Niệm Niệm Khó Quên

Chương 2-2: Thực thích (2)



Edit: Redamancy

Đâu chỉ là quen biết, nói thật ra, cô biết Chu Dữ vẫn là vì Chu Tử Duyệt.

Bởi vì thành tích học tập cả hai đều tốt nên Lê Niệm và Chu Tử Duyệt từ trung học đã cùng lớp, mà Cố Dữ lại học lớp kém nhất khối.

Chu Tử Duyệt cùng đám công tử Cố Dữ từ bé đã quen biết, đều là thiếu gia tiểu thư hào môn, quan hệ rất tốt.

Lê Niệm còn nhớ năm đầu của cấp hai, Cố Dữ dẫn theo một đám bạn bè tới tìm Chu Tử Duyệt đi chơi, khí thế rất lớn.

Mà năm đó Lê Niệm ngồi phía trước Chu Tử Duyệt, bọn họ vây quanh Chu Tử Duyệt nói chuyện, Cố Dữ nhẹ nhàng dựa vào bàn cô ta, một tay đút ở túi quần, đứng một cách uể oải, cũng không có nói chuyện gì, thờ ơ nghe bọn họ bàn luận, khóe miệng như có ý cười, cả người là dáng vẻ cợt nhả.

Cố Dữ nhập học không lâu đã trở thành nhân vật chính trong đề tài nói chuyện của mọi người, ở trong trường rất nổi tiếng, Lê Niệm lâu lại lại có thể nhìn thấy cậu trong lễ chào cờ đọc bản kiểm điểm.

Mỗi lần cậu vừa xuất hiện, xung quanh đều là nữ sinh, giống như con cưng của trời, bẩm sinh đã mang hào quang, mỗi một hành động đều dẫn đến sự chú ý.

Hồi đầu, Lê Niệm cảm thấy đám người này thật phiền phức, mỗi ngày tới tìm Chu Tử Duyệt, giống như có nói mãi cũng không hết được chuyện, ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới giờ nghỉ trưa của cô, Cố Dữ là người đầu tiên phát hiện ra, sau đó kêu những người khác nói nhỏ tiếng lại, đừng làm ảnh hưởng tới người khác nghỉ trưa.

Cái nhìn của Lê Niệm đối với cậu ta có chút thay đổi.

Sau này, Cố Dữ không cùng đám bạn tìm đến lớp nữa, mà một mình cậu gọi Chu Tử Duyệt ra ngoài, cho dù có vào lớp, cũng sẽ mua chút đồ ăn vặt trà sữa cho mọi người trong lớp xem như đền bù.

Trong lớp, các nữ sinh đều vui đến không khép nổi miệng, chỉ mong sao cậu mỗi ngày đều đến, lâu dần, Lê Niệm cảm thấy bản thân như thể bị lây bệnh của các cô, mỗi lần đối diện với Cố Dữ, cả người y như bị điện giật, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Hoàn toàn không khống chế được.

Nhưng Lê Niệm cũng không hi vọng xa vời sẽ cùng cậu phát sinh mối quan hệ gì, tính cách Cố Dữ tương phản so với cô, khoảng cách hai người quá xa, cô cũng không cảm thấy cậu sẽ thích mình.

Về sau, Chu Tử Duyệt quen bạn trai, Cố Dữ lại đột nhiên tìm đến cô, cười như không cười trêu chọc tâm tư thiếu nữ của cô, "Có phải cậu thích tôi không?"

"!"

Lê Niệm vừa thẹn vừa quẫn, như mèo bị giẫm dính đuôi, chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ, phản ứng đầu tiên của cô chính là phủ nhận.

"Không, không phải....."

Nói lắp đến nỗi chính cô còn không tin.

Cố Dữ trực tiếp ngắt lời cô, "Lê Niệm, chúng ta hẹn hò đi."

"!?"

Giống như miếng bánh ngọt từ đâu rớt xuống, đại não Lê Niệm đơ lại, choáng váng mà gật đầu, sau đấy hẹn hò với cậu cho đến tận giờ.

Nhưng bây giờ nhìn lại mối quan hệ này, tuy là Cố Dữ mở lời hẹn hò nhưng cậu không hề nhiệt tình, đều là cô chủ động, sợ cậu đói mỗi ngày luôn chuẩn bị bữa sáng, cẩn thận ghi chép sổ kiến thức giúp cậu học tập, còn xung phong nhận viết bản kiểm điểm giúp cậu.

Tuy rằng cậu sẽ đưa cô rất nhiều món quà nhỏ quý giá, mặc dù cô còn không dùng tới nhưng cậu vẫn sẽ tặng những món có giá trị tương đương.

Không thể để bị xem thường.

Cố Dữ hình như cũng không nghĩ đến việc sẽ ở lại, quà đưa tới xong liền đi về, Lê Niệm nhìn bóng dáng cao thẳng biến mất ở cửa phòng học, nghĩ một chút, cắn răng đuổi theo.

