Rượu Và Súng

Chương 3



“Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland chu đáo ở chỗ gã sẽ thông báo cho cảnh sát địa điểm gây án ngay sau khi giết người.” Albarino nhận xét khi đứng trước chiếc bàn mổ di động trong phòng mổ chung.

Trong phòng khám nghiệm tử thi, hệ thống thông hơi kêu ầm ầm và thiết bị ghi âm kêu tít tít. Khi quá trình khám nghiệm kết thúc, thư kí của Albarino sẽ nghe ghi âm và gõ thành một bản báo cáo khám nghiệm tử thi chính thức. Mọi người có mặt đều được trang bị đầy đủ từ đầu đến chân, nào là đồ giải phẫu, khẩu trang, bao giày, mũ trùm đầu, v.v. Khung cảnh này trông giống như một nghi lễ thờ cúng kì lạ. Đối với Albarino, mùi trong phòng giải phẫu chẳng là gì nhưng hắn vẫn toát mồ hôi vì mớ trang phục này.

Xác chết hóa trang thành bù nhìn rơm đang nằm trên bàn khám nghiệm tử thi và chờ được mổ bụng.

Albarino nói đúng, mọi pháp y đều không thể chịu nổi khi nhìn lại những ngày tháng ăn nằm trong phòng khám nghiệm tử thi thối rữa. Cho dù hệ thống thông hơi có mạnh đến đâu thì trong phòng mổ vẫn luôn có mùi hôi thối nồng nặc từ xác chết.

Bates đứng sau lưng Albarino, tuy trên mặt không có biểu cảm gì nhưng rõ ràng ông cũng nghĩ giống như vị pháp y kia. Bates và Albarino đã làm việc cùng nhau trong nhiều vụ án, bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều giòi bọ trắng hếu lúc nhúc, những xác chết xanh xám thối rữa và những ‘gã khổng lồ’ kinh tởm – những xác chết trương phình. Nếu nghĩ theo hướng này thì mặc dù các tác phẩm của Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland máu thịt lẫn lộn nhưng ít ra mùi hương cũng nằm trong ngưỡng chịu đựng.

Xác chết trước mặt họ không có dấu hiệu thối rữa nào khác ngoại trừ phần bụng bắt đầu hơi phình ra. Với sự giúp đỡ của CSI, bọn họ đã đưa thi thể ra khỏi cọc ngay tại hiện trường vụ án, cọc gỗ được CSI mang về phòng thí nghiệm để giám định chứng cứ. Tuy nhiên, kẻ sát nhân hẳn đã sử dụng một số phương pháp để xử lí bàn tay của người quá cố, các ngón tay vẫn mở theo hình chữ thập giống như một mẫu vật kì lạ, hoặc như đang bị đóng đinh vào vật gì đó.

Quần áo của nạn nhân dính đầy máu đông khiến lớp ngụy trang bù nhìn xấu xí chìm trong một màu đen sẫm, nếu gỡ bàn tay của nạn nhân mà không biết hung thủ đã cố định chúng bằng cách nào thì không được khôn ngoan cho lắm. Albarino chỉ biết cau mày và dùng dao mổ để cởi bỏ từng lớp quần áo trên thi thể, hắn cắt bỏ một số mảnh vải để Bates có thể bỏ vào túi vật chứng, sau đó lột toàn bộ quần áo của người chết ra.

Đây đơn giản là một trong những đức hạnh của Bates, rằng không bao giờ được từ bỏ hy vọng, thế nhưng Albarino tin chắc rằng cả đội của hắn không ôm bất kì hy vọng sẽ tìm thấy bằng chứng từ quần áo.

“Bọn tôi đến hiện trường vụ án vào khoảng ba giờ rưỡi sáng, Bart nói anh ta mở bức thư lúc hai giờ hơn, bây giờ đã gần bốn giờ.” Albarino vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ trong phòng mổ, sau đó hắn vừa chỉ vào các vết hoen tử thi vừa giải thích cho những người đang có mặt.

