Nguyên Tố Đại Lục

Chương 310: Cho ngươi lên



''Không, không..!!'' Xà chúng nhân vội lắc đầu lia lịa.

Bọn họ cũng không phải kẻ ngu mà đi cá cược với đối phương ở thời điểm mẫn cảm này. Nhỡ đâu thua thì không sao, nhưng thắng thì chưa chắc à, đến lúc đó lại nhiều như sao trên trời thì hỏng bét. Với lại, phong thái của người kia, bọn họ cũng đã được tận mắt chứng kiến, quả là uy phong lẫm liệt, một thân hai kiếm giết tận chúng xà. Cho nên giờ khắc này đây, tỏ ra sợ hãi nhu nhược, từ chối khéo vẫn là cách tốt nhất.

Chưa kể, bản thân họ vẫn còn nhiều nguy hiểm rình rập phía sau chưa biết, thực lực của bản thân lại thấp hơn người ta nữa, lúc này đây kẻ yếu lại đi đồng ý làm chuyện có thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai bên với kẻ mạnh hơn thì quả thật là hành vi của yêu tộc ngu xuẩn!

Bọn họ lại là yêu tộc thuộc tầng lớp nhỏ yếu, chuyên là đối tượng bị kẻ khác bắt nạt, sai khiến, nhờ đó chuyện lạ gì mà chưa từng thấy qua. Họ tất nhiên biết lúc này nên làm như thế nào mới hợp lý!

''Qua đây!'' Cả đám xà nhân vội đánh ánh mắt với nhau, rồi tụ họp lại tạo thành một vòng tròn lớn.

''Các người biết phải làm gì rồi đó!'' Có xà nhân đi ra khẽ nói, ánh mắt y chứa đầy ẩn ý mà ai ở đây liếc thấy cũng có thể ngầm hiểu được.

Mặc dù có chút không tình nguyện nhưng xà nhân nào cũng khẽ gật đầu vội đưa tay lên lục lọi quần áo trên cơ thể của mình.

Ở xa, Thiên Y liếc qua liền có chút nghi hoặc, cái đám xà nhân trước mắt đang một mặt luyến tiếc tụm năm tụm ba vào lại với nhau để bàn hay chuẩn bị làm chuyện quái quỷ gì?

''Hừm, hừm...!!'' Xà nhân đứng giữa mắt nhìn chằm chằm vào chúng nhân một lượt rồi lại nhìn qua một vòng kỹ càng như đang tuyển cô nương cho người ta vậy.

''Đừng chọn ta, đừng chọn phải ta...!!''

''Người kia đáng sợ lắm, ta không muốn đi ra đâu!''

''Ông trời phù hộ cho con qua khỏi kiếp này...!''

Tiếng lòng cầu nguyện của xà chúng nhân không ngừng được vang lên.

Né tránh, né tránh rồi lại né tránh, xà nhân chủ trì mãi không chọn được người thích hợp liền tức giận hừ lạnh một tiếng.

Được cái, xà nhân nào cũng rất phối hợp ngại ngùng quay mặt đi mà không dám đối diện với thực tại phũ phàng, điều này cũng vô tình làm cho đối phương tâm sinh bất mãn chỉ thẳng mặt điểm tên luôn:

''Lục Nghệ, việc này nhờ vào ngươi rồi!''

Xà nhân có đôi mắt xanh không khỏi thất kinh vội ngẩng đầu nhìn qua chúng xà một lượt, xem có phải... có nhầm lẫn gì hay chăng?

''Nhìn cái gì mà nhìn, là ngươi đó!'' Xà nhân chủ trì không chút quan tâm thần sắc của đối phương mà lên tiếng nhắc nhở.

''Ta..??'' Lục Nghệ vô cùng kinh ngạc đưa tay lên chỉ vào mặt mình hỏi lại.

''Không phải là ngươi thì còn ai vào đây nữa?'' Không chỉ một người mà toàn bộ xà chúng nhân còn lại cũng vô cùng dứt khoát gật đầu đồng ý.

''Đi đi!'' Không cho đối phương hỏi nhiều lời, xà nhân đứng ở giữa liền ném cho y một đồ vật, nhìn qua hình dáng khá là nhỏ.

''Ấy ấy..!!'' Lục Nghệ kinh ngạc vội đưa tay lên tiếp nhận, nhưng lén liếc thấy đồ vật nằm ở trong lòng bàn tay, thần sắc ngỡ ngàng của y liền trở nên buồn bã không thôi.

Hắn hiểu điều gì bản thân sắp phải đi làm!

''Đáng chết, cái đám nhát gan như chuột này!'' Đối phương mắng to trong lòng.

''Chuyện này..!!'' Lục Nghệ tỏ rõ sự không muốn trên gương mặt.

''Ngươi đi nhanh à!'' Nhưng rất nhanh, đối phương lại bị tộc nhân ở xung quanh đùn đẩy mà nhìn hằm hằm vào uy hiếp.

Ở đây cũng chỉ có mình y thân thiết với Ma thủ lĩnh như hình với bóng mà thôi. Mà nhìn lại, xem ra Ma thủ lĩnh cũng khá được lòng hai nhân loại ma giả trước mắt đó. Nhờ vậy, nếu như trên đường có chuyện gì bất trắc xảy ra, thì ở trong số bọn họ, xác suất của Lục Nghệ sống sót là cao nhất. Cho nên không để cho đối phương đi lên còn cho ai nữa đây?

