Nguyên Tố Đại Lục

Chương 308: Kỹ năng của mỗi người



''Lần này để ta đi trước!'' Dạ Trần khẽ nhíu mày rồi nghiêm mặt lại trầm giọng nói.

''BỘP!'' Không chờ đối phương đáp lại, y đã đập mạnh bàn tay lên mặt bàn, lực phát ra vô cùng mạnh mẽ khiến cho viên xúc xắc đặt ở trên phải bay lên thật cao.

Dạ Trần đôi mắt không ngừng dõi theo mặt xúc xắc đối diện với bản thân ở trên không đang dần hạ xuống, cánh tay đau nhói cùng lúc mang lại một luồng suy nghĩ đọng lại khóe mắt khiến cho tinh quang phải chớp hiện như vì sao tỏa sáng rồi tắt lịm đi, chiếc cốc trong tay cũng vì thế chuyển động thật nhanh như kiếm chém về phía trước.

Đối diện, Ma Kha thấy thế ánh mắt liền đổi, ngón tay giữa vội cong lại căng sức bắn ra, liền búng bay một bông tuyết đi ngang qua khiến cho nó như một đạo quang mang vô hình bay vút về phía trước.

''Xích..!!" Bông tuyết va chạm mạnh vào mặt xúc xắc đang rơi lại khiến cho chính nó tan thành tuyết bụi nhưng khối lực lượng nhỏ đối phương phát ra trước khi tan biến lại khiến cho viên xúc xắc khẽ nhếch khỏi vị trí cũ.

''Được lắm!'' Ở xa, Thiên Y đôi mắt thấy rõ liền sinh ra hứng thú với cuộc chiến được bản thân tâm cho là không có gì đáng để quan tâm ngoài người kia ra. Nhưng giờ đã khác rồi, vậy mà có ngày nàng được chứng kiến cái cảnh, Thiên Chủ của nàng bị người khác giở trò ám toán ngay trước mặt, bảo sao nàng không vui cho được.

Dưới tinh thần lực tra xét, mọi chuyện trước mắt đang xảy ra và vừa diễn ra khó thoát được cảm nhận của nàng.

Bất quá, quy định chỉ cấm không được sử dụng ma lực trong thi đấu, còn việc đối phương vừa làm thuần túy là dùng sức để sử dụng ám chiêu, căn bản không hề vi phạm quy tắc đưa ra. Mà đôi bên cũng đã giao kèo rõ từ trước khi bắt đầu, nên cho dù nhìn vào đối phương có lỗi thật nhưng giờ khắc này, chả ai có đủ lý do để chế tài xà nhân gia người ta cả!

''Xem ra cũng là một tên gian trá!'' Thiên Y vui vẻ cho ra đánh giá.

Còn ở bên kia, Dạ Trần được một phen bàng hoàng.

''Không ổn!''

Quỹ đạo chệch khỏi hướng bản thân đã định ra ban đầu, Dạ Trần thần sắc khẽ biến, cổ tay xoay lên làm cho miệng cốc ngửa lên trên trời rồi rút về đưa ra, nhờ đó thân cốc trống rỗng như miệng hung thú há mở cũng vì thế được đưa mạnh ra phía trước một lần nữa nuốt trọn con mồi đã thấp hơn tầm mắt một li.

''Phù!'' Mọi chuyện ổn định, Dạ Trần thầm thở ra một hơi.

Ngay khi lấy được, đối phương tay không dám ngừng lại mà vội xoay chuyển miệng cốc liên tục: ''Cách cách cách..!!'' Viên xúc xắc ở bên trong không ngừng chuyển động theo hướng quay tròn.

''Các hạ thật lắm chiêu!'' Dạ Trần tay lắc đều, miệng khen đối phương hay.

''Ha ha ha..!!'' Ma Kha cười to đáp lại rằng: ''Các hạ quá lời rồi!''

— QUẢNG CÁO —

''Ha...!!'' Dạ Trần cũng bật cười.

Lúc này, mặc dù bị đánh lén nhưng trong lòng y không có một chút lửa giận nào, ngược lại còn cảm thấy phấn chấn hơn bao giờ hết.

''Một đối thủ tốt!'' Dòng suy nghĩ thoáng hiện qua trong đầu đối phương.

Chơi đổ đấu với mỹ nữ bên kia, Dạ Trần hắn không những đấu không lại, còn bị đối phương giết ngược bằng một cái cách trực diện nhất, áp đảo nhất. Vì thế sau mỗi trận, thương tích hắn phải chịu đều là chấn thương về tâm lý... vô cùng nặng nề. Nhưng so tài với Ma Kha thì khác, vô cùng hợp tay, đánh rất thoái mái!

Chỉ tiếc trời sinh khác tộc, nhân sinh định không đi chung một đường!

''Ra tay đi!'' Dạ Trần khí thế bạo phát như gió quấn đến trước mắt đối thủ.

''Hừ!'' Ma Kha tóc tung bay, miệng cười lạnh, tay khẽ phất, xúc xắc đặt ở trước mặt liền biến mất.

''Cách cách cách..!!'' Thanh âm xúc xắc không ngừng vang lên.

''Vù vù...!!'' Ma Kha hai tay biến ảo không ngừng, đối phương tung chiếc cốc sang bên tay khác rồi lắc đều nó bên cạnh khóe tai để nghe rõ từng thanh âm xúc xắc đang được vang lên.

