[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 58: Người Phong Băng



(Nếu như trong bài có từ ngữ nhạy cảm hoặc ý kiến trái chiều thì xin mọi người thông cảm bỏ qua. Ad cũng chỉ là dịch theo lời văn của tác giả. Cho nên mình đọc truyện giải khuây thôi nhé.)

________________________

Đây là câu chuyện cũ do một đại ca Đông Bắc kể lại.

Đại ca Đông Bắc tóc cạo đầu đinh, đeo một sợi dây chuyền vàng dày bằng ngón tay, uống rượu sảng khoái, lời nói quyết đoán, là một hình mẫu đại ca điển hình. Anh ấy nghe nói tôi rất thích thu thập các câu chuyện cũ, liền nhân lúc có có chút rượu kể cho tôi nghe một câu chuyện kỳ dị xảy ra với anh ấy lúc còn trẻ khi ở sâu trong núi Côn Luân.

Theo như lời của anh ấy, anh đã gặp được một người bất tử hoặc nói là một vị thần tiên, hoặc nói đó là một thần tích.

Đại ca Đông Bắc nói, trước đây anh cũng từng là một đứa trẻ lương thiện nhưng sau này bị bắt nạt quá nhiều nên nửa đêm đã đâm chết người rồi bỏ trốn.

Khi đó có hai nơi có thể chạy trốn được.

Một là đến nấp ở những khu rừng già phía Đông Bắc như Trường Bạch Sơn, núi Đại Tiểu Hưng An, ở đó có rất nhiều lão thợ săn đến khi trưởng thành cũng chưa từng thấy qua một bóng người nào, nên khi gặp được người khác rất vui vẻ, sẽ giữ bạn ở lại, mời bạn ăn uống, mỗi bữa đều được ăn thịt bất kể bạn là kẻ giết người hay bị bệnh thần kinh!

Nơi còn lại chính là đi đến Đại Tây Bắc, nơi đó cằn cỗi hoang sơ, toàn bộ đều là đường chân trời, cũng chỉ có mấy người thợ sửa đường hay người dân Tây Tạng đi cúng bái, mặc dù ngày tháng vất vả nhưng vẫn có thể gặp gỡ được người khác để trò chuyện.

Cho nên khi đó anh ấy đã quyết định đến phía Tây, đi đến tuyến Tân Tạng.

*(tuyến Tân Tạng: là tuyến đường cao tốc 219 (G219) tại Trung Quốc dài 10.000 km nối dài từ Tân Cương đến Tây Tạng)

Sau này tiền mang theo cũng tiêu hết, anh còn đi làm công nhân bảo trì đường.

Công nhân bảo trì đường rất vất vả, đặc biệt là ở Tây Tạng, đặc biệt là trên tuyến Tân Tạng, nói đơn giản thì không thể sống nổi! Sự cực khổ này đối với người bình thường là việc không thể tưởng tượng được. Nói thế nào nhỉ, để tôi cho bạn một ví dụ, những người từ Đại Lục đến nơi này, sẽ khóc lóc om sòm khi tiểu tiện, hút thuốc ở tuyến Tân Tạng, có người có thể chết ngay tại chỗ vì bệnh sợ độ cao!

Đến mùa đông, khi tuyết rơi dày có thể cao tới đầu gối lại còn có gió! Gió ở vùng Tây Tạng có thể thổi bay cả xe lửa, gió lớn xen lẫn tuyết và mưa đá, có thể quật chết một con bò, huống chi là con người?!

Những người này ở đây đã rất lâu rồi, khi đến bệnh viện Lhasa khám tổng quát, tất cả đều có bệnh như bệnh nhịp tim cao, nhịp tim chậm, lá lách phình to, viêm khớp dạng thấp, còn bên ngoài thì đều ổn.

Cho nên đã đến đây làm công nhân bảo trì đường bộ, nếu không phải do thật sự nghèo đến mức không còn đường đi, thì chính là một kẻ giết người, phạm tội nghiêm trọng.

Anh ấy kể: “Lúc đó tôi đến đây chưa lâu, vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống giống như tu khổ hạnh ở Tây Tạng này, lại không xuống núi được nên thường ngồi bên đường cái một mình, nhìn xe cộ chạy qua.”

Thực tế thì nơi quỷ quái này rất ít xe chạy qua, thỉnh thoảng cũng có vài chiếc xe chạy qua nhưng lại là xe quân dụng.