Người đàn ông đã bị chảy máu quá nhiều trước khi chết, những vết hoen tử thi trông nhợt nhạt và không dễ thấy đọng lại dưới bàn chân anh ta do tư thế bị đóng cọc. Bọn họ đã thử thay đổi tư thế của xác chết một lúc nhưng không có vết hoen tử thi mới nào xuất hiện, điều này cho thấy những dấu vết này đã được hình thành từ lâu. Albarino dùng ngón tay đeo găng cao su ấn vào các vết trên bàn chân thi thể thì nhận thấy da vẫn hơi tái đi và chưa bước vào giai đoạn cố định vết hoen tử thi. Dựa vào những biểu hiện này, có thể suy ra khoảng thời gian tử vong.

Vết hoen tử thi bắt đầu xuất hiện thành những mảng đỏ và xỉn màu sau 20 đến 30 phút kể từ khi chết. Trong 2 đến 4 tiếng tiếp theo, các mảng kết hợp với nhau để tạo thành các mảng xanh tím có diện tích lớn hơn. Tại thời điểm này, da người chết ở trạng thái ‘blanchable’, có nghĩa là khi tác động lực lên vùng da thì da chuyển thành màu trắng sự chuyển hướng của lưu lượng máu từ vùng đó. Quá trình blanching có thể kéo dài đến 8 đến 12 tiếng sau khi chết. Khi ngừng tác động lực, máu thường sẽ trở lại vị trí kết hợp ban đầu thành những mảng xanh tím. Sau 12 tiếng, da bước tới giai đoạn ‘non-blanchable’ và những vết hoen tử thi ở vị trí cố định, có nghĩa là nếu tác động lực lên da trong giai đoạn này thì sẽ không chuyển thành trắng nhợt nữa.

Mình không rõ thuật ngữ chuyên ngành nên edit thành ‘giai đoạn cố định vết hoen tử thi’, nếu bạn nào biết thuật ngữ chính xác thì nói mình nhé.

Trên thực tế, việc khám nghiệm bề mặt thi thể đã được tiến hành ngay tại hiện trường điều tra. Những nhiệm vụ đơn giản này thường do giám định viên không có giấy phép pháp y hoàn thành, giám định viên pháp y bệnh học không cần đích thân đến hiện trường để điều tra. Tuy nhiên, vụ án Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland đặc biệt nghiêm trọng nên giám định viên trưởng của Cục Pháp y đã được mời thẳng đến hiện trường.

Albarino đã được chứng kiến thi thể khi hắn đến hiện trường, hiện tại hắn dự định sẽ thực hiện một số phác thảo khám nghiệm tử thi. Vì tính chất đặc biệt của vụ án này, hắn sẽ chụp thêm ảnh khám nghiệm tử thi. Những bức phác thảo, ảnh chụp và báo cáo khám nghiệm tử thi chồng chất thành núi trong kho tư liệu của Cục Pháp y, tất cả đều đặt trên giá được đánh dấu ‘Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland’. Mỗi người phụ trách vụ án này trong Sở Cảnh sát đều mong có thể trưng ra những bằng chứng này trước tòa nhưng thời gian càng trôi qua, bọn họ càng cảm thấy mất hy vọng.

Bates đứng bên cạnh Albarino như một bức tượng điêu khắc điềm tĩnh. Sự hiện diện của ông ta là cần thiết, bởi vì nếu bọn họ cần giám định các mẫu DNA không phải của người đã khuất thì chúng phải được gửi đến phòng thí nghiệm của CSI.

Olga đứng ở góc phòng khám nghiệm tử thi ngay bên phải thiết bị ghi âm, một tay cô cầm cuốn sổ ghi chép. Cô biết rất rõ về Albarino và thường có mặt trong quá trình khám nghiệm tử thi, thậm chí cô gần như đã rất quen thuộc với toàn bộ quá trình.

Bây giờ cô vừa lướt ngón tay trên trang giấy, vừa ngước lên hỏi: “Nhiệt độ cơ thể là bao nhiêu?”

