[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 40: Kể thêm một câu chuyện về Hải Thần



Kể một câu chuyện liên quan đến những thần bí của Nam Hải nhá, đây cũng là câu chuyện liên quan đến Hải Thần a.

Ai nấy cũng đều biết Nam Hải là một vùng màu mỡ, cùng với dầu mỏ, tài nguyên khoáng sản, hải sản phong phú, thật ra không chỉ là những thứ này, Nam Hải còn có rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp, mà truyền thuyết còn nói rằng đây là nơi cư trú của Hải Thần nữa cơ.

Cái này nghe thì giống như Thiên Phương dạ đàm, nhưng ngư dân của Nam Hải thì vẫn hết lòng tin theo không chút nghi ngờ gì.

(Thiên Phương dạ đàm trong <Một nghìn lẻ một đêm>).

Câu chuyện này là mấy năm trước tôi cùng với bạn tôi đến Đàm Môn chơi, nghe lão trưởng kíp nổi tiếng nhất bản xứ kể đấy.

Nơi này có một câu hay nói là “Đàm Môn không qua đảo Hoàng Nham, ngoài đảo Hoàng Nham trảm Diêm La.”

Vậy thì câu nói này có nghĩa là gì? Lát nữa sẽ được nói đến nhá.

Đó là ba mươi năm trước, lão trưởng kíp đó vẫn còn là một thanh niên trai tráng, đi tới đảo Hoàng Nham, nơi thâm sâu nhất của Nam Hải, gặp phải cơn bão cực lớn, chiếc thuyền nhỏ trong cơn bão bị quét đến nơi đấy, bản thân đã tận mắt chứng kiến huyết hải, mắt Long Vương, thủy hầu tử, ác quỷ, Hải Long Vương cùng với thâm sâu đại hải… đó chính là vị Hải Thần nửa thần nửa quỷ.

Kể từ đó, ông một mực tin rằng, Nam Hải là có Hải Long Vương, có thần, nơi thâm sâu đó chính là chỗ của họ ở.

(Đoạn này liên quan đến chủ quyền biển đảo nhạy cảm nên ad xin phép loại bỏ.)

Nam Hải bắt cá, khác với những địa phương khác, Nam Hải có nhiều cây san hô, nhiều đá ngầm, nhiều cá mặt quỷ, cá sú mì*, cá mú, tôm hùm, các loại cá quý hiếm này đều thích ẩn nấp trong các cụm san hô, muốn bắt được cá thì chỉ có thể lặn xuống dưới dùng công cụ đánh bắt dưới nước.

(Cá sú mì, còn gọi là cá bàng chài vân sóng hay cá hoàng đế là loài cá lớn nhất của họ Cá bàng chài. Loài cá này chủ yếu được tìm thấy trong các rạn san hô ở khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương. Chúng được gọi là "cá hoàng đế" do vẻ đẹp và kích thước lớn của cơ thể chúng - theo Wiki.)

Vì vậy, ngư dân ở Đàm Môn từ lâu đã rèn luyện kỹ năng lặn rất tốt, một hơi có thể lặn những hai mươi mét, có thể bơi dưới nước mười phút, dọc theo những tảng đá ngầm và cụm san hô, trực tiếp vớt những con cá lên trên.

Nhưng nếu muốn có những loài cá càng lớn càng quý hiếm, thì phải dựa theo ghi chép của <Canh Lộ Bạ>, đi đến nơi thâm sâu nhất của đảo Hoàng Nham.

Đảo Hoàng Nham có bảo bối, nơi đó đừng nói là cá sú mì, cá mú, cho là tôm hùm dài một mét cũng có luôn đấy, sau đó đem cá đi đến Hồng Kông, bán đổi thành tiền, dọc đường tùy tiện đánh bừa vài con cá, sẵn đem về nhà mần để qua bữa.

Năm đó, trên đường họ đi đến đảo Hoàng Nham thì gặp phải bão.

Mặt biển vốn dĩ đang yên tĩnh bỗng nổi lên những vực xoáy nước như bóng chuyền, trắng sáng, giống như một đài phun nước nhỏ đang nổi lên dòng nước đen ngòm.

