[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 74: Câu Chuyện Của Người Tài Xế Già



Vốn là nói tuần này sẽ ra chương mới, kết quả lại xảy ra một chuyện: mẹ của Thiên Thiên Thiên sinh cho thằng bé một cô em gái, cho nên cả tuần này tôi đều ở lại trong một bệnh viện tư ở Thượng Hải làm “hộ lý”.

Do dịch bệnh, bệnh viện quản lý rất nghiêm ngặt, muốn vào trong cần phải xét nghiệm PCR trước. Mà dù là đã test PCR rồi thì cũng chưa chắc có thể vào được phòng bệnh, bởi vì chỉ được phép có một người thăm nuôi, nhiều nhất là ngồi ở đại sảnh trò chuyện một lát thôi.

Cho nên rất nhiều bạn bè ở Thượng Hải đều chỉ đứng ở cửa bệnh viện thăm hỏi đôi câu, để lại giỏ hoa quả rồi đi.

Chỉ có một người duy nhất kiên trì làm xét nghiệm, là vì muốn vào sảnh gặp mặt tôi nói chuyện một chút.

Ông ấy muốn kể cho tôi nghe một câu chuyện, mà đúng ra là một nửa câu chuyện.

Câu chuyện này rất đặc biệt, cho nên tôi tính không viết thành truyện nữa, mà cứ ghi lại y lời ông ấy kể thôi.

Người kể chuyện cho tôi là một tài xế già.

Mọi người đừng hiểu sai, ông ấy thực sự là một người tài xế già, nghề nghiệp chính là lái xe.

Ông ấy không phải kiểu lái xe trên người ngập tràn hơi thở truyền kỳ, chạy khắp Nam Cương như Quang ca, mà chỉ là một tài xế bình thường, lái xe cho các vị lãnh đạo. Ban đầu ông lái xe cho lãnh đạo xí nghiệp quốc doanh, sau này chuyển sang làm cho chủ công ty tư nhân. Ông ấy họ Khương, mọi người đều gọi ông là Khương sư phụ, là người Thượng Hải gốc, hiện đã ngoài 50, có hơi chút cao ngạo, nói chung cũng tính là một người bình thường không có gì đặc biệt.

Tôi biết Khương sư phụ do trước kia từng làm quản lý cấp cao tại một công ty niêm yết tại Thượng Hải, ông ấy là tài xế riêng của CEO công ty đó.

Hồi đó tôi sáng nào cũng khó rời giường, hay đi làm muộn, vậy nên sếp để lái xe mỗi ngày đến đón tôi trước rồi mới qua đón anh ta (khi đó chúng tôi ở rất gần nhà nhau, chỉ cách hai khu), sau đó cùng nhau đến công ty.

Sau này tôi với founder của công ty (founder và CEO là hai người khác nhau) có mâu thuẫn, vác ghế choảng nhau luôn, tôi từ chức ngay sau đó, rời khỏi công ty này.

Trong quá trình này cũng đã phát sinh rất nhiều chuyện, bao gồm tôi bị chẩn đoán nhầm mắc bệnh ung thư, sau ra ngoài lưu lạc, sau đó nữa thì đến Bảo Định mua một toà hung trạch ổn định cuộc sống, độc giả lâu năm hẳn là đều biết rõ.

Tiếp đó, CEO của công ty ở Thượng Hải kia cũng từ chức khởi nghiệp, trụ sở ở ngay gần ga tàu hoả Hồng Kiều. Có một lần tôi đến Thượng Hải, liền qua bên đó ngồi một lúc, kết quả, lúc chuẩn bị rời đi, anh ta nói, “Đừng vội đừng vội, cậu ngồi chơi thêm một lúc, Khương sư phụ tới đón cậu liền.”

Tôi liên tục khoát tay, nói không cần, tự tôi gọi xe là được rồi, chỗ này cách ga Hồng Kiều rất gần!

Anh ấy năm lần bảy lượt níu tôi lại, cuối cùng nói ra sự thật, bảo rằng, “Khương sư phụ vốn đã đi sân bay Phố Đông tiễn người rồi, nghe nói là cậu tới chơi, cả cơm trưa cũng không kịp ăn, chạy vội qua muốn gặp mặt cậu, ông ấy có chuyện muốn nói với cậu.”