Albarino dùng máy để đo nhiệt độ gan của thi thể tại hiện trường, hắn nhanh chóng nhớ lại số liệu: “24,1°C, mùa này mà tới đêm thì chỉ đâu đó mười độ nhỉ?”

“Vậy là chết ít nhất mười tiếng rồi à?” Olga hỏi.

Có vẻ người phụ nữ này đã tích lũy được rất nhiều kiến thức trong nhiều năm chạy đến phòng giải phẫu nhiều năm nhưng câu trả lời này vẫn chưa hẳn là chính xác.

“Kết hợp giữa hiện tượng vết hoen tử thi và co cứng tử thi thì ước tính khoảng mười hai tiếng, như vậy nạn nhân có thể đã bị giết vào khoảng mười giờ tối hôm qua. Nói thẳng ra thì giữa người với người có sự khác biệt, thời gian tử vong thực tế và thời gian suy luận chênh lệch mấy tiếng cũng là chuyện bình thường. Nếu bên Bart mà không tìm được bằng chứng như kiểu camera giám sát thì kết quả khám nghiệm thời gian tử vong cũng chỉ có giá trị tham khảo thôi.” Albarino nhún vai và quay lại phần đầu của xác chết, nói: “Nào, xem vết thương của anh ta.”

Những công việc ‘lao động chân tay’ điển hình của khám nghiệm tử thi như mở hộp sọ cứng rắn, mở xương sườn bằng dụng cụ mổ lồng ngực, v.v. thường được thực hiện bởi các trợ lí pháp y dưới sự chỉ đạo của pháp y – người sẽ phác thảo khám nghiệm tử thi và lập biên bản khám nghiệm tử thi. Đối với vụ án Nghệ Sĩ Dương Cầm, Albarino lại càng cẩn thận, hắn cũng có hứng thú với ‘tác phẩm’ của đối phương nên thường sẽ tự mình ra tay.

Cảnh sát Hardy vội vã tổ chức một cuộc điều tra thế nhưng kết quả khám nghiệm tử thi ở đây chỉ có thể được gửi đến ông ta khi nó đã hoàn thành. Albarino nghĩ ông ta không quan tâm lắm đến kết quả khám nghiệm tử thi bởi lẽ quá trình này chỉ có thể xác định nạn nhân bị giết như thế nào, còn Hardy chẳng màng tới điều đó, ông ta chỉ muốn tóm cổ Nghệ Sĩ Dương Cầm.

Khuôn mặt mọi người đều tái nhợt dưới ngọn đèn không hắt bóng trong phòng khám nghiệm tử thi, còn hai người bình tĩnh quan sát giám định viên trưởng bắt đầu khám nghiệm tử thi theo thứ tự bắt đầu từ phần đầu nạn nhân.

Hắn mổ xẻ một cách cẩn thận và kiên nhẫn, khi hắn hơi cúi đầu xuống, mái tóc xoăn màu nâu nhẹ nhàng rũ lên trán và lộ ra một chút từ dưới lớp vải vô trùng của khăn trùm đầu. Trông hắn vô cùng hợp mắt mấy cô gái trẻ trong Sở Cảnh sát, những người khác tự hỏi liệu hắn có biết điều này hay không, hay là hắn đã biết tỏng rồi nên mới cố tình bày ra cái vẻ lả lơi và tán tỉnh.

Albarino khéo léo cạo sạch tóc của người chết bằng dao mổ và kiểm tra đầu xem có vết thương nào nặng không, sau đó hắn cắt chỉ khâu trên miệng và mí mắt của người chết để kiểm tra xem Nghệ Sĩ Dương Cầm có nhét bất cứ thứ gì vào những nơi này hay không. Trước đây tên sát nhân đã từng làm như vậy, và điều này để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng cho pháp y yếu đuối lúc bấy giờ. Từ đó, chỉ có giám định y tế trưởng mới có quyền phụ trách vụ án của Nghệ Sĩ Dương Cầm. Hắn tiếp tục cắt cổ nạn nhân để kiểm tra vết thắt cổ.

