[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 66: Đại Quốc Y



Hôm nay kể về Đông y.

Đông y là một chủ đề tương đối nhạy cảm, vì có Đông y dạng bột và Đông y dạng viên đen, dù bạn đứng về phía nào thì bạn cũng làm sẽ mất lòng người khác.

Vì vậy ấy, dựa theo tác phong thông thường của chúng tôi thì sẽ không đứng về phía nào cả, chúng tôi chỉ nói về những việc đã tự mình trải qua mà thôi.

Tôi có một độc giả trẻ, cô ấy học chuyên ngành y học cổ truyền Trung Quốc ở trường đại học.

Khi đó tôi vẫn còn rất đam mê với y học Trung Quốc, chủ yếu là vì tên các loại trung dược quá đẹp đi, chẳng hạn như Tuyết Trà, Thanh Đại, Thiền Y, Nguyệt Kiến, Thủy Tô, Thung Dong, Minh Thạch, Bách Nhân, Triêu Nhan, Quán Chúng, Thương Chi, Tuy Thảo, cái này mà giống tên vị thuốc sao, rõ ràng tên của những cô gái mi mục như họa mà!

Cho nên tôi rất phấn khởi hỏi cô ấy, các em có phải mỗi ngày đều thảo luận về dược tính của thuốc bắc, thỉnh thoảng sẽ lên núi hái thuốc không?

Cô ấy nói, Làm quái gì có chuyện đấy! Tụi em mỗi ngày ngoài việc đọc thuộc lòng mấy thứ quỷ quái như "Hoàng Đế Nội Kinh", thì phần lớn là học về Tây y. Thực ra là dùng lý thuyết của Tây y để giải thích những điều trong Đông y, vì thế thời gian học Tây y nhiều hơn Đông y rất nhiều.

*Hoàng Đế Nội Kinh: tên một loại sách thuốc, gọi tắt là “nội kinh”

Cô ấy cảm thấy rất thiệt thòi, sớm biết vậy đã không học Đông y rồi. Đây không phải là lừa đảo sao, người ta là hai học vị, bọn họ phải học hết hai học vị nhưng khi tốt nghiệp chỉ được nhận bằng của một học vị.

Để cẩn thận hơn, tôi lại thỉnh giáo một độc giả khác, cô ấy đang là nghiên cứu sinh của một trường Đông y danh tiếng ở Quảng Châu.

Đúng vậy, là nghiên cứu sinh.

Tôi hỏi cô ấy, có phải sau khi lấy bằng Tiến sĩ Đông y thì thời gian học Đông y sẽ nhiều hơn Tây y không?

Cô ấy nói, nếu nói theo một nghĩa nào đó, có thể còn quan trọng hơn cả khoa chính quy. Bản thân cô ấy là một thạc sĩ lâm sàng, bình thường kê toa đều là thuốc tây, thuốc bắc đều là tượng trưng mà thôi. Mà sau khi làm tiến sĩ thì chủ yếu là nuôi chuột và tế bào để làm thí nghiệm, hiếm khi vào bệnh viện.

Bản thân cô cũng cảm thấy rất bất lực, nhưng nếu không làm bản luận gì đó thì sẽ khó thăng tiến trong bệnh viện, cho nên đã tạo ra một vòng lặp chết, càng học càng không hiểu gì về lâm sàng cả.

Sau đó cô ấy nhờ cơ duyên hảo hợp mà gặp được một vị thầy Đông y nổi tiếng, học hỏi được ở ông ấy vài thứ. Điều đó giống như mở ra một cánh cửa mới đối với y học, hoàn toàn khác với những gì đã nói trong sách giáo khoa.

Cô phát hiện ra rằng Đông y không phải là thứ có thể dạy trong trường học mà hơi giống võ học. Mỗi môn phái đều có cách luyện tập riêng biệt và có bí kíp võ công riêng, muốn học tốt trước hết phải bái sư vào một môn phái tốt, đến trường học cũng đều là vô ích thôi.

Cho nên có người nói Đông y giống như Huyền học chính là ý nghĩa như vậy. Đông y phải dựa vào duyên phận cũng cần phải có hiểu biết.