Lúc đó tôi rất kinh ngạc, bởi vì mặc dù từng ngồi xe Khương sư phụ hơn nửa năm, nhưng tôi căn bản không nói chuyện với ông ấy được mấy câu, ông ấy có chuyện gì muốn nói với tôi cơ chứ?

CEO có hơi xấu hổ, cuối cùng nói: “Khương sư phụ muốn đầu tư cho dự án khởi nghiệp của cậu.”

Tôi càng kinh ngạc hơn, bởi vì đó đã là chuyện của mấy năm trước rồi, lúc ấy tôi sống trong hung trạch vui vẻ lắm, thỉnh thoảng vẽ mấy dự án cho công ty phát hành game, thanh nhàn thảnh thơi, chưa bao giờ nghĩ đến việc khởi nghiệp, quan trọng hơn nữa là, một người lái xe như ông ấy thì đầu tư cho tôi làm gì?

CEO nói với tôi: “Ông ấy có tiền mà, nhà ông ấy ở Thượng Hải có mấy mảnh đất, bồi thường dự án được mười mấy căn hộ lận!”

Tôi không biết nên khóc hay nên cười, đáp: “Hay là ông ấy muốn tuyển tôi làm con rể?”

CEO bảo: “Có lẽ ông ấy nghĩ thế thật, chỉ là không biết con gái ông ấy bao nhiêu tuổi rồi. Chắc cậu phải đợi kha khá thời gian đấy.”

Thế là tôi ngồi đợi Khương sư phụ đến.

Lên xe, tôi hỏi thẳng: “Khương sư phụ, nghe nói bác muốn đầu tư cho tôi?”

Ông gật gật đầu, đáp: “Đúng vậy!”

Ông giải thích với tôi, ông làm lái xe vậy thôi chứ thực ra ông là người Thượng Hải gốc sống ở khu trên*, không phải nơi khác. Khu trên ấy mà, diện tích tương đối rộng, đại khái là cả khu Tô giới ngày xưa, bây giờ là mấy khu Tĩnh An, Hoàng Phố, Lô Loan đấy.

(*khu trên: gốc 上只角 - khu vực phía Tây/Tây Nam thành phố Thượng Hải, là một khu dân cư cao cấp.)

Ông bảo, ông là một trong những hộ di dời sớm nhất ở Thượng Hải, giải thể đất hồi thập niên 80 đều được bồi thường bằng tài sản thực, chính là kiểu nhà cũ đổi thành nhà mới. Gia đình ông khi ấy có đất, trong ngoài tính hết ra cũng được mười mấy căn hộ ở khu trên.

“Nhiều nhà như vậy tôi ở không hết, cho nên muốn bán bớt mấy căn, lấy tiền cho cậu làm ăn!”

Tôi bật cười, nói với ông, tôi hiện tại không làm ăn gì hết.

Ông nghiêm túc đáp: “Hiện tại cậu không làm ăn gì, không sao, cậu cứ cầm tiền trước đi, bao giờ suy nghĩ kĩ rồi thì cứ thế mà làm thôi.”

Sau đó, ông còn bảo tôi xem xem khi nào cùng đi bán nhà, rồi đưa tiền cho tôi đi khởi nghiệp luôn.

Lúc ấy tôi rất buồn cười, câu chuyện này chẳng khác mấy tiểu thuyết trên mạng là mấy, nhưng ông lại rất nghiêm túc, tôi cũng không dám cười, chỉ hỏi ông vì sao muốn đầu tư cho tôi?

Ông liền kể cho tôi nghe một câu chuyện, vô cùng thú vị.

Ông bảo, hồi nhỏ gia đình ông cũng khá giả, trong này có một cửa tiệm, sau cha mất sớm, ông là một thiếu gia, cái gì cũng không hiểu, đến thời Đại vận động, tất cả gia tài đều bị thu hồi, chỉ còn lại mấy mảnh đất.

Bản thân ông từ nhỏ ham ăn lười làm, có điều đầu óc cũng nhanh nhẹn, sau này học lái xe, làm tài xế cho một vị quản đốc. Lái xe cho lãnh đạo là một công việc tốt, nắng không đến mặt mưa không đến đầu, hơn nữa còn biết được không ít bí mật, mở mang kiến thức.

Đầu tiên ông lái xe cho lãnh đạo xí nghiệp quốc doanh, sau đó là quan chức, cuối cùng làm cho một chủ xí nghiệp người Đài Loan.

