[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 55: Người bất tử



Kể một câu chuyện cũ, Giải Thi Tiên bên dưới một ngôi nhà tổ ở Ninh Ba.

Hôm nay sẽ kể về một câu chuyện thần bí ở Ninh Ba.

Tuy nhiên nguồn gốc của câu chuyện lại ở vùng Đông Bắc.

Câu chuyện cũ này là do một gã mù kể lại.

Gã mù cũng là bạn cũ của chúng tôi, trước đây đã kể nhiều câu chuyện về anh ấy. Anh ấy có biệt danh là “gã mù”, người lại không hề mù, nhiều thế hệ trong nhà gia đình anh ấy đều bắt ưng, mắt anh bị móng vuốt của ưng cào, nên mọi người gọi anh là gã mù.

Anh ta là một người Đông Bắc nóng nảy, thẳng thắn, chất phác, trung thực, lúc đầu là lái tàu ở Đông Bắc, chính là loại xe lửa hơi nước kiểu cũ.

Sau này đến một bãi săn ở Bắc Kinh làm người hướng dẫn săn bắn, khi đó là bảy tám năm trước, bởi vì bọn họ cùng với chủ bãi săn cãi nhau nên trở mặt, tự mình về quê nhà trồng nấm, lỗ vốn đến rối tinh rối mù, sau này bọn họ được cứu tế toàn bộ mới trở lại bình thường được.

Anh ta hiện tại rất tốt, mở một cửa tiệm đặc sản Bắc Đông, chuyên bán đặc sản núi Trường Bạch,

Câu chuyện cũ về lão thần tiên ở núi Trường Bạch.

Bán đặc sản rừng, là dựa theo mùa, chủ yếu nhất là vào Tết Trung thu.

Ví dụ như đào nhân sâm, đập hạt thông, hái quả dại, các loại này đều chín trước sau dịp Trung Thu, muộn hơn thì không được. Trời lạnh cóng, tuyết rơi dày đặc, sẽ không thể lên núi được, vì vậy tất cả đều bóp đầu ngón tay, cùng người ta vào núi thu mua thổ sản, một lần chuẩn bị hàng hóa cho cả năm.

Gã mù tính tình ngay thẳng, mỗi lần làm xong sản vật miền núi, anh lại hái những thứ tốt nhất, làm hết một bao, cái gì mà nhân sâm, nhung hươu, dầu cóc, nấm đầu khỉ, nấm phỉ, còn có rất nhiều quả thông Pine Cone,đầy cả một bao cho tôi vác về.

Trước kia tôi ở Thâm Quyến, anh ta liền chạy theo đến Thâm Quyến, sau này khi tôi đến Thượng Hải, anh ta cũng chạy theo đến Thượng Hải, ngôi nhà ma ám ở Bảo Định hai năm trước, anh ta cũng ở trong ấy hai ngày, năm nay tôi đến Tô Châu, anh ta cuối cùng cũng theo đến Giang Nam một lần.

Mỗi lần đến, tôi cũng phải chuẩn bị trước đồ ăn và rượu, anh ta không chịu đi đâu, khi ngủ dậy thì ngồi xếp bằng uống rượu, uống từ sáng sớm đến tận đêm khuya, uống nhiều quá rồi lăn ra ngủ, ngủ y như một khúc gỗ vậy.

Đây là một người sống vô cùng thẳng thắn, sống cuộc sống vô cùng đơn giản, không có gì phải lo lắng, cũng không có gì tính toán, bạn là bạn, thù là thù, trắng đen rõ ràng, bánh bao là rượu, càng uống càng nhiều, rất ghen tị với sự thoải mái của anh ta.

Đàn ông trung niên ấy, nhất là những người kiêu ngạo lại quái gở như tôi, thực sự chẳng có bao nhiêu bạn bè.

Thỉnh thoảng bạn bè cũ ghé qua tán gẫu, uống rượu, cũng rất tốt.

Đàn ông trung niên, thực sự rất cô đơn.

Lần này anh ấy đã kể cho tôi một câu chuyện cũ.

Câu chuyện cũ này lại có chút liên quan đến tôi.

Đây vẫn là năm trước, lần trước khi anh ấy đến (khi đó vẫn ở trong ngôi nhà ma ám Bảo Định), tôi đã cho anh ấy lời khuyên.

