Nguyên Tố Đại Lục

Chương 309: Thắng thua



Ma Kha mắt nhìn thân ảnh mỉm cười không chút để ý thế sự ở phía trước, mặc dù hai bên khác tộc không chung một dòng máu đó, nhưng đáy lòng y lại không kìm nén được mà thúc dục hai tay đưa lên ôm thành quyền, kính cẩn khâm phục trong tâm mà trước kia chưa từng đối với một ai trong tộc: ''Tại hạ thua rồi!'' Đối phương lắc nhẹ đầu thốt ra.

Xà chúng nhân bên dưới thấy vậy, cảm xúc đã tĩnh lặng bao nhiêu năm trong người không hiểu sao đột nhiên dâng trào lên, ai cũng biến sắc vội gật đầu xuống che đi sự ngại ngùng mà họ tự cho là như vậy.

''Các ngươi làm như vậy, sao ta có thể xuống thẳng tay đây!'' Dạ Trần cười thầm trong lòng nhưng mặt vẫn tỉnh bơ nói ra: ''Hai ta vẫn còn một ván nữa, phân ra thắng thua thôi!''

Nói xong, Dạ Trần nhìn trời một lượt, cảm thấy thời gian đã trôi qua khá nhiều liền quay lại nói với Ma Kha: ''Mọi người cũng đã chờ đủ lâu rồi!''

''Dùng hết thực lực, ra tay đi... ta còn muốn chiêm ngưỡng phong thái của nữ vương xà tộc các người đây!'' Dạ Trần trở lên nghiêm nghị nói ra.

''Vút..!!'' Đối phương tay cũng đưa ra, vô cùng thẳng thừng ném cho thân ảnh trước mắt một chiếc cốc mới.

''BẶP!!" Ma Kha đưa tay ra tiếp nhận, ánh mắt y khác hoàn toàn với ban nãy... vô cùng nghiêm túc.

''Siết..!!'' Máu nóng trong người sục sôi, đối phương tay ra sức nắm chặt vật trong tay mà không kiềm chế được sự phấn khích, ngửa đầu cười to nói ra: ''Các hạ sẽ được như mong nguyện!''

Thanh âm vừa dứt.

''Soạt..!!'' Đối phương tay đưa lên cao liền đập mạnh chiếc cốc xuống mặt bàn: ''Cạch..!!''

''Vút..!!" Lực tác động truyền đến khiến cho viên xúc xắc cuối cùng phải nhảy lên thật cao, qua khỏi cả tầm mắt ban đầu của chúng nhân nơi đây.

''Ngươi đoán xem, liệu Ma lão đại có thắng không?'' Xà chúng nhân ngửa cổ lên dõi theo, họ tỏ ra có chút mất bình tĩnh hối thúc tộc nhân bên cạnh nhanh trả lời.

''Ta cũng... chịu à! Thật không ngờ nhân loại ma giả bên kia cũng có một thân đổ thuật xuất thần như vậy!''

''Với lại ngươi cũng biết. Từ nhỏ đến lớn ta luôn đi theo Ma lão đại. Đây cũng là lần đầu tiên ta được nhìn thấy cái cảnh, lão đại người phải vất vả đối chọi trong một cuộc đổ đấu với một kẻ khác à!''

Một xà nhân có đôi mắt xanh mang theo sự kinh ngạc cùng kinh hãi vội mở miệng ra đáp lại.

''Nhưng dù ra sao đi nữa, ta tin.... lão đại vẫn thắng thôi!'' Cảm thấy bản thân quá hèn nhát, đối phương lớn giọng nói ra.

''Thật sao?'' Một thanh âm mang theo chút hiếu kì theo gió truyền đến.

''Tất nhiên là thật!'' Xà nhân mắt xanh không chút do dự đáp trả.

''Mà khoan...!!'' Nhưng nhớ lại thanh âm vừa rồi có chút lạ lẫm, lại có chút gợi nhớ lại những ký ức không nên nhớ lại trong đầu, đối phương liền sợ hãi vội thay đổi chủ ý luôn.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

''Cái thanh âm này... không phải là của ma đầu kia sao?'' Xà nhân mắt xanh run sợ, trong lòng là một mảnh thấp thỏm lo âu, mặc dù không muốn nhưng vẫn phải quay đầu lại nhìn xem có phải như những gì bản thân vừa suy đoán ra không.

Rất tiếc, đối phương đã đoán đúng.

Thiên Y không biết lúc nào đã đứng đối diện với xà nhân mắt xanh, khoảng cách hai bên đo ra không quá ba bước chân đâu. Chỉ là ánh mắt rực sáng dấu trong mũ choàng lộ ra làm cho xà nhân gia một trận hoảng hốt vội thốt lên: ''Ý của vãn bối là... hai bên ngang tài ngang sức, thắng thua tại ý trời!'' Không thể phản bội bóng lưng cao lớn che gió, che mưa mấy chục năm trời ''Ma lão đại'', đối phương ánh mắt đảo quanh một vòng tìm được lý do nghe hết sức là thuyết phục.

Nhưng Thiên Y lại có chút không thích trước sự phản ứng thái quá của đối phương.

