Nguyên Tố Đại Lục

Chương 304: Nguyên Tố Đại Lục



''Xin lỗi, xin lỗi..!!''

Thiên Y không khỏi xấu hổ, nàng ta vừa nói vừa vội quỳ xuống đưa hai tay ra bới Thiên Chủ xui xẻo của bản thân đang nằm dưới mặt tuyết trắng tinh.

''Soạt soạt soạt..!!'' Lực lượng của cao cấp ma giả sao mà to lớn, đã vậy đối phương còn dùng hết sức có thể dùng đến, không lâu sau trước mắt xà chúng nhân liền xuất hiện một núi tuyết nhỏ và đang không ngừng được bồi đắp lên.

''Có cần đi lên giúp không?'' Có xà nhân quay ra hỏi dò tộc nhân ở bên cạnh.

Đối phương thế nhưng đang bận bịu, bọn họ lại không lên giúp đỡ. Lỡ như xong chuyện, đối phương mà quay ra trách tội, vậy thì oan uổng quá.

''Lên cái đầu ngươi!'' Ma Kha tức giận thầm nhắc nhở.

''....'' Xà chúng nhân thấy thế liền vội cúi đầu xuống, không dám mở miệng ho he nữa.

''Thiên Chủ, người... không sao chứ?'' Mắt thấy y phục Dạ Trần đã lộ, Thiên Y có chút do dự nhưng vẫn kéo đối phương lên.

''Rất nhiều sao là đằng khác!!''

Được chui ra khỏi tuyết lạnh ngắt, Dạ Trần liền thở ra một hơi dài, đôi mắt linh động nhìn về phía xa không khỏi khinh thường.

''Muốn đấu với ta, ngươi còn non lắm!'' Nhớ lại thần sắc cao ngạo của Mạnh nhu đã từng, Dạ Trần vui vẻ không thôi.

Trước khi đối phương đánh bay hắn đi xa, hắn đã kịp lấy ra bạo đạn và âm thầm truyền ma lực vào trong rồi vứt xuống mặt tuyết để tạo ra cạm bẫy trong sự yếu đuối đã tỏ từ trước. Nhờ đó mà chỉ cần một tác động nhỏ lên thân Bạo Đạn, đối phương liền nổ tung ngay. Mà hắn cũng tin chắc một điều, Mạnh Nhu nhất định trúng bẫy!

Tại vì thời gian cho đối phương không quá nhiều để suy nghĩ, với lại thực lực trước đó hai bên giao thủ, đối phương hoàn toàn là một bên nghiền ép, từ đó sự cảnh giác của xà sẽ vô tình giảm thấp đi... ai lại quá mong chờ vào kẻ địch yếu kém chứ? Cộng thêm ở sau lưng, Thiên Y đằng đằng sát khí giết đến, cho dù Mạnh Nhu được trời phù hộ đi nữa cũng khó thoát khỏi kiếp này!

Phù..!!

''Cuối cùng cũng giải quyết xong nhưng mà tiếp đó... thật đúng là không muốn đi một chút nào!!''

Chưa vui được bao lâu, đột nhiên nghĩ về chuyện sắp phải đi làm, Dạ Trần liền tỏ ra ủ rũ không thôi!

— QUẢNG CÁO —

''Thiên Y, xem trên người tên kia để lại thứ gì không!'' Bạo Đạn dùng tạc địch nhân rất là tốt nhưng sức công phá tỏa ra xung quanh cũng rất là lớn, Dạ Trần có chút lo sợ bức thư gì đó sẽ theo khói lửa mà tan biến theo.

Hắn trong thâm tâm cũng không muốn dùng đến thứ này đâu. Chỉ là tay phải chưa lành, cộng với khí thế của đối phương lại khốc liệt như vậy. Đánh trực diện hắn đoán chắc, bản thân chiếm khoảng bảy đến tám phần thua. Chưa kể thanh đại đao tên đó cầm, nhìn là đã thấy sợ rồi, mới bị đánh trúng một cái thôi mà xương đã nứt hẳn ra. Đã thế liền sử dụng mưu kế chống lại lực lượng mạnh mẽ hơn là chắc ăn nhất!

Nghĩ đến đây, Dạ Trần liền cảm thấy cánh tay trái đột nhiên nhức nhối không chịu nổi: ''Ái chà chà...!!" Đối phương tay phải đưa ra xuýt xoa nhưng chưa được bao lâu, bệnh cũ cánh tay phải liền phát tác: ''Thiên Y... cứu..!!'' Dạ Trần nước mắt lưng tròng vội hô lên.

''Người chờ ta một chút à!'' Thanh âm bận rộn của đối phương truyền lại.

May mắn, Mạnh Nhu không có thể chất đặc thù như Dạ Trần. Rất nhanh, dựa vào tinh thần lực dò xét, Thiên Y liền tìm thấy nửa thân trên đã rời rụng của đối phương.

''...'' Thiên Y mắt nhìn Mạnh Nhu trên người không còn chỗ nào hoàn hảo liền tỏ ra chán ghét không muốn nhìn đến.

Đây là cái giá phải trả khi đối đầu với hai người bọn họ. Tất nhiên, nàng và Thiên Chủ cũng đã chuẩn bị đón nhân kết cục khi bại trận!

''Vù..!!'' Thiên Y ma lực phát, bàn tay liền động khẽ giơ lên.

