[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 41: Hoàng Hà Nương Nương



Câu chuyện này là về "Hoàng Hà nương nương", do một người sống bên Hoàng Hà xưa kể cho tôi nghe.

Ông bảo, bên bờ Hoàng Hà xưa lưu truyền rất nhiều chuyện như thế, quỷ cũng phải sợ hãi, cái gì mà Hoàng Hà quỷ thai, thiết quan phong quỷ*, cương thi mặt cáo, búp bê hấp huyết… vân vân.

(Thiết quan phong quỷ: quan tài bằng sắt nhốt quỷ).

Nhưng, đáng sợ nhất chính là truyền thuyết liên quan đến Hoàng Hà nương nương.

Hoàng Hà nương nương là cái gì?

Từ xa xưa, do nạn lụt, hai bên bờ sông cung phụng rất nhiều Hoàng Hà Đại Vương. Khi nước Hoàng Hà bắt đầu dâng cao, liền lùa gia súc vào giữa lòng sông, cầu Hoàng Hà Đại Vương phù hộ.

Có điều, ở một số nơi dân trí thấp đến dốt nát, mọi người tin phụng rằng phải dâng cho Hoàng Hà Đại Vương đồng nam đồng nữ, và cả con gái chưa xuất giá.

Cô gái chưa xuất giá này chính là Hoàng Hà nương nương rồi.

Hoàng Hà nương nương phải là hoàng hoa khuê nữ chưa trải việc đời, trẻ trung xinh đẹp, sức khỏe tốt, còn phải biết hát dân ca, giỏi giúp Hoàng Hà Đại Vương giải sầu, như vậy hắn sẽ không trở nên bực bội, dâng lũ lên nữa.

Nương nương sau khi được chọn, cả người sẽ được bọc trong một lớp lụa, trên lụa tẩm dầu thơm, sau đó được đưa lên một tế đàn đặc biệt ở cửa sông, bị đẩy vào dòng nước Hoàng Hà cuồn cuộn, hoàn thành tế lễ cho Hoàng Hà Đại Vương.

Bạn nghĩ xem, một cô gái trẻ đẹp như thế, vô duyên vô cớ bị đẩy xuống sông, đổi là ai chắc hẳn cũng oán hận không thôi nha!

Vì thế, bên tế đài Hoàng Hà nương nương thường có người nhìn thấy cô gái nghịch nước ở giữa sông, cũng thường có người nghe thấy nửa đêm từ trong nước truyền ra tiếng hát dân ca u oán.

Đặc biệt là vào những đêm nguyệt hắc phong cao, náo loạn đến cơ hồ khiến người ta nghe mặt biến sắc, các nhà đều đóng chặt mọi cánh cửa, tối đến càng không dám đi qua đó.

Nhưng bất kể có phòng bị cẩn thận đến mấy, vẫn không ngừng có người chết đuối ở đó, người chết trông rất dữ tợn, bụng phình ra như cái trống, móng tay đầy bùn đất, trên mặt là nụ cười gằn.

Ông kể, đáng sợ nhất chính là, câu chuyện về Hoàng Hà nương nương tuyệt không phải truyền thuyết, mà thực sự từng xảy ra, khi ông còn nhỏ đã tự mình trải qua.

Năm ấy, nơi ông sống gặp đại hạn ba tháng, Hoàng Hà cũng khô kiệt rồi.

Sau đó, vào một đêm oi bức, trời bỗng đổ mưa lớn, mưa rất dữ dội, Hoàng Hà đã khô thấy đáy chỉ sau một đêm đầy nước.

Nước sông mãnh liệt đổ từ thượng du xuống, các loại xác người chết trôi thối rữa, quan tài mục nát, trâu bò chết trương bụng,... theo dòng nước trôi đi, cuối cùng có một chiếc quan tài màu đen dạt vào bờ sông.

