Nguyên Tố Đại Lục

Chương 305: Thức thời



''Hai người các ngươi định làm gì?'' Ma Kha tức giận nhưng nhiều hơn đó là kinh sợ đi ra dò hỏi.

Đối phương liếc mắt nhìn những sợi dây xích dài đang uốn éo thân ở cách đó không xa, tâm liền run rẩy không dám phát lực tử chiến phá vây.

Trước đó không lâu, bao nhiêu tộc nhân bị chúng siết nát thành thịt vụn thế nhưng vẫn còn nhớ như in trong đầu của hắn. Cái cảm giác, cảm nhận đó, hắn không muốn trải qua nữa!

Không chỉ hắn mà những xà nhân ở bên cạnh cũng có suy nghĩ giống như vậy.

Họ thà chết đột tử còn hơn là phải thấu hiểu nỗi đau da thịt bị ép chặt thành từng vòng tím tái, huyết tinh trong người thì bị dồn nén lại khiến cho gương mặt trở lên căng đét đỏ au, không khí thì dần mất đi, sự khó chịu dần lan tỏa khắp cơ thể, rồi không lâu sau đó.... mũi căn bản liền không thở nổi nữa, chỉ toàn những tiếng hô hấp dồn dập vang lên từ miệng to há lớn nhưng nó sẽ không vì chút khổ đó mà chịu ngừng lại, xương cốt sẽ rất nhanh được điểm tới thôi.

Khi khung xương không thể chịu nổi áp lực mang lại, rất nhanh... nó sẽ kêu rôm rốp bên khóe tai. Rồi đến da thịt mềm mại bong tróc ra từng đoạn, từ những vết trầy, làn da cuốn trên xích bạc, những tiếng xẹt xẹt cùng với sự nhức nhối, đau rát không ngừng khẽ vang, sẽ khiến cho tâm hồn người nhận được một trận run rẩy, đổi lại đó là những hàng nước mắt trực trào, nhưng đó là chưa đủ... nó phải đi thêm với tinh thần khủng hoảng rã rời. Với nỗi đau tuyệt vọng kéo dài qua từng hơi thở mong mảnh, để rồi huyết tinh từ những mắt xích như vòi máu phun ra nhuộm đỏ cả thiên không uy vũ. Rồi ''KÉT'' một tiếng thật mạnh, mọi thứ biến mất, xương cốt ngã đổ, làn da sụp xuống, không một tiếng kêu, xích bạc vung lên, để lại máu và thịt trộn lẫn với tuyết rơi bay ngập trời!

Dạ Trần cười mỉm: ''Ta nói sẽ làm gì với các người sao?''

Ma Kha nghĩ lại liền sực tỉnh vội lắc đầu: ''Không!''

''Đã vậy... xà nhân các người sao phải chạy đi?'' Dạ Trần thanh âm thấp xuống trực hỏi.

''Soạt..!!'' Không thấy đối phương trả lời, Dạ Trần bước lên một bước khẽ nói: ''Ta... ăn thịt các người sao?''

''Không hề có!" Ma Kha một lần nữa lắc đầu phủ nhận.

''Đúng vậy đó!'' Khoảng cách hai bên dần thu hẹp, Dạ Trần mới mở miệng hỏi tiếp: ''Ta nói sẽ giết các người sao?''

Câu hỏi này khiến cho xà chúng nhân run sợ, họ vội lùi ra sau lấy lại cảm giác an toàn nhưng xích bạc đã sà đến, trực tiếp đâm thẳng một mạch xuống dưới thân bọn họ không quá một phân: ''Phập phập phập...!!" Thanh âm trầm thấp không ngừng vang lên.

Một hàng dài mặt tuyết lún xuống, họ rất thức thời nhường đường cho xích bạc cao ngạo như trường thương chỉ thiên thế chỗ!

''Đi thôi, dẫn ta đến gặp nữ vương của các ngươi đi!'' Không giả thần giả quỷ nữa, Dạ Trần cười nói, thanh âm truyền ra vô cùng ôn hòa khiến cho người nghe phải tin răm rắp.

''Được!'' Ma Kha run giọng đáp lại.

Mặc dù trên thân mang theo nhiệm vụ, mời hai người trước mắt về Tộc. Trước đó, bản thân còn vì chuyện này mà phải vượt qua bao nhiêu gian nan trắc trở mới thành. Nhưng không hiểu sao, giờ khắc này bản thân nên vui mừng mới phải thì hắn tâm lại tỏ ra lo lắng không thôi, còn cảm thấy có điều gì đó không nên mới phải!

Dù vậy, hắn vẫn phải nhanh chóng làm ra ứng đối với hai con người ở ngay trước mắt đang tỏ ra ''bản thân rất chi là vô tội'' mà không chịu quay về phía sau mà liếc nhìn xem, bọn họ đã làm những gì với tộc nhân xà tộc như bọn họ đây!

Ma Kha đưa tay ra, xà nhân bên cạnh hắn liền vội mở lối: ''Mời!''

''Khoan đã...!!'' Dạ Trần nhăn mày vội nói.

''Các hạ có chuyện gì sao?'' Ma Kha ánh mắt khẽ nhảy, vội hạ thấp tư thế lên tiếng dò hỏi.