''Các người được lắm!'' Lục Nghệ tức giận nghĩ nhưng miệng không dám nói ra, y chỉ có thể hừng hực quay người lại đi về phía thân ảnh đang khó hiểu liếc nhìn bọn họ kia.

''Hừ!'' Cảm thấy tinh thần lực của Thiên Y liếc qua đánh giá, đối phương thân liền lạnh ngắt như tờ giấy trắng, thân thể không ngừng run rẩy đi lên.

Mắt nhìn Lục Nghệ co rúm lại như con tôm, xà chúng nhân ở đằng sau thâm hô: ''May mắn!''

Ai nấy trong lòng cũng là một mảnh hớn hở khi được thấy kẻ khác gặp họa, chứ không phải là bản thân mình.

Lục Nghệ cố gắng mở đôi mắt ra.

''Không... ổn!" Y liếc nhìn bóng thân ảnh ở trước mắt được một cái liền cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể không thể đứng vững được nữa, hai chân thì không ngừng run lên nhưng vẫn phải cắn răng cố gắng bước lên.

''Hít hà..!!'' Lục Nghệ hít sâu một hơi, nắm chặt bàn tay ra sức nhưng cái cảm giác trước mắt là vô tận khoảng không đen kịt, chỉ tồn tại bản thân với cô độc vĩnh hằng không ngừng hiện hữu trong tâm trí lại làm cho y vô cùng đắn đo có nên bước tiếp hay không, hay là lui về, để tránh đau khổ tiếp diễn!

''Ngươi làm gì vậy? Mau đi lên à!''

''Cái tên này, ngươi định hại chúng ta sao?''

''Sử dụng ma lực, giúp hắn một tay!''

Ở đằng sau không ngừng vang lên thanh âm bất mãn cùng thúc dục.

Theo đó, một luồng khí tức khá là mạnh mẽ do nhiều luồng sức mạnh khác nhau phát ra hợp lại truyền đến, ép đối phương phải đi về phía trước không được dừng bước.

''Các ngươi..!!" Lùi không thể lùi, tiến không thể tiến, Lục Nghệ căm phẫn nói ra.

Cảm giác trong hắn lúc này giống như bị hai luồng gió bão khủng khiếp từ hai phía đối diện với nhau ép vào chung một chỗ vậy, vô cùng khó chịu lại thêm sự nhức nhối, hoảng sợ sẽ sinh ra tâm ma, thành ra sau này không thể đột phá lên Cao cấp Yêu giả mà bản thân đã hằng hướng đến.

''Tha mạng...!!" Lục Nghệ hét toáng lên nhưng thanh âm của hắn căn bản không thể truyền ra phạm vị một trượng đang được bao bọc bởi hai luồng khí thế khác nhau.

Bên kia, Thiên Y không khỏi sinh ra hứng thú.

Xà chúng nhân ở trước mắt vậy mà có lúc cùng lòng hợp sức chống lại nàng!

''Thú vị!'' Thiên Y khóe môi khẽ nhếch.

Nàng cánh tay khẽ đưa tay, uy thế Cao cấp Ma giả liền lộ rõ, trực tiếp tăng thêm gấp đôi uy lực, áp đảo xà chúng nhân khí thế, biến chúng nhân thành một mảnh hoảng loạn.

''Đối phương đang thử chúng ta, các người còn không mau ra thêm sức!'' Xà nhân chủ trì ban nãy, gương mặt trắng toát nay đã một mảnh tái xanh nhưng vẫn cắn răng mở miệng hô to.

''Rõ..!!'' Đám xà nhân không hiểu chuyện gì nhưng vẫn lớn tiếng đáp lại.

''Lục Nghệ vì chúng ta mà ra đi, chúng ta há có thể để cho hắn phải thất vọng!'' Xà nhân chỉ đạo dõng dạc nói tiếp.

Đám huynh đệ xung quanh nghe mà lòng não nề không thôi!

''Vì huynh đệ!'' Cả đám nhiệt huyết điên cuồng hét toáng lên.

''Vì huynh đệ..!!'

''Vì Lục Nghệ...!!"

''Ra sức giúp Lục Nghệ chứng thân...!''

Thanh âm một lòng vang vọng cả trời xanh.

''Chứng cả nhà các ngươi à!'' Lục Nghệ tức điên lên hét lớn.

Hắn lúc này đây, mặt mũi tối om nhìn không thấy nét, đầu óc thì choáng váng sắp nôn đến nơi. Vậy mà hai bên kia vẫn không ngừng ra sức... không phải là gián tiếp giết hắn sao.

''Có chút môn đạo!'' Nhưng Thiên Y không cho là như vậy.

Đối phương càng ra sức phản kháng thì nàng càng cảm thấy thích thú bấy nhiêu!

Thiên Y ánh mắt lấp lánh, không gian xung quanh liền rung động, khoảng không trước mắt tinh thần lực tỏa ra như sóng thủy triều cao vút hướng thẳng tới phía xà nhân trận doanh, chứ không phải là Lục Nghệ, một thân một mình ở trước mắt.