[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 56: Cõng thi mượn vận



Khi còn trẻ tôi rất thích ra ngoài lang bạt, cùng với lão cai đầu đi Đại Hưng An đuổi Nai Sừng Tấm, cùng Xà Hoa Tử đến Tây Song Bản Nạp bắt đại xà, cùng một thầy tu nửa đạo sĩ đến Phúc Kiến để bắt hồ ly (hắn bắt hồ ly để bào chế xuân dược).

Khi phiêu bạt, đương nhiên sẽ gặp được rất nhiều chuyện kỳ lạ, như cây hoè cổ thụ "Nuôi quỷ" ở Sơn Đông Lai Dương, Bà đồng xem trứng ở Tứ Xuyên, Ngũ đại tiên ở Đông Bắc, nhưng câu chuyện khiến tôi cảm thấy kỳ dị nhất vẫn là ở Nhĩ Nguyên Vân Nam gặp phải câu chuyện "mượn vận" kỳ quái.

Có một người vì muốn hoàn thành chuyện lớn mà hướng em trai mình mượn "Mười năm long đầu vận", sau đó lại mượn anh ấy mười năm sinh mệnh.

Đó là chuyện đã xảy ra bảy tám năm trước rồi.

Khi đó, tôi sống ở cạnh Đại Lý Nhĩ Hải vài tháng và cùng một cô gái Bạch tộc hẹn hò.

Chúng tôi mỗi ngày uống rượu gạo ngọt lịm, ca hát hoặc là tản bộ bên hồ Nhĩ Hải, nhặt địa nhĩ hoặc là đi chèo thuyền ở Nhĩ Hải, câu cá, cô nương và rượu, âm nhạc và tình yêu, thật giống như một câu chuyện cổ tích.

Sau đó có một người bạn đến Lệ Giang, tôi đi xe lửa từ Đại Lý đến gặp anh ấy, kết quả tàu đến gần Nhĩ Nguyên thì bị hỏng, chờ mãi không xong tôi liền dứt khoát xuống xe, nghĩ là sẽ đến thị trấn gần đó rồi bắt taxi đi, nào ngờ đi đến trời tối cũng không đi ra ngoài được.

Đây là vùng nội địa Vân Nam ẩm thấp, lạnh lẽo, rừng rậm ẩn chứa các loại độc xà mãnh trùng, càng không cần nói đến hồ ly, quỷ quái, trước khi trời tối vẫn không tìm được nhà nào ở nhờ, thì có thể không cần phải giải thích thêm ở đây nữa.

Cũng may tôi rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng ra khỏi vùng núi hẻo lánh, trông thấy một ngọn đèn đang cháy sáng.

Đều nói nhìn núi chạy chết ngựa, thật ra nhìn đèn càng cần chạy chết ngựa hơn, nhìn thấy ngọn đèn trước mắt, tôi như muốn tắt thở mới chạy đến đó được.

Đó là một ngôi làng nhỏ hoang tàn, bờ tường đổ nát, dòng suối khô cạn nước, cả một ngôi làng lớn chỉ có một ngôi nhà thắp đèn, nhìn không khác gì một ngôi làng ma.

Nhưng không còn cách nào khác, lúc này tôi thà ngủ trong quan tài cũng không dám tiến thêm một bước.

Đang nghĩ đến việc gõ cửa thì cánh cửa của gia đình đó lại mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt đầy thăng trầm bước ra, nhìn thấy tôi liền giật mình, rồi cười hì hì ngây ngốc.

Tôi cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm, đi đến giải thích tại sao lại đến đây, anh ta sốt sắng mời tôi vào nhà, nói: “Ăn đi! Ăn đi!”

Nói ăn đi ăn đi, kỳ thực lại không có gì để ăn, trên bàn chỉ có một con gà, gõ kêu bang bang, là một con gà bằng gỗ.

Đại ngốc xoa tay, tìm tìm kiếm kiếm cả nửa ngày, cuối cùng mang ra một ít dưa muối, không kiêng dè liền xông đến chỗ tôi cười hì hì.

Cũng may em gái Bạch tộc đưa cho tôi rất nhiều đồ ăn mang theo, gà quay, bánh mì, rượu gạo, giăm bông, tôi dọn đầy bàn, gọi anh ta: “Ăn đi!”

Anh ta có chút ngại ngùng, xoa tay nhìn tôi cười, cuối cùng không chịu được sự thúc giục của tôi, lập tức ăn uống điên cuồng như một con sói.

Nhưng mà anh ta ăn chưa được mấy phút liền đứng lên đi ra cửa nhìn xem, vừa ngồi xuống không lâu lại đi ra xem thử.

Tôi cảm thấy kỳ lạ, hỏi anh ta nhìn gì thế?

