[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 65: Chuyện ma bệnh viện



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay kể về một câu chuyện ma ở bệnh viện.

Trước đây, chúng tôi đã từng nói qua lý do vì sao các khách sạn bị ma ám, đại khái có vài ý như: không mở lửa, môi trường âm u, nhiều xe cộ lưu thông, vị trí nằm ở những vùng đất xấu.

Trên thực tế những điều này đều có thể áp dụng ở bệnh viện.

Nhưng có điều mà bệnh viện hơn hẳn, chính là: Nhiều người chết.

Mấy ngày trước có vị độc giả, cô ấy là một bác sĩ rất lợi hại, con gái cô là du học sinh ở Mỹ, cô ấy muốn hỏi xin tôi một lá bùa hộ mệnh, bảo hộ cho con gái cô.

Cô ấy giải thích, mặc dù bản thân đã có hơn mười mấy năm kinh nghiệm bác sĩ, cũng là một người theo chủ nghĩa vô thần nhưng có những lúc có những chuyện thực sự rất khó lý giải được.

Bệnh viện của họ có một giường bệnh, rất tà, phàm là bệnh nhân ngủ ở giường bệnh này, thường rất ít có thể xuống giường được.

Đây là một lập luận tương đối có nội hàm, ý nghĩa chính là chỉ cần người nào ngủ trên chiếc giường bệnh này, đều chết giống nhau, tuy nhiên có một số người bệnh lại không nghiêm trọng như thế.

Chuyện mà cô ấy kể, tôi thực sự đã từng nghe qua.

Trước đây có một cô gái Bắc Kinh đã kể cho tôi nghe câu chuyện tương tự. Khi đó cô ấy là bác sĩ nội trú của một bệnh viện quân đội ở Bắc Kinh, thường xuyên phải làm ca đêm nên cô ấy vẫn luôn gặp phải những chuyện kỳ ​​quặc như vậy.

Sau khi tốt nghiệp ngành y học, thường sẽ bắt đầu làm từ bác sĩ nội trú, cũng chính là y sĩ sơ cấp, công việc này rất hành người, nhiều chuyện, nhiệm vụ nặng nề, mà còn nơm nớp lo sợ mỗi ngày, sợ bệnh nhân mà mình chịu trách nhiệm xảy ra chuyện.

Điểm tốt là có nhiều bệnh nhân, có thể nhanh chóng nâng cao kinh nghiệm. Đợi đủ kinh nghiệm rồi liền có thể lên chức trở thành bác sĩ điều trị chính, cũng chính là bác sĩ trung cấp. Lúc này có thể chuyển đến khoa ngoại trú, có thể còn được hướng dẫn bác sĩ nội trú nữa.

Thời điểm người bạn này của tôi kể câu chuyện đó đã là bác sĩ trưởng khoa nội trú rồi. Cái chức danh này xem ra cũng rất có kiểu cách nhưng thực tế chính là nhắc nhở cô ấy phải nhanh chóng lên chức thành bác sĩ điều trị chính đi, nhưng lúc này lại không thể lên chức được vì thời điểm này phải quản lý bác sĩ nội trú.

Đây là một việc rất cực khổ, cần phải ngồi yên ở phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú. Cái gì cũng phải quản, đó là khoảng thời gian tăm tối nhất trước bình minh.

Lúc cô ấy kể câu chuyện này chính là xảy ra trong khoảng thời gian đó.

Cô ấy nói, mỗi bệnh viện lớn, đều có một hoặc chí ít cũng sẽ có một giường bệnh chết.

Giường bệnh chết ý là ám chỉ chiếc giường đó tương đối tà tính, phàm là người nằm trên chiếc giường đó, bệnh tình sẽ chuyển xấu rất nhanh, mà những bệnh nhân bị bệnh nặng thường chết âm thầm vào ban đêm.

Nói trắng ra, chính là giường bệnh này bị ma ám, có ác ma nằm ở trên giường bệnh không chịu đi, trở thành ác linh, không ngừng đòi mạng.