Tôi nói, lão mù à, anh làm ăn thì phải nhìn xa trông rộng, anh đừng lên núi mua đồ rừng về bán cho dân làng nữa. Anh phải bán nó cho những người bên ngoài như chúng tôi, đặc biệt là những người giàu có bên ngoài.

Anh nghĩ xem, mấy cái đồ rách đó của anh, trong thôn ai cũng thấy, nhà nào cũng lên núi nhặt, thà họ nhặt còn hơn anh nhặt.

Anh đấy, muốn bán cho người ngoài như chúng tôi, chúng tôi đã thấy cái này bao giờ đâu, anh đừng nói đến sâm nhung, anh chỉ cần lấy một ít rễ liễu dưới suối là được rồi (một loại cá hoang dã ở Đông Bắc), chúng tôi cũng đồng ý mua với giá cao, dù sao cũng là hương vị rừng hàng thật, vị của nó rất ngon!

Anh ấy thấy rất đúng, nhưng lại không biết nên làm thế nào.

Cả hai chúng tôi đã tổng kết lại, cảm thấy rằng vẫn nên cung cấp theo yêu cầu, giao nhân sâm rừng thật cho những người giàu có đặt trước.

Bây giờ tiểu thương tràn lan, hơi một tí là nhân sâm 30 tuổi 3 củ 100 tệ.

Thực sự thì kiến ​​thức về nhân sâm rất lớn.

Nhân sâm giả loại này chúng tôi không nói đến, chúng tôi chỉ nói về loại thật thôi.

Nhân sâm thật ấy, phân thành ba phần loại gần giống nhau.

Loại đầu tiên, được gọi là sâm vườn.

Loại sâm vườn này, đúng như tên gọi, là nhân sâm được trồng trong vườn rau tại nhà.

Đúng vậy, đây là loại được nuôi dưỡng nhân tạo, trồng ở vườn rau trước cửa nhà, trên cánh đồng ruộng, giống như rau cỏ, củ cải, không có giá trị, loại này mười tệ một củ bán theo cân.

Nếu các bạn mua hai củ với giá 100 tệ trong vòng bạn bè của mình thì cái này là quá đắt, dù sao thì 100 tệ cũng có thể mua được một hai cân rồi.

Về cơ bản nhân sâm giả đều thuộc loại này, gọi là sâm vườn, nhớ kỹ nhé.

Cấp độ tiếp theo được gọi là sâm dã sơn.

Sâm dã sơn là gì?

Chính là sau khi người đào sâm đào được, sẽ chôn loại nhân sâm đó trong rừng nguyên sinh, vài năm sau sẽ lại đào nhân sâm này lên.

Loại nhân sâm này nói thế nào nhỉ?

Bạn muốn nói là mọc hoang, nó quả thực là mọc hoang.

Bạn muốn nói nó là trồng nhân tạo thì quả thực là trồng nhân tạo.

Do đó loại này, chúng tôi gọi nó là nhân sâm Lâm Hạ.

Sâm Lâm Hạ là tên gọi dân gian, nếu cây sâm Lâm Hạ này mọc ngoài tự nhiên trên 15 năm thì nhà nước cũng cho phép gọi là sâm dã sơn.

Vì vậy, theo nghĩa chính thống, sâm Lâm Hạ phải hơn 15 năm mới được gọi là sâm dã sơn.

Đây là loại bậc hai.

Thực tế sâm Lâm Hạ rất tốt, gia đình chúng tôi bồi bổ mùa thu đông mỗi năm cũng là dùng loại này, tiết kiệm thực tế. Sâm Lâm Hạ tùy theo năm mà khoảng một hai nghìn một củ, các nhà thuốc lớn sẽ đắt hơn một chút, khoảng vài ngàn tệ.

Cuối cùng là nhân sâm dã sinh (mọc hoang).

Sâm dã sinh rất quý hiếm.

Nó quý đến mức độ nào?

Đã khan hiếm lại đắt, cứ đến Tết Trung thu, nông dân trồng sâm núi Trường Bạch lại lần lượt xuống núi, nhưng cả núi Trường Bạch cũng không tìm được bao nhiêu nhân sâm mọc hoang.

