[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 75: Động người



Mấy ngày trước tại cửa bệnh viện ở Quảng An môn, đã nghe được câu chuyện từ một ông lão người Thần Nông Giá*, bảo rằng ở vùng đất của họ có một hơi quỷ dị, nơi đó chính là: Động Người.

(Thần Nông Giá: trực thuộc chính quyền trung ương tỉnh Hồ Bắc của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và đây cũng là khu rừng duy nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thuộc khu vực hành chính cấp quận.)

Động người, nói đến chính là ở trong miền núi thâm sâu của Thần Nông Giá, nơi ẩn giấu biết bao nhiêu là hang động, khi bạn đi vào mới nhận thấy được những hang động đó đều đan xen với nhau, kéo dài đến tận sâu trong núi, còn có những tượng đá kỳ lạ, những mảnh xương ngổn ngang của dã thú, càng quỷ dị hơn là trong động còn có vô số hộp sọ, xương người chất thành đống với hình thù kỳ dị.

Đối với động người thì có rất nhiều người truyền tai nhau, có người nói đấy là nơi hiến tế của những cổ xưa, cũng có người nói là nơi của những người tu tiên không thành, cũng có người nói… nơi đây, chính là nơi phong ấn ác ma của tổ tiên họ.

Sự việc được xảy ra vào ba ngày trước, do là tim của tôi có chút không khoẻ, đến bệnh viện trung y ở Quảng An môn để bốc một ít thuốc bắc để bồi dưỡng và điều hoà cơ thể.

Vào những năm đó thuốc bắc vẫn không thịnh cho lắm, phòng chẩn bệnh đều là những ông bà lão cao tuổi, chỉ mình tôi là thanh niên trai tráng, nhìn vào có gì đó lạ lắm.

Bên cạnh đó có một ông lão quay sang chào hỏi với tôi, hai người nói được vài câu liền thân thiết ngay.

Ông lão này là người ở thị trấn Mộc Ngư tại Hồ Bắc, do phổi không tốt, mỗi năm vào thu đều phải đến khám trung y ở đây, bốc cả một bao thuốc to đùng.

Nói đến trấn Mộc Ngư, có nhiều người sẽ không biết về nó, nhưng nếu đổi thành một tên khác thì chắc chắn rằng ai cũng sẽ biết: Thần Nông Giá.

Ấy thế mà vừa hay tôi đang muốn viết về câu chuyện của Thần Nông Giá, lúc này chính là lúc moi tin rồi đây, ông nghe tôi nói thế liền cười ha hả, nói tôi đúng là hậu sanh khả uý, còn là người viết sách nữa cơ, tôi cười qua loa nói rằng mình chỉ là viết linh tinh cho vui thôi ấy mà!

Tôi thích thú lắm, vừa may ở gần bệnh viện có một nhà hàng Bắc Kinh tên “Tứ Thời Đồng Đường*”, tôi liền mời ông sang đó chè chén, để ông kể tôi nghe những sự thật tại Thần Nông Giá. (Rồi cứ muốn moi tin là lôi người ta đi nhậu dị đó ==’)

(Tứ Thời Đồng Đường: nghĩa là một nhà bốn đời đều đang còn đủ không mất và thiếu một ai.)

Nhà hàng này đậm chất hương vị của cổ xưa, những cô phục vụ đều ăn mặc theo phong cách học sinh đại học thời Dân Quốc, ông lão ăn một miếng mạt chược được làm bằng đậu xanh lột vỏ, rồi vịt quay Bắc Kinh chính thống, phá lấu, súp đậu nành, đậu hủ nóng, nhấp một ngụm rượu của Ngưu Lan Sơn, ông cũng trở nên cao hứng hẳn, nói trước đây ông từng sống ở Bắc Kinh, bên phía Học viện Khoa học Trung Quốc, thường xuyên ăn được những món này.

Ông thấy tôi đầy vẻ hiếu kỳ, nên đành kể tôi nghe câu chuyện trong học viện điều tra một vụ án kỳ quái quỷ dị xảy ra tại Thần Nông Giá.

Ông kể rằng, về Thần Nông Giá thì có đầy rẫy những câu chuyện như cái gì mà người rừng* long đỏ, rồi gì mà căn cứ của người ngoài hành tinh, đều là bốc phét cả.

(Ở đây chú Ngư để là dã nhân, có nghĩa là người tối cố, người vượn hoặc người rừng, nên mình để theo nghĩa dễ hiểu nhất nhé)

Những thứ quỷ dị tồn tại ở Thần Nông Giá chỉ có toái xà*, xích xà*, cự kê*, sói đầu lừa và động người.

(Toái xà: kết hợp giữa loài rắn và thằn lằn, nhưng không có tứ chi mà hình dạng như con lươn, địa phương gọi nó là thằn lằn rắn.)

(Xích xà: dịch ra có nghĩa là rắn thước đo, loài này không biết nó từ đâu ra và từ đâu đến, không có ghi lục về loài rắn này.)

