[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 57: Cơ Bút



(*Cơ bút là nghi lễ cầu cơ và chấp bút, là một nền tảng của đạo Cao Đài).

Ở Tuyền Châu có một tập tục thần bí: Cầu cơ

Chữ này đọc là ji - “cơ” có chút giống với xuất mã tiên của Đông Bắc, thần thần quỷ quỷ. Sau khi nhập cơ, có thể dự đoán cát hung, họa phúc.

Có điều, cầu cơ, so với xuất mã tiên còn thần bí hơn, quỷ dị, cũng tăng thêm phần tà ác.

Người có thể cầu cơ nhập thân, cũng là “người được chọn”, là “ cơ” tự chọn. Bọn họ cũng được coi là linh thông, được gọi là cơ đồng.

Cơ được phân thành văn cơ và võ cơ, văn cơ có chút giống với bút tiên, khá nhẹ nhàng.

Võ cơ mới đáng sợ, “không thấy máu, không xuất đường”. Muốn mời cơ nhập thân, cần phải chuẩn bị cho bản thân trước, cắt mặt, cứa lưỡi, còn dùng thanh thép xuyên qua má của mình, rất đẫm máu.

Là thật đó.

Nếu không sợ các bạn có thể tìm video liên quan, trên mạng có rất nhiều, có điều tôi thật lòng khuyên các bạn đừng xem!

Tôi có một người bạn, là người Phúc Kiến Tuyền Châu. Trong nhà có mấy đời là cơ đồng, đến đời anh ta thì đứt đoạn kế tục.

Chuyện lần này, là ông nội của anh ta năm ấy làm cơ đồng gặp phải.

Bạn tôi nói, làm cơ đồng, thực sự rất lộn xộn, đừng nói người ngoài, đến ông nội anh ta làm cơ đồng cũng không hiểu biết hết, hơn nữa mỗi thôn của phía Nam Phúc Kiến cũng không giống nhau, kể cả bái thần cũng không giống.

Có người bái là Tổ Mẫu, có người là Quan Nhị Gia, còn có người là Bảo Sinh Đại Đế, cũng có người bái Vương Gia.

Chỉ là bái Vương Gia nào thì không ai biết.

Nói đến kế thừa, cũng không có luôn. Cái thứ này giống như đột nhiên chạy đến, dính lấy người bạn không rời, sau đó bạn chính là cơ đồng luôn, muốn chạy cũng thoát không nổi.

Có điều người nơi khác tuy rằng không hiểu rõ, nhưng với người dân địa phương lại quá quen thuộc. Giống như một thôn, sẽ có người buôn bán, người chữa bệnh, có người giàu, có kẻ ngốc, vậy thì mỗi thôn cũng sẽ có một cơ đồng.

Tuyền Châu từ xưa đã là một thành phố cảng có tiếng, điểm khởi đầu của con đường tơ lụa trên biển. Cuộc sống trên biển cũng không dễ dàng gì, cho nên ngư dân địa phương trước khi ra biển đều mời cơ đồng đến xem thời gian có thể xuất hải.

Nghi thức này rất đặc biệt, cũng rất quỷ dị.

Đầu tiên, phải tìm trên trấn hai cơ đồng, là hai cơ đồng có danh khí nhất ở địa phương.

Sau đó làm một cái kiệu đặc biệt. Chính là loại kiệu hoa cổ đại, chỉ khác không có nắp. Bên cạnh kiệu xuyên vào một thanh tre, dưới kiệu đặt một sa bàn to.

Sau đó bắt đầu khởi cơ.

Cái gọi là khởi cơ này rất đặc biệt. Hai cơ đồng một trước một sau nâng kiệu, vừa niệm chú, vừa từ từ đung đưa kiệu.

Cứ đung đưa đung đưa thì nhìn thấy kiệu bỗng nhiên chìm xuống, sau đó 2 người sắc mặt đỏ hồng, mắt trợn ngược lên thì đã khởi cơ thành công.