Chiếc quan tài đó toàn thân đen như mực, phía trên đan xen chằng chịt những sợi dây đỏ tươi, toàn bộ dùng chu sa vẽ lên phù văn phức tạp, vừa đen vừa đỏ, trông cực kỳ cổ quái.

Có người hiểu nghề, nói, không tốt, đây là quan tài của Hoàng Hà nương nương mà!

Cái quan tài đen này chuyên môn dùng để cung phụng Hoàng Hà nương nương, dây đỏ cùng chu sa là để phòng ngừa thi biến.

Mọi người nghĩ đến truyền thuyết Hoàng Hà nương nương, vội tìm tới một đạo sĩ già, nghe ông nói về một phương pháp trừ tà: Nước là vật âm tà, chỉ cần sau khi mở nắp quan tài ra, đổ hỗn hợp chu sa và đất cát vào trong, khai hoả thiêu rụi, thế là tai họa đã được giải trừ.

Nhưng pháp này kị nhất trời mưa, một khi thi quan nhập thủy, vô pháp vãn hồi.

Đợi đến khi gà gáy ba tiếng*, các thôn dân mang theo cuốc, liềm ra bãi sông, mọi người đồng tâm hiệp lực khiêng chiếc quan tài nặng như đá ấy lên bãi.

(Gà gáy ba tiếng: vào thời điểm 5:30 sáng).

Nghe tiếng đạo sĩ già hô "Khai quan!", mấy người lập tức hành động, cạy đinh quan tài, một lúc sau đã mở được nắp quan nặng trịch ra rồi.

Lúc này, mọi người ghé đầu vào xem bên trong quan tài, vừa liếc qua, tất cả đều bị thứ trong đó doạ cho ngây người, mặt vàng như nghệ, không nói nên lời.

Quan tài mở ra, bên trong là một bộ nữ thi nằm ngay ngắn, sắc mặt hồng nhuận, hệt như đang ngủ, trên người mặc một bộ đồ thêu hoa.

Hoàn cảnh này quá mức quỷ dị, nếu như nói trong quan tài có một con cương thi nhảy ra, hoặc là một con thủy quái yêu ma, nhiều người như thế này cũng sẽ vác cuốc xẻng xông lên, cho dù là Long Vương gia xuất thế, cũng có thể đánh chết.

Nhưng bộ thi thể cổ quái này nằm trong đó, mọi người lại thực sự sợ hãi, toàn bộ lùi bước, lúc này, nếu có một người tiên phong chạy đi, tất cả mọi người e là cũng chạy như điên về.

Vị đạo sĩ đó vốn khoanh tay đứng bên ngoài, sợ bị thi khí ảnh hưởng, lúc này sợ hủy mất chiêu bài, liền vội ho khan mấy tiếng, bước lên dùng tay gõ gõ cửa quan, sắc mặt vi biến.

Ông lẩm bẩm: "Chiêu hồn quan đúc bằng gang, giữ thi thể trăm năm không mục rữa, xem ra tà vật này đã tu thành yêu sát rồi."

Ông cao giọng nói: "Chư vị hương thân phụ lão, Hoàng Hà nương nương trong quan tài này, dựa vào trầm âm thi quan, hút hết tinh khí của những người chết trong Hoàng Hà, đã tu thành yêu sát rồi!"

"Hiện tại các vị đã đắc tội với nó, nếu không nhổ cỏ tận gốc, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây, ai cũng không thể sống qua đêm nay."

Âm thanh quả quyết vang vọng, nhất thời, mọi người đều dừng lại, không ai dám rời nửa bước, đồng loạt biểu thị nguyện ý nghe theo chỉ thị của vị đạo sĩ già.

Lão đạo bấm đốt ngón tay tính toán, trước tiên để phụ nữ, trẻ em và người lớn tuổi rời đi, những người mệnh Thìn, Tỵ, Ngọ cũng thế, sau đó những người còn lại đứng ngửa mặt lên, nhìn lẫn nhau, xem môi và cằm ai tối đi, dưới mũi là "nước", phần dưới mũi tối đi là phạm thủy, những người như vậy cũng phải tránh đi.

