[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 43: Tẩu Giao Giao Long Chuyển Mình



Câu chuyện này kể về thủy quái, chính xác mà nói, là "giao long chuyển mình"

*(Giao hay còn gọi thuồng luồng, giao long)

Tại các vùng Tứ Xuyên, Hồ Bắc liên tục lưu truyền về truyền thuyết "giao long chuyển mình". Nói là "giao như đại xà", đợi khi giao lớn sẽ mọc sừng rồng, được người "phong tiên" sẽ hóa thành rồng.

Khi tôi vẫn còn làm Internet ở Thâm Quyến, trong lúc đi câu mực ống đã được nghe kể lại.

Mỗi năm vào Lập Hạ đến sau tiết Mang Chủng, thuê một chiếc thuyền đánh cá, gọi vài người bạn, đi đến bên ngoài lưu vịnh Nam Úc câu cá.

Dùng đèn cường quang trên thuyền chiếu rọi xuống mặt biển, mực ống sẽ kết thành đàn bơi qua, khi đến thời điểm hãy ném lưỡi câu xuống nước mà không cần dùng đến mồi câu cá, đến lúc kéo lên thì trên lưỡi câu sẽ bắt được một con mực ống.

Tuy nhiên, khi bạn kéo mực ống lên cần phải cẩn thận, thứ đồ chơi này sẽ phun mực, không cẩn thận một chút sẽ bị phun toàn thân, loang lổ vết dầu, giống như trường bào của người Mông Cổ.

Câu cá đến nửa đêm, chủ thuyền sẽ tự mình đem những con mực ống đó cắt rửa sạch sẽ, hấp lên, nung nấu cho phù hợp.

Chính là như vậy, uống một chút rượu trắng, sau khi cơm no rượu say, gió biển thổi ồ ạt, ở cabin thuyền hút thuốc, trò chuyện trên biển một hồi quả thực là một loại cảm giác thư giãn hiếm có.

Câu chuyện về thủy quái được một người bạn tôi gặp khi đi câu kể lại cho tôi nghe.

Tối hôm đó, thời tiết không tốt lắm, đầu tiên là trời mưa, lại nổi gió lớn, rất ít người ra khơi. Hai người chúng tôi câu mực ống một lúc, không có con cá nào cắn câu, dứt khoát để chủ thuyền đậu bên cạnh đá ngầm, ở đó hút thuốc, nói chuyện phiếm.

Liền nói đến vấn đề thủy quái.

Anh ấy nói, anh là người Hoài An Giang Tô, gia đình sống bên trên hồ Hồng Trạch. Ở đó thường xảy ra lũ lụt, mỗi lần có lũ lụt, mọi người đều leo lên cây chạy lên con đê lớn để trú.

Có một năm, lũ lụt đến bất ngờ, đập vỡ đê lớn, trực tiếp phá hủy những ngôi nhà.

Khi đó, có một đứa nhỏ tám tuổi còn đang ngủ trên giường, bất ngờ bị ném xuống nước. Nó vùng vẫy trong nước một cách tuyệt vọng, mắt thấy bị sóng đánh trôi ngược, khi đó một khúc gỗ từ từ trôi qua phía sau nó, nó nhanh chóng nắm lấy khúc gỗ, leo lên nó,

Nói ra cũng lạ, trận lũ lụt bạo phát đó, trong nước cái gì cũng có, rắn thái hoa tạo thành vòng, xác của nhiều loài động vật khác nhau, những thứ không biết là gì bơi loạn dưới nước, tạo thành những đợt sóng lớn.

Nhưng bất luận là thứ gì cũng đều tránh xa nó ra, như thể có một con quái vật nào đó đang ẩn náu ở đó.

Đứa nhỏ uống hết mấy ngụm nước cũng không nghĩ nhiều, sống chết cũng bám vào khúc gỗ to kia, theo dòng nước chầm chậm bơi về phía trước.

Sau đó, bơi đến bên ngoài một sườn núi, khúc gỗ to dưới người nó bất ngờ bật lên, đem nó ném lên sườn núi.

Đứa trẻ giật mình, sau này nhìn lại, khúc gỗ đó trước sau treo hai cái đèn lồng màu đỏ tươi, lúc sáng lúc tối, cái đó căn bản không phải là gỗ, vậy rõ ràng là thủy quái!

Câu chuyện kiểu này thực ra cũng rất bình thường, ít nhất tôi đã nghe cả chục lần, vừa muốn cười khan vài tiếng để phối hợp, người kia lại nhàn nhạt nói:

"Đó là chuyện xảy ra mười mấy năm trước rồi. Đứa nhỏ tám tuổi năm đó, chính là tôi."

