[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 48: Hương Thôn Cao Nhân



Câu chuyện hôm nay kể về thầy phong thủy.

Muốn kể về thầy phong thủy thì trước tiên phải nói đến phong thủy.

Tôi tin vào phong thủy, nhưng lại không tin vào thầy phong thủy.

Phong thủy nghe qua có vẻ rất mơ hồ, nhưng thực ra, phân tích từ gốc rễ, thì phong thủy chính là ảnh hưởng của hoàn cảnh đối với con người.

Ví dụ, nếu bạn sống trong ngôi nhà cạnh bãi rác, mùi hôi thối ngập trời, tâm tình khẳng định sẽ không tốt; còn nếu bạn sống bên bờ sông hay dưới chân núi, xung quanh muôn hoa khoe sắc, núi cao sông dài, tâm tình tự nhiên sẽ lại tốt lên.

Suy nghĩ sâu xa hơn một chút, bạn sống cạnh bãi rác, ngày ngày ngửi mùi hôi thối, cũng không có ai muốn cùng làm bạn, cho nên thường cô độc một mình, tâm tình không những không tốt, bạn còn căm hận cả thế giới này. Thế giới lớn như vậy, vì sao bạn lại phải sống bên cạnh bãi rác chứ?

Bạn càng nghĩ càng tức, bắt đầu oán giận cả xã hội, trở nên nóng nảy, phiền muộn đến mất ăn mất ngủ, do buồn bực lâu năm, nếp nhăn trên khuôn mặt càng ngày càng sâu, lúc nào cũng âm u, sức khỏe càng ngày càng kém, cuối cùng thì mang nỗi oán hận mà về chầu ông bà vải.

Cái gọi là thầy phong thủy, thực ra là căn cứ vào những phán đoán này, sau đó tiếp tục suy lý, lại thêm vài câu có tí Huyền học vào, liền có vẻ cao thâm khó lường rồi.

Bạn thấy đấy, theo suy luận của chúng ta, thầy phong thủy có đến 99% đều là lừa đảo, hoặc nói, bọn họ chỉ khá giỏi logic học, biết ăn nói mà thôi.

Nhưng 1% còn lại thì sao?

Câu chuyện hôm nay là kể về người nằm trong 1% đó.

Tôi từng tiếp xúc với rất nhiều "đại sư", không chỉ có Đạo sĩ, mà còn có hoà thượng, cũng có những vị Lạt-ma* thường thấy ở Bắc Kinh, và cả những cao nhân tự học thành tài trong dân gian. Nói thật, mặc dù rất nhiều người tiếng tăm lừng lẫy, nhưng nói trắng ra thì lại chả có tài cán gì.

(Bản gốc là rinpoche, có nghĩa "quý báu phi thường". Những vị Lạt-ma uyên thâm, danh tiếng thường được mang danh hiệu "Rinpoche")

Ấy thế mà tại một thôn nhỏ, lần đầu tiên, tôi gặp được người có bản lĩnh thực sự.

Độc giả lâu năm đều biết, mấy năm trước tôi có mua một toà hung trạch.

Ngôi nhà đó thật sự "dữ" lắm luôn, người trong ngõ đó đã sắp chết hết rồi. Uống thuốc độc, treo cổ, chết cháy, chết ngạt, bị sát hại, căn bản chính là phiên bản rút gọn của hồ sơ bản án tự sát điển hình.

Trong câu chuyện trước, tôi cũng đã kể rồi, nguyên nhân là do thôn này bị người động tay động chân, chôn xuống một số thứ hung sát, phá hủy phong thủy, cuối cùng đào mấy thứ đó lên là ổn thoả rồi.

Có điều chuyện này ảnh hưởng rất lớn, liên quan tới việc của "cấp trên", phần đa đều là tin vỉa hè, không phải thật, chỉ có thể coi như một câu chuyện xưa, những gì dưới đây mới là do tôi chứng kiến tận mắt, hơn nữa còn là chuyện phát sinh ngay trong hai ngày này.