Đó là sự thật.

Vì thế nếu sau này mọi người có nhập viện, có điều kiện, nhất định hãy dò hỏi những bệnh nhân cũ, xem giường bệnh nào rất không may thì cố gắng đừng dùng.

Câu chuyện đầu tiên cô ấy kể chính là liên quan đến chiếc giường bệnh ma quái này.

Thời gian đó cô ấy vừa làm bác sĩ trưởng khoa nội trú, khi chủ nhiệm khoa trước bàn giao công việc có nói cô chú ý vào hạng mục, cuối cùng căn dặn cô ấy một câu rằng phòng bệnh số 11, giường số 3, cố gắng hết sức không sắp xếp bệnh nhân bệnh nghiêm trọng, nhất là người già.

Nếu như đã sắp xếp rồi, vậy thì cùng lắm chỉ ở đó hai ngày liền thay người khác ngay, không được phép để một người nằm quá ba ngày.

Khi đó cô không hiểu nên liền hỏi ông ấy vì sao vậy?

Người đó lắc đầu, nói đây cũng là điều mà bác sĩ trưởng khoa trước đây đã nhắc nhở ông, nói rằng đó là quy định cũ của bệnh viện chúng tôi, cô cũng đừng quan tâm việc đó làm gì, chỉ cần nhớ là được.

Sau đó, có một ông cụ đến, bệnh tình của ông không quá nghiêm trọng nên cô y tá trẻ đã sắp xếp cho ông ở đây.

Ông cụ sửng sốt, quay đầu lại hỏi cô: "Còn có giường bệnh nào khác không?"

Cô y tá trẻ nói: "Không có."

Ông già lắc đầu nói: “Giường này người không ngủ được, bẩn."

Cô y tá trẻ tỉ mỉ kiểm tra, ga giường vừa mới thay, vô cùng sạch sẽ mà!

Ông cụ liền cười, xua xua tay nói: "Cô không hiểu đâu."

Cô y tá trẻ cũng có chút ấm ức, cảm thấy ông cụ cố tình gây chuyện, liền đem chuyện này kể lại với cô ấy.

Cô cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, lại nhớ lại lời bác sĩ trưởng khoa trước đã nói, liền bảo cô y tá trẻ sắp xếp cho ông cụ vào phòng bên cạnh, tìm một người khoẻ mạnh, cường tráng qua đây ở.

Họ tìm được một chàng trai, anh chàng này đang tham gia đội bóng rổ, cơ lưng bị căng. Đây cũng không phải là bệnh nặng gì, do phải nhanh chóng tham gia thi đấu nên phải nhập viện làm vật lý trị liệu một chút, muốn nhanh chóng khoẻ hơn. Sức khoẻ của anh ta tuyệt đối không có vấn đề gì, sinh khí dồi dào.

Theo lý mà nói anh ta không nên ở đây, nhưng cô muốn xác minh xem chiếc giường này có vấn đề gì hay không, vì vậy đã tìm một lý do để chuyển anh ta qua đây.

Anh chàng này tràn đầy năng lượng, căn bản không thể ngồi yên, một lát lại chơi điện thoại, lát sau lại tìm người nói chuyện phiếm, cả phòng bệnh đều bị anh ta làm náo loạn cả lên.

Sáng ngày thứ hai lúc cô ấy kiểm tra phòng, liền phát hiện anh chàng đó có chút ủ rũ, quầng mắt thâm đen, ngáp dài cả ngày, không có tinh thần như ngày đầu tiên.

Cô giả vờ không quan tâm hỏi anh ta nghỉ ngơi thế nào? Sắc mặt anh chàng trông hơi kỳ quái nói ngủ không ngon, nằm xuống thì gặp ác mộng, mơ thấy có người cướp giường, giấc ngủ này, aizz, thật là càng ngủ càng mệt mà!

Mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cô cũng không quá coi trọng, nghĩ anh chàng này sức khỏe cường tráng, không thể xảy ra chuyện gì được nên liền mặc kệ anh ta.