Ông chủ người Đài này cực kì giàu có, mở rất nhiều công xưởng ở đại lục, Đông Quản có, Ôn Châu cũng có, nhiều nhất là ở Côn Sơn, còn nuôi cả mấy người vợ bé. Bà vợ cả có lẽ cũng nghe được chút phong thanh, bay từ Đài Loan qua Thượng Hải định cư, cho nên ông ấy sau này hầu hết thời gian đều ở Thượng Hải.

Ông ta rất thích đầu tư cho người trẻ tuổi, lại còn ưa khoe khoang, nhưng mà có nhiều chuyện chẳng phải quang minh chính đại gì, cho nên chỉ có thể khoác lác với tài xế.

Ông ta khoe cái gì?

Chính là tự khen rằng mình có mắt nhìn người, đầu tư chuẩn.

Ông ấy kể với Khương sư phụ, hồi trẻ ông ta từng được cao nhân chỉ điểm, cao nhân nói cho ông ta biết người như thế nào thì nhất định sẽ phất lên, cho nên ông ta vẫn luôn tìm kiếm những người như vậy, gặp được là lập tức đầu tư, sau này ngồi không cũng có tiền.

Khương sư phụ nói ông không tin.

Ông chủ người Đài Loan đó đáp, “Vậy thì cậu xem tôi đầu tư thế nào nhé!”

Từ đó, mỗi lần ông ta muốn đầu tư cho ai, đều mời người đó lên xe thương lượng (để Khương sư phụ thấy được bản lĩnh của ông ta), sau đó đầu tư cho vài người.

Tôi hỏi Khương sư phụ, ông ta đầu tư cho ai?

Khương sư phụ bảo, là một người nói tiếng Anh, bô lô ba la cái gì đó, thấy cái gì cũng là tiếng Anh hết, xe tiếng Anh, người cũng tiếng Anh, lúc ấy ông chủ Đài Loan nói, người này chắc chắn được, đầu tư cho anh ta!

Tôi gật gật đầu, đầu tư như vậy xác thực có lời.

“Ổng đầu tư cho một người nói tiếng Anh, còn đầu tư cho một trường học tiếng Anh, sau này nghe nói đã niêm yết tại Mỹ, kiếm bộn tiền!”

“Cái này quả thật lợi hại!” - Tôi khen.

Khương sư phụ tiếp tục: “Ông ấy còn đầu tư cho một người Hàng Châu nữa. Ban đầu thực ra có hai người Hàng Châu, một tên lưu manh giang hồ, cà lơ phất phơ, còn hay khoác lác, ổng thấy dù có thể kiếm nhiều tiền nhưng sau này sẽ gặp chuyện, không đầu tư. Người còn lại làm nước khoáng, sau này cũng khấm khá lắm.”

Tôi cảm thán: “Người này cũng đỉnh.”

Khương sư phụ vẫn chưa hết chuyện: “Ông ấy còn đầu tư…”

Tôi vội ngắt lời: “Khương sư phụ à, bác đừng kể ông ấy đầu tư cho những ai nữa, nói về bí quyết của ông ta đi.”

Khương sư phụ gật gật đầu, bảo: “Tên Đài Loan này ban đầu giữ cũng kín lắm, dần dần tôi cũng phát hiện, ổng đầu tư thực ra chỉ dựa vào một thứ.”

“Thứ gì?” - Tôi hỏi.

Ông đáp: “Xem bói!”

Tôi bật cười: “Xem bói?”

Ông gật đầu: “Là xem bói!”

Thấy tôi không tin, ông nói: “Là thật đó! Mỗi lần ông ta đi gặp người ta về đều chụp một tấm hình của người đó rồi gửi đi, để thầy bói xem xem thế nào. Bên đó nói có thể đầu tư thì ông ta lập tức chuyển tiền, mà nói không thì ông ta từ bỏ không do dự.”

Tôi nghi hoặc: “Qua loa như vậy sao?”

Khương sư phụ đáp: “Ban đầu tôi cũng thấy hơi khó tin, chỉ xem ảnh một lần thôi là đã biết người ta có thành công hay không rồi? Có điều tất cả những gì hắn nói đều ứng nghiệm, cho nên không tin cũng không được.”

Tôi cười, nói đầu tư đúng thật là một vấn đề Huyền học đấy.