Cuối cùng, ông bảo người ta mang một con chó mực, bảy con gà trống ra bãi sông rồi chọc tiết, đổ máu chó mực vào trong quan, lấy bảy bát máu gà trống vẩy vào bảy chỗ quanh quan tài, sau đó cho người rắc một lớp hỗn hợp chu sa và đất cát lên, cuối cùng đặt củi khô vào thiêu sạch.

Ánh lửa bùng lên, tiếng củi cháy lách cách, trong ngọn lửa mãnh liệt, mọi người đều nghe thấy rõ có tiếng gào thét tê tâm liệt phế truyền ra, phảng phất có một cô gái đang liều mạng vùng vẫy trong lửa, mọi người nghe mà sởn gai ốc, mặc dù trời nắng chang chang, trên người vẫn không hiểu sao toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Lửa cháy ba ngày ba đêm mới tắt, trong lúc đó mặc dù có một trận mưa nhỏ, nhưng mọi người liên tục đổ mỡ heo vào, ngọn lửa mới không dập tắt.

Đợi đến khi lửa tắt, lão đạo dẫn các vị hương thân tới bãi sông xem, phát hiện quan mộc màu đen không hề bị thiêu rụi, thi thể trong đó sớm đã cháy thành than, trên vách quan tài có thể thấy rõ những vết cào, mọi người mới biết được sự nguy hiểm của nó.

Chỉ có vị đạo sĩ già trầm ngâm nhìn nước Hoàng Hà, phát ra tiếng than dài.

Ông đã nhìn ra, bên trong quan tài mặc dù đã bị đốt ra tro, nhưng lại thiếu mất một mảnh, rõ ràng là vào lúc trời mưa, Hoàng Hà nương nương đã trốn vào Hoàng Hà rồi, nương nương nhập thủy, thần quỷ mạt trắc!

Ông nhìn nước sông cuồn cuộn, im lặng hồi lâu.

Hai ngày sau, mọi người đến xem, phát hiện vị đạo sĩ đó ngồi trên nắp quan tài, thân thể đã lạnh.

Ông lưu lại một bức huyết thư, để mọi người thả thi thể của mình vào Hoàng Hà, ngoài ra, cưa lấy tấm phù bát quái ông vẽ trên quan tài xuống, phong lên con đò tương truyền của Hoàng Hà, có thể bảo vệ mọi người bình an.

Mọi người mới phát hiện, trên quan tài có một mảng màu đỏ to bằng bàn tay, là bát quái đồ vị đạo sĩ già dùng ngón tay vẽ ra, đạo sĩ chỉ lực phi phàm, nét vẽ sâu ba tấc, bát quái màu đỏ chu sa, vĩnh viễn không phai nhạt, nghe nói đó chính là máu ở tâm mạch của ông ta.

Người kể chuyện nói, lúc đó ông cũng trộm nhìn qua, vị đạo sĩ đó cả người khô lại, chỉ còn da bọc xương, giống như một bộ xương khô, phảng phất trong vòng một đêm đã bị thứ gì hút hết huyết nhục.

Có người đồn đoán, đêm đó vị đạo sĩ già đã đạt thành một hiệp nghị bí mật với Hoàng Hà Nương Nương, lấy tinh huyết của chính mình hoá giải oán nghiệt của nương nương, chỉ cần chiếc trầm âm quan đó vẫn còn trôi nổi trong Hoàng Hà, Hoàng Hà Đại Vương sẽ không thể lên bờ làm hại bách tính.

Nhưng Hoàng Hà Đại Vương không nghĩ tới, vị đạo sĩ già cuối cùng lấy một ngụm máu đầu tim vẽ lên quan tài, phong vào đò quỷ, đò quỷ vĩnh viễn không rời Hoàng Hà, cho nên Hoàng Hà Đại Vương cũng vĩnh viễn không thể lên bờ nữa.