Tuy nhiên, các ông chủ lớn ở Thâm Quyến, Ôn Châu, Giang Nam đều đang đặt mua sâm dã sinh, khi đặt mua sâm dã sinh phải đặt cọc trước, rất lâu sau mới giao được, rất nhiều năm đều không có hàng, cho nên chỉ cần xuất hiện một cái là sẽ bị tranh giành điên cuồng, bao nhiêu tiền cũng đồng ý chi ra.

Hôm nay gã mù kể với tôi, chính là câu chuyện liên quan đến nhân sâm dã sinh.

Năm ngoái gã mù có một cuộc làm ăn lớn, một người giàu có ở Ninh Ba đã đặt mua một vài củ nhân sâm dã sinh.

Cái người Ninh Ba này so ra rất cổ quái, tìm gặp anh thông qua một người trung gian, chỉ định tên tuổi là gặp anh ấy, hơn nữa chỉ cần nhân sâm dã sinh của núi Trường Bạch.

Bởi vì nhân sâm dã sinh này cũng chia nhiều nơi sản sinh, ngoài nhân sâm sinh ra ở núi Trường Bạch mà chúng ta đều biết, vẫn còn nhân sâm từ Triều Tiên, còn có nhân sâm ở Nga sinh ra.

Ba loại nhân sâm này, thật ra cũng không khác biệt lắm.

Nhưng cái người Ninh Ba kia nhiều lần dặn dò, ông ta chỉ cần nhân sâm dã sinh ở núi Trường Bạch, để cam đoan điều đó, ông ta bảo gã mù cùng với nông dân lên núi, còn phải chụp hình lúc đào nhân sâm để làm bằng chứng.

Gã mù thầm nghĩ, tên cổ gà phương Nam này đánh rắm lắm chuyện! Mệt sức không làm!

Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, anh ấy vẫn vui vẻ đem tiền bỏ vào túi, cho nên trước mấy ngày tết Trung thu, anh ấy liền hối hả theo người lên núi đào nhân sâm.

Hiện nay việc đào nhân sâm đã bị các loại tiểu thuyết làm cho thần bí, thực ra theo như gã mù nói thì việc đào nhân sâm không có thần bí như thế.

Hơn nữa loại nhân sâm này cũng không giống như trong truyền thuyết, sinh trưởng tại vách đá leo cheo, thác nước gập ghềnh, nó sinh trưởng trong bụi rậm dưới rừng hỗn hợp lá kim và lá rộng, bình thường là nơi râm mát, dưới gốc cây cổ thụ, nếu nhìn từ xa, trên một mảnh đất xanh có một đám cây màu đỏ tươi, đó là hoa sâm, bên dưới chính là nhân sâm.

Nói là nói như vậy, nhưng nếu dễ dàng tìm thấy, nó sớm đã bị người khác đào đi mất rồi.

Cho nên cần tìm từ từ.

Cũng may cái tên Ninh Ba kia tuy đánh rắm lắm chuyện nhưng cũng có một chút tốt, ông ta không cần năm tuổi, chỉ cần chắc chắn là nhân sâm dã sinh là được, hơn nữa có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, giá tiền cũng đều trả rất cao.

Cho nên bởi vì như vậy, bên này gã mù chính là nói rất tốt.

Dù sao rất nhiều tham nông đều có hàng lậu, chính là trước khi đi tuần tra trên núi, cũng phát hiện ra nhiều củ sâm nhỏ, loại sâm này quá nhỏ, không có giá trị gì, nên họ bí mật để lại ký hiệu, đợi đến khi chúng lớn lên sẽ quay lại đào lên. Cho nên lần này gã mù đã tìm thấy một đầu nhân sâm lâu năm để đào ra từ những củ sâm nhỏ mà anh ấy lưu lại trong những năm trước.

Bọn họ lần này đến có chuẩn bị trước nên cũng tương đối thuận lợi, chưa đến vài ngày đã tìm được vài củ nhân sâm nhỏ, sẵn tiện hái lên.

“Lên” sâm thật sự rất phiền phức, nghiêm túc mà nói, đào sâm không được dùng đồ thiếc, tốt nhất nên dùng sừng hươu đào, hơn nữa một tí râu sâm cũng không được làm hỏng, cái này bị đụng hỏng sẽ trở nên xấu xí, không giá trị.

Cho nên gã mù cũng nói với bọn họ, cái này gần giống là được rồi, sau đó tranh thủ dùng vỏ cây và bùn bao bọc nó lại, bảo vệ củ nhân sâm đó, tiếp tục đi đào cái khác.