(Cự kê: gà khổng lồ.)

Thằn lằn rắn được coi là một loài rắn kỳ dị, khắp mình tựa màu đỏ sẫm, hình như cũng giống như một con lươn lớn vậy.

Cơ thể của loài rắn này thật sự có thể “vỡ vụn” thật đấy, nếu lỡ nó rơi từ trên cây xuống, hoặc bạn dùng gậy đập nó, ngay lập tức nó sẽ vỡ ra thành trăm mảnh, kiểu vỡ vụn luôn ấy.

Nhưng chỉ sau vài phút, đống vỡ vụn đó liền tụ họp vào nhau, lại hợp thành một con rắn hoàn chỉnh.

Theo lời của nhân viên viện Khoa học nói rằng, loài vật này nhìn không giống như là sinh vật của Trái Đất, nó giống sinh vật ngoài hành tinh hơn, cũng chả biết rốt cuộc nó là loài gì nữa.

Rắn thước thì còn quái dị hơn, loài này dài hơn một thước, toàn thân xám xịt, khó phát hiện ra lắm. Nhưng mà nó không cắn người nhé, nó chỉ lẳng lặng nhìn theo người đó, rồi đo cái bóng của họ thôi.

Mà chỉ cần để nó đo được cái bóng của mình rồi thì chắc chắn sẽ chết ngay lập tức, sau khi chết thì hồn vía cũng không thoát được, trở thành con trành* phụ thuộc vào con rắn đó.

(Con trành: còn gọi là ma trành, ma cọp vồ theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác, và rắn cũng tương tự như vậy)

Cự kê thì cũng không có gì kỳ lạ lắm, chỉ là kích thước nó lớn, có thể cao đến một mét, một con có thể nặng đến hai hoặc ba mươi cân, thậm chí một đứa trẻ cũng có thể trèo lên lưng nó để cưỡi chạy quanh khắp nơi.

Loại cự kê này chỉ lạ ở chỗ, khi bạn đem trứng của nó ra khỏi bản địa để ấp, thì sau này con của nó nuôi thế nào cũng chả to lớn nổi.

Sói đầu lừa chính là một loài quái thú tại bản địa, thân hình là một con sói, nhưng lại mọc ra một cái đầu lừa, loài động vật này hung hãn, có thể xé nát cả hổ báo, thuộc một loài gây hại của Thần Nông Giá (loài này có thật nhé mọi người.)

Những thứ vừa kể trên chỉ để tô điểm cho bản địa thôi, cái kinh khủng và thần bí nhất thì đó vẫn là cái cuối cùng chưa được liệt kê kia.

Động người tại Thần Nông Giá cũng không phải là chuyện lạ lùng gì nữa, lúc trước khi thợ săn lên núi, cứ ba ngày thì có hai ngày phát hiện ra một cái, đều là những hang động lớn, vào bên trong dừng chân nghỉ ngơi thì phát hiện ra không ít sọ người, chỗ thì nhiều hơn một xíu, chỗ thì ít hơn một tẹo, đều chất đống trên đỉnh đầu của hang, như cái hình bánh bao vậy.

Bên viện Khoa học cũng đã mời chuyên gia đến nghiên cứu, nhưng mỗi người mỗi ý kiến không ai thống nhất với ai, có vị chuyên gia nói rằng ở trong hang động đều là nơi để chôn cất người rừng.

Cũng có chuyên gia nói là, nơi đây toàn là những người dân tị nạn trong thời chiến quốc, năm đó Hoàng Triều tàn sát người dân Tứ Xuyên, tất cả người dân đều chạy nạn vào cánh rừng già, thuận theo đường Muối Cổ để trốn vào đây.

Lại có chuyên gia nhận định rằng, nơi này chính là nơi ẩn cư của các vị tu tiên, bảo là Thần Nông Giá vốn là mảnh đất thăng tiên, rồi đi đến đâu để tu tiên, kết quả lại không thành, cuối cùng chỉ còn sót lại một bộ xương khô.

Nhưng càng điều tra thì càng cảm thấy kinh hãi, nơi này không chỉ có mỗi một, hai cái hang động đâu, mà là những động người chi chít khắp cả rừng núi này, cứ một cái nối tiếp một cái, mỗi hang động đều có vô số sọ người, vậy mà khắp rừng núi đều có, cộng lại là hơn vạn cái sọ người rồi còn gì nữa!???

Cái nơi quỷ quái này, khắp nơi đều là sài lang hổ báo, làm gì mà có nhiều người đến nỗi như vậy!!!

Vốn dĩ bên viện Khoa học đang rất hứng thú đối với động người, sau này đã tổ chức một cuộc điều tra quy mô lớn, kết quả là đã nhìn thấy một cảnh tường vô cùng quỷ dị, cũng đã lấy đi bao nhiêu mạng người, sau này động người đã bị liệt kê vào danh sách cấm địa, thậm chí được cho vào danh sách bí mật quân sự trong một thời gian.

