' tiến đến, nghe đối phương dõng dạc tuyên bố còn dang rộng một tay cầm thương còn lại ra thách thức liền đỏ mắt giận điên thân xà.

''Ta phải chém ngươi thành mảnh vụn mới hả dạ trong lòng!'' Mạnh Nha tức đến sùi bọt mép, nhe ra răng nanh sắc nhọn rít gào lên.

Vô Quán Nhất Đao tập trung tất cả những gì hắn biết về đao pháp trong xà nhân tộc để lại có thể học được lúc này kết hợp với nguồn ma lực cuộn trào trong thân thể tụ thành một hư ảnh phá đao phạt thiên. Một khi đao đã xuất không gì có thể cản nổi, mặc dù thời khắc này hắn mới chỉ là trung cấp yêu giả thôi nhưng cho dù là cao cấp ma giả phải đối mặt với Vô Quán Nhất Đao trong tay hắn lúc này cũng phải kiêng dè đôi chút không dám đưa ra tấm thân cho hắn chém đâu.

Vậy mà tên khốn chết tiệt ở trước mắt kia lại dám ngang nhiên hùng hồn thét to, ưỡn ngực cao ngạo đưa thẳng tấm thân tàn bị chính tay hắn tạo thành nên cho hắn chém chứ, sự khinh rẻ coi thường này, hắn Mạnh Nha sao có thể chịu được!

''ẦM!''

''Xà Huyền Khải sao? Ta phỉ nhổ!''

Âm thanh hư đao trong tay biến lớn át đi giọng nói của Mạnh Nha vừa thốt ra.

Xà Huyền Khải được tộc nhân xà tộc coi là thần vật trời ban tượng trưng cho sức mạnh, địa vị, sự khác biệt như một niềm vinh dự cực lớn của Xà Nhân Tộc khi so sánh với các tộc khác. Nếu như lời khinh thường của Mạnh Nha vừa thét ra kia để cho Tộc lão Xà Nhân Tộc nghe thấy, khỏi cần ai phải ra tay, đố Mạnh Nha hắn có thể sống đến ngày mai rạng sáng!

''Chỉ là nhất thức từ trong tinh túy lĩnh ngộ biến ra một hư ảnh cự đao to lớn tăng lên sức công phá, có gì đáng kể chứ. Vô Quán Nhất Đao, hừ... thật là biết trang bức!'' Lân Diễm đánh giá hư ảnh hỏa hồng sắc bén được vung sang một bên của đối phương liền cười nhạt thầm nói.

''Nhưng...!!'' Nói đến đây, Lân Diễm không khỏi lắc đầu.

''Toàn bộ ma lực BẠO cho ta!'' Vương La dồn tất cả ma lực vào Xà Huyền Khải trên thân khiến cho nó không ngừng được sáng lên.

''Xuống mồ đi, Vương La!'' Mắt thấy đối phương một thân chói sáng, Mạnh Nha nghiến răng ra sức vung cự ảnh đao trong tay.

''Mạnh Nha, ta chấp ngươi đó!'' Nhìn cự ảnh đao sắc hỏa hồng ầm ầm chém tới sắp nuốt trọn bản thân, Vương La dây thần kinh nhộn nhạo mở to miệng máu hét một cách điên cuồng.

''ẦM!!' Cự ảnh đao lưỡi sắc bén đập mạnh vào Xà Huyền Khải lấp lánh quang mang, thanh âm trầm trọng gầm vang bốn bể, hỏa chi khí nóng rực trên thân đao không ngừng bộc phát hơi nóng nuốt trọn hai xà nhân đang điên cuồng vào bên trong.

''Hừ!'' Vương La đôi mắt đã sớm trợn tròn, hàm răng cắn chặt vào với nhau, cơ mặt cơ gân nổi lên cuồn cuộn, toàn thân vận sức chống lại cảm giác đè nén như sắp nổ tung ở vùng thân đang phải gánh chịu tất cả lực lượng của cự ảnh đao mang lại.

Một loại cảm giác khó chịu xen lẫn đau rát cùng với lục phủ ngũ tạng bị giằng xé đang không ngừng bành trướng ăn mòn lấy tâm trí của y nhưng những nỗi đau đó không bằng sự vui sướng khi bản thân đã đỡ được một đao mạnh nhất của kẻ đáng ghét trước mắt.

''Cách!'' Bạc trắng đột nhiên rạn nứt, quang mang liền tối sầm lại, lưỡi đao thuận thế phá giáp tiến vào in lên da thịt Vương La, máu tươi đã chảy ướt đẫm Xà Huyền nhưng...cự đao không thể nhích thêm một chút nào nữa!