Hành động này của cô khiến mọi người trong lớp cười nhạo một trận.

"Nhìn đi, Lê Niệm lại bắt đầu."

"Cô ta không ngại mất mặt sao, cả ngày chỉ biết chạy sau mông người ta."

"Nghe nói nhà cô ta rất nghèo, có lẽ muốn bám víu lấy cây rụng tiện Cố Dữ này nha!"

(Truyện được edit và đăng tải tại wattpad: _redamancy_006, vui lòng không reup khi chưa có sự cho phép)

***

"Cố Dữ! Chờ một chút!"

Chạy đến đầu cầu thang, Lê Niệm mới kịp gọi cậu lại.

"Có chuyện gì?" Cố Dữ bước một chân xuống lại nhấc lên, quay đầu nhìn lại.

"Cậu.... Nhìn thấy tin nhắn Wechat của tớ sao?" Lê Niệm cắn cắn môi nói.

"Không." Cố Dữ bình tĩnh nhìn cô, "Di động của tớ để ở phòng học, không đem theo người, cậu đã nhắn cái gì?"

"Ừ thì, chủ nhật cậu có rảnh không? Chúng ta đi xem phim được không?"

Lê Niệm cẩn thận dò hỏi, "Bộ [Sự sống hành tinh] cậu thích hình như sẽ chiếu lại."

Cố Dữ nhẹ nhàng nhìn cô gái trước mắt một mặt chờ mong thậm chí còn có vẻ lấy lòng, cười cười, "Xin lỗi, chủ nhật tớ lại có việc, không đi được, cuối tuần khác sẽ đền bù cho cậu được không?"

Lại là lần sau.....

Nghe vậy, Lê Niệm giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu, ngực buồn bực đến khó chịu, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.

Cô muốn hỏi lần sau là lúc nào, nhưng lại sợ hỏi sẽ làm cậu cảm thấy phiền, đành phải gật đầu, nhạt nhẽo đáp: "Được."

Cố Dữ lại cười một cái, hắn thích nhất chính là Lê Niệm ngoan ngoãn hiểu chuyện, không làm ra vẻ, "Còn nữa, lần sau đừng ở trong trường gọi tớ."

Lê Niệm mở to hai mắt.

Cố Dữ chậm rãi nói: "Trước đây đã nói rồi mà, quan hệ của chúng ta tương đối bí mật, bị ai phát hiện không tốt đâu."

Đầu Lê Niệm ong ong, không phản ứng kịp nhưng vẫn theo bản năng mà gật đầu.

Cố Dữ đi rồi, cô đứng sững sờ hồi lâu ở đó, lúc sau mới nhấc chân xoay người, không kịp chuẩn bị đột nhiên nhìn thấy phía sau cách đó không xa có một người đang đứng.

"Oa a!!!"

Lê Niệm hoảng sợ, nhìn kĩ lại, là Yến Tây Minh!

"Cậu sao lại ở đây?"

Cậu cách cô khoảng chừng hai mét, lộ ra bên ngoài khẩu trang đen là đôi mắt không mặn không nhạt nhìn cô, bộ dạng không liên quan đến mình.

"Xong rồi?" Yến Tây Minh lạnh nhạt mở lời, "Xong rồi thì có thể tránh đường một chút không?"

Bây giờ Lê Niệm mới phát hiện trong lòng cậu đang ôm một chồng bài tập toán, đoán chừng Mã Quốc Phú kêu cậu đem qua.

Mà văn phòng Mã Quốc Phú ở dưới tầng, cô lại một lần nữa chắn đường của cậu.

Nhưng giờ phút này Lê Niệm nào để ý nhiều chuyện như vậy, trong đầu chỉ là "Cậu ta là mèo sao, đi mà cũng không phát ra âm thanh.", "Cậu ta nghe được nhiều hay ít rồi.", "Thật muốn giết người bịt miệng mà."

Cô mặt vô cảm hỏi: "Cậu ở đó từ khi nào?"

Yến Tây Minh dừng một chút, vậy mà còn dùng giọng điệu bình tĩnh nghiêm túc trả lời: "Khi cậu gọi [Cố Dữ chờ một chút]."

"........"

Như này chẳng phải là ngay từ đầu sao?

Lê Niệm tuyệt vọng nhắm mắt.

Hay lắm.

Rút đao đi.

(Truyện được edit và đăng tải tại wattpad: _redamancy_006, vui lòng không reup khi chưa có sự cho phép)

***

Tác giả có lời muốn nói: Chương này tiếp tục phát một trăm bao lì xì nha ~

Mọi người hãy tích cực bình luận cho Vịt nhá, moah moah.

Bản thảo đã xong, cứ yên tâm nhảy hố.

Đăng tải: 14/07/2022

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!