Tôi hỏi tiếp: “Vậy tại sao bác lại đầu tư cho tôi?”

Khương sư phụ bảo: “Bởi vì sau này tôi gặp được thầy bói kia, hắn có dạy cho tôi mấy chiêu.”

Tôi tò mò, vội hỏi ông mấy chiêu đó thế nào, kết quả lúc này xe đã đến ga rồi. Khương sư phụ bảo chuyện này một hai câu không giải thích hết được, đợi lần sau tới Thượng Hải, ông sẽ kể cho tôi.

Đây là đã chuyện của 5, 6 năm về trước rồi.

Sau này tôi còn thực sự khởi nghiệp, kêu gọi đầu tư khắp nơi, cũng có qua chỗ CEO hai lần, có điều không lần nào gặp được Khương sư phụ, tôi cũng không tiện đi tìm ông, sợ ông cho rằng tôi muốn lừa tiền. Kết quả thì mọi người đều biết rồi đấy, khởi nghiệp thất bại, tôi chán chường bắt đầu viết văn trên Zhihu, sau thì chuyển sang chiến đấu trên nền tảng Weixin, tiếp đó thế nào mọi người cũng biết rồi.

Bây giờ nghĩ lại thì tính ra tôi cũng khởi nghiệp thành công đấy, đương nhiên không thể so sánh với những người Khương sư phụ kể, cũng chỉ là chút thành tích nhỏ thôi.

Mà nếu khi ấy Khương sư phụ đầu tư cho tôi không khéo cũng có thể kiếm được một món tiền nhỏ đấy.

Cho nên lần này, ông nghe CEO nói tôi đến Thượng Hải bèn tự tìm đến bệnh viện làm xét nghiệm PCR để gặp tôi, đầu tiên là trách tại sao tôi khởi nghiệp mà không tìm ông kéo vốn, hai là muốn kể cho tôi nghe nốt câu chuyện hồi trước.

Ông kể, sau này ông có gặp mặt thầy bói kia.

Ban đầu ông nghĩ rằng người đó khẳng định là một ông lão tiên phong đạo cốt, giống như Khương Tử Nha trong phim truyền hình ấy, hoặc là một đạo trưởng lãnh đạm nghiêm túc, nhưng không thể ngờ rằng hắn lại là một tên béo đầu trọc bóng loáng, hơn nữa còn có một đôi mắt chuột, háo sắc lại còn ham đánh bạc.

Khi ấy ông lái xe đưa ông chủ người Đài kia đi tìm người này.

Bởi vì thời điểm đó ông chủ người Đài Loan đang gặp phải áp lực rất lớn, dính dáng đến chính trị, người của Chính phủ còn tìm đến tận nơi nói chuyện.

Ông ta sợ hú vía, bảo Khương sư phụ lái xe đi tìm vị thần nhân xem bói đó ngay.

Khi bọn họ tìm thấy vị thần nhân kia, hắn chính đang ngồi trong lều vải đánh bài Tây với người khác, trên mặt dán toàn giấy note (bên Trung thịnh hành kiểu đánh bài thua thì phạt dán giấy lên mặt).

Khương sư phụ nghĩ tên này làm sao có thể là cao nhân được chứ, nhưng ông chủ người Đài kia lại vẫn luôn cúi đầu khom lưng cung kính với hắn.

Sau này, ông chủ người Đài để ông mang quà đến tặng cho vị thần nhân kia. Lúc ấy ông ta đã đói hai bữa rồi, vừa nhìn thấy Khương sư phụ hai mắt đã tỏa sáng, khăng khăng muốn Khương sư phụ mời ông ta uống rượu.

Bản thân Khương sư phụ cũng tò mò, vậy nên mời ông ta uống một chầu, hỏi ông ta rằng xem bói thì xem thế nào?

Người kia hỏi ngược lại ông: “Tôi hỏi anh nhé, lái xe có khó không?”

Khương sư phụ đáp: “Không khó.”

“Tôi không biết lái xe, cảm thấy lái xe rất khó. Làm sao để khởi động xe, làm sao để chạy được nhanh như vậy, nếu xe khác muốn vượt thì phải làm thế nào, có người chạy ngang qua trước mặt thì xử lý ra sao, nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi!”