Lúc bọn họ đào nhân sâm, có lúc tìm được ký hiệu lưu lại nhưng lại không tìm thấy nhân sâm.

Người dẫn đầu đoàn đào sâm nói: "Cái này chính là nhân sâm chạy mất rồi."

Gã mù không hiểu, hỏi anh ta: “Nhân sâm này không có cánh, tay, chân, làm sao mà chạy đi được?”

Người dẫn đầu đoàn nói, “Loại nhân sâm này chính là như vậy, nó sinh trưởng rất tốt, ai cắn hoặc giẫm lên nó, nó sẽ trốn xuống đất, thu nhỏ cơ thể lại dưới mặt đất, chờ đến khi khôi phục lại sẽ chui ra, cho nên nhiều người nghĩ là nó bỏ chạy, thực ra nó co người lại dưới mặt đất.

Có lúc, kích thước đầu sâm không tỷ lệ thuận với độ tuổi, một củ nhân sâm 300 tuổi nếu bị hư hại sẽ không đáng giá bằng một củ sâm 100 tuổi.

Gã mù cũng tò mò, liền hỏi anh ta nhân sâm này sao có thể thần kỳ như vậy? Ăn hết thứ này thật sự có thể trường sinh bất lão sao?

Người dẫn đầu đoàn sâm nói: “Cái thứ nhân sâm này ấy, nhìn xem là sâm nào, nếu ăn phải sâm vườn khẳng định là vô dụng. Lâm hạ sâm nhiều năm thì hơn một chút, hầm canh gà, như thiếu khí thì bổ khí, cơ thể suy nhược, bệnh nặng vừa phải, người già bị thương nặng, người lớn tuổi, uống thứ này để bổ khí, tinh thần tốt hơn.

Uống vào mùa đông, người già mặt mũi hồng hào, mùa đông không cần mặc quần áo dày, cả người ấm áp, không hề lạnh.

Nhân sâm dã sinh, cái này không phải cho bạn hầm canh gà, cái này là để giữ mạng.

Nhân sâm á, không trị được bệnh, bạn mắc bệnh vẫn phải đến bệnh viện, cái thứ đồ chơi này có tác dụng gì, chính là thêm cho bạn một hơi thở, giữ lại hơi thở cuối cùng, giúp bạn không chết, sau đó đi bệnh viện.

Bạn nghĩ khi bị chém một đao, hy vọng ăn củ nhân sâm này sẽ sống lại, cái này khẳng định không thể được!

Ở cổ đại, rất nhiều gia đình giàu có đều muốn giấu một hai củ nhân sâm dã sinh để người lớn trong nhà dùng kéo dài sinh mệnh.

Đều nói vua Càn Long rất thích ăn nhân sâm, cái này không rõ nhưng trước kia có một người Hồng Kông tên là Thiệu Dật Phu, là một khách hàng lớn chuyên mua nhân sâm, rất nhiều người chuyên môn đều vì hắn mua nhân sâm, nhân sâm tốt đều bị hắn mua hết, hắn mỗi ngày uống một miếng, sau này sống tận 107 tuổi.

Cũng chính vì ảnh hưởng của hắn, sau này những người giàu có ở Hồng Kông và Quảng Đông đều đặt mua nhân sâm của chúng tôi, đều học hỏi từ hắn, là cái gì mà dưỡng sinh đấy."

Sau đó, gã mù cùng lão dẫn đầu đoàn sâm lang thang trên dãy núi Trường Bạch suốt một tuần, cuối cùng cũng đào đủ số lượng, lại thu thập một số sản vật dưới chân núi, vội vàng tranh thủ thời gian đi Ninh Ba.

Cuối cùng lại không nghĩ tới, anh ấy ở nơi thâm sơn cùng cốc không gặp phải chuyện gì quỷ dị, trái lại lại gặp phải ở Ninh Ba.

Vị chủ nhân này là một người giàu có đặc biệt hiếm thấy, cũng là hậu nhân của một trong Tứ đại gia tộc ở Ninh Ba, ông ta nhìn gã mù đem nhân sâm cùng với đoạn phim bằng chứng ra, khi ấy liền gọi một chuyên gia đi kiểm tra.