Trong cuộc điều tra quỷ dị đó, chính là ông lão này dẫn đội, năm đó ông còn là một thanh niên trai tráng hoạt bát và sôi nổi.

Cũng chính vì cuộc điều tra đó đã làm thay đổi cả cuộc đời của ông, ông mới có cơ hội thoát khỏi núi, được hưởng những điều kiện trị liệu tốt nhất, tất cả là do nhà nước bù đắp cho ông.

Cảnh tượng kinh khủng đó, tuy đã qua một thời gian rất lâu, nhưng ông nhắm mắt vẫn có thể nhớ lại mọi tình cảnh khi ấy.

Tại nơi sâu thẳm của hang động, vậy mà lại ẩn chứa một căn cứ quân sự nhỏ, còn có một đường ray ở phía cuối đường, có vài cây đại bác cũng xoay nòng theo hướng đáy hang động đó, mà thứ được ẩn náu ở dưới đó lại là …….

Ông thậm chí còn nghi ngờ, có phải đây chính là địa ngục không?

Ông lại nói tiếp, từ nhỏ ông đã lớn lên ở Thần Nông Giá, chuyện ly kỳ quái dị nào mà ông chả gặp qua, ấy vậy mà khi trải qua sự việc lúc đó, ông mới thực sự hiểu được cảm giác sợ hãi là như thế nào.

Lần đó, đội của ông thuận theo đường vào hang đi đến cuối hang động, lại phát hiện ra ở đó có một vết nứt vô cùng lớn, vừa lớn vừa sâu, phía dưới toàn sương mù dày đặc, lạnh lẽo thấu xương, nhìn vào như một cái vực sâu khổng lồ vậy.

Càng đáng sợ hơn nữa là bên bờ vực thẳm, không biết ai đã dựng lên một pháo đài quân sự dạng nhỏ, còn cố định một hàng đại bác, tất cả đều chĩa thẳng xuống vực, như thể có thể dội bom xuống vực bất cứ lúc nào.

Ai nấy đều có chút sợ hãi rồi, khắp hang động đều là sọ người thì cũng thôi đi, sao mà còn lòi ra căn cứ quân sự nữa chứ.

Có người nghi ngờ, vết nứt này liệu có phải là căn cứ của người ngoài hành tinh không? Hàng pháo đài đó chính là để ngăn cản những đĩa bay nào muốn bay lên à?

Ông liền nói là, mỗi đêm ở Thần Nông Giá đều bị những tiếng ồn của máy móc làm cho tỉnh giấc, khi ra ngoài nhìn thì thấy trên trời xuất hiện những cái bánh to tròn bay lượn trên đó, có nhiều khi còn đỏ rực cả một khoảng trời, không biết đó có phải là đĩa bay không?

Tuy nhiên, các chuyên gia trong viện Khoa học rất nghiêm túc, ông nói rằng liên quan đến truyền thuyết của Thần Nông Giá thì có rất nhiều, nhưng không có cái nào được khoa học chứng minh và xác nhận.

Sau đó ông đã giải thích sơ qua mọi chuyện, như thế nào mới có thể gọi là bằng chứng xác thực được công nhận.

Ông nói: “Ví dụ như sinh vật thần bí, thì cần phải có cái vỏ ngoài, hoặc là những vật tiêu bản, mà còn là những tiêu bản có thể dùng để kiểm tra và xét nghiệm được.

Đối với vật thể có hình dạng như UFO, thì cần phải có những mảnh vỡ của nó, sẽ được đem đi giám định xem mảnh vỡ đó có thật là chứa thành phần mà trên Trái Đất không có không. Nếu như thật sự là không có, vậy thì phán đoán sơ bộ chúng ta có thể kết luận rằng mảnh vỡ này đúng thật là của những người khách ngoài hành tinh.

Có rất nhiều người hay tự xưng là đã từng gặp qua người ngoài hành tinh rồi, còn bảo rằng từng bị người ngoài hành tinh bắt đi, còn nói chuyện với họ nữa, thậm chí còn để lại một số điều tiên tri, đối với những thứ này, thật ra chúng tôi đều có một tiêu chuẩn để phán đoán.”

Ông hỏi: “Vậy đó là tiêu chuẩn thế nào?”

Vị chuyên gia đáp lời: “Tiêu chuẩn phán đoán chính là, người này có thể đưa ra một bằng chứng khoa học và công nghệ vượt qua cả nền văn minh của trái đất hay không. Ví dụ như bạn đang ở tại triều đại nhà Thanh, mà bạn có thể đưa ra một cây đèn pin, vậy thì vấn đề này dễ hiểu rồi. Hoặc là, bạn nói ra một công thức toán học hoàn toàn mới được chuyên gia kiểm chứng, hay là công thức vật lý, nhưng vậy mới có thể chứng minh được bạn đã từng cao số một lần trong đời.