Không ngờ đến ngày thứ 3, cô y tá trẻ đột nhiên chạy đến tìm cô, nói không ổn rồi, phòng 11 có người lên cơn sốc!

Trong lòng cô rơi bộp một tiếng, lập tức nghĩ xem là ai ở phòng số 11?

Cô y tá trẻ nhắc nhở cô: Chính là cái người to cao trong đội bóng rổ đó!

Cô giật mình, đợi anh chàng kia cấp cứu thì thấy sắc mặt anh ta trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại, toàn thân gầy rộc đi như người mất hồn.

Cô ấy hỏi mấy câu, anh chàng kia chỉ mơ mơ hồ hồ mà nói mơ thấy ác mộng, đánh nhau với người khác trong một căn nhà phủ đầy sơn đỏ.

Cô ấy lập tức sắp xếp người cấp cứu, sau đó đích thân đi tìm ông cụ không nguyện ý muốn ở đây.

*(Aizzzz, chuyện muôn thuở cứ cấm mà không giải thích thì kiểu gì người vô tội cũng bị đem đi thí nghiệm )

Ông cụ gặp cô, thẳng thừng hỏi: Giường số 3 xảy ra chuyện rồi à?

Cô gật đầu, nói: "Phải, phải, cụ làm sao mà biết được ạ?"

Ông cụ nói: "Tôi nói cho các cô biết, giường số 3 không sạch sẽ, có thứ dơ bẩn, cô y tá đó của các cô còn quá trẻ tuổi, nghe không hiểu được.”

Cô cũng hơi ngượng ngùng, vội vàng xin được chỉ giáo.

Ông cụ nói, tôi là một bác sĩ Đông y. Bác sĩ Đông y chúng tôi không giống như các bác sĩ Tây y các cô, chúng tôi có chút giống huyền học, chú ý đến những thứ như âm dương ngũ hành, huyết mạch tinh khí.

Đương nhiên, Đông y chủ yếu là điều dưỡng, nếu có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra, vẫn cần đến gặp các cô, như tôi, có một khối u trong bụng, không phải vẫn phải đến cho các cô làm phẫu thuật sao?

Tuy nhiên, các bác sĩ Đông y chúng tôi lại chú trọng đến thuyết Âm Dương hơn. Ở những nơi như bệnh viện, những chứng bệnh nặng rất nhiều, người chết cũng nhiều, cho nên âm khí rất nặng.

Như tiệm thuốc bắc của chúng tôi, rất xem trọng những chuyện này vì thế vì vậy bên ngoài tiệm thuốc đều là các thảo dược để trừ tà như ngải cứu, chu sa, đàn hương, lá tre,… còn có tác dụng xua đuổi tà khí.

Trong giường số 3 đó, có một luồng tà khí đang trú ngụ, tôi vừa đi qua liền cảm thấy âm khí ngút trời, ớn lạnh toàn thân, xem ra là một linh hồn ma quỷ đã giết không ít người rồi.

Theo lời tổ tiên kể lại, có một số người sau khi chết, oán khí quá nặng không muốn đi đầu thai nên vẫn lưu lại ở dương gian, chiếm đoạt linh hồn của những người khác, sau đó liền biến thành ác quỷ, những chiếc giường như vậy sẽ bị gọi là giường ma.

Ông cụ nói, các cô bên này cũng không cần quá lo sợ, tôi sẽ kê cho các cô một phương thuốc, chủ yếu là những loại như ngải cứu, dùng những thứ này đun lấy nước, cọ rửa kỹ giường từ đầu đến cuối, rồi đem phơi nắng vào buổi trưa ba ngày liên tục, thì sẽ không sao nữa.

Lúc đó cô cũng nghi ngờ nên báo cáo sự việc với giám đốc. Sau khi nghe xong giám đốc lại không nói gì cả, chỉ bảo y tá nhanh chóng làm đi, nhưng đừng nói lung tung ra ngoài kẻo bị người khác phàn nàn là mê tín dị đoan.