Hoàng hôn hôm đó, khi mặt trời sắp lặn sau núi, tôi cũng đã xong việc nên lại đến chỗ thường ngồi nhìn xe lần nữa, phát hiện có người đã ngồi sẵn ở đó.

Người đó không lái xe, xung quanh cũng không có vết tích có xe chạy qua, không biết anh ta từ đâu đến và muốn đi đâu.

Người này trông rất cô đơn, ngồi bên vệ đường, uống hết chai rượu này đến chai rượu khác.

Thấy tôi đi qua, anh ta không nói gì, chỉ đưa một chai rượu.

Hai chúng tôi không nói, cứ ngồi đó, tự mình uống rượu.

Sau đó, tôi rốt cuộc không nhịn được hỏi anh ta, muốn nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta không nói gì, chỉ im lặng uống rượu.

Lúc sau mặt trời lặn rồi, tôi thấy anh ta vẫn còn uống nên tôi nhắc anh ta đừng tiếp tục uống nữa, nên nhanh chóng tìm chỗ trọ đi, ban đêm ở đây thường nổi gió, gió ở đây rất mạnh, xe hơi có thể bị thổi lật lên, người cũng sẽ bị thổi bay đi.

Không ngờ rằng, người đó lại lần đầu cất tiếng, anh ta lẩm bẩm: "Nếu thật sự có thể chết, vậy thì tốt rồi..."

Tôi còn đang nghĩ xem ý tứ trong lời nói của anh ta là gì, thì anh ta liền phủi mông đứng dậy, nói: "Tôi có thể ở nhờ nhà của các anh một thời gian được không?"

Tôi rất vui vẻ đưa anh ta về.

Ở đây chỗ của chúng tôi trời đất rộng lớn, tùy tiện ở, tùy tiện xây, thiếu nhất chính là con người, mỗi ngày cũng chỉ có bao nhiêu đó người, mặt nhìn mặt, trứng nhìn trứng, cả người có bao nhiêu sợi lông cũng biết rõ tường tận hết nên việc thích nhất chính là cùng người khác nói chuyện.

Nói ra không sợ các bạn cười, lúc bình thường, nếu có một chiếc ô tô chạy qua, chúng tôi sẽ dừng công việc lại, ngoảnh mặt về chiếc xe đó ra sức mà vẫy tay.

Chúng tôi cũng biết rằng những người trong chiếc xe đó sẽ không chú ý đến chúng tôi nhưng không sao cả, chúng tôi trông thấy người trong lòng vui mừng quá mà!

Thỉnh thoảng có tài xế chở các vị lạt ma trả lời lại chúng tôi, thậm chí còn có một cô gái ló đầu ra vẫy tay chào chúng tôi, vậy là chúng tôi vui như Tết suốt nửa tháng đều nói về chuyện đó.

*(Lạt ma: cách gọi tôn kính với các thầy tu ở Tây Tạng)

Chúng tôi cho rằng người này khẳng định là bị thất tình rồi hoặc là bị phá sản. Đôi khi có những người giống như vậy sẽ đến đây, ở lại nhiều nhất là một hai ngày liền quay về.

Ở nơi này, những người thành phố da đẹp thịt mềm đó làm sao có thể ở lại được chứ?

Không ngờ, người thanh niên này không chỉ ở lại, còn ở đây đến tận nửa tháng trời.

Suốt nửa tháng, anh ta không hề nói câu nào, mỗi ngày sau khi trời sáng liền ngồi đó uống rượu, nhìn Đại Tuyết Sơn ở phía xa xa.

Khi anh ta đến, vác theo một chiếc ba lô lớn, bên trong chứa toàn là rượu, tôi không biết là của hãng nào, bên trên toàn là chữ nước ngoài, cũng có chữ địa phương.

Ai đi ngang qua anh ta cũng không nói chuyện, chỉ đưa một chai rượu.

Lúc sau khi đã uống hết rượu rồi anh ta cũng không uống thêm gì, một mình ngồi đó hướng nhìn về phía ngọn núi tuyết kia.

Sau đó tôi không nhịn được hỏi anh ấy: "Anh ở đây làm cái gì vậy?”

Anh ta nói: "Đợi một người"

Tôi hỏi anh ta, "Người đó ở đâu?"

Anh chỉ tay về phía trước.

Tôi hướng về phía xa đó nhìn xem chỉ toàn là Đại Tuyết Sơn, một dãy lại một dãy nối tiếp nhau, có thể nhìn thấy được ai chứ?