Còn nếu như ngược lại, vậy thì chúng tôi cũng không thể nhận định là bạn nói dối, chỉ là nó không có căn cứ, là phản khoa học, nó không thể chứng minh được lời nói của bạn.”

Lúc đó ông còn trẻ người non dạ, nghe được lời của vị chuyên gia nói xong, lại cảm thấy những sự việc kỳ bí tại Thần Nông Giá mà mình từng kể đều không thể tính là xác thực, ngẫm nghĩ một hồi cũng hơi bực mình, nên đã hỏi ngược lại ông: “Vậy ông nói xem, cái thứ ở dưới đó thì giải thích như nào?”

Vị chuyên gia lại cười, gật đầu đáp lời ông: “Thứ ở dưới đó tất nhiên phải đem đi kiểm nghiệm rồi, xem thử xem nó có phải là di vật được sót lại của người ngoài hành tinh hay không. Nếu như chúng ta có thể tìm được, vậy chính là cả nước, à không, phải nói là trong phạm vi cả nước, ít ra cũng là người duy nhất tìm được dấu vết của người ngoài hành tinh! Các đồng chí, cơ hội này sẽ giúp chúng ta được ghi danh vào sử sách của nhân loại rồi!!!”

Ông tuy rằng không biết cái gì là ghi danh hay không ghi danh vào sử sách, nhưng thấy mọi người đều mừng rỡ hoan hô, cũng bị cảnh tượng này làm vui lây rồi hoan hô theo.

Trong lúc mọi người đều đang vui mừng, đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng cất lên làm tất cả đều ngưng bặt: “Nghe nói động người là nơi phong ấn ác quỷ của tổ tiên ta, ở dưới đáy này không lẻ chính là …. Địa ngục sao?”

Nếu như mọi người đã xác định đây là một sự kiện trọng đại để đi vào lịch sử, đã làm thì làm cho lớn luôn.

Viện Khoa học liền gọi điện báo về cho cấp trên để yêu cầu hỗ trợ từ các đơn vị đồn trú tại địa phương.

Khi họ nhìn thấy viện Khoa học của Bắc Kinh, lại có văn kiện của cấp trên, ai mà dám không nhận lời chứ, lập tức phái ngay một đội quân đi đến đó để tiếp ứng.

Vốn dĩ người địa phương không dám xuống dưới, bởi vì cảm thấy bên dưới rùng rợn quá, ai biết được có phải phong ấn con yêu ma quỷ quái nào ở dưới đó không, chẳng may xổng mất thì phiền phức to rồi.

Làm lính thì nhàn đó, nhưng quân lệnh như núi đổ, không xuống cũng không còn cách nào.

Rất nhanh, có một vị đội trưởng dẫn đội, phái bốn người thuận theo vết nứt của hang leo xuống trước.

Kết quả là chưa xuống được bao lâu, thì nghe ở phía dưới có tiếng thét thất kinh, tiếp đến là tiếng súng ồ ạt, mọi người liền thấy không ổn rồi, đành phải kéo dây lên thôi, nhưng không may sợi dây đó đã bị đứt từ khi nào, với lại không phải bị cắn đứt hay chặt đứt đâu, mà là bị ai đó gỡ dây ra đấy.

Không lẽ mấy người này là lính đào ngũ? Vậy tiếng súng lúc nãy thì phải giải thích như nào?

Ai nấy đều đơ hết cả rồi.

Đội trưởng đích thân cầm loa hét khan cả cổ họng, mà phía dưới một cái rắm cũng không có hồi âm lại.

Theo quy tắc của bộ đội trước giờ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, mấy anh lính kia giờ không biết sống chết ra sao, như vậy thì đâu có được, thế là đội trưởng liền cắn răng đích thân dẫn đầu đi xuống xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vị chuyên gia dẫn đội bên viện Khoa học cũng cảm thấy có gì đó không ổn rồi, chuyện là do bên viện Khoa học của họ bày ra, họ không thể nào nhắm mắt làm ngơ được, nên ông đã tình nguyện thay mặt viện Khoa học để dẫn đội xuống dưới đó.

Kết quả là đội trưởng sống chết cũng không đồng ý, bảo rằng bên dưới quá nguy hiểm, để anh ta và cả đội xuống dưới đó là được, các vị chuyên gia đều là bảo vật quốc gia, làm sao thì cũng không thể xuống dưới mạo hiểm được!

Nhưng vị chuyên gia lại lắc đầu, nói các nhà khoa học đều là những kẻ không bình thường, vì nghiên cứu mà hiến thân là chuyện rất bình thường mà, khó lắm mới có cơ hội như vậy, làm sao thì cũng nhất quyết xuống dưới mới thôi.

Nghe ông nói như vậy, các thanh niên trong viện Khoa học đều nhốn nháo lên, thiếu điều muốn viết huyết thư để tỏ lòng quyết tâm thôi đó.

Lúc đấy ông thân là một thanh niên nhiệt huyết, lại còn là người dẫn đội, đương nhiên ông cũng sẽ có mặt trong đó, mọi người đều nhất trí cùng nhau xuống dưới, nhưng nào đâu ngờ phía dưới lại khủng khiếp như vậy.

