Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 38: Giải cứu



"Phan Văn Lâm"

Từng chữ rít qua kẽ răng, trong giờ phút nhìn thấy lão ta, cô không chỉ sợ hãi, còn căm hận. Chỉ thấy lão cười cười, ngồi xuống nâng cằm cô lên.

"Cũng khó cho cô, còn nhớ được tên tôi. Hôm nay cô có xảy ra chuyện gì ở đây, thì cũng nhớ lấy, là do chồng cô đã hại cô. Nếu không phải hẳn ta hại tôi phá sản, tôi cũng không nỡ làm gì một người đàn bà đẹp thế này. Đàn bà đẹp là phải nâng trong lòng bàn tay, từ từ thưởng thức."

Lão đứng dậy. Trong không gian tranh tối tranh sáng của nhà kho tồi tàn, cô thấy lão mở bình rượu rót một chút ra ly, từ túi quần lấy ra một lọ dung dịch lạ, mở nắp, đổ vào ly rượu, lắc đều. Vừa lắc lão vừa tiến đến gần cô.

"Thông thường sẽ chỉ dùng một nửa lọ pha với nước, nhưng riêng cô phải có đãi ngộ đặc biệt. Pha với rượu sẽ làm tác dụng của thuốc tăng lên gấp nhiều lần. Cô cứ từ từ mà hưởng thụ đi."

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Cô chợt hiểu thứ hắn vừa pha vào thuốc là gì. Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, cô ra sức giãy dụa, hòng thoát khỏi sợi dây thừng đang trói chặt chân tay. Nhưng vô ích, sợi dây siết vào da, hån lên những vết đỏ chói mắt trên làn da trắng nõn. Nhìn thấy cô giãy dụa vô ích, lão hấp háy mắt cười cười, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt xinh đẹp. Cô nhìn chằm chằm vào lão, cảm giác ghê tởm dâng lên từ cổ họng.

"Yên tâm, chỉ là sợ cô chạy trốn thôi, vài phút nữa sẽ cởi trói cho cô."

Vậy là thứ thuốc kinh khủng này sẽ phát huy tác dụng trong vòng vài phút ngắn ngủi, và gần như chắc chắn sẽ chẳng có ai kịp thời phát hiện để chạy đến cứu cô. Hiển nhiên lão ta cũng nghĩ như vậy, lão thong thả lướt ngón tay trên làn da nhẵn nhụi, thưởng thức cảm xúc mềm mịn dưới đầu ngón tay. Rồi đột ngột nắm lấy cằm cô, ép cô mở miệng, rót rượu có pha thuốc vào.

Hoàng chạy một chuyến tới trại giam, gặp mặt Dương, mới biết thật ra cô ta không có chuyện gì. Chỉ đơn giản là muốn gặp mặt hắn để nói vài câu vô nghĩa. Thật là... quanh co lòng vòng, chỉ là không muốn hắn tiếp xúc nhiều với em gái chị ta mà thôi.

Thấy không có gì thực sự quan trọng, hẳn mới rời khỏi trại giam, chuẩn bị ra về. Hắn chợt nhớ tới Tâm, không biết cô đã an toàn trở về chưa. Lôi điện thoại ra, bấm số của cô, gọi đi. Có giọng hai người đàn ông xa lạ trao đổi gì đó, rồi hình như phát hiện ra điện thoại đang kết nối, ngay lập tức tắt máy. Sau đó hắn gọi đi gọi lại đều tắt máy.

Hắn nghi hoặc, không có lý do gì để cô nhấn nghe điện thoại nhưng không lên tiếng, lại có giọng nói xa lạ tục tắn của hai tên đàn ông vang lên. Sau đó còn không gọi được nữa.

Trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, có lẽ nào cô đã gặp phải chuyện gì không hay?

Hắn cố nén cảm giác bất an trong ngực, dùng tốc độ lớn nhất lái xe về nhà. Nhà cửa trống không, chỉ có vài món ăn nhẹ bác Hoa làm sẵn để trên bàn, ngoài cửa không có đôi giày cô đi hồi sáng. Cô vẫn chưa trở về. Đã muộn thế này, cô không ở nhà thì còn có thể đi đâu? Hắn hiểu thói quen của cô, ngày thường không phải đi làm, chạy đến nhà họ Tô, cũng chỉ có thể ở nhà, nếu đến nhà họ Lục nhất định là đi cùng hắn. Không có lý do gì để cô tắt điện thoại một cách đáng ngờ, đi đâu không rõ.