2 cơ đồng sẽ đung đưa bên cạnh kiệu, thanh tre bên cạnh kiệu sẽ ở trên sa bàn mà khua, khiến cho cái sa bàn nát nhừ.

Sau khi tiễn cơ xong, cơ đồng sẽ diễn giải sa bàn, sau đó quyết định thời gian ngư dân ra biển cùng với những vấn đề cần chú ý.

Mọi người nhìn thấy nó giống cái gì chưa?

Chính là bút tiên!

Hoặc có thể nói đũa tiên, đĩa tiên, thạch tiên cùng thỉnh đến các loại tiên thần kỳ cổ quái.

Vâng, kỳ thực cũng gần giống như vậy, đều rất tà tính.

Anh ta kể câu chuyện tiếp theo đây là một câu chuyện rất tà môn.

Chuyện kể rằng trước đây, nói cường điệu một chút thì là: cơ đồng nâng kiệu, không phải sợ người khác nhìn nhưng không được để trẻ con bên cạnh nhìn thấy.

Ở đây có hai cách nói, cách nói thứ nhất là trên cơ thể trẻ nhỏ có đồng tử kiếp, có một số yêu quái tu luyện rất sợ trẻ con, đây là điểm yếu của bọn họ. Có thời điểm mọi người sẽ phát hiện, mấy đứa trẻ có thể tiện tay giết một con rắn lớn, chính là ý này.

Cách nói thứ 2 chính là cái thứ này rất tà tính, không thể nói rõ nó triệu đến thứ gì, sợ rằng ác quỷ sẽ hại trẻ nhỏ, sẽ xảy ra chuyện.

Câu chuyện này của chúng tôi là vào một năm khi làm phép, bị trẻ con đụng vào.

Đó là có một người ngoại tỉnh, đến Tuyền Châu buôn cá, tự bản thân không tin những thứ này, còn cảm thấy thú vị muốn đưa con mình đi xem náo nhiệt.

Ông ta cũng biết kiêng kị, mặc một chiếc áo khoác quân đội, đem đứa nhỏ quấn vào trong áo, lén lút trà trộn vào trong đám người xem.

Lần đó thỉnh cơ rất thuận lợi, chẳng bao lâu cơ đã nhập thân rồi. Trên sa bàn khua mạnh một lúc, sau đó bỗng nhiên nhẹ bỗng, mất trọng lượng khiến cho hai cơ đồng ngã nhào trên mặt đất, nhếch nhác thảm hại.

Đợi cơ đồng định thần trở lại, phát hiện trên sa bàn viết mấy chữ: bảy ngày.

Tuy nhiên mọi người đều không hiểu nghĩa là gì.

Người dân trong thôn nhanh chóng hỏi người cha ở đó, tại sao lại dám đem đứa trẻ đi cùng, chọc vào cơ thần giờ phải làm sao đây.

Người cha đó tuy rằng không tin nhưng cũng phải suy xét đến phong tục của người dân địa phương, vội xin lỗi mọi người, rồi nhanh chóng đem đứa nhỏ về nhà.

Cơ đồng khấn vái lại, bắt đầu thỉnh cơ lần nữa, kết quả là cho dù nỗ lực như thế nào, chiếc kiệu cứ nhẹ như bay, không lên nữa.

Những người già ở đó liền biết, cơ đã phẫn nộ rồi, đứa trẻ nhỏ kia gặp nạn rồi!

Quả nhiên, trời vừa nhá nhem tối, đứa trẻ kia bắt đầu hét lên, cứ khóc khóc cười cười. Tiếng khóc oán hận thê lương không gì sánh bằng, tiếng cười lại đặc biệt suồng sã hung tàn, giống như có 2 người trong thân thể đứa trẻ đang đánh nhau.

m thanh đó tuy rằng không lớn nhưng lực xuyên thấu vô cùng mạnh, cả thôn đều có thể nghe rất rõ ràng.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, trưởng thôn vội đến nhà đó, nói rằng đứa trẻ đã chọc vào cơ thần, mau chóng đi tìm cơ đồng xem thế nào đi.

