Nguyên Tố Đại Lục

Chương 237: Cự Ảnh Bạt Thiên đấu Vô Quán Lưỡng Đao



''Vậy thì ra tay luôn đi!'' Đã đối phương lên tiếng thừa nhận, Mạnh Nha cũng không dài dòng nữa liền lợi dụng bản thân khí thế đang mạnh mà ra tay luôn.

Hắn vừa đánh bại Vương La xong, cả người đâm ra hưng phấn tự tin bừng bừng, uy thế tăng mạnh. Lúc này mà không vận dụng khoảnh khắc hiếm có này mà xuất thủ thì còn đợi đến khi nào nữa. Đối phương cũng đã nói là qua một chiêu rồi kết thúc mọi chuyện, hắn không tin bản thân đang ở trạng thái tốt nhất mà không qua được cửa ải dễ dàng mà tự tay tên cuồng ngạo đứng kia tự bày ra!

''Đúng là trời cũng giúp ta!'' Mạnh Nha khinh rẻ thân ảnh nằm dưới đất một cái liền bước ra đối đầu với thân ảnh mới đi đến.

''Ta muốn đấu với ngươi từ lâu lắm rồi! Giờ mới có được cơ hội này, xuất thủ đi, chúng ta một chiêu phân thắng bại!'' Mạnh Nha đao trong tay chỉ thẳng Lân Diễm, hắn ngạo nghễ cười lạnh nói ra.

''Dùng thứ này trước đi!'' Lân Diễm không vội ra tay, nàng ta ném cho đối phương một quả cầu hình tròn khá nhỏ.

''BỤP!'' Nhìn kĩ hóa ra là đan dược đang lao tới, Mạnh Nha cũng không lạ lẫm liền đưa tay ra bắt lấy.

Chỉ là hắn vẫn còn có chút nghi hoặc trong lòng nên chần chừ không nuốt xuống.

''Yên tâm, không phải độc đan đâu! Đánh với kẻ như ngươi không cần phải dùng thủ đoạn làm gì!''

Lân Diễm hai tay cầm Thiên Phạt, nàng thủ thế đưa kiếm quá vai không chút bận tâm giải thích.

''Hừ!'' Mạnh Nha nhếch môi hừ lạnh đáp lại, hắn không còn do dự một mạch nuốt thẳng xuống.

''Hử!'' Cảm nhận ma lực trong cơ thể bỗng chốc hồi phục lại, y không khỏi kinh ngạc.

''Ngươi hai đao đánh bại đối thủ. Vậy ta liền một kiếm chém chết ngươi vậy!'' Ma lực trong người Lân Diễm toàn bộ được thúc dục tập trung vào đại kiếm, Thiên Phạt trên vai liền lấp lánh ánh sáng hồng tô điểm thêm cho sự uy phong của chủ nhân nó.

''Tư thế đó, ngươi...!?'' Mạnh Nha không khỏi kinh ngạc trước dáng vẻ cùng với uy thế không ngừng được tăng lên của đối phương.

Cách vận dụng ma lực, vào thế quán chú, chuẩn bị xuất chiêu giống y như lúc hắn dùng nhất đao công phá tầng phòng ngự của Xà Huyền Khải vậy. Mặc dù trong đó vẫn tồn tại sự khác biệt nhưng nhìn kĩ lại cũng không khác là mấy!

''Ngươi ngộ được Vô Quán Lưỡng Đao, ta tìm hiểu ra Cự Ảnh Bạt Thiên... Không biết thứ nào mạnh hơn nhỉ?'' Lân Diễm cười tà, ma lực không ngừng quán xuyến lên thân kiếm tạo ra một luồng khí thế vô hình như lửa đốt khóa chặt lấy thân ảnh đối phương.

''Cự ảnh? Bạt thiên? Ta.. cũng muốn biết đây!'' Mạnh Nha vung đao quá vai giống như một kẻ điên hét toáng lên.