Thân thể đã đầm đìa huyết tinh phá khẩu, Vương La không cảm thấy đau đớn ngược lại còn phun máu trong miệng ra cười to một cách điên rồ: ''Ha ha ha, ngươi đang tuyệt vọng đúng không, Mạnh Nha? Một đao mạnh nhất của ngươi không phải là quá tầm thường so với ta sao, quá tầm thường, quá tầm thường rồi... ha ha ha...!''

Đối phương xuất ra đại chiêu bằng toàn lực nhất đao đã không thể giết được hắn, vậy kết cục đang chờ đợi y trước mắt chính là nằm yên chờ hắn Vương La đến làm thịt rồi. Tự tay giết được phản đồ trừ đi một mối họa cho Tộc... sao lại không hưng phấn cho được?

Mạnh Nha lúc này không như trong tưởng tượng của đối phương vì đại chiêu bị cản mà tuyệt vọng sợ hãi ngược lại còn cười lạnh lên tiếng mỉa mai: ''Vô Quán... đã sớm không chỉ là một đao, bằng hữu Vương La à!''

''...'' Vương La nghe y nói mà thẫn thờ, biểu cảm vui sướng trên mặt chợt trở lên cứng ngắc.

''Không chỉ một đao... ý hắn ta là gì?'' Dòng suy nghĩ này không ngừng hiện lên trong đầu đối phương.

Rất nhanh Mạnh Nha đã trả lời cho hắn biết!

''Hết thật rồi!'' Dạ Trần hiếm khi tỏ ra tiếc nuối mà nhắm lại đôi mắt.

''Vù!'' Mạnh Nha cười lạnh hai cánh tay tráng kiện gồng lên xoay cự đao trong tay lên, cự ảnh đao không vì toàn lực phát ra mà biến mất ngược lại theo chuyển động quay một vòng của y mà trở lên mạnh hơn.

Vương La thất kinh nhìn cự ảnh đao một lần nữa chém tới.

''Không ổn!''

''Hự!"'

Vương La vội đưa huyết thương ra đỡ nhưng cảm giác đau đớn truyền lại làm cho y phải khựng lại ý niệm của mình.

''Giỏi đỡ ta một đao nữa!'' Mạnh Nha cười to một lần nữa vác cự đao trên vai chém thật mạnh xuống bả vai còn cánh tay cầm thương kia.

''Cách cách cách..!!'' Cự đao trảm không mà xuống chém nát tan Xà Huyền Khải đang rạn nứt như mạng nhện, cũng để lại trên thân Vương La một vết chém thật dài và sâu nhìn thấy được cả xương trắng ẩn bên trong.

Vương La thân ảnh trong mắt những xà nhân tộc đứng nhìn ở một bên giống như bị lưỡi đao một mạch đi xuống chém ra làm đôi vậy.

''ẦM!'' Nhiều ánh mắt thất thần nhìn Vương La đôi mắt đã trắng dã, hai chân vô lực quỳ mạnh xuống mặt tuyết nay đã được nhuộm đỏ một mảnh huyết sắc tinh quang.

''Không... Thủ lĩnh Vương La...!!'' Thanh âm gào to truyền đến nhiều hơn trong đó là nỗi tuyệt vọng thật sự.

''Không biết là dũng mãnh hay là tự phụ đây? Mặc dù, thực lực cao hơn đối thủ thật, trên thân còn có khải giáp phòng ngự chắc chắn nhưng... một thân trọng thương uy lực không phát huy ra được một nửa, hai bên cảnh giới lại ngang hàng nhau... đưa thân ra cho người ta chém... đáng kính cũng trách!'' Hiếm khi thấy Lân Diễm lên tiếng cảm thán, nàng ta tay đã cầm Thiên Phạt đi đối diện với phía Mạnh Nha.

''Đến lượt ngươi rồi!''

''Đánh bại được cô ta, ta liền có thể rời đi giống như hắn?''

Mạnh Nha thu đao bỏ mặc Vương La không biết sống chết nằm dưới chân, hắn liếc nhìn sang thân ảnh mặc áo choàng đứng từ xa lạnh lùng hỏi.

''Chỉ cần ngươi đỡ được ta một kiếm liền có thể dẫn đồng tộc ngươi rời đi!'' Không cần Dạ Trần phải lên tiếng, Lân Diễm đã thay y trả lời.

''Như lời nàng ta vừa nói, ta không có ý kiến!'' Dạ Trần thấy Mạnh Nha tỏ ra nghi hoặc liền lên tiếng xác nhận.