Ông hồi tưởng lại, những vết nứt đó trông thì nhỏ nhưng thực chất nó có hình dạng quả bầu. Bề mặt là miệng bầu, rất nhỏ, nhưng càng xuống dưới thì càng lớn, mà phía dưới lạnh lẽo vô cùng, bọn họ chỉ đơn thân áo chiếc, lạnh để nỗi cả người run bần bật.

Dây treo trượt xuống tầm mười mấy mét, cuối cùng cũng đáp đất rồi, dùng đèn pha rọi xung quanh, phát hiện dưới chân giống như một cái sườn núi, bên cạnh còn có vực sâu dày đặc sương mù, nhìn xuống vực còn không thấy đáy, cũng chả biết rốt cuộc bên dưới đó là gì.

Đội trưởng lên tiếng: “Dây treo chỉ dài nhiêu đây thôi, bọn họ chắc chắn xuống tới đây rồi mất tích, mọi người chia ra tìm thử xem, nếu kiếm không được thì đành phải đi lên lại thôi.”

Xung quanh đều đen tối, đúng nghĩa là đen tối luôn á nha, mặc dù đã bật mấy cây đèn pha, nhưng do sương quá dày, đèn soi ra đều là màu trắng đục, căn bản là không rọi xa được là mấy.

Mọi người vai kề vai, một bên cẩn thận phòng bị, một bên cẩn thận tìm kiếm, từng bước từng bước đi theo hướng của vách núi.

Vào lúc này, đột nhiên có một đội viên la lên: “Ma, có ma!”

Trong cái hang động đen tối quỷ dị như này mà la lên kiểu đó, làm ai nấy đều bị doạ cho một phen thất kinh, xém tí là rơi xuống vách rồi.

Anh đội trưởng có chút bực mình, gắt lên: “Có chuyện gì vậy!?”

Anh đội viên lắp bắp đáp lời: “Phía trước, phía trước…. có người chết!”

Anh đội trưởng cảng bực mình hơn, cầm cái nón vứt thẳng xuống đất rồi nói: “Làm lính ăn lương, đánh trận chém giết, rồi bây giờ đi sợ cái xác chết à!”

Lúc này, vị chuyên gia dùng đèn pha rọi vào xem thử, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, đừng trách cậu ta nữa.”

Đáp lại bằng tiếng hừ lạnh: “Cái gì cũng sợ, có khác gì cái xác khô không!”

Nói rồi tự mình quay đầu lại dùng đèn rọi xem nó là thứ gì, và rồi cũng nhịn không được mà hít thở sâu vào, nhanh tay rút súng bóp cả cò, anh hét lên với giọng nói hơi run rẩy: “Ngươi, rốt cuộc là người hay là ma!?”

Dưới ánh đèn pha, một hang động khổng lồ dần dần hiện ra trong màn sương dày đặc, do ánh đèn bị giới hạn, nhìn không rõ nó sâu cỡ nào, chỉ có thể nhận định rằng nó rất sâu, cao khoảng mười mấy mét, uẩn khúc quanh co, như một hang động khổng lồ vậy.

Nhìn lên mái vòm của hang động khổng lồ, những bức tường đá, những bậc thang khổng lồ gần như vỡ vụn gần hết, phía xa xa còn mơ hồ nhìn thấy được những trụ đá khổng lồ để chống đỡ cho hang động.

Chính là ở cửa hang, có một người đang đứng ngay đó, cúi đầu nhìn họ với ánh mắt sắc lạnh.

Chết là ở chỗ, dáng vẻ của người đó có gì đó lạ lắm, hắn to gấp mấy lần so với người bình thường, đây là người khổng lồ còn gì nữa.

“Đ.ệ.c.h!” ai nấy đều hoảng hốt, lập tức tay cầm súng lên, bóp cò, chĩa vào gã khổng lồ kia.

Anh đội trưởng ho nhẹ một tiếng để tự trấn an mình, gằn giọng nói: “Ngươi… ngươi là ai!?”

Không ai trả lời.

m thanh vang lên khắp cả hang rồi vọng lại những tạp âm thật quái dị và nực cười.

Anh đội trưởng lại càng bực hơn, anh lại ho thêm một tiếng rồi lặp lại câu hỏi lúc nảy, nhưng lần này giọng nói anh càng vang hơn.

Nhưng cuối cùng thì vẫn như lúc nảy, không ai cười cũng không ai lên tiếng.

Một anh bộ đội lại gần nói: “Đội trưởng, hay là để tôi đi sang đó xem sao!”

Đội trưởng liền trừng mắt gắt lại: “Đừng có mà tài lanh! Ở yên đó đi!”

Rồi tự anh ôm súng, bước dần lên phía trên.

Rất nhanh, anh cách gã khổng lồ càng lúc càng gần, nhưng hẵn vẫn đứng đó không động một tý nào, giống như chẳng coi anh ra gì vậy.