''ẦM!'' Khí thế trên người hắn bạo phát tạo thành bốn luồng khói trắng lan tỏa ra tứ phía khóa chặt lấy thân ảnh Lân Diễm vào bên trong.

''Thú vị... thật là thú vị!'' Cự kiếm hiện, cự đao biến, hai thân ảnh đứng đối diện với nhau như điên như dại thầm thốt lên.

''Cái này, điên hết rồi sao!?'' Ở xa, Linh Lung nhìn khí tức mạnh mẽ của hai thân ảnh cầm vũ khí nặng phát ra đã mất đi khống chế, nàng không khỏi méo miệng cảm thán.

Bây giờ đi đến phạm vi cuồng loạn do ma lực cùng với khí thế đang tụ của hai người kia ảnh hưởng đến mà xui xẻo dính phải làm cho ma lực trong người cũng cộng hưởng theo trở lên điên cuồng mất khống chế, trong khi bản thân thực lực yếu kém thì dù cho không phải chết cũng phải nằm giường hai tháng có hơn!

Một khi ma lực mất đi khống chế lại còn đang trong trạng thái cuồng bạo không được thoát ra ngoài, thay vào đó nó sẽ càn quét nói đúng hơn chính là tàn phá bên trong cơ thể không một chút thương tiếc, kẻ nào không được may mắn có khi còn không tự chủ mà tự bạo, tan thành mây khói cũng nên!

''Đừng nói gì hết!'' Dạ Trần ánh mắt đăm chiêu có chút run giọng nói ra.

''Mất khống chế rồi! Sao nàng ta cứ thích làm loạn như vậy!'' Hắn ta không khỏi lo lắng trong lòng.

Chuyện trước mắt khác hẳn với những gì Dạ Trần nghĩ trong đầu!

Chỉ cần Lân Diễm đi lên dùng chiến lực đỉnh phong cùng với sự trợ giúp mạnh mẽ từ Thiên Phạt áp đảo một đầu, đánh bại đối phương, một đường thẳng tiến đi lên là xong, vừa nhanh vừa gọn, sao cứ thích đưa bản thân vào thế nguy hiểm như vậy? Đã vậy còn giúp đối thủ hồi phục ma lực, đây là sinh tử chiến à, không phải là giao lưu đánh đôi chiêu, hai ba thức rồi phủi áo bỏ đi!

Thật là biết cách làm người ta lo lắng, chưa kể đến không hiểu sao trái tim của hắn lúc này lại đập nhanh như vậy, giống như sắp có chuyện xấu xảy ra vậy!

''Đúng rồi, Thiên Y đâu?'' Dạ Trần ánh mắt đảo quanh nơi cũ nhưng không hề thấy dấu hiệu đối phương hay dùng để biểu thị bản thân còn hiện hữu ở nơi này.

''ẦM!''

''KENG!''

Không cho Dạ Trần thời gian suy nghĩ quá lâu, hai thanh ảnh đứng ở trước mắt liền lao vào nhau tạo lên một tràng biển lửa lớn trên đường hai người va chạm với nhau.

''Bạt Kiếm Thuật - Cự Ảnh Kiếm!'' Lân Diễm thần tình nghiêm nghị ra sức vung cự kiếm ngang thân muốn chém đôi thân hình đối phương.

''Một lần nữa, Vô Quán Nhất Đao!'' Mạnh Nha mắt nhìn cự ảnh chiếm trọn tầm nhìn, hắn liền xoay thân một vòng trên không vượn đà thêm lực chặn đánh nhất chiêu kiếm.

Hắn có hai chiêu, đối phương chỉ có một. Chỉ cần chặn đứng được nhất kiếm đầu, hắn liền thắng hơn nữa còn có cơ hội phản kích chém ngã đối phương giống như Vương La lĩnh đao thứ hai vậy!

Lân Diễm mắt nhìn đối phương thay đổi chiêu thế, đôi mắt liền lóe lên tinh quang, bàn chân ra sức một nguồn ma lực vô danh bạo phát giúp nàng lướt đi như một đi tia sáng.