Chủ nhân giới thiệu, nói đây là một đạo sĩ chuyên môn được ông ta dùng số tiền lớn để mời về, vị đạo sĩ này luyện đan, dược liệu còn thiếu một vị thuốc chính là nhân sâm dã sinh của núi Trường Bạch, cho nên lần này mời gã mù mang đến.

Vị đạo sĩ rất nhanh đã kiểm tra xong cũng cảm thấy không có vấn đề, hắn cùng chủ nhân giới thiệu nói nhân sâm phâm làm ba chỗ, nhân sâm Nga thân ngắn, vỏ dày, sâm Triều Tiên già vàng, chỉ có sâm núi Trường Bạch của chúng tôi có thân đẹp, dáng chuẩn, mới là sâm tốt nhất. Bây giờ sâm dã sinh ngày càng khó, xem ra thần dược này muốn hoàn thành rồi.

Chủ nhân cũng rất vui mừng, nói rằng muốn cảm ơn gã mù từ xa đến, muốn mời anh ấy uống rượu, cũng mời vị đạo sĩ cùng tham gia.

Vị đạo trưởng kia hiển nhiên là không muốn, vì vậy cười nhẹ, nói còn có việc, tự mình rời đi.

Gã mù cảm thấy không tốt lắm, muốn rời đi, nhưng bị chủ giữ lại, đòi uống rượu với anh ấy.

Gã mù uống rượu cũng cảm thấy buồn chán, nghĩ đến con mẹ nó đây đã là thời đại nào rồi, cái gì mà giống như cổ nhân, luyện cái gì đan, chẳng lẽ giống mấy cái tiểu thuyết tiên hiệp hay nhìn thấy, muốn bạch nhật phi thăng à?

Kết quả chủ nhân nói, bản thân sinh ra từ một trong Tứ đại gia tộc ở Ninh Ba, ngôi nhà gì đó mà bản thân đang sống đều là tổ tiên để lại, đều hơn trăm tuổi.

Tứ gia vọng tộc này thực chất vẫn luôn tồn tại, chỉ là tổ tiên không có hiển hách như vậy.

Một học giả nổi tiếng ở thời nhà Thanh, đã viết "Dũng Thượng Vọng Tộc Biểu", trong đó đề cập đến giám kiều Đồ thị, là một trong bốn gia đình nổi bật nhất ở Ninh Ba.

*(Dũng thượng vọng tộc biểu: danh sách các vọng tộc ở Dũng- tên gọi khác của Ninh Ba)

Cuốn “Giám Kiều Đồ Thị” này, vào thời Minh sinh ra Lại Bộ Thượng Thư Đồ Dung, Hình Bộ Thượng Thư Đồ Thâm Đẳng, triều đại nhà Thanh cũng sinh ra Binh Bộ Thượng Thư Đồ Túy Trung.

Ở cận đại, tôi xin nói một câu: Đồ U U, người đã đoạt giải Nobel Y học cách đây vài năm, là hậu duệ của gia đình này, cháu trai thứ 21.

Rất nhiều người nói “Không ai giàu ba họ”, điều này chỉ đối với những gia đình nhỏ. Những gì một đại gia tộc tích lũy được không chỉ là của cải và các mối quan hệ, mà còn tinh tế hơn, chẳng hạn như giáo dục, vì vậy con cái của một đại gia tộc có nhiều khả năng thành công hơn.

Gia tộc của chúng tôi tuy cũng đã suy tàn nhưng với sự cố gắng của các thế hệ, cuối cùng ngôi nhà của tổ tiên cũng được bảo vệ.

Gã mù gật đầu, bất quá vẫn khuyên ông ta, nói con cháu trong đại gia tộc càng có kiến thức thì càng không nên tin lời các phương sĩ nói, các hoàng đế cổ đại đều luyện không được tiên đan, người bình thường như chúng ta sao có thể luyện ra được?

Vị chủ nhân kia thấy gã mù say thật nên đã kể cho anh ấy một bí mật.

Ông ta nói bí mật này, nguồn gốc có từ bút ký của tổ tiên bên trong ghi lại một câu chuyện lạ.

Hóa ra ngôi nhà của tổ tiên họ không phải vừa có tuổi đời trăm năm, nó do tổ tiên dựng lên và được các thế hệ xây dựng lại nên dù nhà cửa có thay đổi nhưng đất đai của ngôi nhà tổ tiên đó vẫn không thay đổi.

