Nguyên Tố Đại Lục

Chương 306: Nhắm vào Dạ Trần



Được một lúc lâu sau, Thiên Y cảm thấy có những ánh mắt quái lạ đang nhắm vào bản thân liền vội buông tay ra và giơ chân lên đá Dạ Trần, người đã hết giá trị lợi dụng ra ngoài.

Dạ Trần bị vứt bỏ không khỏi tức giận quay lại mắng: ''Thiên Y, ngươi..!!"

''Sao? Người định làm gì ta?'' Đối phương không chút sợ hãi đáp lại còn tung một viên xúc xắc vừa mới lấy ra lên không cho Dạ Trần xem thử có dám tiếp tục ý định trong đầu không.

''Gừ..!!'' Dạ Trần mắt thấy viên xúc xắc trong tay Thiên Y liền nhớ lại quá khứ đau thương không một đồng ma kim dính túi mà tất cả những điều đó đều là do thân ảnh cao ngạo có một thân Tà Thuật cái thế ở trước mắt gây ra.

''Haizz..!!'' Dạ Trần thở dài không thôi nhưng cái ký ức không muốn nhớ lại này khiến cho bả vai hắn run lên bần bật, hàm răng siết chặt lại, trong họng hừ ra tiếng dã thú tỉnh giấc.

''Ha ha ha...!!'' Thiên Y rất là cao hứng khi thấy đối phương thành ra như vậy, rất nhanh... nàng ta khóe môi mỉm cười, thần sắc tỏ ra ngạo mạn, thách thức Dạ Trần bất cứ lúc nào cũng có thể thử: ''Thuộc hạ luôn phụng bồi, chỉ cần người có hứng!'' Thiên Y cười khanh khách nói ra.

Dạ Trần tức đến méo miệng, nhanh chóng xoay người sang một bên không muốn đối mặt với đối phương nữa, nhưng trước khi quay đi, Dạ Trần cũng không quên nhắc nhở đối phương: ''Chờ xem, ngươi vui không được bao lâu đâu!''

''Ồ..!!'' Thiên Y không khỏi kinh ngạc vội nói: ''Thiên Chủ có điều không biết nha. Thuộc hạ rất là mong đợi, cái ngày người đại triển thần uy không xa đó!''

Trước mắt, Dạ Trần vẫn đi tiếp không để ý đến.

''Hừ, người được lắm!'' Thiên Y mắt thấy bóng lưng cao ngạo kia liền tức giận, nàng ngón tay giữa khẽ cong lại, rồi dùng lực bắn viên xúc xắc trên đầu ngón tay ra ngoài: ''Vút..!!'' Viên xúc xắc bay cao uốn lượn một vòng trên không nhắm chuẩn vào đầu Dạ Trần đánh đến.

''Cách..!!" Chỉ tiếc đầu đối phương quá cứng khiến cho nó tự thân bật lại rồi vô lực ra sức tiếp mà rơi xụp xuống mặt tuyết lạnh giá.

''Ai ui..!!'' Nhưng đối tượng cũng không tránh được một phen phải vội ôm đầu kêu đau.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
2. Đừng Làm Nũng Với Anh
3. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
4. Sau Khi Nam Phụ Phá Sản
=====================================

''Soạt..!!'' Dạ Trần vội khom người, đôi mắt không ngừng đảo loạn đánh giá cảnh sắc xung quanh liền thấy được một viên xúc xắc nằm chồm hổm trên mặt tuyết, nhờ vào đó mà đối phương rất nhanh suy đoán được thủ phạm vừa mới ra tay là ai.

— QUẢNG CÁO —

Đằng sau, Thiên Y có chút cảnh giác nhìn lại.

''Vù..!!'' Rất nhanh thân ảnh trước mắt động thủ, kẻ ra tay đánh lén đáp lại Thiên Y bằng một viên xúc xắc bay thật nhanh uốn lượn hình cánh cung để tăng thêm tốc độ cũng như sức nặng khi va chạm để nhắm thẳng vào cái trán đã được che đi bởi chiếc áo choàng đen không thấy cảnh tượng bên trong thế nào.

Trong đôi mắt của Thiên Y, xúc xắc bay đến rất là nhanh, nó chẳng khác gì một đạo quang mang se tuyết lao vút đến cả, so với tốc độ ban nãy của viên xúc xắc nàng bắn ra chỉ có hơn chứ không có kém. Điều này không khỏi khiến cho Thiên Y nảy sinh nghi ngờ.

Lực lượng của cao cấp và trung cấp phát ra khi không sử dụng ma lực, căn bản là không cùng một tầng thứ. Vậy mà Thiên Chủ của nàng vẫn có thể rút ngắn được khoảng cách thực lực giữa đôi bên thì chỉ có một khả năng xảy ra thôi. Đó là Thiên Chủ đại nhân không biết xấu hổ này đã âm thầm giở trò sau lưng, và nàng đoán không sai thì ở bên trong mặt xúc xắc nhất định tồn tại một đạo ma lực còn đang được kích phát để nhằm gia tăng tốc độ di chuyển tiếp cận.

Nếu như đặt vào trường hợp bình thường, người khác khó mà né tránh được. Cho dù là cao cấp ma giả cũng sẽ vì kinh ngạc mà trúng chiêu. Chỉ tiếc rằng...

''Vô Thiên Pháp - Hóa Hư!'' Thiên Y phất nhẹ tay áo.