Mây trắng trên trời rủ xuống, giống như một cây cầu, nối liền nam bắc, trên trời như xuất hiện một dãy cầu vồng màu trắng vậy.

Đây gọi là “trời treo cầu vồng trắng”, ra khơi sợ nhất là gặp phải hiện tượng này, dự báo gió lớn sắp kéo đến.

Trong lúc nói chuyện, mây đen càng lúc càng thấp, vậy mà dãy cầu vồng trắng đó vẫn sáng ngời ngời, mặt biển xuất hiện càng lúc càng nhiều những vực xoáy nhỏ, trào ra những dòng nước đen sì, tiếng lục cục lục cục vang lên.

Lão trưởng kíp vội vàng khởi động con thuyền, theo hướng Nam mà lái, tự mình lầm bầm cầu khấn, hy vọng có thể tránh được.

Sấm sét ầm ầm, những tia chớp khổng lồ giống như một con rắn bạc ngoằn ngoèo, sóng biển dâng lên tận vài mét, ùn ùn ập đến, Đàm lão chân trần lái con thuyền trong cơn gió táp, bên ngoài mặt biển đều là màu đen thui, đang xào xạc dâng lên.

Vào lúc đó trên mặt biển đen tối, bất chợt nổi lên một điểm sáng to cỡ ly rượu, theo sóng biển lênh đênh, giống như trên mặt biển bị ai đó thắp lên ngọn đèn nhỏ vậy.

Lúc đó lão cũng hoang mang rồi, đây gọi là Diêm Vương thắp đèn biển, xem ra hôm nay Diêm Vương muốn thu người a.

Thắp đèn biển là một hiện tượng tự nhiên kỳ dị, nói tới chính là trước khi bão ập đến, áp suất đáy biển thấp, cho nên bình thường những loài tảo, tôm he, trùng dạ quang phù du ẩn náu dưới thâm sâu đáy biển lần lượt nổi lên trên, nhìn từ phía mặt biển tối đen giống như là đang thắp sáng vô số ngọn đèn trên biển vậy.

Sau khi thắp đèn biển không bao lâu, trên biển đều sẽ nổi lên trận gió lớn, thậm chí có thể tàn phá mọi thứ vì nó, cho nên từ cách nhìn của ngư dân về loại đèn biển này, chính là Diêm Vương thu mệnh.

Nhìn từ xa, những làn sóng trên mặt biển đen kịt đang cuộn trào, phảng phất như có không ít cự thú từ trong đó bò ra ngoài vậy, đang xuôi theo những cơn sóng tiến về phía trước.

Nhìn kỹ thêm chút, thì ra đó là một đàn rắn nước đang bấu víu vào nhau, tổ hợp thành một con quái vật kỳ dị, mặc sóng biển cuốn trôi.

Vô số loài cá lớn cũng nổi lên mặt biển, có bầy cá heo, cá mập bơi thành đàn, thậm chí con cá voi khổng lồ cũng từ dưới biển ngoi lên, như điên cuồng ở trong biển bán mạng bơi ngang bơi dọc.

Lão trưởng kíp vẫn còn bình tĩnh lắm, bảo mọi người tắt hết đèn đi, cũng tắt luôn động cơ điện, bão sắp ập tới rồi, trong nước có thứ gì quỷ dị nhiều khả năng sẽ ngoi lên, bị nhắm trúng thì toi mất.

Mọi người trên thuyền đều được gọi ra hết, ai nấy đều nấp trong khoang thuyền, dùng dây đai da bò cột chắc bản thân ở trong khoang thuyền, nếu không thì bị gió lớn cuốn bay đi mất, người chưa kịp vào bờ thì chắc đã mất xác rồi.

Những con chim biển ào ạt rơi lên thuyền, tựa hồ đã chấp nhận số mệnh, mặc người dẫm đạp, bọn chúng đều rúc đầu vào trong cánh, không dám cử động, nằm đó đợi bão qua.

Lão trưởng kíp không vào khoang thuyền, là thuyền trưởng, lão buộc chặt mình vào cột buồm, phải xem xem có thể chống chọi đến khi bão qua không.