Chợt nhớ ra từng thuê người theo dõi cô, sau khi cứu được cô ở khách sạn Melian vẫn chưa báo người ta ngừng lại. Chỉ mong rằng trợ lý vẫn để người ta tiếp tục công việc, ít nhất hắn cần xác nhận cô vẫn an toàn. Hắn gọi cho trợ lý, hỏi:

"Cậu nói thám tử chúng ta thuê để theo dõi Tô Thanh Tâm có còn theo dõi cô ta không?"

Đầu dây bên kia, Thành trả lời giọng chắc chắn:

"Chắc chắn là còn, thưa chủ tịch. Thám tử vẫn thường xuyên báo lại hành tung của cô Tâm cho tôi. Xin hỏi chủ tịch muốn biết thông tin gì ạ?"

Trợ lý của hẳn luôn nắm rõ tất cả mọi chuyện được giao trong lòng bàn tay, chưa có chỉ thị từ hắn, sẽ không tùy tiện ngừng việc theo dõi lại. Nhưng theo dõi chỉ đơn giản là theo dõi, không bao gồm những chuyện khác như bảo vệ, cứu người. Vì nếu ra mặt bảo vệ cô, để cô phát hiện chuyện bị theo dõi, coi như tự tay đạp đổ bát cơm. Văn phòng thám tử không làm những chuyện như vậy.

Chỉ là, bọn họ nắm rõ tung tích hiện tại của cô. Hắn không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, may mắn vẫn còn một chút manh mối chỉ đường. Nếu không, hẳn thật sự không biết phải làm thế nào bây giờ. Lập tức bảo Thành xác nhận lại hành tung của cô sau khi xuống khỏi xe hẳn.

"Cậu mau báo lại với nhóm thám tử, tôi muốn biết hôm nay, sau khi xuống khỏi xe tôi, cô ta đã đi đâu, làm gì, với ai, và hiện tại đang ở đâu."

Rất nhanh đã có hồi đáp, đọc thấy hai chữ “bắt cóc" trong tin nhắn trợ lý gửi tới, hai mắt hắn tối sầm lại. Vậy là ngay sau khi xuống khỏi xe, cô đã gặp chuyện không may. Kẻ chủ mưu là Phan Văn Lâm. Là hắn chưa diệt cỏ tận gốc, không nghĩ tới lão ta dám làm ra những chuyện phạm pháp như bắt cóc người.

Hắn thực sự giận bản thân vì đã bắt cô xuống giữa đường, trong đoạn đường vắng vẻ không một bóng người như vậy, tạo cơ hội cho kẻ xấu hành sự. Nhưng cũng giận cô vì thiếu cảnh giác để tay chân của tên kia nắm được sơ hở, bắt đi. Càng giận bè lũ của Phan Văn Lâm, chó cùng rứt giậu, chuyện gì cũng dám làm. Lần này không “giúp" lão ăn cơm nhà nước vài năm, hắn sẽ không phải là Lục Huy Hoàng nữa.

Hiện tại, chuyện quan trọng nhất là cứu Tâm ra khỏi hang ổ của bọn bắt cóc. Nhập địa chỉ thám tử gửi tới vào bản đồ, đó là một kho hàng bỏ hoang ở ngoại thành xa xôi, cách nơi hắn đang đứng khoảng hơn hai mươi cây số. Nếu không nhanh đến cứu người, không biết lão cáo già bị dồn đến đường cùng có nhảy lên cắn người hay không.

Cùng lúc đó, tại kho hàng bỏ hoang. Thuốc dần dần ngấm vào thân thể gây ra tác dụng dược lý, tầm mắt Tâm trở nên nhạt nhòa, không nhìn rõ cảnh vật trước mặt, thân thể nhũn ra, không còn sức lực giấy dụa. Tiếng cười khả ố của lão già quanh quẩn bên tai, đụng chạm từ bàn tay của lão khiến cô cảm thấy buồn nôn, nhưng cơ xương toàn thân không còn nghe theo sự chỉ huy của não bộ. Cô biết, rất nhanh thôi, theo tác dụng của thuốc tăng dần lên, lý trí của mình cũng sẽ biến mất.