Anh ta nói: "Cũng không biết có phải nhận được phúc khí của thủy quái này hay không, về sau tôi thi đạt thành tích thứ ba toàn tỉnh nhập học vào đại học Thanh Hoa, sau khi tốt nghiệp được phân công về một ban trọng điểm của đất nước.

Vì đã tìm hiểu trước về các chính sách của Trung Quốc nên lần đầu tiên ra biển đã kiếm được thùng vàng đầu tiên, sau đó lại phát tài nhờ hợp tác công tư, qua lại giữa hai giới hắc bạch, kiếm được rất nhiều tiền, tiền vô số kể.

Tôi có tiền lại có thời gian, rảnh rỗi không có gì làm, tôi lại bắt đầu nghiên cứu về thủy quái.

Đầu tiên tôi thuê rất nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này, sau đó bỏ tiền ra mua thông tin từ nhiều nguồn khác nhau, và chẳng mấy chốc đã có được một lượng lớn thông tin trong tay.

Tôi phát hiện, mỗi địa phương ở Trung Quốc đều có thủy quái, như là "Thiết đầu long vương" ở Hoàng Hà, "Giao long chuyển mình" ở Trường Giang,thiên trì thủy quái ở Trường Bạch Sơn, các "Hải hoàng thú" ở hồ Kanas Tân Cương, các loại thủy quái ở hồ Thanh Hải, đều có rất nhiều người chứng kiến, nhưng quốc gia lại một mực tiêu hủy bằng chứng, tuyệt không thừa nhận sự tồn tại của chúng.

Sự việc mà năm đó tôi trải qua, rất giống giao long chuyển mình được lưu truyền tại vùng Hồ Bắc, Tứ Xuyên.

Giao long chuyển mình là một cách nói trong dân gian, dân gian lưu truyền rằng có rất nhiều đại xà ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc, những loài đại xà này tu luyện đến thời gian nhất định sẽ biến thành "giao", giao cùng loài với rồng chỉ là không có sừng, giao phải vượt qua long môn, sau đầu mọc ra sừng, liền trở thành rồng.

Loài giao long này bình thường khi đại hồng thủy bất ngờ ập đến sẽ từ trong núi chui ra, thời dịp trời long đất lở, lũ lụt ngập trời nhảy qua cửa long môn cuối cùng, bay lên thành rồng, nên gọi là "giao long chuyển mình"

Tôi đã đến Hồ Bắc, Tứ Xuyên và những nơi khác để khảo sát thực tế, ở nhiều vùng núi lũ lụt, dưới một số cây cầu đá lớn kiểu cũ, nhiều người cắm ngược một thanh đao lớn, thanh đao dài tận một thước, lưỡi đao hướng xuống, ngoảnh nhìn mặt nước đầy căm phẫn.

Thanh đao này có một kiến giải là dùng để giết chết những con giao long làm chuyện ác.

Sau khi loài giao long này ra khỏi núi, là mới lột lớp da rắn cuối cùng, sau khi lớp da rắn cuối cùng lột đi sẽ hình thành lớp vảy rồng xếp chồng lên nhau, khi lớp vảy rồng của nó phát triển ra, nó sẽ tạo ra sóng gió lũ lụt, nhấn chìm nhà cửa, phá tan thuyền nhỏ.

Trảm long đao này chính là nhân lúc vảy rồng của giao long còn trưởng thành, khi nó đi qua cầu một đao chém chết nó.

Nhưng giao long không ngốc, nó biết dưới cầu có đao, vì vậy sau khi nhìn thấy cầu, sống chết gì cũng không chịu chui qua, thân làm thành hình tháp chặn kín vòm cầu lại, nước không chảy qua được vòm cầu liền nhanh chóng tràn qua cầu đá, giao long liền từ trên cầu đá bơi qua.

Cũng vì thói quen này của Gia Long mà nhiều cây cầu thoát lũ không thuận lợi, lũ lụt càng thêm nghiêm trọng.

Anh ấy nói, đây không phải là truyền thuyết.

Năm 98, Trung Quốc vừa hứng chịu trận lụt lớn chưa từng có trong một trăm năm qua, anh ta còn tổ chức một lực lượng hùng hậu đi đến Tần Châu, Hồ Bắc, muốn tận mắt nhìn thấy Giao long chuyển mình.

Không ngờ rằng, anh ấy không chỉ tận mắt nhìn thấy giao long chuyển mình mà thậm chí còn được tận mắt chứng kiến một vụ bắt giao long kinh hoàng.

Kinh Châu có một ngọn núi nhỏ, nửa ngọn núi đã bị lũ lụt nhấn chìm, từ trên xuống dưới núi có một đường nứt lớn dài hàng chục mét, rộng hơn mười mét đã vỡ ra. Các vết nứt hẹp ở phía trên và vết nứt rộng ở phía dưới, sâu khoảng hàng chục mét, phía dưới được chất vô số gỗ mục nhìn giống như ổ của quái vật.