Lúc này, bỗng có tiếng ầm lớn vang lên, một tia sét khổng lồ bổ xuống, rạch ngang bầu trời, chiếu rạng cả một vùng, tiếp đó, sấm chớp không ngừng giáng xuống, như muốn chia mặt biển thành từng mảnh.

Lão sống chết ôm lấy cột buồm, tận lực co người lại, sợ bị gió bão cuốn đi, cũng lo cột buồm này bị thổi gãy, trong nháy mắt sấm sét đánh xuống, lão vô thức nhìn về phía trước, vừa nhìn đã sững sờ.

Sau đó, cả người cũng toát mồ hôi lạnh.

Mặc cho sét đánh ngay đỉnh đầu, lão cơ hồ quên đi mọi thứ, lão không dám tin vào mắt mình, và cả thứ lão nhìn thấy trên mặt biển tĩnh lặng vừa nãy. Nước biển đen kịt, đàn rắn biển đan xen chằng chịt, bầy cá mập, cá heo lao mình trong nước, thậm chí những con cá voi to bằng cái đảo nhỏ, đều không khiến lão động dung, nhưng một màn vừa rồi, lại in sâu vào tâm trí.

Đó là…

Một con người!!!

Chính bản thân lão cũng không tin được, lão cảm giác chính mình nhất định là bị cuồng phong doạ cho hồ đồ rồi, dưới điều kiện thời tiết cực đoan như vậy, lại còn là nơi thế này, làm sao có khả năng là người?

Gió bão mãnh liệt quét qua, trên boong tàu, tất cả những thứ không được cố định đều bay lên, một chiếc thùng sắt va mạnh vào khoang thuyền, khiến khoang thuyền bị thủng một lỗ.

Lão nhìn chằm chằm vào phía trước, không biết có thứ gì đập vào buồng lái, miếng kính vỡ tan tành, cuồng phong cuốn mảnh thủy tinh vỡ đi, mặt ông cũng bị rạch một vết to.

Kính chắn buồng lái bị vỡ, gió mạnh kèm theo mưa lớn trong nháy mắt đổ ập xuống đầu lão, mặt lão đỏ như đang bị nướng lên, máu hoà vào nước mưa chảy xuống.

Lão tựa hồ đã tuyệt vọng rồi, không màng đến máu tươi đang không ngừng tuôn ra, liều mạng mở to hai mắt, muốn mở ra một con đường máu từ trong mưa rền sấm giữ, nhưng căn bản không tìm nổi bất cứ phương hướng nào.

Con thuyền tròng trành trong vô vọng, nghiêng ngả trong gió bão, tùy thời có thể chìm xuống đáy biển sâu mãi mãi.

Lúc này, lão đột nhiên nghe thấy có tiếng sáo du dương truyền lại từ nơi xa, tiếng sáo trầm bổng sục sôi, dù thanh điệu không cao, nhưng lực xuyên thấu lại cực kỳ mạnh mẽ, vậy mà có thể xuyên qua tiếng cuồng phong gào thét, truyền rõ ràng vào tai lão.

Cả người lão như bừng tỉnh, qua màn mưa trắng xoá dày đặc, lão mơ hồ nhìn thấy phía trước xuất hiện một bạch y thiếu nữ, chậm rãi bước đi trên mặt biển.

Toàn thân lão bắt đầu run lẩy bẩy, người này, chính là người vừa nãy ông nhìn thấy sao?

Ngay sau đó, trong lòng lão bỗng nhảy lên, nghĩ đến truyền thuyết về Hải Thần của những người ngư dân.

Theo đó, khi gió bão ập tới, những con thuyền bị vây khốn ngẫu nhiên sẽ thấy được Hải Thần giáng lâm, chỉ dẫn cho bọn họ một con đường sống.

Lão không kịp nghĩ nhiều, nhảy xuống khỏi cột buồm, leo lên buồng lái, liều mạng chuyển hướng thuyền, chạy về phía bạch y thiếu nữ kia.