Mấy hôm trước, bởi vì ở Giang Nam hay có gió bão, tôi liền chuyển nhà (mang mèo) về viện tử cũ ở Bảo Định, chính là toà hung trạch kia.

Hơn một năm không trở lại, lần này qua xem, phát hiện còn rất không tệ.

Đầu tiên, cái ao nhỏ năm ngoái tôi đào mất cả buổi chiều, lúc đó tùy tiện thả mấy gốc sen, nửa khóm sậy, thêm mấy con cá vàng, tất cả vẫn sống tốt, sau một trận mưa lớn, hoa sen nở rộ, lau sậy đong đưa, thật sự tốt lắm.

Chỉ có điều mái nhà bị dột một mảng, cần phải tu sửa.

Ở quê, sửa nhà là đại sự, phải mời thầy về xem ngày, xem phong thủy, lúc nào khởi công, lúc nào kết thúc, cần thịt gà, đốt pháo không, đều rất trọng yếu.

Sau đó, hàng xóm tiểu Nhị, chính là cậu bé bị dọa ngốc đó, giới thiệu cho tôi một thầy phong thủy.

Lúc đó tôi còn nghĩ, tiểu Nhị này còn biết cả thầy phong thủy cơ á?

Có điều cũng chỉ suy nghĩ thoáng qua thôi, vả lại tôi cũng tin cái này, chính là nhập gia tùy tục, cứ tùy tiện tìm một người xem xem đi.

Không ngờ rằng, chỉ tùy tiện xem một chút, còn thật sự ra vấn đề lớn.

Thầy phong thủy này họ Cốc, là một thôn dân bình thường, cũng không có ai gọi ông là “Cốc đại sư", mà gọi là “Cốc sư phụ", giống cách gọi thợ mộc hay thợ hồ vậy.

Cốc sư phụ nhìn qua cũng không quá giống cao nhân đắc đạo, ông khoảng ngoài năm mươi tuổi, đầu bù tóc rối, mặc một chiếc áo kiểu dáng dành cho mấy ông già, chân đi một đôi giày thể thao (mà còn là hàng vỉa hè cơ), cũng chẳng cầm la bàn hay kiếm gỗ đào, không khác gì một thôn dân bình thường đến không thể bình thường hơn. Ông tùy tiện đi quanh nhà một vòng.

Theo thông lệ, thầy phong thủy đi xem, đầu tiên đều sẽ hỏi bát tự của gia chủ, sau đó suy đoán tình huống của bạn một chút, nửa đời qua thế nào, cả tình trạng gia đình, sức khỏe của cha mẹ các thứ.

Mấy chiêu này là để cho bạn thấy bản lĩnh của bọn họ, sau này có vấn đề gì còn dễ nói chuyện, nếu mà bạn không tin bọn họ, vậy thì sau đó có chuyện sẽ rất khó giải quyết.

Thứ hai chính là vấn đề tiền bạc, đại sư mà, đều rất thận trọng, tiền nong đều để bạn tự xem xét mà trả. Vậy nên trả thế nào bây giờ? Chính bạn phải dựa vào lời mà bọn họ nói, tự mình phán đoán xem nên trả bao nhiêu.

Ông thì ngược lại, không thèm hỏi bát tự, bảo mấy cái đó chả có tác dụng gì, chỉ thêm phiền. Tôi lại bảo ông xem tình trạng của bản thân tôi một chút, ông cũng lắc đầu, bảo xem không ra, ông không hiểu mấy cái đó.

Được thôi, không xem thì không xem, tôi cũng chẳng ôm hy vọng gì, cứ thuận theo thói quen của ông mà làm đi.

Không ngờ tới, ông cứ thế đi một vòng, sau đó nói ra mấy câu kinh thiên động địa.

Câu đầu tiên là: “Ngôi nhà này của cậu từng xảy ra chuyện.”