Kể hai chuyện về Đông y mà tôi đã tự mình trải qua đi.

Chuyện thứ nhất, xảy ra trước vài năm tại Bắc Kinh nói về phim chuyển thể Quỷ Tàng Nhân.

Giới điện ảnh và truyền hình đều là động vật sống về đêm, bàn chuyện hợp tác đều diễn ra vào ban đêm.

Cuộc sống của chúng tôi lúc đó là thế này, mỗi ngày cứ mở mắt ra thì đã trưa rồi, sau đó nhà sản xuất phim lái xe đến đón tôi, trước tiên chúng tôi sẽ đi ăn lót bụng trước.

Bữa này là bữa cơm chính cho nên thường sẽ ăn lấp bụng, khi đó chúng tôi rất thích ăn vịt quay Tứ Quý Dân Phú.

*Tứ Quý Dân Phú: nhà hàng vịt quay nổi tiếng của Trung Quốc.

Sau khi ăn vịt quay xong, trạng thái cũng dần hồi phục lại vậy là chuẩn bị bàn chuyện. Bình thường là theo giám đốc đến bar Redroom bên kia cầu Tửu Tiên, mọi người sẽ uống chút rượu rồi bắt đầu nói đủ chuyện trên đời.

Cái này thì quá hỗn tạp đi, rất nhiều kiến thức, nhiều ý tưởng hay đều bắt nguồn từ linh cảm tìm được tại nơi hỗn tạp thế này.

Nhà sản xuất mà tôi đang làm việc vào thời điểm đó cũng tham gia vào một dự án khác, đó là một web drama chuyển thể từ câu chuyện của Thiên Hạ Bá Xướng.

Khi đó, phim truyền hình mạng được điều hành bởi một đội nhóm rất trẻ, mọi người đều tràn đầy nhiệt huyết, nơi đó có đủ loại ý tưởng, nhưng quay thành phim thế nào được, không có đủ tiền,cốt truyện dù hay cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Mọi người thường không nói được mấy câu với nhau thì đã bắt đầu chuyển sang các chủ đề khác, cũng không ai quan tâm, chính vì như vậy cứ nói qua loa đủ thứ chuyện, để một đêm có thể cứ thế mà trôi qua vậy cũng rất tốt.

Đôi khi chúng tôi nói chuyện đến hai ba giờ đêm mới cảm thấy không ổn. Mẹ nó đói quá đi!

Chúng tôi liền đến một nhà hàng thịt nướng Nhật Bản ở Đông Thành, hoặc đến trực tiếp Quỹ Nhai để dùng bữa.

*Quỹ Nhai: phố ăn vặt ở Bắc Kinh

Mọi người ăn như hổ đói, cho đến khi ăn xong rồi thì lại ngồi đó tiếp tục tám chuyện.

Nói đến khi sáng trời rồi thì lại chạy sang quán ăn sáng, thật sự lắm chuyện ghê, sau đó ai về nhà nấy ngủ một giấc.

Chắc chắn có người hỏi, không có mấy em gái à?

Quả thật có rất nhiều cô gái trong ngành điện ảnh và truyền hình. Mà tại Bắc Kinh rất cởi mở, không gò bó như ở Thượng Hải. Mọi người sẽ nhìn vào mắt nhau, chỉ một ánh mắt thôi thì có thể đi cùng nhau rồi. Đa số đều là anh tình tôi nguyện, cũng không nịnh bợ thế này thế kia.

Tuy nhiên, chúng tôi cũng phải thành thật rằng chủ yếu vẫn là nhìn mặt…

Nhưng hoàn cảnh thế này, thật tình không có người nào mang theo mấy em gái cả.

Thành thật mà nói, mệt quá rồi, sau khi hoàn thành mọi việc, bạn sẽ không muốn làm bất cứ điều gì ngoại trừ ngủ.

Theo lời nhà sản xuất của tôi nói thì anh ấy đã đến Sơn Tây nghỉ ngơi một năm để nói về việc đầu tư điện ảnh và truyền hình. Khi đó bên đối tác rất chu đáo đã sắp xếp mấy em gái đến.