Anh ta gãi đầu, có chút ngượng ngùng, nói anh trai anh ấy sắp quay về rồi, đang đợi anh trai anh!

Tôi hỏi: “Đã báo tin cho anh rồi à?”

Anh ta nghiêm túc gật đầu: “Phải phải!”

Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, trong nhà này không có điện thoại, trong làng chỉ có mỗi nhà của anh ta, ai báo tin cho anh ta chứ.

Tôi thuận miệng nói: “Không phải là báo tin trong mộng đó chứ?”

Không ngờ anh ta lại gật đầu: “Chính là báo tin trong mộng.”

Tôi càng giật mình, nhịn không được hỏi anh ta, mới biết được một câu chuyện vô cùng ly kỳ quái dị.

Đại ngốc này không phải là người ở đây, là vài chục năm trước từ nơi khác chuyển đến, khi đó anh ấy vẫn còn nhỏ, cùng với cha mẹ và một người anh trai đến đây.

Khi vẫn còn nhỏ thì cha mẹ bỏ đi, là anh trai chăm sóc anh ấy.

Đợi đến khi anh ấy có khả năng tự nuôi mình, anh trai anh cũng rời đi, lúc đi để lại cho anh một chiếc hộp bằng đồng thau, nói phải đến một nơi để “cứu” cha mẹ họ ra ngoài.

Anh trai bảo anh đợi mười năm, nếu mười năm sau không quay lại, bảo Đại ngốc đem chiếc hộp đồng thau kia dìm xuống đáy sông, từ nay mai danh ẩn tích, xem như người nhà anh chưa từng tồn tại.

Trước khi đi, người anh trai hỏi mượn anh một thứ: “Mười năm long đầu vận”.

Người xưa chú trọng: “Nhất mệnh nhì vận tam phong thủy”, “vận” này, chính là vận thế.

Dù một người có xui xẻo đến đâu, nếu có thể trở thành người còn có thể lớn lên, vận thế đó sẽ không quá xấu được.

Vận thế được tính mười năm một lần, trong vận mệnh mỗi người tổng cộng sẽ có mười năm vận thế tốt, được gọi là “Long đầu vận”, cái gọi là vận may phủ đầu, thuận buồm xuôi gió, làm việc gì cũng đều thành.

Người anh trai này trước khi đi lại mượn em trai mình mười năm “long đầu vận”.

Người anh trai giải thích, nơi anh ta muốn đi, không khác gì quỷ môn quan, chiến đấu với ma quỷ, cửu tử nhất sinh, lúc này vận khí rất quan trọng nên muốn mượn vận khí của em trai để tăng cường.

“Vận” này làm sao để mượn, Đại ngốc cũng không nói rõ, dù sao cũng đã làm pháp sự, thắp hương niệm chú các kiểu, sau đó Đại ngốc mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy một âm thanh hỏi anh ấy, có nguyện ý cho anh trai mình mượn mười năm long đầu vận không?

Người em trai này nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý, vậy là đã cho mượn vận rồi.

Đương nhiên sau khi bị mượn vận xong, người em trai có thể nói là cực kỳ đen đủi, nuôi cái gì liền chết cái đó, trồng cái gì cái đó liền héo, nhìn anh bây giờ có thể thấy được những tháng ngày khủng hoảng bi thương ấy.

Nhưng mà việc này là anh ấy cam tâm tình nguyện, ngược lại bản thân còn rất vui vẻ, khi nói chuyện với tôi vẫn còn đang cười vui vẻ, hài lòng, cảm thấy cuối cùng bản thân cũng giúp được anh trai.

Bước ngoặt của sự việc xảy ra vào năm thứ bảy.

Vào năm thứ bảy, anh ấy đã nghèo đến mức rớt cả mồng tơi, thật không ngoa nếu nói lũ chuột trong nhà anh ấy cũng bị đói chết.

Thời gian này, anh ta liên tục nhiều ngày mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.

Giấc mơ này rất kỳ quái, là lần đầu tiên sau bảy năm mơ thấy anh trai anh, anh trai vẫn giống như vậy trong ký ức của anh, nhưng rõ ràng là cuộc đời nhiều thăng trầm hơn, trên má trái có một vết sẹo nhưng không hề dữ tợn, ngược lại thêm vài phần anh hùng.

Anh trai của anh trông rất kỳ lạ, như thể anh ta đang cõng một thứ gì đó trên lưng, nó nặng đến mức anh ta gần như không thở được.

Anh trai anh như có thể nhìn thấy chính mình trong mộng, liều mạng quay đầu lại, thở hổn hển, dường như muốn nói gì đó với anh.

Nhưng những gì anh ấy nói, dù cố gắng lắng tai nghe thế nào, cũng không thể nghe rõ.

Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên đã trèo đèo lội suối tìm đến một đạo quán gần đó, nhờ đạo nhân giải mộng.

Đạo nhân nhìn anh một cái, nhàn nhạt hỏi: "Cậu bị người khác mượn vận rồi à?"

Anh gật đầu, cảm thấy vị đạo nhân này rất tài giỏi.

Đạo trưởng nói cho anh biết, loại thuật đoạt vận này thuộc về vu thuật, không được chính thuật công nhận, phản phệ cũng rất đáng sợ, vẫn luôn được lưu truyền trong tiểu viện tử ở Vân Quý, chỉ có bọn tham cờ bạc đến đỏ mắt và dân buôn thuốc phiện ở Tam Giác Vàng mới dám dùng.

Người bị mượn vận, nếu bạn quan sát kỹ sẽ phát hiện thấy rằng có ba xoáy nước màu đen trong lòng trắng của mắt họ, ở dái tai sẽ có ba chỗ lõm hình dòng suối, tương ứng với ba huyệt "Thiên - Địa - Nhân" tam vận.

Đại ngốc hỏi vị đạo nhân, anh trai anh mượn vận may của mình thì có bị phản phệ không?

Đại nhân nói: "Phản phệ chắc chắn sẽ có, nhưng vì cậu sẵn sàng cho anh ta vay, lại là anh em, cùng huyết thống nên phản phệ sẽ không quá lớn."

Đại ngốc cuối cùng cũng yên tâm, lại kể cặn kẽ giấc mơ kỳ lạ cho vị đạo nhân kia nghe, nhờ đạo nhân giải mộng giúp anh.

Đạo nhân nghe xong, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ quái, cặn kẽ hỏi về sinh thần bát tự của anh trai anh, bắt đầu bấm đốt ngón tay, càng bấm sắc mặt càng trắng bệch, lực tay càng ngày càng nhanh, cuối cùng bàn tay đột nhiên phát lực, cây phất trần cứng cáp cũng bị đạo lực làm cho gãy đoạn.

Đại ngốc sửng sốt, thấy đạo sĩ thở dài một tiếng, nói anh trai cậu đã làm một chuyện, ta từng nghe sư phụ nói nhưng chưa từng thấy qua, không ngờ rằng trên đời này lại có người dám xông vào quỷ môn quan!

Đạo nhân hỏi khẩu hình miệng của anh trai anh khi đó, nói: "Câu nói anh trai cậu nói trong mộng là 'mượn mạng mười năm', anh ta là lại muốn mượn cậu mười năm sinh mệnh."

Đại ngốc lập tức hỏi: "Làm sao để cho anh ấy mượn?"

Đạo sĩ cẩn thận nhìn anh: "Cậu bây giờ đã ngoài ba mươi, cho anh ta mượn thêm mười năm có lẽ không còn bao nhiêu, cậu phải suy nghĩ kỹ càng."

Đại ngốc kiên quyết gật đầu: "Tôi cho mượn!"

Đạo nhân thở dài nói: "Lúc trước cậu cho anh ta mượn vận may như thế nào, bây giờ có thể cho anh ta mượn mạng như thế, chỉ cần trong mộng đáp lại một tiếng, mệnh này sẽ cho mượn."

Ngốc đại thở phào nhẹ nhõm, nói rằng pháp lực của vị đạo nhân rất cao, cuối cùng cũng đoán ra được anh trai mình muốn gì.

Anh lại hỏi vị đạo nhân, có biết anh trai mình hiện tại làm sao không, tại sao trong mộng giống như cõng theo thứ gì đó, đi cũng không đi được?

Đạo nhân nói rằng thứ mà anh trai anh ta cõng trên lưng phải là một thi thể nữ vừa được chôn cất.

Cõng nữ thi có hai lý do: một là trộm xác để xứng minh hôn, nhiều con trai nhà giàu mất sớm sẽ bỏ tiền ra mua xác phụ nữ vừa chôn cất về xứng âm hôn nhằm điều hòa Âm Dương.

Điều này có vẻ khó xảy ra, vì vậy nó chỉ có thể là cái thứ hai.

Thi hài của nữ tử mới chôn, âm khí cực cao, cõng trên lưng có thể che đậy dương khí trên người, có thể đi vào những nơi người sống không thể vào.

Đại ngốc sửng sốt: "Đó là nơi nào?"

Đạo nhân nhàn nhạt nói: " Âm giới."

Đại ngốc càng kinh ngạc hơn: "Anh ấy muốn đến âm giới làm gì?!"

Đạo nhân cũng lắc đầu: "Vậy thì phải hỏi bản thân anh ta."

Đại ngốc muốn hỏi thêm gì đó, vị đạo nhân lại một mực không nói gì thêm.