Bí mật này, chính là bắt nguồn từ mảnh đất tổ kia.

Dưới nền đất này, chôn giấu một bí mật, chính xác mà nói, là chôn một người bất tử.

Đại gia tộc này của ông ta, vào thời cách mạng văn hóa đã bị tịch thu hết rồi, chẳng qua sau cách mạng, nhà họ nắm bắt được cơ hội, đến nơi có vài người giàu có, bản thân ông ta cũng sớm đến Thâm Quyến lần đầu tiên để làm ăn, nhanh chóng phất lên, trở thành một người giàu có.

Sau đó, khi bản thân ông ta đã bốn mươi tuổi, cảm thấy mệt mỏi với những mưu mô ngươi lừa ta gạt ở thương trường, nên trở về quê nhà ở Ninh Ba, ông cũng mua lại ngôi nhà cũ của tổ tiên với giá cao và sửa sang lại nó

Khi đang tu sửa, ông nhớ ra bí mật của gia tộc.

Theo ghi chép của gia tộc, khi bắt đầu xây nhà, lúc đào móng, bên dưới họ đã đào ra một bể nước lớn.

Sau đó, họ đào xuống và thấy rằng không chỉ có một bể nước lớn, mà có hai cái, lúc lên lúc xuống, hai cái úp ngược vào nhau giống như một cái vỏ sò bị bịt kín.

Sau khi họ đào cái này lên, mở vỏ sò ra, phát hiện bên trong có một người。

Thật sự là một người!

Người đó là một đạo sĩ, xếp bằng ngồi bên trong, râu tóc bạc phơ, quỷ dị nhất chính là móng tay của ông ấy.

Móng tay của ông ấy dài khoảng một thước, mà lại là uốn cong, giống như sừng linh dương, uốn cong thành nhiều vòng tròn.

Tổ tiên của ông ta đương nhiên sợ chết khiếp, vội vàng đi tìm thầy phong thủy, thầy phong thủy nói rằng người này là người tu luyện trường sinh bất tử, gọi là Thi Giải Tiên.

《Tiên Kinh》nói: ‘Thượng sĩ nâng hình lên hư không gọi là Thiên tiên; thượng sĩ du hành nơi danh sơn gọi là Địa tiên; hạ sĩ chết trước rồi lột xác, gọi là Thi giải tiên"

Sau đó thầy phong thủy kia nói, ở đây có Thi giải tiên, nghĩa là phong thủy ở đây rất tốt, nên tiếp tục xây dựng nhà tổ ở đây, khi Thi giải tiên thành tiên, hài cốt sẽ nuôi dưỡng mảnh đất này, mảnh đất này sẽ sinh ra vương hầu, tướng lĩnh.

Về sau gia chủ ngẫm thấy cũng có đạo lý, cuối cùng cho xây dựng nhà tổ trên mảnh đất này, kết quả sau đó con cháu quả nhiên thăng tiến rất nhanh, cuối cùng trở thành một trong Tứ đại vọng tộc.

Ông khi đó mới nghĩ tới chuyện này, theo như ghi chép của tổ tiên tìm người đào xuống, quả nhiên tìm được cái bể lớn, ông không dám động vào, vội vàng dùng đất lấp lại.

Về sau, ông bắt đầu nghiên cứu những thứ này, làm một ít giấy bút mực, đàn cổ, gương đồng, v..v.. kết quả có một đêm, khi đang tấu đàn cổ trong nhà thì có người đến gõ cửa.

Khi đó ông ra mở cửa, là một cậu bé, cậu bé nói gia sư đi ngang, nghe thấy có người luận đàn cổ, rất hoài cổ, vì vậy tặng cho ông một món lễ vật.

Lễ vật kia rất quý giá, là một cây sáo ngọc.

Ông liền bảo cậu bé mời tiên sư đến, phát hiện là một vị đạo sĩ, hai người bàn luận phong cảnh đồ vật cổ đại cũng rất hợp ý, cuối cùng cùng với vị đạo sĩ kia trở thành bằng hữu.

Đạo sĩ nói hắn đang tu luyện ở núi Chung Nam, lần này xuống núi vân du, tình cờ đi ngang qua đây, cũng là muốn kết một đoạn thiện duyên.