Tối đó anh bị ép uống đến say mèm tại hộp đêm, được hai em gái đưa vào khách sạn, anh nằm xuống xong chỉ muốn ngủ ngay thôi.

Mấy em gái cảm thấy không ổn, không làm gì với khách như vậy ngày mai thế nào cũng sẽ bị mắng!

Em gái liền nói: “Anh ơi, anh giúp đỡ đi mà, tốt xấu gì cũng để em làm giúp anh cái gì đi chứ!”

Anh suy nghĩ một hồi rồi đưa điện thoại ra: “Vậy thì anh đi ngủ trước, đến nơi thì trộm cái gì đó cho anh đi!” (Trò ăn cắp đồ ăn hồi đó rất thịnh hành, cần xác định nơi trộm đồ). (??? j z tr)

Vì vậy, những người làm điện ảnh, truyền hình sức khỏe thường không tốt. Nếu không sẽ có vấn đề về đốt sống cổ thì chính là có vấn đề về dạ dày và đường ruột.

Vì vậy, họ đều rất quen thân với bác sĩ.

Sau đó có một lần tôi bị cảm mạo, nhà sản xuất giới thiệu tôi với một bác sĩ. Vị bác sĩ Đông y này còn rất trẻ, là người Đài Loan.

Người đó sống tại một tiểu khu ở cầu Tửu Tiên, lại không có giấy phép y tế, nói trắng ra chính là hoạt động không có giấy phép.

Mới nghe qua vẫn cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng nghĩ lại, nhà sản xuất này của tôi cũng là tiểu Hồng tam đại, cũng không đến mức làm bừa, nên liền đến đó xem thử.

Một trong những lý do tôi đến cũng là vì tiểu khu anh ta đang là một tiểu khu minh tinh, giống như cha mẹ của Cao Viên Viên, chính là sống ở tầng trên nhà anh ta, nếu tình cờ đi cùng thang máy có thể gặp được.

Tôi á, cũng muốn nhìn xem tiểu khu mà minh tinh sống sẽ trông như thế nào đây.

Kết quả là ngay khi bước vào nhà, trước tiên tôi đã nhìn thấy một bức tượng Phật cao bằng người thật, sau đó là mấy cái giường trong phòng khách, quả thật nhìn không khác gì căn cứ của một giáo phái vậy.

Và điều khủng khiếp nhất là người Đài Loan nói chuyện rất không biết lựa lời, như đâm vào lòng người khác, giống hệt thầy Lâm vậy.

À không, anh ta không bằng thầy Lâm, thầy Lâm còn có chút năng khiếu văn chương, nghe qua cũng cảm thấy có kiến ​​thức uyên thâm.

Còn người Đài Loan này chính là kiểu người cực kỳ ngu ngốc, từng giây từng phút đều khiến người ta muốn đánh cho một trận.

Anh ta không biết bất cứ điều gì khác, chỉ có thể làm một việc: châm cứu.

Điều này rất giống với Lâm sư phụ, Lâm sư phụ cũng có một mẹo: châm vào tim.

Khi tôi đi ngang qua, anh ta liếc nhìn tôi, liền nói, châm cứu đi!

Tôi liền hỏi anh ta, Đông y không phải là bắt mạch sao? Có cần xem mạch không?

Anh ta hỏi tôi: Cậu có phải bác sĩ Đông y không?

Tôi nói: Không phải.

Anh ta nói: Vậy cậu dựa vào cái gì nói Đông y phải bắt mạch?

Tôi:……

Anh ta nói: Duỗi tay phải của cậu ra.

Anh ta đây là muốn bắt mạch rồi.

Tôi hỏi lại: Không phải nói nam tả nữ hữu sao?

Anh ta lại lườm tôi một cái: Câu đó chỉ lừa được loại đần như cậu thôi.

Tôi: …

Anh ta kêu lên, cau mày lại.

Tôi hơi khẩn trương, vội hỏi: Không sao chứ?

Anh ta cà lơ phất phơ đáp lời: “Năm nay vẫn chưa chết được.”

Tôi:……

Tôi nói thật cho các bạn biết, nếu không phải có mấy anh trai cao to cường tráng kia, sợ đánh không lại, lão tử lúc đó thật sự đã ra tay rồi!