Hỏi anh ta lần nữa, anh ta đều im lặng không đáp.

Ôi, lúc đó tôi chưa bao giờ nghĩ rằng thứ mà anh ấy chờ đợi hóa ra lại là một người chết.

Nói cách khác, đó là một người đã chết rồi lại có thể sống lại.

Anh ta nói: “Ở Đông Bắc của chúng tôi có một tập tục, đó là vào mùa đông đục một hố băng có cóc. Trên con sông lớn đập một mắt băng, dưới nước thiếu oxy, con cóc bên dưới sẽ liều mạng nhảy lên bờ. Trời quá lạnh, con cóc vừa lên khỏi mặt nước chưa nhảy được mấy cái, trên người đã hình thành một lớp băng tuyết, đông cứng thành một khối băng sau đó chỉ cần nhặt trực tiếp nó lên bỏ vào giỏ là được.

Khi về đến nhà, bạn mang những con cóc này vào nước ấm, chỉ cần đậy nắp lại một lát sau chúng sẽ sống lại.

Nhưng chúng tôi không thể nào ngờ rằng những người bị phong kín trong băng này cũng có thể sống lại được!

Anh ấy tiếp tục nói, những công nhân bảo trì đường ở đây không chỉ sửa đường, xúc tuyết, đôi khi họ còn gặp một số chuyện nghiêm trọng như gió mạnh, động đất, tuyết lở, lớp tuyết dày mấy ngàn năm trên núi tuyết lại sụp xuống. Khi nó đổ xuống, từng tảng từng tảng sông băng đều chồng chất đầy đường, chúng tôi phải đập bỏ những mảng sông băng lớn này từng chút một rồi chuyển chúng ra bên ngoài.

Đôi khi, chúng tôi cũng nhận được một số nhiệm vụ đặc biệt, sẽ bất ngờ bị gọi vào lúc nửa đêm bảo chúng tôi phối hợp với các ban ngành địa phương thực hiện một số nhiệm vụ quân sự.

Những nhiệm vụ này khá kỳ lạ, có lúc là đưa bọn họ đến ven hồ, trợ giúp họ lặn xuống nước vớt một thứ gì đó. Có lúc, bảo chúng tôi lên chiếc xe tải lớn của họ rồi lái xe đến tận sâu trong núi, sau đó đào một đống tuyết lên để tìm một cái gì đó. Có một số thứ rất tốt, một số thứ rất dọa người.

Có lúc đó là một số loài động vật trông kỳ lạ, có lúc lại là con người.

Loại người nào cũng có, một số là Lạt ma, mặc áo tu sĩ; một số là nhà thám hiểm, mặc áo blazer, một số là khách du lịch, mặc áo downcoat, khăn quàng cổ lớn gì đó, đây đều là những người leo lên dãy núi tuyết sau đó bị rơi xuống rồi bị phong ấn trong băng tuyết, dần dần bị đông cứng lại. Nếu không phải vì một trận tuyết lở, đoán chừng dù trải qua mấy trăm năm cũng không thể phát hiện được họ.

Những người này ngược lại vẫn còn tốt, khi phát hiện ra chúng tôi liền đi trình báo, nếu trên người có chứng minh thư nên chính quyền sẽ xử lý sự việc, đi thông báo cho người nhà nạn nhân hay đại loại thế. Nếu không có danh tính thì tìm nơi chôn cất cho họ. Còn có khi, đào ra những người rất kỳ quái.

Có một lần, khi chúng tôi hỗ trợ quân đội thực hiện nhiệm vụ, từ một vỏ băng lớn đào được một số lượng lớn binh lính, trên người đều mặc quân phục. tôi nhìn một cái liền biết, quân phục đó đều là của Quốc Dân đảng kiểu cũ thường mặc, đoán chừng có tới mấy trăm người, cả vùng tuyết trắng rộng lớn đó dày đặc toàn là xác người.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, đội quân của Quốc Dân đảng sao lại đến Tây Tạng chứ?? Họ ở đây để thực hiện nhiệm vụ gì?

Điều đó thì không thể biết được, dù sao thì chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm về việc đào xới bên ngoài. Một khi tìm thấy người, tất cả chúng tôi đều bị điều ra ngoài rồi bảo chúng tôi ký vào các tài liệu mật chết tiệt nào đó, mỗi người cũng sẽ nhận được 500 tệ tiền trợ cấp bảo mật. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là biến cố anh gặp phải năm đó!