Người cha đó tuy rằng không tin nhưng quả thực đứa trẻ đó rất dọa người, chỉ có thể cõng đứa trẻ đến nhà cơ đồng, cũng chính là nhà ông nội của bạn tôi.

Ông nội cậu ấy sau khi thắp hương thỉnh cơ, nói trong người đứa trẻ có ác quỷ, chính bởi hôm đó nhập vào.

Ông ấy là văn cơ đồng, chỉ xem sự việc, muốn trừ quỷ phải đi tìm võ cơ đồng.

Thì ra cơ đồng còn phân ra văn, võ. Văn cơ đồng hỏi sự giải nghi, võ cơ đồng trừ yêu diệt quái.

Bọn họ được người giới thiệu nhanh chóng đến tìm vị võ cơ đồng.

Sau khi võ cơ đồng thắp hương thỉnh cơ, trên tay cầm một con dao chọc tiết lợn, khua một đường hoa đao, trừng mắt kim cang, để bản thân lên trước, nhưng sau khi lẩm bẩm vài câu liền đi mất.

Cả người ông ta mệt mỏi, xua xua tay nói, trên người thằng nhỏ là chỗ quen biết cũ của cơ thần nhà ta, bản thân không đánh người nhà, không thể ra tay được.

Tuy nhiên ông ta cũng chỉ ra cách giải quyết

Ông ta nói, con trai ông chọc phải ác linh, đối phương oán khí quá nặng, muốn cứu một mạng đổi một mạng.

Đối phương đến ngày tháng cũng quy định cả rồi, chính là ngày tháng viết trên sa bàn, bảy ngày sau.

Nếu như đến thời gian đó không có ai đổi mạng, thì con trai ông tất phải chết.

Người cha đó hỏi, mạng đổi mạng như thế nào.

Cơ đồng liền nói, xuất hải đêm khuya, tự có người nhận lấy.

Sau khi người cha về nhà, gặp ai cũng không nói, chỉ lưu một bức di thư, đêm hôm đó lấy một con thuyền nhỏ ra biển.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người phát hiện, con thuyền nhỏ quay lại nhưng người cha lại không thấy đâu, ông ta đã đem mạng của mình đổi cho cơ thần.

Nếu dựa theo cách nói người cha kia dùng mạng của mình để đổi lấy mạng cho con thì sự việc này hẳn trôi qua rồi. Nhưng không, con trai ông ta vẫn cứ hét suốt đêm.

Sự việc này lớn rồi!!!

Nghe nói cơ sẽ không lừa người, có lừa trừ khi là ác quỷ. Lẽ nào lần trước không phải là cơ mà là ác quỷ?

Mọi người không ngờ được, cái thứ đến đó so với ác quỷ còn đáng sợ hơn.

Sáng ngày hôm sau, mẹ đứa trẻ cõng nó đi đến nhà võ cơ đồng, hỏi là đã xảy ra vấn đề gì.

Võ cơ đồng cảm thấy kỳ quái, lại nhập thân một lần nữa, nói với mẹ đứa trẻ: Ác linh này khá to gan, nó cảm thấy chết một người vẫn chưa đủ, nhà các ngươi còn một người con trai nữa, nó muốn thằng nhỏ cũng chết theo.

Bởi vì ngươi đã đụng phải ta cho nên ta muốn cả nhà ngươi chết hết!

Ngươi xem, con ác quỷ này thật ác độc!

Lúc này người mẹ trở nên liều mạng, liền cướp lấy con dao chọc tiết lợn, chiếu lên không trung khua dao, nói cút đi đồ khốn kiếp

Ai dám động vào hai đứa con của tao thì đm nó qua thử xem!

Người mẹ thuận tay đập vỡ hương án của nhà võ cơ đồng, về nhà thu gom đồ trang sức, nhà cũng không cần nữa, đưa 2 đứa con về phương Bắc.