Người chết bị xuất huyết dưới kết mạc, môi và móng tay hơi tím tái, tất cả đều là dấu hiệu rõ ràng của ngạt thở cơ học. Đúng như dự đoán của Albarino, mặc dù nạn nhân suy kiệt vì mất máu nhưng nguyên nhân tử vong của anh ta vẫn là bị siết cổ.

Ngạt thở cơ học liên quan đến một số tác động vật lý hoặc bất thường về thể chất cản trở việc hấp thu và/hoặc cung cấp oxy. Một số tác động vật lý thường thấy là bóp nghẹt, bóp cổ bằng tay, siết cổ, ngạt do chấn thương ép lồng ngực, v.v.

“Siết cổ là hành vi mang ý nghĩa tượng trưng đối với Nghệ Sĩ Dương Cầm.” Olga nhận xét, giọng cô bị bóp nghẹt qua chiếc mặt nạ: “Một số đồng nghiệp của tôi… À, đồng nghiệp cũ của tôi cảm thấy phương pháp giết người là biểu hiện rõ ràng cho sự lệch lạc tình dục của gã, tôi nghĩ nó xuất phát từ trải nghiệm thời thơ ấu.”

Không biết vì sao khi nói về kinh nghiệm của mình trong Đơn vị Phân tích hành vi của FBI thì giọng điệu cô luôn có ý châm chọc. Tất nhiên là có nhiều người không thể chịu được áp lực tâm lý to lớn khi làm việc tại BAU – nơi được ví như bãi rác cho tất cả những kẻ giết người với hành vi tệ hại và bộ óc bẩn tưởi. Vì lí do này mà nhiều người đã bỏ đi, nhưng không đời nào mà cô gái bây giờ đang thích thú quan sát quá trình khám nghiệm tử thi lại rời BAU vì lý do này.

“Kẻ giết người luồn sợi dây vào cánh tay của người chết, đi vào từ cổ tay và đi ra từ vai. Nghệ Sĩ Dương Cầm đã sử dụng sợi dây này để cố định hình dạng của cánh tay của người chết… Một công việc đòi hỏi sự tinh vi.” Albarino bỗng lên tiếng khi hắn đang cúi đầu dùng dao mổ để tách các cơ trên cánh tay của xác chết. Vì người chết không thể chảy máu nên khi cắt ra thì cũng chỉ như đang cắt một miếng thịt, hắn nói tiếp: “Xem xuất huyết dưới da và tình trạng sưng tấy, gã đã làm việc này khi nạn nhân còn sống, thậm chí đây là bước đầu tiên của gã.”

“Wow, đâm xuyên qua à…” Olga hào hứng nói: “Một cử chỉ vô cùng khêu gợi đúng không nào?”

Albarino khẽ cười theo cô. Bates nhìn hai người họ và tự hỏi sao bọn họ có thể cười một xác chết.

Trên người nạn nhân còn có một vết khâu dài từ ngực đến bụng, các đường khâu chéo trông vừa rõ vừa thô. Đường kim mũi đã bị khí ga thối rữa trong dạ dày của người chết làm biến dạng, Albarino khó có thể tưởng tượng khoang bụng của anh ta đã biến chất đến mức nào.

Hắn cau mày và dùng mũi dao gỡ từng đường để mổ bụng người chết theo lưỡi dao kẻ sát nhân để lại. Có một tiếng ‘bịch’ như bị bóp nghẹt khi sợi chỉ bị kéo đứt, một mùi ôi thiu bốc ra.

“Úi chà!” Olga kêu lên và lùi lại một bước dài kịch tính đến mức người ta tự hỏi liệu cô thực sự không thể chịu nổi mùi hôi hay chỉ đơn giản là thích ‘tiểu phẩm’.