Ai nấy đều căng như dây đàn, trong tay toé hết cả mồ hôi, thở cũng không dám thở mạnh.

Lại qua thêm một lúc, thì thấy anh đội trưởng thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng mắng một câu: “Đ.ệ.c.h!”

Mấy anh bộ đội liền lập tức hỏi anh: “Đội trưởng, đó là ai thế?”

Anh ta không vui đáp lời: “Người gì mà người! Người chim à?”

“Người chim? Người chim gì chứ?”

Dấu chấm hỏi liền hiện lên trong đầu của họ.

Anh đội trưởng liền xua tay nói: “Dậy hết đi, đứng dậy hết đi! Cái rắm cũng không có nữa là!”

Mọi người đều đứng thẳng dậy, ngẩn đầu lên xem, cái người đang im ru vẫn còn ở đó, chính là ở gần cái tường đá đó kia, vẫn còn cái kiểu nhìn họ cười như không cười đây.

Nói rồi anh đội trưởng cầm viên đá lên quăng qua nó: “Người nhìn xem, đây là chim gì?”

Khi viên đá bị ném qua đó, trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, nghe như là một con chuột rít lên, chít chít nghe nhức tai vô cùng.

Cùng lúc đó, khuôn mặt quái quỷ của người đó bắt đầu thay đổi, đột nhiên mất đi một miếng, nhìn hề hước lắm kìa.

Có người vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, liền giật mình kêu lên: “Sao… sao mà mặt nó biến dạng rồi!?”

Vị chuyên gia bên cạnh đã phải hiện ra cái quan trọng nhất trong này, liền nói: “Đó không phải mặt người, mà nó là con dơi!”

Ông nói rằng, ở trong hang động lớn này, ẩn giấu những con dơi đã hơn hàng ngàn hàng vạn năm tuổi. Dơi là loài động vật ngủ đông. Khi nó ngủ đông, thì cả thân thể nó đều quấn lại vào nhau rồi treo lơ lững trên tường đá.

Trên người của những con dơi này đều có những vằn trắng đen, cứ đan xen tổ hợp lại, tạo thành một khung hình rất quái dị, nhất là ở những nơi trong hang tối, lửa đèn le lói, tầm nhìn có hạn, ai nấy đều rất căng thẳng, mà khi căng thẳng thì hay xảy ra ảo giác, cứ tưởng đó là con vật khổng lồ mặt người hay là cái thứ quái quỷ gì đấy.

Lúc đó mọi người đều tỉnh ngộ, hèn chi đội trưởng lại nói nó là người chim, dơi cũng thuộc một nửa loài chim rồi, con dơi đó tổ hợp thêm hình người nữa há chẳng phải là người chim sao! (Ủa sao lại không phải người dơi mà đòi người chim??? ‘.’)

Biết được không phải là mối nguy hiểm, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi cảm kích và bái phục sự dũng cảm của anh đội trưởng.

Những thanh niên của viện Khoa học cùng nhau kiểm tra cái hang động khổng lồ này, phát hiện trên vách có một vài vết điêu khắc, đường nét thô sơ mà đơn giản, nếu như nói nó là chữ viết thì thay vào đó là một bức hoạ kỳ lạ thì đúng hơn.

Mọi người tiếp tục tiến vào xa hơn, lại phát hiện ra hang động này càng vào sâu thì càng giống cái động không đáy, càng lúc càng lạnh buốt hết cả người.

Họ ráng cố gắng cắn chặt răng đi tiếp, đi không được bao xa thì hang động càng lúc càng lớn, sau dần dần rộng ra, mà còn ẩm ướt nữa, từng giọt nước nhiễu xuống cổ, lạnh đến nỗi ai cũng rụt cổ lại.

Lại đi tiếp hơn nữa ngày, phía dưới bắt đầu có tiếng nước chảy ào ào, không lẽ ở dưới đó ẩn náu một dòng sông!?

Bậc thang biến mất từ đó, thì ra là nó thông với dòng sông này.

Mọi người dùng đèn pha chiếu xung quanh, dòng nước đen ngòm chảy từ từ, nhìn không ra nó cạn hay là sâu.

Nhưng ở cạnh bờ lại có những cái bè da cừu bị nước ngâm đến mục nát, không biết ai đã đặt ở đó nữa.

Đội trưởng nhìn kĩ thì phát hiện có một cái bè bằng da cừu đã bị chèo đi, nghi ngờ đây là do những bộ đội mất tích đã làm, anh liền kêu gọi tất cả đi tìm xem còn cái bè nào có thể sử dụng được không, lần này nhất định phải tìm được đám “c.h.ó m.á” đó, bắt về đấm cho sưng như đầu heo mới thôi!

Sau đó anh còn nhắc lại thêm vài lần, bảo những thành phần học thức vẫn là đi lên trên để chờ đi, những việc nặng còn lại thì để anh em họ làm là được.