''Vút..!!'' Một đạo quang mang từ trong người Mạnh Nhu lao ra liền bay vào lòng bàn tay của đối phương.

Nhìn vào trong lòng bàn tay đặt một chiếc nhẫn, Thiên Y không khỏi nghi hoặc.

Đám yêu tộc này, hình như quanh năm suốt tháng ở nơi lạnh như băng này thì phải? Bọn họ đào đâu ra nhẫn không gian chứ? Không lẽ bên trong này có Ma Khí Sư hay... từ trên xác nhân loại ma giả mà ra?

Lần đầu tiên bước vào Ma Đồ, còn nhiều chuyện chưa biết đến, Thiên Y không khỏi tỏ ra khó hiểu, mặc dù bản thân trước đó đã nghiên cứu khá kỹ về nơi quái quỷ này!

Mang theo nghi hoặc đến chỗ Dạ Trần, Thiên Y sử dụng ma lực từ bên trong chiếc nhẫn lấy ra một bức phong thư.

Để bảo đảm an toàn bên trong không có dấu độc thủ, Thiên Y quay sang hỏi Ma Kha: ''Là bức thư này?''

— QUẢNG CÁO —

''Là ta sao?''

Không nghĩ đến cường giả ở trước mắt sẽ tự mình đứng ra hỏi bản thân, Ma Kha nghe thấy liền kinh ngạc, y không khỏi vội đưa ánh mắt vô cùng tập trung đánh giá bức thư bản thân đã từng để mất, giờ đang ở trong tay đối phương.

''Bên trên bề mặt có huyết ấn xà tộc, bên góc cạnh tay phải có nữ vương chi bút... không sai được rồi!'' Ma Kha thầm nói rồi vội gật đầu xác nhận.

Đây là bức thư tận tay tộc nhân bên cạnh nữ vương giao cho hắn bảo quản đi giao, hắn không thể nhận lầm được. Với lại, dù gì Ma Kha hắn cũng làm việc cho Tộc được mấy chục trời rồi, ánh mắt cũng nhờ vào được rèn giũa, xét ra cũng không tệ đối với cuộc sống lắm đâu nên không thể nào nhầm lẫn mấy chi tiết nhỏ nhặt nhưng đáng để nhớ thế này được.

''ỪM..!!'' Thiên Y nhận thấy thần sắc đối phương vô cùng tự tin, lại không có lí do nói dối trong đó liền gật nhẹ đầu coi như đáp lại.

''Soạt..!!'' Thiên Y tự tay mở ra rồi đưa cho Dạ Trần tờ giấy đặt ở bên trong.

''...'' Dạ Trần thấy vậy không khỏi cắn răng trợn mắt lên đưa tay ra tiếp nhận.

''Thiên Chủ, người sao vậy?'' Thấy Dạ Trần có chút kì lạ, Thiên Y lo lắng vội hỏi.

''Không cần quan tâm đến ta!'' Dạ Trần nhẹ giọng đáp lại, đôi mắt thì chăm chú đọc những hàng chữ ghi trên tờ giấy.

''Hừ..!!'' Thiên Y bĩu môi dùng mũi đáp lại.

Nàng không thèm để ý đến đối phương nữa!

''Thiên Chủ là tên khốn kiếp!'' Thiên Y hai tay khó chịu khoanh trước ngực, ánh mắt thì bất mãn nhắm vào những con dân xà tộc vô tội ở xa.

Bên cạnh, Dạ Trần ánh mắt không khỏi nheo lại.

Bút pháp người viết không hề thua kém Thiên Y lăm năm về trước, nhìn vào rất là dễ chịu, chỉ cần một lượt là đọc thấu hiểu ngay. Nhưng nội dung trên đó lại khiến cho người đọc lo lắng rồi chuyển thành tức giận không nguôi, bàn tay thì ra sức mặc kệ đau đớn khó chịu trong người mà vo nát tờ giấy trong tay lại: ''Soạt..!!''

— QUẢNG CÁO —

''Hừ..!!'' Dạ Trần tỏ ra khó chịu quay phắt người lại, ánh mắt trở lên nghiêm túc nhìn vào Ma Kha trầm giọng nói: ''Dẫn ta đến lãnh địa của các người!'' Ý chỉ truyền ra không cho phép từ chối, theo đó một luồng sức mạnh tà dị mà lẫm liệt sát khí khó phai mờ buông xuống tâm trí của đám xà nhân Ma Kha không biết chuyện gì đang xảy ra.

''XOẸT..!!'' Trong đầu như có thần lôi chớp giật, rồi đến hắc ám bao phủ, cái chết hàng lâm, đôi mắt thì không nhìn thấy ánh sáng ngày mai ra sao, đám xà nhân Ma Kha liền sợ hãi không thôi, cái cảm nhận điên cuồng đó khiến cho bọn họ thân không tự chủ khẽ động, lùi... lùi ra phía sau xa hết mức có thể.

''Đứng lại cho ta!''

Thiên Y giận Dạ Trần thì cứ giận nhưng nàng ta sao có thể để cho người ngoài được như ý nguyện, trong khi nó còn trái ngược với tâm ý của Thiên Chủ đại nhân đưa ra được!

''Vù..!!''

''Cạch cạch cạch..!!''

Thiên Y tay phải vung lên, ở xa xích bạc liền hiện như mãnh thú giương nanh chặn lại đường lui của những xà nhân đang tháo chạy thục mạng.