Nhưng khi Đại ngốc chuẩn bị bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy đạo nhân tự nhủ một câu: "Có thể bảo anh ta chuyện mượn vận lại mượn mệnh, e rằng trên đời này sẽ không vượt quá ba lần..."

Tôi không nhịn được hỏi Đại ngốc, sau khi mượn mệnh có gì thay đổi không?

Anh suy nghĩ một hồi, tóc anh hơi bạc một chút cũng cảm thấy cả người không còn sức lực, nhưng quen rồi cũng không sao.

Tôi lại hỏi anh: "Anh trai cậu đi bao lâu rồi?"

Anh ấy nói: "Mười năm rồi!"

Nói xong hai mắt sáng lên, nói rằng hôm trước nằm mơ thấy anh trai, anh trai nói anh sẽ quay về!

Tôi cũng giúp anh ấy vui vẻ, cũng lý giải tại sao anh lại nói rằng anh trai mình có báo trong giấc mơ, hóa ra anh trai anh thật sự có khả năng này!

Cuối cùng, tôi nhớ ra một điều, hỏi anh ta, anh ta đã xem qua chiếc hộp đồng mà anh trai anh để lại cho anh chưa?

Anh ấy xoa tay cười hì hì, nói sao mà lại chưa xem qua chứ?!

Anh đã sớm xem qua rồi, thứ đồ bên trong rất cổ quái, đó là một đống da thú dày, bên trên khắc nhiều biểu tượng kỳ dị, bốc lên một mùi rất khó ngửi, anh nhìn tới nhìn lui rồi vứt trở lại.

Anh ấy ngẫm nghĩ lại cười hì hì, nói anh trai anh sắp quay về rồi, cũng mười năm rồi không biết ở bên ngoài đã chịu bao nhiêu cực khổ, vết sẹo trên mặt kia không biết từ đâu mà ra.

Tôi cũng mừng thay cho anh ấy, hai chúng tôi uống đến nửa đêm, cuối cùng đều say khướt gục xuống bên bàn.

Trước khi đi, anh ấy có chút ngượng ngùng hỏi tôi có thể dùng điện thoại chụp cho anh một tấm ảnh không, nhiều năm trước, khi anh còn nhỏ, anh trai từng dẫn anh đến hiệu ảnh trong thị trấn để chụp ảnh.

Tôi chợt thấy cảm động, liền lấy máy ảnh ra chụp cho anh ấy rất nhiều tấm, lại ghi lại địa chỉ của anh, đã hứa sau khi rửa ra sẽ gửi qua bưu điện cho anh.

Về sau, lại xảy ra nhiều chuyện, đầu tiên là người bạn ở Lệ Giang kia bị cuốn vào một ẩu đả nguy hiểm, sau đó tôi và tiểu cô nương Bạch tộc kia cũng chia tay, còn nhớ tiểu cô nương gương mặt đẫm lệ, hát bài đồng dao cũ bên hồ Nhĩ Hải, mang một đĩa điêu mai* tặng cho tôi.

Rất nhiều năm về sau, tôi mới biết được, điêu mai không thể tùy tiện tặng cho người khác.

*Điêu mai là một món ăn đặc biệt của Bạch tộc, đầu tiên dùng nước vôi trong pha muối ngâm quả mơ, hong khô, lại dùng dao khắc các hoa văn lên phần thịt mơ.

Đây là món ăn các cặp phu thê cùng nhau ăn trong đêm tân hôn ở Bạch tộc.

Tiểu cô nương đó, trên mỗi quả điêu mai đều khắc tên Bạch tộc của cô ấy, dày dày đặc đặc, hết quả này đến quả khác, chỉ vì sợ tôi sẽ quên mất cô ấy.

Làm sao tôi có thể quên cô ấy được chứ?

Cô nương tốt, thật xin lỗi…

Đợi khi tôi trải qua chuỗi ngày ngây ngô dại dột này, cầm lại máy ảnh lần nữa thì đã là chuyện của nửa năm sau rồi.

Khi xem ảnh, mới nhớ ra đại ngốc tử cười ngô nghê ở Vân Nam kia, tôi lập tức rửa ảnh, gửi EMS cho anh ấy.

Một tuần sau, EMS trả lời: Không tìm thấy người này.

Bây giờ đã khuya rồi, tôi ở bên Hàn Sơn tự tại Tô Châu hồi tưởng về chuyện cũ ở Vân Nam, trong lòng chợt thấy thương cảm.

Đột nhiên rất muốn cầu nguyện, vì cô gái Bạch tộc kia mà cầu nguyện, vì Đại ngốc mà cầu nguyện, vì anh trai của anh mà cầu nguyện, vì bản thân mình mà cầu nguyện.

—— Trác Tây Đức Lặc!