Điều kỳ lạ nhất là vết nứt lớn được lấp đầy bằng gỗ, với hàng chục lớp, xếp chồng lên nhau, ở giữa lộ ra một lối đi hình tròn.

Anh ta dùng dây thừng quấn quanh người, theo thông đạo trượt xuống bên dưới, anh sờ vào gỗ và đá trong thông đạo, vô cùng nhẵn bóng, trên đó có một lớp nước bọt trơn nhớt, tanh hôi vô cùng, bên phải hang động có một cái hang nhỏ hơn một chút.

Đây chính là động giao.

Trận đại hồng thủy lần này, quả nhiên có giao long đi vào trong hồng thủy.

Sau khi họ xác định, liền lên một chiếc thuyền sắt đặc biệt và đi dọc theo dòng lũ, nếu đi dọc theo dòng lũ, nhất định sẽ tìm thấy giao long xuất thế.

Trên đường họ đi qua rất nhiều cây cầu đá, rất nhiều cây cầu đá bị sập, có cây còn nguyên vẹn, đi lên phía cầu đá xem xét, mặt cầu đá bám đầy phù sa, bốc mùi nồng nặc, nhưng thân cầu lại sạch sẽ vô cùng.

Xem ra giao long đã đi qua những cây cầu đá này, cây cầu không thể chịu được sức nặng của nó nên mới bị sập xuống.

Bọn họ đi dọc theo trận hồng thủy rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy giao, nhưng con giao long này đã bị người ta bắt đi.

Tôi sửng sốt: "Vẫn có người dám bắt nó?"

Anh ấy gật đầu, nói, bọn họ đi theo hồng thủy rất lâu mới đến được một cái vịnh nước lớn, xưa kia là một vùng đất rộng lớn màu mỡ, nay đã trở thành một cái hồ, trong vịnh nước lớn này, theo một phương hướng nhất định, có rất nhiều cây bồ kết chất chồng.

Những người trong đội nói rằng họ không thể đi xa hơn, trước mặt có cao nhân đang bắt giao.

Anh ta giải thích rằng, khi giao long chuyển mình, giao xà sợ nhất là cây bồ kết. Bởi vì cây bồ kết có rất nhiều gai, giao long vừa mới lột da, da thịt rất mềm, nếu đâm bị thương, sau này không lên trời được, nhất định sẽ chết.

Vài người đang đóng cọc trên một cái đại thụ lớn bằng hai cánh tay người ôm, khi họ bí mật nhìn vào đó, họ nghe thấy tiếng rên rỉ từ dưới dòng nước sâu.

Một người đi cùng giải thích, âm thanh này là mô phỏng tiếng trâu nước kêu, giao long thích nhất là món trâu nước, khi nghe thấy tiếng sẽ lao tới.

Quả nhiên, trên mặt nước ở đằng xa xuất hiện một bọt nước lớn, bọt nước bộ ra một xoáy nước lớn, có thứ gì đó ở dưới nước!

Sóng biển lắc lư, có thứ gì đó đạp lên ngọn sóng mà đến, trong nước thỉnh thoảng xuất hiện một cái đầu màu nâu sẫm, trông to như một con trâu, rồi dường như va phải thứ gì đó, phát ra âm thanh gầm rú trầm thấp, đánh xoáy trong dòng nước lớn, rõ ràng là rất tức giận.

Anh ta hơi lo lắng, sợ rằng giao sẽ mắc bẫy.

Người đi cùng lại nói, không có, con giao này đã tu luyện hơn trăm năm, đã thành tinh rồi, cái gì cũng không hiểu, trực tiếp quay đầu đi rồi!

Nhưng con giao long kia cũng không có quay về, ngược lại theo dòng hồng thủy bơi về phía trước, bất ngờ lao thẳng vào vòng bẫy bồ kết.

Người đi cùng cũng cảm thấy kỳ lạ: "Đáng lẽ ra con giao này sẽ không xông vào đó. Đáy nước chằng chịt những sợi dây thừng nhuộm nước tiểu bò, tất cả đều được buộc bằng những chiếc móc sắt to bằng lòng bàn tay,một khi giao long tiến vào, toàn bộ móc sắt sẽ đâm vào da thịt, cho dù giao long này có bản lĩnh cỡ nào cũng không thể chạy thoát!"

Người nọ giương ống nhòm lên nhìn kỹ, chợt nhận ra: "Thảo nào! Anh nhìn kỹ xem, trên lưng giao long đó có một đứa trẻ, nó muốn đưa đứa trẻ lên bờ, nên phải lao ra ngoài!"

Anh ấy cầm ống nhòm lên xem, trên lưng giao long đó thật sự đang cõng một đứa trẻ!