Đại ca cả thở dài một hơi lại nói: “Khi đó, khoảng nửa tháng khi tiểu ca kia đến, trên núi Côn Luân có trận tuyết lở, một nửa ngọn núi hầu như đều bị sạt lở, núi tuyết lớn dày mấy ngàn năm xen lẫn sông băng bị đập nát xuống. Toàn bộ đường xá đều bị nứt ra, cấp trên yêu cầu chúng tôi gấp rút sửa chữa, tiểu ca kia cũng đi cùng.

Khi đến nơi, chúng tôi có nhiệm vụ giải quyết các vấn đề khó khăn, chủ yếu đập băng chính là dùng khoan thép đập vỡ tảng băng đang chắn trên đường, để những người phía sau vận chuyển băng vỡ đi.

Điều này nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thực ra không hề dễ dàng chút nào bởi tuyết trên núi Côn Luân đã tích tụ ngàn năm không tan, một tầng lại một tầng tuyết xếp chồng lên nhau, tuyết bị nén lại đã trở thành lớp vỏ băng rồi. Lớp vỏ băng đó còn cứng hơn cả sắt, dùng dao lớn chặt cũng không được, tẩm xăng dầu lên đốt nửa ngày trời cũng chẳng tan được bao nhiêu.

Càng nguy hiểm hơn là nơi này ở cạnh núi Côn Luân, không thể dùng thuốc nổ được nếu không có thể gây ra những trận tuyết lở ở nơi khác, vậy thì càng nguy hiểm hơn nữa.

Lúc đó, chúng tôi không còn cách nào khác là sử dụng phương pháp cũ chính là dùng búa khoan từng chút từng chút một, khoan vài lỗ trên đó rồi những người khác sẽ ra sức cậy nó ra.

Chúng tôi làm việc đó cho đến tận nửa đêm, cho đến khi chạm đến mảnh băng dưới cùng. Mảnh băng đó có kích thước to gần bằng nửa ngôi nhà, chúng tôi định tiếp tục dùng mũi khoan thép để khoan xuyên qua nhưng đã bị tiểu ca kia ngăn lại.

Anh ta nói, để anh ta xử lý miếng băng này, mời mấy người chúng tôi hút thuốc, bảo chúng tôi đi qua bên cạnh nghỉ ngơi trước.

Khi đó tôi rảnh rỗi không có gì làm nên nhìn sang tiểu ca bên kia.

Tiểu ca không dùng máy khoan thép, mà dùng một chiếc cưa thép nhỏ, cậu ấy bắt đầu cưa mảnh băng này từng chút từng chút một.

Tôi tốt bụng nhắc anh ta: “Tảng băng này lớn như vậy cậu dùng cưa thép cưa từ từ như vậy thì cưa đến sang năm cũng không xong đâu.”

Anh ta lại nhàn nhạt bảo rằng không cần cưa xong, chỉ cần cưa bớt một góc là đủ.

Tôi không hiểu anh ta muốn nói gì cũng không quan tâm đến anh ta nữa, liền ngồi sang bên cạnh từ từ hút thuốc, xem anh ta rốt cuộc định làm trò gì.

Anh ta cưa không mất bao lâu thì một góc của khối băng cuối cùng cũng bị cưa ra, khối băng có kích thước gần bằng một người rơi xuống đất chỉ trong tích tắc đã vỡ thành nhiều mảnh.

Trong mơ hồ, dường như tôi có thể nhìn thấy gì đó trong khối băng vỡ nát kia, hình như là một thứ gì đó màu đen nhưng khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ được.

Bởi vì hiếu kỳ nên tôi liền đứng lên đi qua đó xem thử thế nào.

Cái vật màu đen đó trông giống như một con người đang nằm ngửa ra.

Tiểu ca đó cúi người xuống dường như đang xoa bóp cho người đó còn đang cúi đầu nói chuyện với người đó nữa.

Tôi gian manh ​​đang muốn qua đó xem náo nhiệt, lại cảm thấy cơ thể người đàn ông đang nằm trên mặt đất đột nhiên động đậy.

Tôi bị dọa sợ một trận lập tức đứng yên tại chỗ.

Nhìn kỹ hơn thì không phải, người đó vẫn nằm bất động trên mặt đất.

Tôi cũng tự cười mình, người bị đông cứng trong vỏ băng, làm sao có thể sống lại được chứ?