Cô ta không ngốc, cũng biết ác linh Trung Quốc cũng chia địa bàn, chuyện này phải đi đến phương Bắc tìm cao nhân.

Trung Quốc có một câu nói, xuất mã không quá sơn hải quan, chính là nói sơn hải quan chính là đường ranh giới bắc nam, ác linh phía nam đến đây cũng phải quay về, nếu không thì sẽ phạm giới.

Người mẹ đó dùng một số tiền lớn thuê xe, ngày đêm chạy theo hướng sơn hải quan, đến khi vượt qua được cũng đã tiêu một số tiền kha khá rồi.

Đem theo hai đứa nhỏ đi bộ tiến về phía trước. Vừa hay đứa lớn đi qua sơn hải quan, lập tức khá lên rất nhiều, chỉ là rất sợ nóng, luôn miệng kêu gào cởi quần áo.

3 người bước về phía trước, đi đến đâu hay đến đó. Có một ngày đến được một thôn dưới chân núi, trong thôn có nhà dân bốc lên khói bếp. Người mẹ đến đó gõ cửa, muốn đến xin ngụm nước và hỏi xem đi đến đâu rồi.

Cửa mở, bước ra là một ông lão, đầu đội mũ phớt, ngậm tẩu thuốc, vốn dĩ đang cười ha hả, nhưng đảo mắt qua đứa lớn, ánh mắt lập tức biến đổi.

Ông ta nói: "Đại tỷ à, đứa con này của cô đang cõng thứ dơ bẩn!"

Người mẹ vừa nghe đã biết ngay gặp được cao nhân, nước mắt lập tức chảy xuống, nói bản thân từ Phúc Kiến chạy nạn qua đây, cầu cao nhân cứu mạng!

Ông lão đỡ người mẹ, nói bản thân không phải là cao nhân gì cả, thời trẻ có một đạo sĩ vân du qua đây, ở nhà ông ấy một thời gian, được ông ấy chăm sóc rất tốt, thuận tiện dạy cho ông ấy vài chiêu công phu sơ sài thôi.

Có điều ông ấy rất tự tin, bảo người mẹ đừng lo lắng, đối phó với con quỷ già này ông ấy nắm chắc trong tay.

Ông ấy ra sau núi bẻ một cành thông, bảo bọn họ ra thu gom lá thông, càng nhiều càng tốt, sau đó đem toàn bộ lá thông phủ lên giường đất*, phủ một tầng dày.

(*Giường lò, đắp bằng đất, gầm giường có ống dẫn khói nóng hoặc để lò sưởi, ở miền bắc Trung Quốc).

Sau đó ông ta dùng dây thừng da trâu, trói chặt đứa con lớn, đặt lên giường đất đã phủ lá thông.

Xong xuôi, ông ta châm lửa không cần củi đun, chỉ dùng khúc gỗ thông, trộn cùng lá thông.

Rất nhanh giường đất bị đun nóng lên.

Đứa trẻ lớn vốn đang lạnh, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười khinh miệt, đến khi giường đất được đun lên, lập tức kêu lên thê lương, nói là muốn đốt chết ta rồi, cầu mẹ nó đưa nó ra ngoài.

Người mẹ lo cho con bị bỏng liền bị ông lão lên tiếng ngăn lại, cô xem trán của cậu ấy có giọt mồ hôi nào không?

Người mẹ nhìn chăm chú, đứa trẻ tuy luôn miệng kêu nóng nhưng trán lại khô nhẵn không có một giọt mồ hôi.

Đứa trẻ lớn nhìn thấy không cầu xin được liền bắt đầu dùng một cách ác độc, âm thanh âm lãnh uy hiếp bọn họ, nếu như không thả người, nhất định sẽ giết chết hết các người!

Lúc này, ông lão lên tiếng: "Có giỏi mày cứ thử xem!"

Đứa trẻ lớn nhìn chằm chằm ông ta, không nói nữa, chỉ lẩm bẩm chửi rủa.

Ông lão tự mình canh lò, đun cả một đêm, đến nửa đêm thì người con lớn không còn kêu nữa.