Câu thứ hai là: “Vẫn còn hai đứa bé chưa đi.”

Hai câu này của ông dọa tôi hết hồn.

Phải biết là, trước kia, lúc tôi ở đây, luôn cảm thấy nửa đêm có người gõ cửa, có một lần nửa tỉnh nửa mê, còn nhìn thấy hai đứa bé, một cao một thấp, dán mặt lên cửa sổ làm mặt quỷ với tôi.

Cũng do nguyên nhân này, trước khi đến đây tôi đều mang theo đủ loại pháp khí, có gương đồng mười hai con Giáp thời Minh, nanh hổ sáu mươi năm, Phật cốt ca ba lạp* thời Thanh, sừng tê giác trăm năm, tiền Ngũ đế xâu thành chuỗi, bùa hộ thân được cao tăng khai quang...

(Ca ba lạp: chuỗi tràng hạt được làm từ xương của các vị cao tăng Tây Tạng, được sử dụng trong Phật giáo Mật Tông)

Khách quan mà nói, hai con tiểu quỷ mà thôi, một thân trang bị này của tôi, dù là đi xuống m giới cũng có thể giết ra một đường máu.

Nhưng pháp khí quy về pháp khí, tà môn quy về tà môn, ai cũng không muốn ở cùng quỷ nha!

Có điều, mặc dù ông nói đúng, cũng không đại biểu ông có bản lĩnh thực sự. Chung quy thì đây là một viện tử đã cũ, ông lại là người bản địa, có lẽ chuyện của nơi này, ông sớm đã biết rồi.

Bên môi giới đã khẳng định chắc nịch với tôi là chưa từng có ai chết trong căn nhà này, vậy “xảy ra chuyện" trong lời ông là chuyện gì chứ?

Tôi bất động thanh sắc rót một chén trà hoa nhài, hỏi ông: “Ồ. Cụ thể là thế nào còn phải nhờ Cốc sư phụ nói rõ.”

Cốc sư phụ khoát khoát tay: “Trời oi bức lắm, uống trà nóng làm gì, có Coca thì cho tôi một lon.”

……

Uống xong hai lon Coca lạnh, Cốc sư phụ nói với tôi, xác thực chưa từng có người chết ở đây, nhưng nhà lại bị người động tay động chân, cái này còn nghiêm trọng hơn cả có người chết.

Sau đó ông bắt đầu giảng giải cho tôi.

Theo lời ông nói, nhà ở nông thôn đều là tự xây. Làm nhà là đại sự, thợ hồ, thợ mộc đều là người trong thôn, hơn nữa người thân với hàng xóm láng giềng cũng đến giúp đỡ, mọi người đều ở trong cùng một thôn, khó tránh khỏi có va chạm xích mích, cho nên thường bị người ngầm hãm hại.

Ngầm hãm hại ở đây ngược lại không nói đến về mặt kiến trúc, cái này quá rõ ràng. Hơn nữa rất nhiều thợ hồ đều hiểu một chút về phong thủy, cho nên nếu đắc tội bọn họ, bọn họ tùy tiện động tay động chân một chút thôi là đã có thể mang đến tai ương cho gia chủ.

Kiểu động tay động chân vào kiến trúc này đã có từ rất lâu, trong những tiểu thuyết thời Minh, Thanh đều có đề cập tới. Đọc truyệ𝒏 chuẩ𝒏 khô𝒏g quả𝒏g cáo ﹛ T R Ù M T R 𝖴 Y Ệ 𝑁.v𝒏 ﹜

Động tay động chân có vài loại, loại thứ nhất chính là thêm một số thứ có hình người vào kiến trúc, thường là người giấy, hay tượng người gỗ, phong vào trong tường, hoặc giấu trên xà nhà, như vậy gia trạch sẽ không yên ổn, nói trắng ra là dễ nháo quỷ.