Cứ đặt bản thân vào trường hợp từ xa nhìn lại, đối phương gặp nàng liền run sợ muốn chạy thật nhanh đi, người khác nhìn vào không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ sẽ nghĩ sao về nàng đây? Có khi người ta còn lầm tưởng rằng, Thiên Y nàng là đại ác nhân chuyên làm việc xấu khiến cho nhân thần cũng phải sợ hãi, né tránh thật xa, kẻo hối đã muộn không bằng!

Xà chúng nhân bên cạnh thấy biến cũng hiếu kì dõi ánh mắt nhìn theo. Và ''hiếu kì'' luôn là khởi đầu cho mọi câu chuyện tốt hay xấu xảy ra sau này.

Mắt thấy thân ảnh trong lớp áo choàng tung bay theo gió đứng trong tầm mắt, không chút nhiều lời... xà chúng nhân đồng tâm một lòng kéo tay nhau lùi lại thật nhanh, đến khi cách người không mời mà đến ba trượng mới chịu dừng thân lại.

''BỘP..!!'' Đánh giá khoảng cách trước mắt đã đủ xa, xà chúng nhân mới có lại cảm giác an toàn, dù cho là nam hay nữ... ai nấy cũng nhẹ thở ra một hơi dài, bàn tay thì không khỏi đưa lên vỗ nhẹ ngực phập phồng. Đặc biệt là nữ xà nhân trong đội, ánh mắt ai cũng như nhau, rung động kịch liệt khi lén nhìn thân ảnh cách đó rất xa nhưng cứ liếc nhìn qua là lại có cảm giác gần trong gang tấc.

Đối phương ra tay quá tàn nhẫn, họ không thể không sợ hãi!

Cứ nghĩ đến cảnh tượng, bản thân thay thế cho tộc nhân trong Tộc, thân thể bị nghiền nát thành vụn, tâm họ liền hoảng, thân thể run lên từng cơn. Hơn thế nữa, điều họ rất lo lắng là, sau này khi quay về tộc liệu có ăn ngon, ngủ ngon như trước kia được hay không? Hay là mỗi khi đêm đến, ác mộng đeo bám, khiến cho đạo tâm trầm luân, thực lực không tiến, lòng mê bất ngộ, từ đó... Phế!

Bên kia, Thiên Y ánh mắt lạnh lùng nhìn chúng xà.

Nếu như không phải, đám xà nhân trước mắt còn có lúc dùng đến, thì nàng nhất định một xích nơi tay dạy dỗ xà nhân làm người!

''Hì hì..!!'' Dạ Trần ở xa mắt thấy cười trộm.

Nhưng trước mắt cũng là điều làm cho hắn phải nhức đầu nhưng lại không có cách giải quyết.

Có thể thấy, ai ở bên cạnh hắn, ngắn thì không sao, lâu thì hỏng hết. Tính tình theo thời gian trôi qua trở lên mạnh mẽ một cách lạ thường, lại còn mang theo một chút tàn bạo không nên có. Giống như Thiên Y ngày xưa, hắn nhớ.... đâu có như bây giờ đâu, hở tí là lại dùng vũ lực giải quyết. Xem ra có vài chuyện, vẫn là phải trực diện đối mặt mới được.

''Soạt...!!'' Mang theo tâm trạng nặng nề, Dạ Trần tay đưa ra, cốc và xúc xắc trực tiếp một lượt lướt qua vào vị trí.

''Cách cách cách...!!'' Khác với lần trước chỉ dùng những động tác hoa mỹ lắc đều, lần này Dạ Trần dùng thật lực lắc thật mạnh khiến cho viên xúc xắc nhỏ bé ở bên trong như muốn nứt vỡ ra.

Đối diện, Ma Kha dùng tai lắng nghe.

Cảm nhận từng tiếng vang truyền lại để đánh giá lực đạo của Dạ Trần phát ra, cùng với sự dứt khoát theo từng nhịp xắc xắc cực nhanh truyền đến, Ma Kha đôi mày liền nheo lại, ánh mắt thì tỏ rõ sự kinh ngạc khi lén nhìn Dạ Trần đang chăm chú nhìn về phía trước, chứ không phải là hắn!

''Các người không phải nói, thủ lĩnh của các người nhất định sẽ thắng sao?'' Bên kia, Thiên Y thanh âm biến đổi trở lên dày và có chút khàn hỏi xà chúng nhân đang ở khoảng cách khá là xa so với bản thân.

Dứt lời, Thiên Y liền thở dài, tâm không muốn nói nữa.

''Chuyện đó..!!?'' Đối diện, xà chúng nhân không dám phớt lờ nhưng lại có chút e ngại khi trả lời.

''Tại sao, chúng ta không cá cược một phen, dù sao cũng là trận cuối?'' Thiên Y bỏ qua thần sắc của chúng xà mà lên tiếng dò hỏi.

''...'' Xà chúng nhân không khỏi kinh ngạc trước câu nói của Thiên Y.

Họ còn tưởng đối phương đến giải quyết bọn họ một lượt cho xong chuyện đây. Không nghĩ đến lại là chuyện này, chỉ là trước mắt...

Xà chúng nhân liếc mắt nhìn về phía Ma Kha và Dạ Trần vẫn còn đang thăm dò lẫn nhau.

''Sao, các ngươi không dám?'' Thanh âm thách thức truyền đến.