Cô hỏi giám đốc, chẳng lẽ giường bệnh đó thật sự đã có người chết rồi sao?

Giám đốc gật đầu, nói đó là chuyện của mười mấy năm trước, có một thanh niên đánh nhau với người khác, lá lách và dạ dày bị đâm nhiều nhát dao nhưng may mà có thể cứu được.

Nhưng không ngờ, tối đó kẻ thù đến tìm trả thù, lại đâm cho anh ta thêm mấy nhát, cuối cùng anh ta chết trên giường bệnh đó, máu chảy khắp giường bệnh.

Trong lòng cô rơi bộp một tiếng, nghĩ đến anh chàng chơi bóng rổ nói mình luôn đánh nhau với người khác trong căn nhà phủ đầy sơn đỏ, trong lòng đột nhiên có chút rợn tóc gáy.

Ở đây tiện thể nói một câu: Có nhiều độc giả hỏi tôi, bắt đầu câu chuyện ở đâu? Làm sao để có thể liên lạc với tôi?

Nhân tiện đây nói một chút, bắt đầu câu chuyện khẳng định là được đăng trên tài khoản công khai WeChat cá nhân của tôi: Truyền thuyết của một con cá.

Cũng hoan nghênh mọi người giao lưu với tôi qua tài khoản công khai.

Được rồi, tiếp tục kể về câu chuyện thứ ba.

Sau đó, cô ấy lại tiếp tục cùng cô y tá trẻ kia trải qua một chuyện khác.

Chỗ họ là bệnh viện quân đội, trong bệnh viện quân đội có hai dạng y tá, một là có quân tịch, hai là hệ thống hợp đồng, có chút giống với giáo viên, sự khác biệt giữa hai dạng này rất lớn.

*quân tịch: có tên trong danh sách quân đội

Vì thế y tá có quân tịch sẽ tốt hơn một chút còn những y tá theo hợp đồng kia thì khó có thể kiểm soát được, họ cũng rất rõ ràng, làm y tá không thể làm cả đời được. Với lại, đó là công việc hầu hạ sinh hoạt của người khác, có ma mới nguyện ý làm công việc đó cả đời, vậy phải làm sao đây?

Những cô gái này không ngốc, bệnh viện quân đội, đặc biệt là phòng bệnh cao cấp, ở đó toàn bộ đều là cán bộ quân đội cấp cao.

Rất nhiều cán bộ cấp cao đều là bị thương nặng trong Cách mạng Văn hóa, những năm tháng về sau họ không thể tự lo được, vì vậy những nhà cách mạng lão thành này cũng sẽ chọn một số y tá trẻ thông minh, lanh lợi để làm bảo mẫu tại nhà, mặc dù cũng là phục vụ người khác nhưng tốt xấu gì cũng được đãi ngộ tốt hơn.

Nhưng mà cũng có một số lão cách mạng bởi vì khi trẻ bị chỉ trích quá nhiều nên con cái của họ cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có một số mắc bệnh thần kinh, một số chân bị tàn tật, họ nguyện ý tìm những cô y tá trẻ làm bảo mẫu, thứ nhất là chăm sóc con cái, thứ hai là nối dõi đời sau cho họ.

Nói thật thì chuyện này thực ra cũng không xấu, tôi có quen một vài người bạn chính là giống gia đình như thế, đợi sau khi con cai sữa sẽ tự động ly hôn, đối phương tặng cho một căn bất động sản ở Bắc Kinh, còn cho hơn mười vạn tệ, đứa nhỏ cũng vẫn gọi cô ấy là mẹ.

Lý do ly hôn là do gia đình cán bộ cấp cao cảm thấy cô vẫn còn trẻ, vẫn có thể kết hôn, không muốn làm lỡ dở cô.

Nhiều người luôn cho rằng những gia đình cán bộ cấp cao này đa phần là những người máu lạnh, biến thái. Thực tế những vị lão làng này đã trải qua quá nhiều trận chiến hào hùng, sát phạt quyết đoán, sau khi đời sau khai chi tán diệp, lập cơ nghiệp lớn, có nhiều bận tâm hơn cho nên xử sự cũng sẽ nhân văn hơn.