Hoặc là chôn một số thứ tà môn hay đồ vật ô uế vào mắt phong thủy của phòng ốc, thường là góc phòng, phá hủy phong thủy của ngôi nhà, khiến gia đình sống ở đây dần dần lụn bại.

Còn loại liên quan đến xà nhà các thứ cũng đều có cách lý giải của nó. Như lập cột nhà phải ngọn trên gốc dưới, thứ tự xà trước xà sau nhất định không được xếp sai, hại chủ mẫu, cho nên tục ngữ có câu “Xà trước đổi xà sau, tất định trước mất mẹ.”

Loại cuối cùng đặc biệt hơn một chút, dùng kiến trúc trấn người. Trước tiên dùng thước đo chiều cao của một người, sau đó chôn cái thước này dưới nền đá, ý là đã trấn trụ tinh phách của người này rồi, người này sẽ không sống được lâu nữa.

Ở thời cổ đại, khi sửa cầu đá, người ta đều tìm rất nhiều tờ giấy viết sinh thần bát tự. Cổ nhân tin rằng khi làm nền đá, bỏ những tờ giấy như vậy ở bên dưới là có thể chuyển dời sinh mệnh lực của người đó lên cầu, cầu sẽ càng thêm vững chắc.

Vì thế rất nhiều cây cầu cổ xác thực đều khá thần bí, dùng kỹ thuật hiện đại cách mấy cũng không thể phục dựng được, thực ra là đã thêm vào không ít những thứ liên quan đến Vu thuật, lúc xây cầu đều phải giết một vài tội phạm tử hình.

Những thứ này không thể tin hoàn toàn, cũng không thể không tin, chỉ cần chú ý một chút là được rồi.

Tôi nghe Cốc sư phụ nói thế, liền hỏi: "Vậy căn nhà này của tôi có vấn đề gì?"

Cốc sư phụ đáp: "Ở đây bị người khác chôn xuống một số thứ."

Tôi hỏi ông: "Chôn cái gì?"

Cốc sư phụ lắc đầu: "Phải đào lên mới biết được."

Sau đó ông chỉ vào một góc, bảo tiểu Nhị đào chỗ đó lên.

Tôi cảm thấy hơi kỳ quái, chỗ đó không hề nằm trong viện, mà ở ngoài viện, góc hướng đông nam.

Tiểu Nhị đào sâu khoảng nửa mét, còn thật sự đào ra một cái hũ lớn, đóng kín mít, mở ra xem, bên trong đen như mực, không nhìn rõ lắm, chỉ mơ hồ thấy cái gì đó bù xù như tóc người, còn có mấy mảnh xương cốt, một khung sắt đã biến dạng, cuối cùng có hai con búp bê bằng gỗ.

Nhìn thấy hai con búp bê đó, tôi ngây người. Đây chắc hẳn là hai đứa bé nửa đêm gõ cửa sổ nhà tôi rồi.

Vậy những thứ khác là để làm gì?

Cốc sư phụ xem một hồi, nói kỳ thực không có vấn đề gì, chỉ có cái giá sắt đặc biệt hơn chút, đây là một chiếc đèn lồng cũ.

Tôi khẩn trương hỏi: "Chôn đèn lồng là có ý nghĩa gì?"

Cốc sư phụ bảo: "Cậu có xem bộ điện ảnh Liêu Trai của TVB chưa? Cứ xuất hiện là phải có đèn lồng, bay lơ lửng, đèn lồng là để chiêu quỷ đó."

Tôi lại càng khẩn trương: "Chiêu quỷ? Vậy những con quỷ này là ai?"

Cốc sư phụ lắc đầu: "Cái này thì tôi không biết."

Ông bảo tiểu Nhị nhóm một đống lửa, đốt hết mấy thứ này, sau đó đứng dậy phủi phủi bụi trên người, quay đầu chuẩn bị rời đi.