''Chỉ cần chúng ta làm được, tuyệt không từ chối!" Thấy thành ý bên mình chưa đủ, đối phương đưa ra lời cam đoan, ánh mắt thì khẽ liếc hai hàng tộc nhân đứng ở kế bên.

''Soạt!''

''Tuyệt không từ chối!''

Mấy chục xà nhân ở bên cạnh mắt liếc thấy điều đó, họ thần sắc liền tỏ ra vô cùng nghiêm trang gật mạnh đầu nguyện ý.

Đối diện, Dạ Trần tỏ ra ngại ngùng vội lắc đầu xua tay nói: ''Không được, không được!''

''Để cho các vị phải chịu khổ vì ta, ta tâm sao có thể yên!'' Dạ Trần cảm thán nói ra.

Thần sắc buồn bã kết hợp nét mặt không muốn khiến cho xà chúng nhân có mặt cảm động không thôi!

''Các hạ có tấm lòng thật là rộng lớn!''

''Là chúng ta đã nhìn nhầm rồi!"

''Chúng ta đúng là có mắt như mù, chính vị đại nhân đây thế nhưng đã cứu chúng ta một mạng, thế mà...!!''

Xà chúng nhân thở dài không thôi, ai nấy cũng dùng ánh mắt kính nể nhìn vào Dạ Trần.

Còn Thiên Y ở cạnh bên thì dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn đối phương.

Nàng làm bạn với Dạ Trần từ nhỏ đến nay, tự nhiên hiểu rõ tích cách và hành vi làm người của đối phương ra sao. Dạ Trần mà nói câu ''Không được'' trước lợi ích bày ra, hai tay hai chân lại còn múa may quay cuồng thì sự thật tuyệt đối không phải là như vậy đâu. Nàng Thiên Y lấy danh dự Vô Thiên Giả ra khẳng định, bên trong mười phần tồn tại điều mờ ám!

''Hay là như vậy đi, tất cả để trời định!'' Dạ Trần suy ngẫm một lúc liền nói ra.

Trước những đôi mắt mong chờ, đối phương tay lấy ra một chiếc cốc và ba viên xúc xắc.

''Cái này..!!'' Xà chúng nhân có chút kinh ngạc.

Dạ Trần tay đưa lên ba viên xúc xắc ở trước mặt đám người cười nói: ''Cuộc đời của chúng ta giống như những mặt của viên xúc xắc này vậy. Một khi tung nó lên thì không thể đoán trước được số chấm hay chuyện gì đó tốt hoặc xấu sẽ đến với ma giả chúng ta mai sau. Nên mọi người hãy để cho nó quyết định tất cả đi!'' Dạ Trần đôi mắt trở nên lung linh, miệng nhỏ thì há mở cười nhạt với đời, y khẽ hỏi dò ý kiến của xà chúng nhân ra sao.

Ma Kha cảm thán đầu tiên, không khỏi thở dài một hơi khẽ nói: ''Số phận của chúng ta đích thị giống như những mặt của viên xúc xắc này. Đắng cay khổ đau ngọt bùi, khó ai sẽ liệu trước được điều gì sẽ xảy ra!'' Đối phương cảm thán cho vận mệnh thấp hèn của bản thân đang mang.

Xà chúng nhân ở bên cạnh cũng bị cảm động lây mà không tự chủ nhớ về quá khứ bấp bênh không chỉ một màu sắc của bản thân đã từng trải nghiệm qua trước đó.

Thiên Y mặc dù biết rõ đây là một cái bẫy nhưng bản thân tâm cũng không thể vì thế mà kiềm chế được cảm xúc dâng trào tự nguyện nhảy vào hố lửa do đối phương đã bày ra sẵn.

Thiên Y lại gần ôm lấy Dạ Trần còn đang cười thầm đắc ý ở một bên.

''Thiên Y bỏ ta ra!'' Dạ Trần giật mình, vô cùng khó chịu thầm nói.

Thiên Y lắc nhẹ đầu, miệng không nói ra một lời nào nhưng đôi tay dần siết chặt lại kia khiến cho Dạ Trần phải nhe răng trợn mắt một hồi lâu.

''Soạt soạt...!!'' Mặc cho đối phương ra sức phản kháng một lúc, nàng ta mới bá đạo nhẹ giọng nói bên tai Dạ Trần rằng: ''Đứng im, ta là cao cấp ma giả đó!''

Dạ Trần nghe, tim liền đập thình thịch, ánh mắt có chút ngỡ ngàng nhìn cảnh sắc vô màu ở trước mắt.

''Quá sỉ nhục hắn rồi!'' Dạ Trần bất mãn nghĩ nhưng không dám nói ra.

Đích thực như lời đối phương vừa nói ra à. Người ta là nắm đấm lớn, bản thân lại là nắm đấm nhỏ, hiện tại chịu phục vẫn là tốt hơn, cũng để tránh nỗi đau thể xác dày vò, hắn cũng nhớ trên đời thế nhưng có câu ''Đại trượng phu co được giãn được'' nhìn về lâu dài không hề sao hết. Chỉ là cái ý ''Thức thời'' của Thiên Y, khiến cho hắn là Thiên Chủ của người ta phải thẹn thùng, tâm bứt rứt không thôi!