Đối diện, khí thế trên mặt xúc xắc đang đến như ngọn lửa vô hình tỏa ra thiêu đốt mặt không gian góc cạnh, đi mãi đi mãi chẳng có ai dám ra cản đường, xúc xắc đại diện cho ý chí của Dạ Trần tưởng chừng thiên không chỉ có thế, nó liền đắc thế lộng hành, giật tít, hét gió lao tới phía trước bằng sự điên cuồng đang bành trướng, nhưng cuồng chằng được bao lâu liền bị một nguồn sức mạnh thần bí đột nhiên xuất hiện ở kế bên trói chặt rồi mở miệng máu ra cắn nuốt nó, dập tắt nó một cách tả tơi không thương tiếc, tốc độ phóng xuất cũng vì vậy mà nhanh hơn rùa bò đôi chút.

''Cái gì?'' Xa xa, Dạ Trần trố mắt nhìn lên mặt xúc xắc của bản thân đang gào thét trong tâm trí hắn: ''Thiên Chủ đại nhân, cứu mạng!''

''Hi hi...!!'' Thiên Y cảm thấy Thiên Chủ của mình nhiều lúc thật là ngây thơ, nàng khẽ đưa tay lên liền nhẹ nhàng bắt được viên xúc xắc còn đang chầm chậm tự đi nộp mạng mà không hay biết gì.

Lắc nhẹ đầu quan sát phía trước liền thấy Dạ Trần khuôn mặt tối thui, Thiên Y ánh mắt chớp hiện tinh quang vội giơ cao chiến lợi phẩm trong tay lên, thần sắc tỏ ra vô cùng hớn hở cười nói: ''Thiên Chủ, đa tạ người ban thưởng!''

Đối diện, xà chúng nhân tỏ ra vô cùng khó hiểu khi quan sát hai người trò chuyện từ nãy giờ.

Hai người họ, sao giống như kẻ địch không đội trời chung vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy giống như bằng hữu đá xéo, chơi xỏ nhau hơn!

— QUẢNG CÁO —

''Nhân loại thật là kỳ quái!'' Nghĩ mãi không thấu, xà chúng nhân không khỏi lắc đầu thầm nói.

''Bên các người cử ra một đại diện biết chơi xúc xắc đi!'' Thanh âm thấp giục của Dạ Trần đột nhiên truyền đến.

''Soạt..!!'' Xà chúng nhân vội ngẩng đầu lên liền thấy Dạ Trần khuôn mặt sáng sủa đi tới, còn ở bên cạnh y, người mặc áo choàng che kín toàn thân kia, ánh mắt lộ ra tỏ rõ sự vui vẻ!

''...'' Xà chúng nhân được một phen kinh ngạc, mở to mắt ra nhìn nhau.

Đây là lần đầu tiên, bọn họ được chiêm ngưỡng dung nhan của đối phương à.

So với nữ nhân trong tộc, đích thực không tệ đâu.

Nhiều nữ xà ẩn hiện trong nhóm lén nhìn Dạ Trần mà không ngừng đưa đầu lưỡi ướt át ra liếm môi, ai nấy ánh mắt tràn ngập dụ hoặc phóng túng, không tiếc khoe ra thân thể quyến rũ trời sinh để đổi lại cái ánh nhìn của đối phương.

''Tiểu đệ đệ kia mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng thực lực vô cùng xuất chúng à, tướng mạo lại đẹp đẽ như vậy. Các tỷ muội, các người phải nhường cho ta đó!''

''Dâm phụ im đi. Tỷ thấy trước, phải là ta mới phải!''

''Muội chán nam nhân thô kệch trong Tộc rồi. Lần này các tỷ phải để cho muội...!''

''Không được, phải là tỷ mới hợp lệ...!!"

Chúng xà nữ không ngừng thì thầm to nhỏ tranh chấp, điểm chung của xà nữ là hai má đều như áng mây hồng vậy, vô cùng xấu hổ khi phải đối diện với người khác. Chỉ là ánh mắt nhìn vào Dạ Trần không được tốt cho lắm!

— QUẢNG CÁO —

''Hừ!'' Một thanh âm hừ lạnh truyền đến bên tai xà chúng nữ đang bàn bạc cười nói vui vẻ với nhau.

''Là ai?'' Đang vui vẻ thì bị ngắt ngãng, xà chúng nữ không khỏi sinh lửa giận vội liếc đôi mắt dữ dằn nhìn ra xung quanh xem, rốt cuộc là ai gan lớn dám phá đám bọn họ?

''Là ta!'' Thiên Y thanh âm vang bên tai bọn họ, đôi mắt nàng lạnh lùng nhìn đám nữ xà nhân hôm nay ăn phải gan hùm mật đảm dám đánh chủ ý lên người... chúng không nên đánh chủ ý, còn hàm ý ẩn chứa sát khí lạnh toát trong con ngươi thì hiện rõ điều muốn nói: ''Các người muốn chết phải không?''

''Không không không...!!'' Xà chúng nữ liếc thấy liền sợ hãi vội lắc đầu như trống, điều này khiến cho đám nam xà trong Tộc ở cạnh bên nhìn thấy nghi hoặc không thôi.

''Để ta lên cho!'' Thanh âm hữu lực đột nhiên vang lên.

Bên kia, Ma Kha thực lực cao nhất trong chúng xà liền đi đầu làm gương.