Tôi nào dám để ông đi, vội kính cẩn mời ông vào nhà, sau đó hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi sống ở đây liệu có nguy hiểm không?

Cốc sư phụ bảo: "Đây đều là mấy chuyện vụn vặt từ lâu rồi, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ai mà biết được. Cậu không cần quan tâm làm gì, bọn họ làm như vậy cũng không phải nhằm vào cậu, một mồi lửa đốt sạch là xong, cứ yên tâm ở đây đi."

Tôi lại hỏi: "Vậy bọn họ làm thế là để hại chủ nhân trước của ngôi nhà này sao?"

Không ngờ rằng, Cốc sư phụ lại lắc đầu: "Không nhất định."

Tôi kinh ngạc: "Không phải để hại người, vậy thì để làm gì?"

Cốc sư phụ bảo: "Bọn họ làm như vậy, có hơi đặc biệt, không giống hại người, mà giống cứu người hơn."

Tôi lại càng kinh ngạc: "Cứu người?! Trước giờ đều nghe yểm thuật hại người, lần đầu tiên tôi nghe nói có cứu người luôn đấy."

Cốc sư phụ gật gật đầu, đạo: "Là để cứu người."

Ông giải thích, thứ nhất, nếu là yểm thuật hại người, sẽ không để ở ngoài nhà, nhất định phải để trong nhà. Thứ hai, cũng sẽ không chôn đèn lồng, tùy tiện cho mấy thứ tà môn vào, hiệu quả tốt hơn nhiều. Thứ ba, chính là hai đứa bé này, chẳng có sức uy hiếp tí nào, nếu có thì treo một con búp bê váy đỏ, hiệu quả muốn gào lên luôn ấy!

Nghĩ lại cũng đúng, hai tiểu quỷ kia ngẫu nhiên sẽ gõ cửa sổ, làm mặt quỷ với tôi, nhưng cũng chỉ có thế, không hề đáng sợ tí nào, ngược lại còn có chút đáng yêu.

Có điều tôi vẫn chưa hiểu lắm, một người phí công phí sức như thế, lẽ nào chỉ để… dọa người khác thôi sao?

Cốc sư phụ lại bảo, không phải là như vậy.

Ở nông thôn, có một số nơi có tục mời rắn vào nhà, chính là nếu trong nhà có một con rắn không độc vào, đều sẽ mặc kệ nó sống ở đó, như vậy những con rắn độc khác sẽ không tới, bao gồm cả chồn, chuột các loại, sẽ không vào nhà nữa.

Vì thế, ở một số nơi tà ma, sẽ có người thỉnh một số tiểu quỷ vô hại đến, chiếm lấy địa phương đó, như thế, những lệ quỷ, tà linh khác sẽ không vào đây nữa.

Ông cảm khái: "Đây là thuật pháp cổ, xem ra người sắp đặt những thứ này chắc hẳn là một cao nhân a!"

Ông vừa nói thế, tôi lại khẩn trương lên: "Vậy bây giờ mấy tiểu quỷ kia bị thiêu rồi, liệu có thứ khác đi vào không?"

Cốc sư phụ bật cười: "Không sao đâu. Thôn nhỏ này của chúng ta có quá nhiều cao nhân, lệ quỷ nào cũng không dám vào!"

Tôi bất chợt nổi hứng, hỏi ông: "Có những cao nhân nào vậy?"

Cốc sư phụ ý vị thâm trường nói với tôi một câu: "Ngõ này của maya người chỉ còn có ba hộ gia đình, nhà tiểu Nhị, còn có nhà Khổng tứ tiểu thư. Tiểu Nhị á, nên thường xuyên lai vãng, còn Khổng tứ tiểu thư, đừng quan tâm nhiều."

Nói xong, ông đứng dậy rời đi, trước khi đi còn không quên năm mươi tệ tiền thù lao.