Khương sư phụ trả lời: “Không đâu, cái này rất dễ mà. Anh chỉ cần nắm được một số quy luật với vài kỹ thuật cơ bản là được, còn lại thì đều dựa vào kinh nghiệm hết.”

Người kia tiếp tục: “Vậy đúng rồi. Xem bói thực ra cũng giống vầy. Nghề bói toán của chúng tôi bắt nguồn từ Chu Dịch. Thực tế Chu Dịch cũng chính là nghiên cứu các quy luật, phân tích quy luật phát triển của thế giới này thôi. Giống như việc lái xe ấy, đều có quy luật, có kỹ thuật, chỉ là tuyệt đại đa số mọi người đều không biết mà thôi.”

Khương sư phụ lại hỏi: “Vậy kỹ thuật là thế nào?”

Ông ta đáp: “Rất đơn giản nha! Giống như khi đánh bạc, tôi chỉ cần xem xem vận khí của mọi người là được rồi.”

Khương sư phụ hỏi tiếp: “Thế vận thì xem thế nào?”

Hắn nói: “Cái này rất đơn giản, gọi là xem khí. Thực tế trên đỉnh đầu mỗi người chúng ta đều có một thứ gọi là khí. Người xưa hay nói ‘rồng theo mây, hổ theo gió”, ý là hổ chạy mang theo gió, rồng bay cuốn theo mây, trên đầu mọi người đều có khí. Khí này có các màu khác nhau, có người là màu đỏ, đây gọi là huyết khí, có người là màu đen, màu đen tự nhiên chính là xúi quẩy, tốt nhất là thanh khí, thanh vân bay thẳng mà, còn có quý khí, cái này đỉnh nhất, màu hoàng kim.

Cho nên những người ông chủ của anh đầu tư đó, chỉ cần cho tôi xem ảnh, biết màu sắc trên đầu bọn họ thế nào là được rồi. Tiểu tử mở trường dạy tiếng Anh là thanh khí, cho nên mau đầu tư đi. Rồi tên dở nói tiếng Anh đấy, cũng là thanh khí, có điều lại nhiễm chút đỏ, ý chỉ sau này sẽ gặp chút sóng gió, có điều vấn đề không quá lớn.

Hai người Hàng Châu kia, người thứ nhất là xanh pha đen, loại này không thể dính vào, bởi vì sau sẽ gặp sự cố lớn, hơn nữa hắc khí tụ xuống dưới, có khả năng là vạ miệng. Người sau còn tốt, xanh pha tí vàng kim, có quý nhân phù trợ!”

Khương sư phụ vội hỏi: “Pha vàng kim nghĩa là sao?”

Người kia đáp: “Vàng kim mà, đương nhiên chính là quý nhân rồi. Kim giáp thần nhân, có kim quang đều là người đại phú đại quý cả!”

“Vậy làm sao mới nhìn được khí?” - Khương sư phụ tiếp tục.

Hắn chép chép miệng, đạo: “Cái này thì khó rồi. Ở chỗ chúng tôi, chỉ riêng xem khí thôi là đã phải học ba mươi năm rồi!”

“Vậy anh học mất bao lâu?” - Khương sư phụ thắc mắc.

Hắn lại chép miệng: “Tôi á hả, học ba năm thôi đã chạy đi rồi.”

Khương sư phụ kinh ngạc: “Nhanh thế cơ à?”

Hắn đáp: “Môn phái chúng tôi có một phương thuốc, chỉ cần lấy nước thuốc bôi lên mắt là có thể nhìn được khí trên đầu người khác. Khi ấy tôi trộm lấy phương thuốc này rồi chạy xuống núi luôn.”

Khương sư phụ không tin cho lắm, nghĩ nếu hắn đã giỏi như vậy rồi thì sao lại sống khổ đến thế chứ, còn phải bắt người ta mời uống rượu ăn cơm.

Người kia hỏi Khương sư phụ: “Tôi hỏi anh, rốt cuộc là anh lái xe hay mấy ông chủ kia lái xe?”

Khương sư phụ đáp: “Đương nhiên là tôi rồi!”

Người kia tiếp lời: “Đúng rồi! Anh lái tốt, đó chính là việc anh phải làm, người ta không biết lái xe nhưng vẫn ngồi xe bình thường nha! Thầy bói chúng tôi cũng thế, dù biết trước rằng ai sẽ thắng bài, nhưng anh lại không có cái mệnh này, vậy cho dù có thắng được tiền thì cũng sẽ bị trộm, bị cướp, hoặc là gặp phải tai nạn nhỏ mà phải tiêu hết số tiền ấy, đây chính là mệnh đó!”