Ông cùng vị đạo sĩ hàn huyên luận đạo, trò chuyện rất vui, ông cũng kể cho đạo sĩ nghe về gia tộc mình.

Vị đạo sĩ nói với ông, Thi giải tiên đó nhiều năm như vậy, đoán chừng cũng đã sở thăng thiên rồi. Tuy nhiên, dù đã thăng thiên nhưng xác mà ông ta để lại vẫn còn, đó là thuốc bổ như kim đan. Sau khi thu thập được một ít dược liệu bào chế, hắn có thể luyện chế thành kim đan, trường sinh bất lão rồi.

Lúc đó ông còn nghi ngờ, cho rằng vật này quá huyền bí nên đã từ chối đạo sĩ.

Tuy nhiên, đạo sĩ có duyên với ông ta, hai người trở thành hảo bằng hữu, hàng năm sau Tết Trung thu, đạo sĩ đều đến ở vài ngày.

Một thời gian trước, ông phát hiện bị bệnh ung thư, đã ở giai đoạn cuối, ông cho rằng cả đời của mình cũng phong quang rồi, sống cũng đủ rồi, dù sao cũng sắp chết, chi bằng thử xem kim đan đó thế nào.

Vì vậy, ông đã nhờ người đi tìm gã mù, thu thập nhân sâm dã sinh từ núi Trường Bạch, vị đạo sĩ thêm vào một số loại thuốc, chuẩn bị luyện kim đan.

Ông ta nói với gã mù rằng ông ta thực sự cũng có nghi ngờ, bởi vì đạo sĩ đó làm việc có chút thần thần quỷ quỷ, ông ta không tin tưởng hắn, vì vậy hôm nay ông đưa gã mù đi uống rượu, nghĩ đến sau này vạn nhất xảy ra chuyện gì, tốt xấu gì cũng có người biết rõ sự thật.

Hơn nữa, ông ta hoảng sợ nói rằng họ đã mở bể cách đây vài ngày, phát hiện người bên trong vẫn còn, cảm giác giống như người vẫn còn sống…

Nghe như vậy, gã mù cũng có chút hoảng sợ, còn muốn tiếp tục thuyết phục ông, tên đạo sĩ kia đã trở lại rồi.

Chủ nhân lại nói, hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục uống.

Ông sai người dẫn gã mù về phòng khác ngủ.

Bất quá ngày thứ hai, chủ nhân không hề xuất hiện.

Gã mù lại đợi thêm mấy ngày, chủ nhân vẫn không xuất hiện.

Anh ấy có chút mất kiên nhẫn, hỏi đông hỏi tây, kết quả không ai biết ông ấy đã đi đâu.

Khoảng một tuần sau thì cuối cùng chủ nhân cũng xuất hiện, nhưng lần này thái độ rất lạnh lùng, không cần biết gã mù nói gì ông cũng rất nóng nảy, ông nhanh chóng giải quyết tiền cho gã mù rồi yêu cầu anh mau chóng rời đi.

Khi gã mù nói với tôi, anh ấy vẫn tiếp tục uống rượu, cuối cùng lẩm bẩm nói, bộ dạng của chủ nhân về sau giống như không quen biết, ánh mắt giữa hai lông mày, đặc biệt giống đạo sĩ kia, cũng thật kỳ quái!

Hắn nói xong liền quay về Đông Bắc, nhưng nghe xong cũng làm tôi thấy hoảng sợ.

Chết tiệt, gã mù để lại cho tôi một củ sâm dã sinh nhỏ, ai tặng cho tôi một con gà mái già, tối nay tôi sẽ hầm liền, cho đỡ sợ!

==============

Sẵn tiện nói một chút

Tôi đoán chắc có nhiều người hỏi làm cách nào để tìm được một gã mù mua sơn phẩm, mua nhân sâm và những thứ tương tự.

Vì vậy, hãy để tôi nói trước một chút: Công việc kinh doanh của gã mù khá tốt, mọi người không cần lo lắng, cũng sẽ không mua hộ nhân sâm cho mọi người.

Hơn nữa, không nên tùy tiện uống nhân sâm, dù sao nó cũng là một loại thuốc bắc rất độc, người bình thường uống cũng chưa chắc đã tốt. Mọi người cần nghe lời trung y, dựa theo thể trạng của bản thân mà dùng thuốc.

Cuối cùng, thay gã mù cảm ơn mọi người.