Nhưng lúc đó anh ta nói một câu, đánh tan suy nghĩ của tôi.

Anh ta nói: Cậu có bị cận đúng không?

Tôi gật đầu, tôi bị cận bốn độ, không cao không thấp nên ngày thường cũng không đeo kính, khi nhìn mọi thứ vẫn có chút mờ mờ.

Anh ta chỉ về phía đối diện: Có thể nhìn thấy tới đâu?

Tôi cố gắng nhìn rồi chỉ tay về phía một tòa cao ốc.

Anh ta: Nằm xuống, châm cứu đi.

Tôi nói: Nếu không đúng thì để tôi nhìn lại.

Anh ấy: Sợ chết thì cứ nói là sợ chết đi.

Tôi: Châm!!!!

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi châm cứu, trơ mắt ra nhìn từng cây từng cây kim châm đâm vào trong não, điều này quá kinh khủng rồi, tôi vẫn còn may mắn vì vừa nãy đã không đắc tội với anh ta, bằng không anh thuận tay dùng sức một chút, không chừng tôi sẽ bị châm thành kẻ ngốc mất.

Sau khi châm xong, anh ta bật mở công tắc mở công tắc đèn lên, một lát liền có cảm giác lại.

Thực sự có thể cảm nhận được, có một luồng khí từ Thiên Linh Cái của bạn chảy xuống, nó đả thông từng huyệt đạo một, cũng chính là chảy thông theo kim bạc, chạy thẳng đến tận lòng bàn chân. Sau đó, bạn cảm thấy toàn thân ấm lên rất thoải mái.

Mấy năm nay do tôi thường xuyên uống rượu bên ngoài nên cơ thể có chút yếu. Khi trời lạnh, chân tay cũng lạnh cóng, nhất là lòng bàn chân, có khi cả ngày cũng không ấm lên được.

Cho nên tôi đã thử cái này, tôi đối với anh ta có tám phần tin tưởng, cảm thấy cái người này ấy, mặc dù miệng có chút thúi nhưng nhưng công phu châm cứu rất tuyệt, chả trách có thể lừa nhiều người đến đây như vậy.

Sau khi đợi gần một giờ, anh ta rút kim cho tôi, bảo tôi đứng dậy xem thử tòa nhà kia.

Lúc này, kỳ tích đã xảy ra.

Lúc đó tôi đã nhìn rất kỹ, tôi chỉ có thể nhìn thấy một tòa nhà gần đó, nhưng bây giờ trước mắt một mảng sáng tỏ, như thể trước đây có một màn sương mù che đi mọi thứ, bây giờ sương mù đã tan đi rồi, nhìn mọi thứ rất rõ ràng.

Tôi bị cận đã nhiều năm rồi, ngoài việc đeo kính ra đã lâu tôi không được nhìn thế giới rõ ràng như vậy rồi, không thể không khen ngợi y thuật cao minh của anh ta, vô cùng cảm ơn.

Anh ta lại hừ lạnh: Cậu châm một lần cũng vô dụng, ba ngày sau lại như cũ.

Tôi vội hỏi anh ta: Thế cần chữa bao lâu thì khỏi hẳn?

Anh ta nói: Ít nhất một tháng.

Tôi nói: Vậy thì tôi sẽ châm một tháng!

Anh ta lười biếng nói: Tháng sau tôi phải đi bái Phật, cho nên chuyện này nói sau đi.

Tôi ngạc nhiên: Vậy tôi phải làm sao đây?

Anh ta khinh thường liếc tôi: Có liên quan gì đến tôi không?

Tôi:.......

Sau đó, tôi không bao giờ tới chỗ của anh ta nữa, tôi nghĩ lại, nếu tôi đến đó lần nữa, tôi nhất định sẽ dẫn thầy Lâm đi gặp anh ta, nhất định phải có một trận chiến khốc liệt.

Tôi lại kể cho bạn nghe câu chuyện về một bác sĩ Đông y rất ngầu.

Danh y này gần như là danh y giỏi nhất cả nước, là người đại diện kế thừa công trình y học cổ truyền di sản văn hóa phi vật thể quốc gia, đồng thời ông cũng là một trong 30 bác sĩ hàng đầu trong nước.