Tôi kinh ngạc, lúc trước ở Bắc Kinh, tìm người xem nhà, giá hữu nghị cũng phải mất năm sáu ngàn, lại phải tốn vài ngàn tệ mời bọn họ ăn uống, cả tiền bạc cả mặt mũi.

Ông chỉ lấy năm mươi tệ, cái này thật sự không phải đang đùa đấy chứ?

Ông khoát khoát tay, bảo năm mươi là đủ rồi, vừa khéo mới thua ván mạt chược, còn mua được chai rượu về uống!"

Tôi còn năn nỉ ông lấy nhiều thêm một chút, ông nghiêm mặt bảo, xem cái này còn cần duyên phận, như thế là đủ rồi, lấy nhiều hơn ông có khi còn tổn thọ.

Nói xong, ông miệng ngâm nga bài dân ca, chậm rãi rời đi.

Tôi vội quay qua hỏi tiểu Nhị, Cốc sư phụ này lại lịch thế nào, hành sự cũng quá phóng khoáng rồi đi, đơn giản là "nhất kiếm tây lai, thiên ngoại phi tiên."

Tiểu Nhị nói với tôi, Cốc sư phụ lợi hại lắm, ông không chỉ biết xem phong thủy, còn có thể bắt quỷ, trừ yêu, mấu chốt là giá rẻ lại hiệu quả, thực sự là thần tiên sống trong thôn này.

Sau đó cậu ta kể cho tôi nghe mấy chuyện Cốc sư phụ bắt quỷ trừ yêu, rất đặc sắc, còn đặc sắc hơn cả chuyện của tôi, chắc chắn phải viết ra.

Cuối cùng, tôi hỏi cậu ta, Khổng tứ tiểu thư trong ngõ này là ai?

Tiểu Nhị bảo, chính là bà lão ngồi phơi nắng ở đầu ngõ cả ngày ấy.

Bà lão tuổi cao như thế rồi mà còn gọi là Khổng tứ tiểu thư? - Tôi không nhịn được thầm chê bai.

Sau này tôi mới biết, xác thực phải gọi như vậy.

Không chỉ bởi nhà mẹ đẻ của bà đại danh đỉnh đỉnh, cũng không chỉ bởi bản thân bà chính là một nhân vật rất truyền kỳ, mà còn do hai mươi năm trước bà từng chết đi một lần, sau đó lại sống lại.

Hơn nữa cả gia đình bán cho tôi căn nhà này, cũng không phải người bình thường.

Bọn họ là gia đình giàu có có tiếng ở đây, trước Giải phóng, nửa cái huyện thành đều là của nhà họ, sở hữu mấy căn nhà ở Vương Phủ Tỉnh, có văn có võ, thế lực mạnh mẽ, năm đó em trai của gia chủ còn là đội trưởng đội cảnh vệ Phó Tác Nghĩa, mấy người em ruột thì theo Tưởng Giới Thạch qua Đài Loan.

Sau Giải phóng, gia đình họ gặp kiếp nạn lớn, điền sản trong huyện, nhà ở Vương Phủ Tỉnh… toàn bộ bị tịch thu, cuối cùng chỉ được phát cho một viện tử, để bọn họ sống ở đó.

Sau đó, tình hình chính trị chuyển biến tốt dần, bọn họ liền liên hệ với họ hàng thân thích ở hải ngoại, sang nước ngoài định cư.

Tôi vốn cho rằng, chỉ có gia đình này với Khổng tứ tiểu thư là có bối cảnh, sau mới phát hiện, cả thôn đều rất thú vị, thật sự giống như lời Cốc sư phụ, đơn giản là cao nhân khắp chốn, giống trong phim Công Phu của Châu Tinh Trì ấy, chính là một giang hồ thu nhỏ.

Đúng rồi, tôi đã hẹn với Cốc sư phụ, mấy hôm nữa mời ông uống rượu, bảo ông kể chuyện bắt quỷ trừ tà các thứ, quay về viết thành truyện cho mọi người đọc.