Nhưng vị chuyên gia đó đâu có chịu, thậm chí ông còn nói, bản thân cũng chỉ còn có bộ xương già này, có thể phát hiện ra kỳ tích thì có chết ở đây cũng là niềm vinh hạnh của ông.

Tuy rằng có vài người cũng sợ lắm, nhưng mà lòng hiếu kỳ trỗi dậy, ai cũng không muốn bỏ lỡ nên cứ đòi đi cho bằng được.

Đội trưởng không còn cách nào, chỉ đành xua tay đồng ý, đem hai cái bè da cừu cột cố định lại, còn chia hai người qua cho bên tổ chuyên gia, còn dặn họ nhất định phải vắt tai lên não để ghi nhớ, có chết cũng phải chăm sóc tốt cho tổ chuyên gia đến cùng!

Tiếp đó anh lại dặn mọi người, trong bóng tối có rất nhiều thứ mà mình không ngờ đến, chốc nữa mọi người đều tắt đèn pha, chứ để cái thứ ở dưới bắt gặp thì có mà toi.

Chưa đi được bao xa, dưới nước đột nhiên nỗi lên một đống bọt nước, rồi có một thứ gì đó khổng lồ nổi lên, nghiêng mình quét qua chiếc bè da cừu rồi lướt qua.

Cái thứ ở dưới nước nó to khiếp, tuy rằng chỉ nhẹ nhàng quét qua thôi chiếc bè cũng muốn lật, những người trên bè ngồi không vững mém tý là bị rớt xuống nước.

Có vài người nhịn không được nữa, muốn mở đèn pha ngay để xem thử rốt cuộc nó là cái thứ gì, nhưng chưa gì đã bị anh đội trưởng hất đi, chiếc đèn pha liền rơi xuống nước, thì thấy ở dưới nữa ánh đèn chớp một cái, rồi dần dần mất hút.

Tất cả lại quay về với bóng tối ban đầu.

Xung quanh thật yên ắng, đến nỗi có thể nghe được thở nặng nề của từng người, còn nghe được cả tiếng vọng lại của bọt nước đang chuyển động không ngừng.

Dưới nước dường như có rất nhiều thứ khổng lồ quét qua chiếc bè, khiến cho nó nhẹ nhàng lắc lư và chầm chậm theo nhịp của dòng nước, nhưng may thay nó lại không bị lật.

Anh bộ đội bị mất đèn lầm bầm, nói đèn của mình rớt mất tiêu còn gì, giờ thì hay rồi, có mở mắt cũng chả thấy đường nữa!

Vị chuyên gia nghiêm túc đáp lời anh: “Không mở đèn là đúng, trong hang động này đều tối mịt mù, nếu như mở đèn pha thì sẽ kinh động những thứ ở dưới nước, lỡ như mà bị lật bè rồi thì làm sao?”

Đội trưởng ngồi bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói: “Phải nó là cá lớn hay gì còn đỡ, chỉ sợ dưới đó là cái thứ gì quái quỷ, như một đống xương người, cương thi tóc đỏ, người chết bị dây xích buộc ở không trung, mấy cái đó chỗ nào cũng có, vẫn là không thấy thì sẽ tốt hơn.”

Một nữ sinh thực tập hiếu kỳ hỏi: “Dưới nước có thứ quái quỷ gì sao?”

Đội trưởng trầm giọng đáp: “Lần trước chúng tôi chấp hành nhiệm vụ, cũng đến một đội như thế, có một thanh niên cứ nói là có mạng nhện quấn lấy cổ của anh ta. Ai nấy đều không muốn anh bật lửa lên, nhưng hắn không nghe, cứ phải bật lửa để đốt đống mạng nhện đó. Kết quả…”

“Kết quả thế nào?”

“Kết quả là khi bật lên, mới biết đó căn bản không phải là mạng nhện gì cả, mà là một xác chết! Không biết là vì lý do gì mà ở phía trên hang động lại treo nhiều xác chết như vậy, thi thể được dùng dây xách treo ở phía treo. Người thì chết rồi, nhưng xác thì trở thành cái xác khô, không bị thối rữa, mà tóc với móng tay vẫn không ngừng mọc dài ra, cái mà quấn quanh cổ với cứ dính lên mặt của anh ta, chính là tóc của những cái xác đó….”

Không còn ai nói gì nữa.

Lúc này, vị chuyên gia lên tiếng hỏi: “Các người từng đi đến đây à?”

Đội trưởng không trả lời.

“Đây rốt cuộc là đâu?” Một câu hỏi lại cất lên.

Đội trưởng thở dài, trầm giọng đáp: “Quỷ môn quan.”

Lại một màn tĩnh lặng.

Mọi người đều cảm thấy sự việc này có gì đó sai sai thì phải, nếu như đội trưởng đã từng tới đây rồi, nhưng tại sao lại phải giả vờ như chưa đến đây bao giờ?

Còn nữa, những anh bộ đội bị mất tích hai ngày trước lại là chuyện gì?