''Cái gì?'' Mắt thấy đối phương đột nhiên như thiểm lôi tiến tới, Mạnh Nha thất kinh, biết lúc này mà thối lui chỉ còn con đường chết, hắn không dám chần chừ liền nghiến thật chặt răng vận dụng toàn lực không để lại dư chiêu nữa mà mạnh mẽ xuất đao.

Hắn không tin Vô Quán hắn dùng bấy lâu nay lại không bằng Cự Ảnh Bạt gì đó của đối phương, đã vậy lại còn là uy lực của hai chiêu hợp nhất!

Dạ Trần hắc bạch phân minh - Âm Dương Nhãn khẽ nhíu lại.

''Xoẹt!'' Hai thân ảnh chớp nhoáng lướt qua nhau.

Khác với những gì mọi người ở đây tưởng tượng dư uy kinh thế hãi tục trong đầu, chỉ có ánh sáng lóe lên rồi kết thúc, mỗi người một nơi!.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

''Choang!'' Thân ảnh vỡ nát vang lên.

Cự Ảnh Kiếm như hào quang bị đánh nát bay về một phương nổi bật trong đêm, Lân Diễm thân thể khẽ lay động một chân quỳ xuống mặt tuyết lạnh, tay còn lại vội chống kiếm đỡ lấy bản thân không gục ngã.

Đối diện, Mạnh Nha nhếch miệng cười lạnh, hắn xoay phắt người lại nhìn đối phương bị mình đánh bại.

''Ngươi cũng chỉ có như vậy!'' Hắn khinh thường ra mặt, vô cùng cao ngạo nhìn xuống nói.

''Còn tưởng ngươi mạnh lắm chứ? Làm cho ta một phen được kinh sợ!'' Mạnh Nha vừa cảm thán vừa tiến đến chỗ Lân Diễm đang quỳ gối.

Thời khắc này hắn cực kì vui sướng, vui như muốn phát điên lên, không chỉ tự tay đánh bại được Vương La ẩn dấu bao năm ở bên cạnh, còn đánh bại được Tiểu Hổ Nữ hắn cho là vô cùng mạnh trước đó. Một ngày đánh bại được song hùng, ôi cảm giác này làm cho Mạnh Như hắn hưng phấn đến lạnh cả sống lưng.

''Hử!'' Ánh mắt của y bị những mảnh vỡ Cự Ảnh Kiếm do ma lực tụ thành chưa tan hết đi lực lượng còn sót lại bay trong màn đêm hấp dẫn.

''Giờ khắc này, mệnh ngươi cũng giống như những mảnh vỡ tinh quang sáng lạng đang không ngừng tối đi kia vậy, bay trong màn đêm vô thức chỉ chờ tan biến!'' Mạnh Nha hít sâu một hơi rồi hét ra thật to để giải tỏa áp lực đang không ngừng cô đọng.

''Kiếm tàn người tàn!'' Lân Diễm hờ hững không quan tâm sống chết đáp lại.

''Đúng vậy, cho nên ngươi đi chết được rồi!'' Mạnh Nha đại đao giơ lên quá cầu lạnh lùng thốt ra.

''Dạ Trần..!?'' Mắt thấy đối phương chuẩn bị ra tay trong khi Lân Diễm vô lực phản kháng, Linh Lung không khỏi kinh hãi vội nhắc nhở thân ảnh ở cạnh bên.

Tên khốn này muốn nhìn Diễm Nhi của nàng chết sao? Biến trước, nàng đã sớm đi lên ngăn cản, giết luôn xà nhân đáng chết kia một thể!

''Ta cũng không ngờ tới chuyện này à!'' Dạ Trần ngây ngốc nhìn sang đối phương, có chút run giọng đáp lại.

''Ngươi.. biểu cảm này là sao? Khốn kiếp.. không kịp mất!'' Nghĩ đến trường hợp Dạ Trần sốc quá mà không kịp phản ứng lại đi ứng cứu, Linh Lung liền sợ hãi Quang chi lực cùng Không gian chi lực nhộn nhịp sáng lên.