Albarino cũng hơi cau mày nhưng không phải vì mùi thối rữa. Hắn nhìn thấy một vệt sáng kỳ lạ trong vết rạch to tướng trên cơ thể người đàn ông, vì vậy hắn không do dự mà thò tay vào.

Hắn phát hiện ra rằng xương sườn của người chết đã bị gãy, điều này giúp hắn dễ dàng chạm đến nội tạng hơn vì chúng đã mất đi ‘hàng rào’ bảo vệ. Kiệt tác của kẻ sát nhân rõ ràng đã đỡ cho hắn khỏi phải sử dụng dụng cụ rút xương sườn.

Ngay cả khi Albarino có đeo găng tay cao su thì cảnh tượng một người thò tay vào vết thương của người chết cũng quá sức chịu đựng. Bates, người đã từng chứng kiến rất nhiều thi thể bị phân huỷ đến không thành hình, vẫn bình tĩnh và quan tâm hỏi han: “Có tìm thấy gì không?”

“Có.” Albarino nheo mắt như thể trúng số, trông hắn khá tự mãn. Nếu hiện tại mà hắn không đặt tay vào ngực của xác chết thì nụ cười này trông càng đẹp hơn, hắn nói: “Trái tim của Norman Bự ‘bay màu’ rồi, Nghệ Sĩ đặt một thứ khác vào tim người chết.”

Bates cau mày: “Norman Bự?”

“Thủ lĩnh băng đảng là hai anh em còn gì? Anh còn tính nhớ tên đầy đủ của bọn này hay sao? Tôi thấy Norman Bự với Norman Bé tiện hơn đó.” Albarino cười và giải thích. Đánh giá từ cái cau mày của Bates, hẳn là ông ta không đồng ý với cách đặt biệt danh tuỳ tiện này.

Lúc này Albarino đã kéo cái ‘thứ khác’ ra, những ngón tay bọc trong găng tay cao su trượt trên bề mặt trơn nhẵn. Ướt át, nhớp nháp, đẫm máu và dịch tràn khí màng phổi, thứ Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland dùng để thay thế cho trái tim của người chết là một quả táo.

Quả táo đó cũng cỡ nắm tay và to bằng trái tim con người. Cầm thứ trái cây chưa bắt đầu thối rữa, Albarino có cảm giác cạn lời khi nghĩ đến vườn táo nơi bọn họ tìm thấy thi thể… Hẳn là thiết kế của Nghệ Sĩ Dương Cầm, hắn nghĩ. Có lẽ gã ta thích kiểu thế này, tựa hồ như là một điềm báo trước không quá ý nhị nhưng thú vị vô cùng.

Chất lỏng chảy ra từ quả táo và thấm ướt các ngón tay hắn như một trái tim thực thụ.

Đương nhiên, hắn đã từng nhìn thấy cảnh này rồi. Một số tác phẩm của hắn đòi hỏi loại bỏ trái tim người chết, giống như bóp màu ra khỏi tuýp vậy, đây là một phần không thể tránh khỏi trong quá trình sáng tạo… Albarino nghĩ khi hắn đang nắm những trái tim đó trong tay thì một đôi mắt khác đang theo dõi hắn, như thể hắn có thể tưởng tượng ra cảnh Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland đang cầm quả táo.

Bates hỏi và cố tỏ ra có ích: “Nạn nhân vẫn còn sống khi gã làm vậy đúng không?”

“Từ phản ứng sống của vết thương thì đúng rồi, nhưng tôi khá chắc là anh ta chết ngay sau khi bị Nghệ Sĩ Dương Cầm dùng tay không giật trái tim ra.” Albarino nhìn vết máu nhớp nháp trên tay rồi đặt quả táo lên xe đẩy dụng cụ mổ.

Một lớp chất lỏng màu hồng nhạt nhanh chóng đọng lại dưới quả táo.

Olga rõ ràng hứng thú với việc thay tim của người chết bằng quả táo hơn mức độ bạo lực của hành vi này. Cô đứng cách đó hai mét, thò đầu nhìn về phía này và hai mắt lấp lánh đúng nghĩa đen: “Thú vị quá.”