Ha, không nói đến nhiều chức danh như vậy, chỉ nói, ông ấy đến từ tiểu đội chăm sóc Y Tế Trung Ương, chính là nơi để các lão nhân gia điều trị.

Đúng vậy, những lão nhân gia đó cũng khám Đông y, vì Đông y chú trọng điều dưỡng, kê thuốc cũng tương đối nhẹ nhàng rất tốt đối với sức khỏe.

Khi tôi kể về chuyện ma trong bệnh viện đã từng kể qua câu chuyện của ông ấy.

Chính là kể về một vị tướng quân khi xuống xe bị một tảng đá đập trúng, sau đó luôn cảm thấy chân bị đau không thể chạm đất được, nhưng bác sĩ Tây y lại tìm không ra nguyên nhân. Sau này đến tìm ông ấy, ông dùng ngân châm châm vài lần, vị tướng quân kia liền khỏi hẳn, khi đó lập tức có thể bước xuống đất.

Chuyện này hoàn toàn là thật vì lúc đó tôi cũng có mặt tại hiện trường.

Khi đó, một số sách dưỡng sinh giả khá phổ biến, như Cầu Thầy Chi Bằng Cầu Mình, Thông Minh Để Không Mắc Bệnh… và còn nhiều thứ khác nhưng toàn là nói hươu nói vượn hết.

Lúc đó tôi có một người bạn, anh ta họ Trần, anh ta cảm thấy thị trường này tốt nên muốn đưa tôi đi đánh một trận lớn.

Người bạn này chính là đại thạc sĩ trường Đại học Chiết Giang được nhắc đến trong câu chuyện《Bùa hộ mệnh》trước đó. Khi ấy, tôi có nói trong câu chuyện rằng: "Chúng tôi muốn kinh doanh nhỏ, cần lôi kéo chút vốn đầu tư", chính là nói về chuyện này, hahaha.

Khi đó, người đầu tư vốn đã nói cho chúng tôi nghe một bí mật.

Thì ra vị Đại Quốc Y này, dưới gối có một cô con gái, bình sinh thương nhất chính là cô con gái này, cho nên muốn tìm ông ấy viết sách thì nhất định phải đối phó được con gái ông.

Đối phó với con gái ông ấy như thế nào?

Anh ta lại nói với chúng tôi một cách khác, nói rằng chồng của con gái ông ấy, cũng chính là con rể của Đại Quốc Y, là người tương tự như nhân vật lãng tử Yến Thanh, bình thường rất thích kết giao với các giang hồ hảo hán, chỉ cần có thể thu phục được anh ta, vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi. Bạn thấy đấy, đây là sự khác biệt giữa thế hệ Hồng tam đại và những người bình thường như chúng ta.

*Hồng tam đại (红三代): là những hậu duệ đời thứ 3 của thế hệ hệ cách mạng đầu tiên.

Cách Hồng tam đại họ nhìn sự việc ấy à, đều là một đường thẳng, trên đoạn đường này có những dạng người nào, những mối quan hệ đan xen nào, những điểm mấu chốt trên đường thẳng này là gì.

Tổng hợp lại là cả một bản danh sách dài, rõ ràng, cụ thể.

Sau khi được anh ấy chỉ điểm, chúng tôi liền kính cẩn đến thăm hỏi Tiểu Ức ca, sau khi uống rượu xong, mọi người đều nói hết nỗi lòng ra, lại ba lần bốn lượt bày tỏ sự ngưỡng mộ với Tiểu Ức ca, cuối cùng mới nói ra vấn đề.

Tiểu Ức ca rất thẳng thắn, anh xua tay: “Không thành vấn đề!”

Sang ngày thứ hai, chúng tôi liền đến nhà của Đại Quốc Y, tình cờ lại được chứng kiến việc tướng quân kia chữa chân.

Lúc đầu, chúng tôi còn có chút thấp thỏm bất an, dù sao chúng tôi cũng ở trong nước mà, những người thợ thủ công thường đều muốn giữ lại bí quyết riêng cho mình, lần này tương đương với việc bảo lão tiền bối mang bát cơm trong nhà đưa ra, nào có thể đồng ý được chứ?