Gió bão quay cuồng, mưa rơi xối xả, nước mưa lạnh băng điên cuồng ập vào khoang lái, cả người lão như đang đứng trong thác nước, bị gió, mưa thổi cho loạng choạng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn đi, rơi vào biển sâu.

Lão bất chấp, dùng sức lau máu trên mặt, bám chặt vào bánh lái, thề cho dù gió bão có dữ dội đến nhường nào, bản thân cũng nhất định phải cùng sống chết với thuyền.

Ngẩng đầu lên xem, những giọt mưa trắng xoá tạo nên một lớp màn, trên dưới trái phải, trước sau đều là nước mưa, nào còn thấy được bạch y thiếu nữ?

Lão không kìm được hoảng hốt, trong thời tiết cuồng bạo như thế, vừa rồi lão thực sự nhìn thấy một người, nghe thấy tiếng sáo, lẽ nào tất cả đều chỉ là huyễn cảnh?

Lão hơi do dự, đại dương mênh mông, không chỉ có truyền thuyết Hải Thần, cũng có truyền thuyết về các loài quỷ quái.

Nghe nói, trong gió bão, khí áp tại đáy biển quá thấp, nước biển vẩn đục, cũng sẽ có một số sinh vật quỷ dị bơi từ đáy biển lên.

Tương truyền có một vài quái vật sẽ huyễn hoá thành hình người, giả làm cô gái gặp nạn, ngồi trên một cái đảo nhỏ hay một tảng đá ngầm ca hát, để lộ ra bộ ngực cùng đôi chân trắng nõn nà, dẫn dụ thuyền viên tới ứng cứu, sau đó ôm lấy thuyền viên nhảy vào trong biển, không bao giờ bơi lên nữa.

Đến đây, trên trán lão toát ra một lớp mồ hôi lạnh, chẳng lẽ những gì lão nhìn thấy vừa nãy chính là loại quái vật có thể biến thành người đó?

Nghĩ vậy, như là trả lời lão, trên biển lại vang lên tiếng sáo mỏng manh nhưng rõ ràng, nghe thật du dương, từ nơi xa truyền thẳng vào tai lão.

Thâm tâm chấn động, lão lập tức đề cao tinh thần.

Trong truyền thuyết của ngư dân, mấy con hải quái ăn thịt người đó đều ca mấy bài thôi miên, dùng giọng hát yêu mị, da thịt mát mẻ câu dẫn thuyền viên, trước giờ còn chưa nghe nói có quái vật biết thổi sáo, đây khẳng định không phải quái vật!

Mặt khác, cho dù đó thật sự là quái vật ăn thịt người, cũng phải dẫn bọn họ ra khỏi gió bão trước, đến lúc ấy, đối mặt quái vật, mọi người tốt xấu còn có thể liều mình, chung quy vẫn tốt hơn chết một cách hồ đồ trong gió bão nhỉ?

Lão dỏng tai lên nghe, tỉ mỉ phân tích phương hướng tiếng sáo truyền ra, sau đó liều lĩnh tăng mã lực, cho thuyền chạy về phía đó.

Con thuyền ầm ầm khởi động, trong mưa gió cuồng bạo, kịch liệt chao đảo, lúc thì như sắp bay lên, lúc lại nặng nề chìm xuống, thân thuyền phát ra tiếng cót két, tùy thời có thể vỡ tan.

Tất cả mọi người nằm bò trên sàn thuyền lạnh lẽo, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng Hải Thần gia gia phù hộ bọn họ bình an.

Trong đầu lão trưởng kíp đã không còn bất cứ ý nghĩ gì, tất cả tinh lực của lão đều đặt vào tiếng sáo lanh lảnh, cơ hồ dùng tất cả các giác quan để cảm thụ thanh âm ấy, phán đoán phương hướng.

Thanh âm ấy vừa gần vừa xa, vừa minh vừa ám, khi cao khi thấp, giống như đang cố ý trêu chọc lão vậy.

Lão điên lên mất thôi, nắm chặt tóc trên đầu, cắn răng kiên trì, xác định đại khái một phương hướng, bất chấp, cho thuyền chạy.