Rõ ràng Bates không thể đồng tình với quan điểm của cô, ông càng cau chặt hơn. Người đàn ông đáng thương này mãi mãi cũng không hiểu tại sao trên đời lại có kẻ biến thái như vậy, giọng điệu ông càng sắc hơn một chút: “Giật ra…”

“Ừ, anh nhìn mớ hỗn độn trọng khoang ngực người chết này, chắc chắn không phải cắt ra đâu. Gã này đúng là dã man kinh khủng.” Albarino cười và thở dài một tiếng, hắn lui về phía sau một bước và nhìn về phía hai người, nói: “Đây là những vết thương duy nhất có thể nhìn thấy trên bề mặt xác chết nhưng thật ra cũng không khó để suy luận điều gì đã xảy ra với anh ta.”

“Nói đi.” Trông Olga hào hứng như đang xem phim.

“Được thôi, tôi rất hân hạnh được phục vụ quý cô xinh đẹp.” Albarino giả vờ cúi đầu, thiếu chút nữa đã ấn bàn tay nhuốm đầy máu lên ngực: “Có lẽ là như thế này: Kẻ sát nhân tiếp cận Norman Bự ở một nơi nào đó và tấn công anh ta, có thể gã tiêm thuốc gì đó cho người chết, có thể nhìn thấy lỗ kim trên cánh tay phải này. Lát nữa tôi sẽ lấy mẫu máu và gửi đến phòng thí nghiệm để kiểm tra độc lí.”

Bates gật đầu, Albarino tiếp tục.

“Sau đó, gã đưa Norman Bự về vườn táo, nơi đó bây giờ đẫm máu tới mức CSI có thể dễ dàng mô phỏng vụ giết người đã xảy ra như thế nào. Trên quần áo và tóc nạn nhân có rất nhiều bụi bẩn và lá cây, tôi nghĩ cũng là ở nơi này thôi, đây chính là hiện trưởng án mạng.” Albarino gõ vào xác chết lạnh lẽo trên bàn mổ bằng con dao trong tay rồi nói tiếp: “Gã xử lí cánh tay trước để tay Norman Bự phải mở ra, sau đó gã mới thay đồ cho nạn nhân. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, nhưng dùng phương pháp phân tích máu thì hẳn là có thể nhìn ra thứ tự gã làm việc.”

Olga khịt mũi tán thưởng và bắt đầu viết vào cuốn sổ tay của mình.

Albarino tiếp tục khoa tay thực hiện động tác đâm xuyên rồi nói tiếp: “Sau đó, Nghệ Sĩ Dương Cầm ‘đóng cọc’ nạn nhân, gã là người rất khoẻ, rồi gã rạch ngực và bụng người chết bằng một dụng cụ sắc bén. Thấy vết dao trông dị hợm kéo dài đến bụng không? Do người chết bị treo lên nên góc độ không được tốt cho lắm và khiến hung khí bị lệch, lúc này máu của người chết đã gần như cạn kiệt.”

Albarino có thể tưởng tượng ra cảnh đó. Bản thân hắn không thích hành hạ nạn nhân của mình bởi vì chúng là công cụ, là giấy và màu vẽ. Chỉ cần sử dụng được công cụ thì không cần tốn công như vậy để ra được một kiệt tác… Tuy nhiên, hắn đã chứng kiến nhiều án mạng đến mức hắn có thể tưởng tượng ra cảnh này một cách sống động, như thể hắn là người thực hiện bằng chính đôi tay của mình.

Cảm giác ấm áp của lồng ngực nạn nhân bị rạch toang, trái tim đang đập rất gần bàn tay, lúc này vươn tay xé nát trái tim của người chết có phải cực kì cám dỗ hay không? Thế nhưng Nghệ Sĩ Dương Cầm không làm như vậy.