Nhưng không ngờ, Đại Quốc Y cởi mở hơn chúng tôi nhiều, ông ấy nói với chúng tôi rằng trước đây đất nước đã bầu chọn cái gì mà Đại Quốc Y, nào là y học cổ truyền Tây Tạng, y học Mông Cổ, các loại y học cổ truyền Trung Quốc, cũng chỉ có ba mươi người thôi.

Vấn đề lớn nhất của Đông y chính là mỗi nhà đều giữ riêng lại một bí quyết, anh giữ một chút, tôi giữ một chút, sau cùng dở dở ương ương, đời sau đều bị thất truyền hết.

Cho nên họ đều rất lo lắng, đợi từng người từng người trong số họ chết đi, thì cái gọi là Đông y này cũng triệt để biến mất rồi!

Vì thế họ liền lập ra một lời hứa danh dự, chính là hỗ trợ và dạy dỗ các đồ đệ của nhau, con gái ông sẽ học hỏi với bác sĩ Tây Tạng mà con cháu của bác sĩ Tây Tạng sẽ học hỏi kiến thức ở chỗ ông, không ai được giấu giếm, như vậy thì mới có thể lưu truyền được hoàn toàn y học Trung Hoa chân chính nhất.

Nhưng ông cũng cảm thấy khó khăn, bản thân cũng già rồi, mắt cũng đã mờ, cũng không biết được có thể cố gắng đến khi nào.

Thế nên khi chúng tôi muốn xuất bản bản thảo của ông, ông rất hoan nghênh nhưng tiền bối lại là dùng bút lông để viết. Ông ấy viết rất nhiều ghi chú. đều viết bằng bút lông rất khó đọc được. Bản thân ông tinh lực không đủ, không thể nào viết lại từ đầu, do đó đây thực sự là một vấn đề lớn.

Khi đó chúng tôi rất xúc động.

Lúc nói chuyện, tôi phát hiện ra tóc của ông ấy có chút đặc biệt, bên ngoài là màu trắng nhưng chân tóc lại là màu đen. Tôi cảm thấy hiếu kỳ, nếu là nhuộm tóc thì đáng ra bên ngoài phải màu đen còn chân tóc là màu trắng mới đúng chứ.

Lão tiền bối cười haha thật lớn, nói rằng tóc của ông đã được tái sinh, còn mở miệng cho chúng tôi thấy nướu răng của ông cũng đã mọc vài cái răng mới, bản thân ông cũng cảm thấy rất thần kỳ.

Ông cụ nhiệt tình mời chúng tôi ở lại nhà ông dùng bữa, ông sống trong một tiểu viện nhỏ, trong viện có trồng nhiều loại rau, khi đó đậu que đã chín, ông mời chúng tôi ăn trác tương miến xào đậu que.

*Trác tương miến (炸酱面): Trác tương miến là một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông, Trung Quốc. Sợi mì to bản được trộn với nước sốt đậu tương được chao qua dầu.

Khi đó tôi muốn hỏi ông, làm sao để giữ gìn sức khỏe? Theo vóc dáng của người Trung Quốc, nên ăn gì để tốt cho cơ thể?

Ông cụ không dùng những câu thành ngữ để trả lời qua loa với tôi, mà ngẫm nghĩ một hồi, mới nói với tôi ba điều.

Ông nói, điều đầu tiên là hãy cố gắng ăn các loại rau củ và trái cây địa phương theo mùa. Bởi từ góc nhìn của Đông y mà nói thì những loại rau củ quả này được trồng ở các vùng khác nhau. Trung Quốc quá lớn đi, có nơi khô nóng, có nơi hàn lạnh, có nơi ẩm thấp, có nơi khô hanh, Đông y chú trọng vào thể trạng mỗi người mỗi khác. Thực ra mỗi người mỗi khác đơn giản nhất chính là ăn các loại rau củ và trái cây tại nơi đó.