Đối diện, Dạ Trần đôi mắt chăm chú quan sát từng hành động của Ma Kha.

Đối phương tay cũng múa loạn một hồi, rồi dùng tay phải tung chiếc cốc lên cao, ngay khi chiếc cốc định tiếp xúc mặt bàn, Dạ Trần tay trái nhanh như lôi điện liền đưa ra bắt lấy, ánh mắt cũng theo đó biến đổi, miệng nhỏ thì hét lớn: ''Đổi xúc xắc!''

''Được!'' Ma Kha không chút do dự đồng ý.

''Cạch cạch cạch..!!"' Đối phương lắc một hồi, bàn tay lên gân trở lên thật căng cứng rồi mới dùng lực đẩy thật mạnh miệng chiếc cốc về phía Dạ Trần.

''Vút..!!" Viên xúc xắc cũng vì thế phóng mạnh ra ngoài như tên bắn.

— QUẢNG CÁO —

Vật đến thật nhanh, Dạ Trần ánh mắt theo đó nheo lại, thầm hô: ''Chỉ Xuyên Tuyết!''

''Soạt..!!"' Miệng cốc vội đưa ra, xúc xắc bên trong liền như Thuật Pháp rít gió lao mạnh ra bên ngoài và nhắm chuẩn vào tâm đáy cốc của Ma Kha đang đặt ở phía đối diện.

''Thứ này..!?'' Cảm nhận lực đạo truyền lên viên xúc xắc, Ma Kha ánh mắt khẽ nhảy, tâm định thu lại chiếc cốc nhưng viên xúc xắc của Dạ Trần bắn ra đã chui thẳng vào chiếc cốc của y và phát ra một luồng sức mạnh cực lớn phá vỡ tâm đáy cốc chuồn ra ngoài: ''Cách..!!''

''Tạch!''

Đáy cốc bị phá tạo thành một lỗ hổng lớn có thể nhìn xuyên qua, nhờ vào đó viên xúc xắc không có vật đựng mà rơi tự do xuống mặt tuyết trước những con mắt đang trợn tròn lên.

''Không thể nào!'' Xà chúng nhân một mảnh hoảng hốt hô to.

''Ha ha ha...!!'' Dạ Trần thấy thế cười khoái trí không thôi.

''Soạt..!!'' Đối phương tay đưa ra, miệng chiếc cốc liền hứng lấy viên xúc xắc của Ma Kha vào bên trong một cách dễ dàng.

''Ngươi thua rồi!''

Dạ Trần cười nói, nhưng mắt thấy Ma Kha kinh ngạc một hồi lại rất nhanh trở về trạng thái bình tĩnh như cũ còn quay lại nhìn hắn một cái... cười một tiếng. Điều này không khỏi làm cho Dạ Trần phải nhíu mày, tâm nảy sinh nghi hoặc không thôi.

''Giả thần giả quỷ!'' Dạ Trần tỏ ra khinh thường, mũi hừ lạnh một tiếng, để đáp lại cái nụ cười trông vô cùng đáng ghét kia.

''Cách cách cách...!!"' Nhưng vui chưa được bao lâu, xúc xắc trong chiếc cốc của y liền trở lên điên cuồng, không ngừng va mạnh vào thân chiếc cốc như tỏ ý bất mãn, muốn thoát ly khỏi cái thế giới nhỏ hẹp mà tối tăm đã vây lấy nó suốt bao nhiêu năm trời... dài đằng đẵng!

''Không được!'' Dạ Trần cảm nhận, tâm liền nhảy loạn vội hô lên.

Hắn biết cứ để yên như vậy, kết quả sẽ ra sao!

''Choang..!!" Nhưng chưa được hai hơi thở, viên xúc xắc liền vỡ tan thành vạn mảnh khiến cho Dạ Trần kinh hãi, phải quay sang nhìn lại Ma Kha một lần nữa cho biết mặt.

— QUẢNG CÁO —

''Phù!'' Dạ Trần thở ra một hơi, lấy lại được bình tĩnh mới nhẹ giọng nói ra: ''Hay lắm!''

Hắn không ngờ rằng, đối phương còn chiêu ''đập nồi dìm thuyền'' này!

''Tại hạ sống ở tầng lớp bên dưới, trên thân có chút tiểu xảo, vẫn mong các hạ thứ lỗi cho!'' Ma Kha lắc nhẹ đầu, tỏ ra vô cùng khiến tốn nhưng đối phương cũng có chút bận lòng nói ra.

''Không sao, không sao hết!'' Dạ Trần vội lắc đầu đáp lại.

''Đối với ta, chỉ cần không phạm luật ban đầu hai ta tự đề ra. Ngươi có gì cứ dùng lấy, không cần phải nhận lỗi cẩu thí gì hết, đó là điều đương nhiên mà!'' Dạ Trần khí thế bừng bừng, tỏ rõ quan điểm nhìn nhận của bản thân cho đối phương hay.

Ma Kha không nói nhiều chỉ gật nhẹ đầu đáp lại.

Điều Dạ Trần vừa làm không những khiến cho y mà còn khiến cho cả xà chúng nhân bên dưới phải ngưỡng mộ nhìn lên.

''...'' Thiên Y ở một bên nhìn thấy không khỏi lắc nhẹ đầu, tự thân cảm thán.

Ngày trước, nàng không phải cũng giống như họ sao?