Nhưng có một số người trẻ tuổi không làm được, ỷ lại vào khả năng của cha mẹ, làm việc vừa xấu xa vừa ngu xuẩn, không kiêng nể chuyện gì, nên thường dẫn đến đại họa.

Câu chuyện thứ hai cô ấy kể chính là liên quan đến điều này.

Một tiểu thiếu niên, có ông nội là lão thành cách mạng, sau khi Cách mạng Văn hóa chấm dứt, về phần cha ở bên kia đã bị phân chia rồi, ở tại kinh đô làm một viên chức nhỏ, mà phía cậu ta cũng hoàn toàn điêu tàn, thậm chí còn không được xem là tiểu Hồng tam đại.

*Hồng tam đại (红三代): là những hậu duệ đời thứ 3 của thế hệ hệ cách mạng đầu tiên ở Trung Quốc.

Theo lý mà nói thì dạng này đã không thể tính là thế hệ sau nữa, chỉ có thể nói là tổ tiên đã từng giàu có, thỉnh thoảng khoe khoang khi uống rượu, bản thân cậu ta cũng biết rõ thân phận này không thể nói ra được, cho nên chỉ có thể dùng để lừa người.

Cậu ta định lừa ai chứ?

Chính là lừa mấy cô y tá trẻ.

Ông nội của cậu ta trước đây từng có cấp dưới là lãnh đạo của bệnh viện này, cho nên dựa vào quan hệ này, cậu ta liền ngâm bệnh rất lâu, gọi là ngâm bệnh cũng không đúng, cậu ta thật ra là đang tán gái.

Bệnh viện thực ra là một nơi rất thích hợp cho chuyện ngoại tình, nó cũng giống như nhà thờ, công viên giải trí và rạp chiếu phim.

Không những thế còn mang đến nhiều cảm giác thần bí hơn.

Đặc biệt là giữa sự sống và cái chết, nó sẽ khiến con người dễ bị kích động hoặc nói là kích thích.

Mấy anh trai này khá thích loại kích thích này, cậu ta không dám dây dưa với bác sĩ, nên bắt đầu với một cô y tá trẻ không có quân tịch, cô y tá trẻ biết rất nhiều, sau khi nghe nói ông nội anh ta là ai lập tức kinh ngạc, sau đó liền dễ bị cậu ta ra tay.

Đợi chơi chán rồi sẽ đổi ra chỗ khác. Dù sao bệnh viện cũng có rất nhiều y tá, hàng năm tuyển rất nhiều cô gái trẻ tuổi vào.

Hầu hết những cô y tá nhỏ này đều là người tỉnh lẻ, khi bị bắt nạt cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể lén lau nước mắt. Có một số người tìm cậu ta nói lý cũng bị cậu ta tìm quan hệ đuổi đi.

Kết quả sau đó anh ta gặp được một cô y tá nhỏ mạnh mẽ, cô y tá này mang thai cũng không chịu làm phẫu thuật, sống chết cũng muốn sinh ra.

Cậu ta liền tìm quan hệ, bảo người ta đuổi cô đi, cô y tá này đi đến bước đường cùng, liền quay lại bệnh viện trong đêm, sau đó nhảy lầu, một xác ba mạng, bởi vì thai cô ấy mang là thai song sinh.

Chuyện này bị làm lớn lên rồi.

Người lãnh đạo bao che cho cậu thanh niên đó bị sa thải, cậu ta cũng bị người nhà trừng phạt nghiêm khắc một trận. Gia đình họ cầm một số tiền lớn mời một đạo sĩ đến làm pháp sự, bảo cậu thanh niên kia quỳ cả đêm nơi cô gái nhảy lầu.

Vốn tưởng rằng chuyện này cứ vậy mà qua đi, nhưng thật sự thì không hề.

Người thanh niên đó vốn dĩ sức khỏe rất tốt, sau khi trải qua chuyện này liền bị gù lưng.