Cái gọi là âm dương giao hòa, âm cực dương sinh, kỳ thực đều từ trong những loại rau củ quả. Cây trái nơi khô nóng trị bệnh thấp ngoài da, nơi hàn lạnh bổ dương khí, Đông y chúng tôi thuận thiên ý mà làm. Nơi rộng lớn nhất của trời đất chính là thế gian này, tương sinh tương hỗ, vô cùng thú vị. Ví như Tân Cương nắng nóng khô hạn lại sinh ra những loại trái cây ngọt nhất, chính là ý nghĩa này.

Rất nhiều người chạy theo các sản vật trái mùa, chạy theo các vật phẩm nước ngoài, điều này là không đúng và cũng là đại kỵ trong dưỡng sinh.

Điều thứ hai, ông nói, thể chất của người Trung Quốc thường yếu, thiên về âm, vì thế khi nấu ăn có thể cho thêm nhiều gừng. Gừng có vị cay nồng, tính ấm, sinh vào mùa xuân hạ, thu hoạch vào mùa thu đông, thuận theo quy luật của trời, là thứ tốt cho dương khí. Mà gừng khác với ớt, hành tỏi. Mọc theo chiều ngang nên khi vào cơ thể người sẽ đi “ngang”, đi đến lục phủ ngũ tạng rất làm ấm người. Không giống những cây có vị cay như ớt đi liền một mạch, ăn nhiều dễ gây hại.

Điều thứ ba, ông nói, khi không có trái cây theo mùa thì sẽ ăn táo. Tổ tiên từng nói, táo có vị ngọt, tính mát, bổ dưỡng não, bổ huyết, ích khí, bổ phế. Người trẻ các cậu hay coi thường. Thực tế, theo quan điểm y học Trung Hoa của chúng ta, nó là vua thực sự của các loại trái cây.

Ông cụ rất hòa nhã, vợ ông cũng rất ân cần, không ngừng bảo chúng tôi ăn nhiều vào, hoàn toàn không nhìn ra được đây chính là Đại Quốc Y trong truyền thuyết.

Tôi không biết trên đời này có thần y hay không, nếu như nói có thì chính là người giống như ông ấy vậy.

Nhưng mà kết quả không tốt như vậy.

Để giải quyết những thắc mắc về ghi chú bằng bút lông mà ông đã viết, chúng tôi đã tuyển hai nghiên cứu sinh tại Đại học Y học cổ truyền Trung Quốc, kết quả căn bản là không được.

Nói như vậy đi, hiệu trưởng trường học của bọn họ vẫn là học sinh của ông cụ, vậy thì họ lấy đâu ra bản lĩnh mà chỉnh lý được bản thảo cơ chứ?

Cho nên thật quá đáng tiếc khi sự việc thì cứ kéo dài mãi, đến cuối cùng cũng không có kết quả gì.

Sau đó, cuốn sách này dù thay đã thay đổi nhiều nhà xuất bản nhưng vẫn không thể xuất bản được. Cuối cùng, một nhà xuất bản nhỏ đã liên hệ với tiểu Ức ca, tìm được một vài sinh viên tốt nghiệp từ các trường nghề cao hơn và giữ lại cuốn sách trong vòng vài tháng.

Quyển sách đó tôi cũng đã mua một cuốn, sai sót quá nhiều, làm người khác phẫn nộ, trên cuốn sách đề tên rất nhiều người, thật khiến người khác bực mình mà.

Có rất nhiều chuyện, thực ra bạn cũng biết, không phải là bạn không đủ cố gắng hay không đủ quan tâm mà là bạn đã từng thấy một thứ rất hoàn mỹ nhưng đến cuối cùng lại trở u tối, vẫn là khiến người khác cảm thấy thật tiếc nuối.

Khi chúng tôi đến gặp lại Đại Quốc Y là năm 2010. Tôi nhớ rất rõ là ông ấy chưa qua sinh thần 90 tuổi bao lâu.

Trong nháy mắt, tám năm đã trôi qua, ông cụ năm nay đã chín mươi tám, may mắn là sức khỏe vẫn còn tốt, ăn được uống được khiến tôi cảm thấy thanh thản hơn một chút.

Tuy nhiên, vẫn phải xin lỗi, mặc dù đó là lời xin lỗi đã muộn đến 8 năm.