Sáng sớm hôm sau, mọi người qua xem thì thấy mặt đứa lớn đỏ hồng, mồ hôi ra ướt đẫm lưng, toàn bộ chăn đệm đều ướt sũng.

Ông lão đưa cho đứa bé một bát canh trứng đường nâu, bảo cậu bé uống đi cho nóng, không sao rồi.

Sau khi đứa lớn tỉnh lại, biết được nguyên nhân hậu quả, cũng biết người cha vì mình mà đổi mạng, hối hận không thôi, nước mắt rơi như mưa.

Ông lão an ủi cậu bé, nói cậu không cần tự trách, đều là mệnh sắp đặt sẵn, hơn nữa chưa chắc cha cậu đã chết, có thể còn sống sờ sờ.

Đứa trẻ lớn kinh ngạc hỏi cha cậu đang ở đâu?

Ông lão nhàn nhạt nói: " Âm gian".

Ông giải thích, con ác quỷ kia ban đầu muốn chiếm thân thể của cha cậu, mượn cơ thể hoàn hồn, nhưng mệnh của ông ấy quá lớn, thế là chuyển thành muốn hại chết cha cậu, chiếm lấy thân thể. Sau đó không biết tại sao, cơ thể của cha cậu không bị chiếm mới bắt đầu để ý đến đứa nhỏ. Lúc nó bảo muốn đứa nhỏ chết theo, chính là ý này.

Ông lão phân tích, con ác quỷ này rất có thể đã phong ấn cơ thể của cha cậu, đuổi hồn đi rồi, có chút giống với người thực vật của thời hiện đại, mất hồn rồi, cho nên người ở trạng thái nửa sống nửa chết.

Đứa con lớn vội hỏi vậy cha cậu có thể cứu được không?

Ông lão gật đầu: "Có thể cứu được, bởi vì cha cậu vẫn chưa chết, cho nên hồn vẫn chưa nhập luân hồi, mà sẽ ở một nơi đặc biệt tại âm gian. Nếu như hậu nhân của ông ấy có pháp lực lớn thì có thể đến âm gian “đón” ông ấy về.

Người con lớn nghe thấy vậy liền quyết định bái ông lão thành sư phụ, sau đó cùng đạo sĩ kia học pháp thuật, sau khi học thành bản thân tự mình xuống âm gian, đón hồn của cha cậu ta về.

Tôi khi ấy nghe xong câu chuyện này, cũng vô cùng cảm khái, đặc biệt là con trai lớn ông ấy muốn đến âm gian cứu người, cảm thấy rất kích thích, cho nên tiện hỏi thêm vài câu.

Bạn tôi nói cũng không rõ lắm, chỉ biết bọn họ sau đó đi Vân Nam.

Câu ta còn đặc biệt cường điệu lên, nhà bọn họ cũng rất thê thảm, không những cha mẹ không còn, người em của cậu năm ấy cũng bị kích động bởi chuyện này, đầu óc có chút ngốc.

Anh trai đi đến âm gian? Em trai có chút ngốc? Người còn ở Vân Nam?

Trong lòng tôi bỗng run lên, run rẩy mở điện thoại, đưa cho anh ấy một tấm ảnh, hỏi anh ta có giống người em kia không?

Anh ta xua tay nói bản thân cũng chưa gặp người em trai của cậu ta, làm sao mà nhận ra được?

Nhưng sau khi đảo mắt qua tấm ảnh, anh ta kinh ngạc nói tấm ảnh này rất giống anh trai cậu ta.

Tôi mới thở ra một hơi, cuối cùng cũng hiểu được hộ gia đình ở Vân Nam rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng hiểu được tại sao người anh lại mượn người em mười năm long đầu đại vận, mười năm thọ mệnh, thì ra anh ta thật sự đi đến "Âm gian” tìm cha.

Vâng, sau này tôi sẽ viết về câu chuyện đi đến "Âm gian” của người anh trai nhé!