Khương sư phụ cảm thấy rất có lý.

Sau đó người kia nói với Khương sư phụ, hắn bấm đốt ngón tay tính toán, cảm thấy có duyên với Khương sư phụ, vậy nên quyết định kết duyên, tặng ông một bình thánh thuỷ xem khí. Mà đã là kết duyên thì ai lại nói đến mấy thứ phàm tục như tiền nong làm gì. Thôi đi, hắn có lẽ nghĩ Khương sư phụ cũng ngại nhận không, suy cho cùng thì cũng không thể dính vào nhân quả thế này được, dứt khoát nửa tặng nửa bán, lấy giá 8 vạn!

Khương sư phụ nghe vậy, không hề do dự quay đầu đi luôn, kết quả tên kia sống chết giữ lấy ông, nói: “Tiền nong là chuyện nhỏ, duyên phận mới quan trọng, có thể thương lượng, có thể thương lượng mà!”

Cuối cùng, Khương sư phụ thành công mua được một chai thánh thuỷ xem khí với giá 1800 Nhân dân tệ.

Trước khi đi, ông hỏi người kia, ông chủ người Đài Loan đó sau này sẽ thế nào?

Người kia khoát khoát tay, bảo: “Anh đừng nghĩ về hắn làm gì, hắn sống không được quá ba năm nữa đâu.”

Khương sư phụ kinh ngạc, hỏi hắn tại sao?

Người nọ đáp: “Đạo môn chúng tôi lấy thuận theo ý trời là tôn chỉ, ý trời đó mà, thuận tức hưng, nghịch tức vong. Cho nên từ những năm 97 đổ về trước, đại vận ở phương Tây, vì thế nói tiếng Anh cũng tốt, mở trường dạy tiếng Anh cũng không xấu, đều là thuận theo đại vận, có thể kiếm tiền. Bây giờ, Nam Long tỉnh rồi, Tam Long đương hưng, đại vận chuyển về phía Đông.”

Khương sư phụ khi ấy bán tín bán nghi, mang một bình nước về nhà, kết quả bị vợ mắng cho té tát, nói khẳng định là bị lừa rồi.

Ông nghĩ thấy cũng phải, vội mang chai nước chạy đi tìm tên đó, kết quả không thấy người đâu, cuối cùng nghe ngóng được rằng tên đó là lừa đảo, bị Chính phủ trục xuất rồi.

Ông than thở cả buổi, quẳng chai nước xuống gầm giường.

Sau đó một thời gian, ông chủ người Đài kia trở lại Đài Loan, ông cũng tìm được công việc mới, kết quả có một lần xem tin tức, nghe nói có một chủ xí nghiệp người Đài phá sản tự sát, ông xem đi xem lại mấy lần, xác định chính là ông ta.

Khương sư phụ giật mình, tính toán một hồi, vừa tròn ba năm!

Lúc này, ông mới nhận ra người kia khả năng không phải lừa đảo, từ đó, khi có chuyện quan trọng, ông đều sẽ lấy một chút nước chấm lên mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy khí trên đầu người khác, nhiều khi không nhìn được gì.

Có một lần ông ấy bôi thuốc lên mắt đi đánh bạc kiếm chút tiền, kết quả CEO ngày đó lại gọi bảo ông ấy đi đón tôi. Ông ấy thấy trên đỉnh đầu tôi có thanh khí tỏa ra, muốn tìm cơ hội đầu tư cho tôi. Kết quả còn chưa tìm được thời cơ, tôi đã cãi nhau với boss nghỉ việc luôn rồi.

Khương sư phụ cảm khái, nói người kia lợi hại lắm đấy, cậu xem, cậu hiện tại quả thực thành công rồi, hồi trước nếu tôi đầu tư cho cậu thì tốt rồi!

Ông rất tiếc hận.

Sau đó nhìn Thiên Thiên Thiên một hồi, hai mắt lại bắt đầu tỏa sáng, hỏi có thể hứa hôn cho Thiên Thiên Thiên với cháu gái ông ngay từ giờ luôn không, ông có thể lấy mười căn nhà ở khu trên làm của hồi môn!