Mà còn càng ngày càng gù hơn, cũng hơn nửa năm nay, cậu ta giống như một lão già gầy khô quắp, khi bước đi thì lưng cong thắt lại.

Người nhà tìm không ít chuyên gia, đại phu, X-quang cũng chụp rồi, các loại xét nghiệm cũng làm hết rồi, lại phát hiện cột sống không có vấn đề gì, sức khỏe cũng không có vấn đề, chỉ là lưng càng ngày càng gù.

Theo lời cậu ta tự nói thì cậu luôn cảm thấy lưng nặng trĩu, không thể đứng thẳng, mệt chết đi được.

Sau đó các chuyên gia nói, có rất nhiều thứ Tây y thực sự không bằng Đông y, chi bằng các vị vẫn nên mời một đại sư Đông y xem thử đi.

Ông đưa ra một ví dụ, cách đây một thời gian, có một vị tướng quân do chưa dừng xe mà đã vội vàng nhảy xuống, nên khi xuống xe đã bị một hòn đá nhỏ rơi trúng, đây không phải là chuyện lớn gì, nhưng ngày hôm sau ông ấy không thể bước chân xuống đất được nữa, đau rất khủng khiếp.

Kết quả là tại 301 dù đã kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần nhưng lại không tìm thấy nguyên nhân. Sau đó, họ đến tìm một vị Đại quốc y.

Đại quốc y bảo vị tướng quân này cởi giày ra, lấy một vài cây kim bạch, châm vào chân ông ấy sau đó liền khỏi.

Các nhà lãnh đạo khi khám bệnh thường sẽ khám Đông y, bởi vì Đông y chú trọng điều dưỡng, tính chất ôn hòa, có thể ảnh hưởng ít nhiều đến tinh thần của họ.

Người xem bệnh cho các vị lãnh đạo này đều là truyền nhân của các gia đình Đông y danh tiếng nhất Trung Quốc, tất cả chỉ có 30 người, được gọi là Đại quốc y.

Vì bác sĩ Tây y cũng nói như vậy, nên người nhà này liền lập tức nhờ mối quan hệ, mời một vị Đại quốc y.

Vị Đại quốc y này rất truyền kỳ, ông ấy đã hơn 80 tuổi rồi vậy mà chân tóc lại đen trở lại, trong nướu lại mọc ra răng mới, giống như được sinh ra lần thứ hai vậy, là một vị thần tiên sống.

Nói lạc đề một chút, khoảng sáu bảy năm trước, tôi cho may mắn được thăm hỏi vị Đại Quốc Y này, chân tóc của ông ấy đen lại, mọc ra răng mới, hoàn toàn là tôi được tận mắt chứng kiến, chuyện này không phải là bịa đặt.

Kết quả đứa trẻ không may mắn đó vẫn chưa được vào cửa, Đại quốc y nhìn cậu ta một lúc lâu liền bảo quay về đi.

Cha mẹ của đứa nhỏ này từ bỏ luôn, nói Đông y chú trọng nhìn, nghe và hỏi, ngài ấy chỉ “nhìn” một lúc liền nói không thể chữa được, cũng quá không thành thật rồi!

Cả đời chữa bệnh của vị Đại quốc này, đã khám bệnh cho nhiều vị lãnh đạo tính khí quá gắt gỏng, lúc đó liền xua tay, đuổi họ cút về.

Sau đó, bên kia không cam tâm liền nhờ người đến gặp người nhà Đại quốc y hỏi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Bên đó đã nhận được hai câu hồi đáp.

Câu thứ nhất là: “Trên lưng cậu ta cõng ba người nào đó, sao có thể không bị đè xuống chứ!”

Câu thứ hai: “Đông y chúng tôi chú trọng trị bệnh cứu người, nhưng cũng không thể giúp người xấu làm điều ác!”

Người bạn đó của tôi khi kể đến đây, chỉ nhận xét một câu ngắn gọn: “Cái tên này, đáng đời!”