Bọn tay chân biết ý định của lão, tạm thời lui ra ngoài, canh ngoài cửa. Trong căn nhà kho bỏ hoang chỉ còn hai người, một kẻ dám làm tất cả mọi thứ để đạt được mục đích, một người sắp không còn ý thức, không thể phản kháng.

Cô nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn thấy bộ dạng đáng ghê tởm của kẻ đang chuẩn bị giở trò với mình. Thật sự không dám tin, hôm nay chẳng lẽ cô sẽ bị hại ở đây sao? Thời gian quá ngắn ngủi để ai đó có thể phát hiện ra và chạy đến kịp thời.

Đúng lúc bàn tay xấu xa của lão mò đến hàng cúc trên váy cô, chuẩn bị cởi ra, thì “âm" một tiếng, lực mạnh tác động vào cửa nhà kho, khiến cánh cửa hoen gỉ bật mở ra. Hoàng bị cảnh tượng đang diễn ra phía trong nhà kho chọc cho tức giận. Hẳn lao vào trong, lôi lão già đang giở trò với Tâm ra khỏi người cô.

Nhân lúc lão bị tình cảnh bất ngờ khiến cho không kịp phản ứng, hắn đã thụi vài cú vào bụng, khiến lão chật vật ôm bụng lăn lộn dưới nền đất, không còn hơi sức đâu để làm những trò bẩn thỉu.

Hắn vội vàng chạy tới cởi trói cho Tâm. Cổ tay, cổ chân cô in hån dấu vết của dây thừng, nhưng may mắn không bị rách da. Hắn không yên lòng, kiểm tra toàn thân trên dưới, xem cô có bị thương không. Trừ việc hơi chật vật, bẩn thỉu thì không sao cả.

m thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn tạm thời yên tâm với tình trạng của cô hiện tại. Nếu vì bị hắn đuổi xuống xe mà cô gặp vấn đề gì khó nói, hắn không biết phải ăn nói thế nào với ông nội nữa. Mà chưa cần nói đến chuyện ông sẽ phản ứng thế nào, bản thân hắn cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình, sẽ sống trong ân hận và hổ thẹn.

Thật may mắn là hắn đến kịp thời, lão già kia chưa kịp làm gì hại đến cô. Ôm lấy thân thể mềm mại của cô, hắn đứng lên, đi thẳng ra ngoài, không thèm liếc nhìn lão già đang lăn lộn trên mặt đất. Tội ác và sai lầm của lão, sẽ có pháp luật xử lý, hắn không thể xen vào. Mục đích của hắn là đến cứu cô ra khỏi nanh vuốt của loài sói, hắn đã làm được rồi.

"Cô gái ngu ngốc, lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện. Ý thức cảnh giác kém như vậy, thật chẳng hiểu nổi cô làm thế nào để sống đến tuổi này nữa."

Hắn phát hiện lão già kia đã cho cô dùng thứ thuốc gì đó.

Ôm cô lên, chỉ thấy cô dụi đầu vào người hẳn, vòng tay ôm lấy thân thể rắn chắc mạnh mẽ, miệng không ngừng lầm bầm.

"Cứu... giúp tôi.. khó chịu quá... nóng quá..."

Mồ hôi túa ra ướt nhượt thân thể mềm mại. Áo váy dính sát vào da thịt, làm lộ ra đường cong khiến người ta điện cuồng.

Tóc mai ướt mồ hôi dính sát vào khuôn mặt ửng hồng. Nhìn cô hiện tại, hắn có ngu cũng biết thứ thuốc lão già kia sử dụng là gì, và lão ta âm mưu làm gì.

Cô gái ngu ngốc này luôn luôn chuốc phiền toái cho hẳn, nếu không phải tại cô ngu ngốc mất cảnh giác, đâu làm phiền đến hắn phải chạy nửa vòng thành phố đến nơi heo hút như thế này cứu cô ra ngoài. Lại còn để bản thân bị hạ thuốc, không biết trời đất gì nữa.

Nhắm mắt dùng đầu gối cũng đoán ra được, nếu hắn không kịp thời xuất hiện, thì hôm nay cô có chạy thế nào cũng chẳng thoát ra nổi. Huống hồ, cô chẳng còn sức lực gì để chạy đi nữa. Lượng thuốc lão già kia ép cô uống nhiều gấp đôi liều dùng thông thường, lại còn pha với rượu, trâu mộng cũng ngã xuống chứ đừng nói đến một cô gái chân yếu tay mềm như cô.