“Gã mở lồng ngực, siết cổ người chết rồi moi tim ra.” Albarino lẩm bẩm. Nghe có vẻ hơi sai… Trình tự hình như hơi lạ.

“Tôi biết đối với Nghệ Sĩ Dương Cầm thì siết cổ chắc chắn là bước cuối cùng trong quá trình giết người.” Rõ ràng Olga cũng nhận ra vấn đề, cô nói tiếp: “Vậy thì tại sao lại cắt cổ người chết trước rồi mới thắt cổ? Chẳng may có vấn đề thì nạn nhân chết vì mất máu rồi còn gì? Đúng là gã có thể tìm thấy niềm vui khi tra tấn nạn nhân nhưng niềm vui đó có đủ quan trọng để phá vỡ cơn ám ảnh cưỡng chế khi giết người của gã không?”

“Trừ khi…” Albarino nhìn chằm chằm vào khoảng không như thể hy vọng nhìn thấy bộ mặt đẫm máu của một sát nhân khác ở đó: “Gã mở lồng ngực và bụng của người chết trước để… À!”

Hai người còn lại không hiểu hắn đang làm gì, Albarino vội vàng chạy lại phía bàn mổ và vùi hai tay vào bụng người chết. Tất cả bọn họ nghe thấy tiếng máu đỏ thẫm nhớp nháp trên ngón tay hắn, ai nấy cũng đều ớn lạnh.

“Gã bỏ một thứ khác vào, chắc chắn là phải bỏ vào khi người chết còn sống.” Albarino vội vàng nói: “Chắc nó rơi vào giữa nội tạng của người chết, tôi không nghĩ theo hướng này nên tôi chưa mò tới đây…”

Hai người kia mở to mắt nhìn hắn, bàn tay của Albarino mò mẫm thêm một lúc nữa trong bụng người chết giống như một kẻ đói đang cố moi ra kho báu bị giấu kín. Một lúc sau, hắn lại lấy ra một đống thứ gì đó: “Những thứ này đều ở trong khoang bụng nhưng nó rơi xuống phía sau dạ dày nên vừa rồi tôi không chú ý.”

Hai người kia đi tới thì thấy Albarino đang cầm một số hạt đen đẫm máu trong bàn tay ướt nhẹp của mình. Mặc dù đang đeo găng tay nhưng hắn có thể cảm nhận được sự trơn trượt và cứng rắn của thứ này. Hắn biết đó là gì, và hắn thậm chí còn biết tại sao Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland lại thiết kế hiện trường vụ án theo cách này.

Thật sự rất thú vị, trong lòng hắn đồng ý với câu nói của Olga. Kẻ điên này quả nhiên đã cất giấu những tầng ẩn dụ quanh co như vậy trong hiện trường của gã. Đáng tiếc là cảnh sát sẽ chẳng bao giờ có thể phát hiện ra ý tứ Nghệ Sĩ Dương Cầm muốn biểu đạt, đây đúng là một thiếu sót.

(Mặc dù trong lòng hắn có hơi hả hê nhưng tên khốn này vẫn là kẻ đã cướp đi mục tiêu hắn đã chọn)

Suy cho cùng, bây giờ hắn đã có chút hứng thú với kẻ giết người hàng loạt này rồi.

“Đây là gì?” Bates hỏi với vẻ háo hức muốn mang thứ này về phòng thí nghiệm để kiểm tra bằng bất kì giá nào. Hiếm lắm mới thấy người đàn ông kiên định này lộ ra vẻ hào hứng như thế.

Albarino nhìn chằm chằm vào bàn tay đầy máu của mình, hắn đang nắm một nắm ngũ cốc với hơi ấm sót lại trong bụng của xác chết. Khoảng mười hai tiếng trước, Nghệ Sĩ Dương Cầm đã nhét thứ này vào trong bụng Norman Bự, đây là phần quan trọng nhất của toàn bộ tác phẩm, nó đã thể hiện toàn bộ chủ đề.

“Lúa mì.” Hắn thấp giọng đáp.