Vừa đi được vài bước, tiểu ca đó lại đột nhiên mắng tôi, bảo tôi lập tức đi ra chỗ khác không được lại gần đây.

Tôi tùy tiện trả lời lại, thực ra trong lòng cũng không quá xem trọng chuyện của anh ta lắm, nghĩ là lão tử chưa từng thấy qua thứ đó chứ gì, còn bày ra khuôn mặt trắng bệch đó nữa?!

Đi thêm một đoạn nữa, liền nhìn thấy người đàn ông đang nằm dưới đất ngồi dậy, nhìn chằm chằm về phía tôi.

Lòng tôi chợt lạnh đi, cả người run lên, người đó, người đã nằm trong băng không biết bao nhiêu năm, thật sự đã sống lại.

Hơn nữa, trong mắt anh ta không có chút cảm xúc nào của con người, anh ta giống như một con dã thú hay nói đúng hơn là giống như một tảng băng.

Đã quá muộn rồi đành cam chịu, người chết kia nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên đứng lên, tôi chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên nhòe đi, giống như có thứ gì đó nhảy qua, trong nháy mắt lao tới trước mắt tôi.

Tiếp sau, cổ của tôi bị kẹp chặt bởi một thứ chết chóc nào đó, giống như bị kìm sắt kẹp cứng lại, không thể thở nổi dù chỉ một chút.

Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích, cổ bị người đó siết chặt lại, đến thở cũng không nổi chứ đừng nói là la lên.

Lúc đó, đầu óc tôi vẫn còn rất tỉnh táo, nghĩ rằng dù là thứ gì đang siết cổ mình thì cũng phải thoát ra được, nếu không thì coi như xong đời. Tôi dùng lực toàn thân vào hai tay, liều mạng cố gắng gỡ tay người đó ra khỏi cổ, chỉ cảm thấy bàn tay của người đó lạnh như băng, mà còn cứng như sắt nên dù tôi làm thế nào cũng không thể thoát ra được.

Tiếp sau, người đó dùng một tay kẹp cổ tôi lại rồi chậm rãi nâng lên, vậy mà tôi cũng từ từ bị nâng lên trên.

Tôi thật sự tuyệt vọng rồi, bắt đầu nhắm mắt chờ chết, nước mắt cũng tuôn ra.

Lúc này, tiểu ca đó từ phía sau chạy tới, vội vàng nói vài câu với người băng bằng thứ ngôn ngữ mà tôi không hiểu, cuối cùng người băng đó cũng có phản ứng, bàn tay cũng dần dần thả lỏng rồi buông tôi xuống.

Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi tay anh ta, lăn trên đất một vòng, cảm thấy cổ họng sắp bị anh ta cắt đứt. Khi ấy tôi cũng không quan tâm đến điều đó, cầm lấy vào một mũi khoan thép trên mặt đất để bảo vệ mình trước, ngăn không cho anh ta tấn công lần nữa.

Không ngờ, người băng đó lại bất động, chỉ nhìn tiểu ca kia.

Tiểu ca bước tới, thở dài nói với tôi: “Tôi thành thật xin lỗi, anh ấy đã làm anh bị thương. Xin hãy tin tôi, anh ấy không phải cố ý, hiện tại anh ấy vẫn chưa khôi phục được lý trí."

Tôi lắp bắp hỏi anh ta, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Người này không phải bị phong trong băng sao? Làm sao anh ta có thể sống lại? Anh ta là người hay là cương thi?

Tiểu ca lại thở dài nói, chuyện này rất khó giải thích với anh, cho dù tôi có giải thích đi chăng nữa, đoán rằng anh sẽ không tin. Anh chỉ cần quên hết chuyện này đi như thể nó chưa từng xảy ra. Bây giờ tôi sẽ đưa anh ta về, sau này cũng sẽ không tới đây nữa.

Nói xong câu đó, anh ta bắt đầu chậm rãi đi về phía hoang mạc hoang vu.

Còn người băng kia, quả thật như anh ta nói, không có bất kỳ sự hung hãn nào, ngoan ngoãn cùng anh ta rời đi.

Đại ca thở dài: Sau này tôi trở về Đông Bắc, phát hiện người đàn ông bị tôi đâm không chết mà gia đình còn bồi thường không ít tiền nên đến nơi này. Nhiều năm trôi qua, tôi luôn muốn đến tuyến Tân Tạng xem thử, tôi cảm thấy người đó có thể vẫn còn ở đấy...