Anh không khỏi nhớ đến sự việc bản thân trải qua năm đó, vành mắt đỏ lên, lúc đó liền liều mạng muốn dẫn mọi người đi cứu con giao long đó. Nhưng không có cách nào, cuối cùng bị người đi cùng kia đánh ngất, cõng anh ta quay về.

Chuyện này khiến anh ấy nhất mực canh cánh trong lòng.

Ngẫm lại, trong trường hợp đó, người nào có thể bắt giao long, người nào dám bắt giao long, chỉ cần có tiền thì làm sao được?

Anh ấy nói: "Sau đó tôi đã thành lập một tổ chức cứu hộ khác để tham gia vào trận sóng thần năm 2004 ở Indonesia. Trận sóng thần chưa từng xảy ra trong một trăm năm qua, nhiều quái vật trong biển sâu lao khỏi mặt nước, đó là cơ hội ngàn vàng cho các cơ quan nghiên cứu trên thế giới."

Đại đa số quái vật biển đều sống trong độ sâu bốn năm ngàn mét, trong đó một mảng đen như mực, thuyền thám hiểm của loài người căn bản không đến được độ sâu này, hải quái cũng không lên trên được.

Vì vậy, đợt đầu tiên những người đổ xô đến Indonesia để cứu trợ thảm họa thực chất là các nhà nghiên cứu khoa học mặc đồ bảo hộ chống hóa chất, họ đến đó một cách liều lĩnh để trục vớt xác những con quái vật biển sâu để có được thông tin đầu tiên.

Cho nên sau đó chính phủ Indonesia đã lên tiếng phàn nàn, nói rằng nhiều quốc gia đang đánh bắt sinh vật biển với danh nghĩa cứu trợ thiên tai, và quốc gia đầu tiên được nhắc đến là Trung Quốc.

Ở đó, tiền của tôi cũng dùng được. Cái tôi có là tiền, tại một đất nước tham nhũng như Indonesia, cách tốt nhất là dùng tiền để mở đường, tốt hơn là dùng danh nghĩa của quốc gia.

Chẳng bao lâu, tôi thuê được một đội đầy đủ quân trang và bắt đầu trục vớt xác quái vật biển ngoài khơi, và chẳng mấy chốc đã thu được một lượng lớn vật liệu đầu tay.

Sau đó, có một tổ chức tên là Viện Khoa học Trung Quốc muốn hợp tác với tôi, tôi cũng để họ đứng ra làm.

Tổ chức này đang nói về nó, mọi thứ đều nghiêm túc, có rất nhiều từ mã và mật khẩu, tôi cũng giả vờ như không biết.

Trong tổ chức có một thanh niên tóc rất dài, dáng người rất nghiêm túc, sau lưng mang theo một thanh kiếm hình thù kỳ dị, thanh kiếm không có bao kiếm và được quấn bằng vải mảnh rất chặt, từ trước tới nay đều chưa từng lấy ra cũng không rời khỏi người.

Đây là một người rất cổ quái, anh tay không nói chuyện với người khác, không cười, thậm chí không ăn nhiều.

Anh ta chỉ ngồi trên sàn tàu, là lẽ nhìn biển lớn mênh mông, thỉnh thoảng uống chút rượu.

Chúng tôi ở đó hai tháng trời, mọi người đều đã thân quen, trước khi đi, tôi mời họ uống rượu, mọi người đều hơi say, tôi nói về chuyện năm 1998, vậy mà họ đều biết.

Họ nói, họ thực sự không có ác ý, bọn họ chỉ muốn bắt con giao long đó, gắn máy quay giám sát hay cái gì đó lên người nó, nhưng giao long đó tính khí quá mạnh mẽ, vào thời khắc cuối cùng, nó đập đầu vào núi, khiến một cái sừng trên đỉnh đầu bị đụng gãy.

Anh ấy cuối đầu gắng sức uống rượu, lại cuối đầu gắng sức hút thuốc, ngón tay run mãnh liệt, từng mảng từng mảng tàn thuốc rơi xuống.

Lúc sau, anh trầm giọng hỏi: "Đứa nhỏ kia đâu?"

Người kia chỉ tay về hướng người thiếu niên trầm tĩnh trên boong tàu: "Chính là cậu ta".

"Sừng trên đầu con giao đó?"

"Cái được cõng trên lưng của anh ấy chính là nó!"

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thử đứa trẻ đó, cảm thấy nó đã biến thành một con rồng.

Sau khi kể câu chuyện bằng một giọng khản đặc, anh ta phì phèo điếu thuốc: "Thời tiết thật kinh khủng! Ngày mai gặp lại!"

Sau này, tôi vẫn thường đến Nam Úc câu cá, nhưng cho đến lúc tôi rời khỏi Thâm Quyến, cũng không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.