Có điều, thuyền chạy theo thanh âm đó, cũng không được bao lâu, càng đi, gió thổi càng mạnh, con thuyền như đang bay nhảy trên đầu sóng ngọn gió, căn bản vô pháp khống chế.

Lão cắn răng chống đỡ, hiện tại đã không còn đường lui, chạy theo tiếng sáo, tốt xấu gì cũng có chút hy vọng, nếu như cho thuyền chạy lung tung vô hướng trên biển, có lẽ bản thân lão cũng không kiên trì nổi rồi.

Chiếc thuyền gian nan di chuyển trong gió bão, không biết qua bao lâu, lão trưởng kíp cảm giác gió đã yếu hơn một chút.

Mọi người ngây ngốc nằm bò trên sàn thuyền, cuối cùng có người ngẩng đầu kên xem, ánh mắt mờ mịt, sau đó nở nụ cười.

Từng người từng người ngẩng đầu lên xem, mọi người hết sức reo hò, hoan hô, chúc mừng tất cả đã vượt qua, nhặt về cái mạng.

Lão trưởng kíp quỳ gối trên sàn tàu, trong đầu một mực nghĩ về cô gái đó, không bình tĩnh nổi.

Lão cho rằng, cô gái đó nhất định là Hải Thần, chính Hải Thần đã cứu lão.

Về đến Đàm Môn, lão đi hỏi rất nhiều người có tuổi, họ nói với lão, liên quan đến tiếng sáo thần bí trong Nam Hải, rất nhiều người cao tuổi ở Đàm Môn đều từng nghe qua.

Không ít người đi biển gặp phải bão, cũng nghe được thanh âm này, sau đó cho thuyền chạy theo mới có thể sống sót.

Người thổi sáo đó chính là bậc đại ân đại đức của Đàm Môn này!

Lão trưởng kíp cũng cảm khái, theo ghi chép của Đàm Môn, tiếng sáo này đã duy trì vài trăm năm rồi!

Mà người thổi sáo là ai, lẽ nào người đó đã sở hữu bất tử chi thân?!

Còn nữa, người đó chính là Hải Thần trong truyền thuyết sao?

Lão không biết, nhưng lão cảm thấy vùng biển Nam Hải này có linh tính, hơn nữa còn đang âm thầm bảo vệ mọi người.

Cuối cùng, lão trưởng kíp cảm khái, nói con cháu của mình bây giờ không theo nghề đánh cá, đều ra nước ngoài lập nghiệp, quy mô rất lớn, có tiền, nhưng bọn họ vẫn tuân thủ chức trách của con cháu Đàm Môn, nếu Nam Hải biến động, tử đệ Đàm Môn khắp tứ phương sẽ tản hết gia sản, trở về làm ngư dân, lấy thuyền cá bảo vệ cửa vào Tổ quốc.

Lão nói: "Nam Hải là của Trung Quốc, nhưng trước tiên phải là của Đàm Môn, từ Quỳnh Hải đến đảo Hoàng Nham, mỗi một tấc đáy biển đều có thi cốt của con cháu Đàm Môn chúng tôi."

Lão nói: "Ở Đàm Môn, người ta mình không lặn xuống biển bắt cá, đâu có mua được thiết bị lặn, chưa được mấy năm đã hỏng hết phổi, đại bộ phận người không sống được quá bốn mươi tuổi."

Lão nói: "Nếu mất Nam Hải, vậy làm sao tế điện tử đệ Đàm Môn táng thân nơi biển cả khắp bát phương?"

Lão nói: "Thiên tử thủ quốc môn, Đàm Môn thủ Nam Hải. Biển còn, người còn."

- --------------------------

Phần tiếp theo: Hoàng Hà Nương Nương

Des Ảnh: Yue.

Chú Ngư: Xin lỗi vì dạo gần đây chú đã bỏ bê ít đăng bài, vì thật sự cuối năm rồi chú và cả team chú rất rất là bận luôn, thành ra tiến độ lại chậm trễ đi rất nhiều, nhưng đừng vì thế mà bỏ chú nhé:((

Ngày mai chú lại bù cho thêm 1 chap nhen, yêu lắm lắm