Họ nhớ lại lúc nảy đội trưởng nói với hai anh bộ đội, rằng có chết cũng phải chăm sóc các chuyên gia đến cùng, xem ra cái từ “chăm sóc” này chắc ý nghĩa cũng sâu xa lắm đây.

Nhưng ai nấy cũng đều là người thức thời, không ai nói ra, cũng không ai dám ai oán gì, chỉ cần bình an đi ra ngoài thế là được.

Chiếc bè vẫn tiếp tục đi về phía trước, được một đoạn thì chiếc bè ngừng chuyển động, sau đó lại nhấp nhô giống như có cái gì ở dưới đang vướng vào chiếc bè, muốn giữ chiếc bè lại.

Ai nấy đều giật mình mà cũng sợ chết khiếp, đâu ai dám nói gì đâu.

Anh đội trưởng lầm bầm chửi cái gì đó, rồi từ trong balo cẩn thận lấy ra một cái bát.

Đó là một cái bát sức mẻ đến nỗi mòn hết cả vành, trông nó nức nẻ vậy mà anh đội trưởng lại cẩn trọng vô cùng, rồi trong túi lại lấy ra một cái bình sứ, mở nắp đổ cái gì vào cái bát, nghe có một ít mùi tanh thoang thoảng, tiếp đến là để vào một sợi bông rồi đốt nó lên, cuối cùng là đặt nó lên mặt nước.

Cái bát vừa chạm nước thôi, phía dưới như một chảo dầu đang sôi vậy, rất nhiều con cá lớn giãy giụa trong nước, bắn tung toé khắp nơi, dường như là chỉ trong chốc lát, tất cả đều chạy sạch, không còn gì ở đó nữa.

Và cái bát được thắp sáng như đom đóm, đang từ từ trôi theo dòng nước tối tăm, giống như người dẫn đường vậy, chỉ cho họ qua đó.

Anh đội trưởng chỉ huy mọi người, dùng tay chèo bè đi theo hướng của cái bát.

Lúc này, vị chuyên gia thở dài rồi nói: “Tôi dùng cả đời để nghiên cứu những sinh vật dưới nước, không ngờ tại đây tôi lại có thể gặp được chính chủ.”

Ông cảm khái, nhìn như là đang hỏi đội trưởng, lại tự mình lẩm bẩm gì đó: “Vậy mà lại đem một chiếc răng rồng để làm thành cái bát, thật là chịu chơi mà!”

Lại hỏi tiếp: “Cái thứ đổ ra lúc nãy là mỡ Giao* đúng không?”

(Giao: thuộc loài cá mập.)

Anh vẫn không trả lời.

Chiếc bè cứ thế mà trôi theo cái bát, không được bao xa thì thấy có ngọn nến thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ có thể thấy được xung quanh đều là vách đá khổng lồ và những cột đá to đổ nát phía dưới.

Anh đội trưởng liền thấp giọng nói: “Bật đèn lên đi!”

Khi đèn vừa bật lên, xung quanh bừng sáng, hang động khổng lồ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt của chúng tôi.

Nhìn lên sẽ đỉnh đầu của hang sẽ thấy như có một sợi xích sắt to bằng cổ tay đang quấn quanh nó, trên đó không biết đang treo cái gì, nhìn như xác khô vậy, còn có đuôi ở phía sau, giống như con khỉ vậy.

Dưới nước dần dần lộ ra những trụ đá khổng lồ, trên vách đá đầy những hình thù, mảng bong tróc, càng làm cho nó trông quỷ dị hơn.

Ở trong cái không gian khổng lồ như vầy, dùng đèn pha căn bản không soi được gì cả, chỉ có thể nhìn rõ một góc nhỏ, càng làm cho xung quanh trở nên ngột ngạt hơn.

Đường thuỷ phía trước bị thu hẹp lại, chiếc bè bị trôi đến một cái “hành lang” khổng lồ.

Cái “hành lang” rộng khoảng ba bốn chục mét, dẫn thẳng ra phía trước, hai bên được bố trí cân đối, các tảng đá cũng bằng phẳng lắm, nếu nhìn kỹ thì những điêu khắc trên vách rất tinh xảo, so với hang động thô ráp ban đầu chúng tôi vừa đến nó khác xa hoàn toàn.

Hơn nữa, những sợi xích trên hang lúc nảy, không biết từ khi nào đã biến mất, không còn nhìn thấy nữa.

Nhìn phía trước, hành lang vẫn còn dài lắm, cái bát đó vẫn cứ trôi cứ trôi, nhưng vì do dòng nước hạn hẹp, nên nước chảy cũng xiết hơn, cái bát cũng tăng tốc trôi đi.

Chiếc bè thuận theo “hành lang” mà trôi đi rất nhanh, hai bên vách đá còn chạm khắc những hình thù kỳ quái, nhưng do xung quanh quá tối, chiếc bè thì trôi quá nhanh, không nhìn ra được gì cả.

Lúc này, có người nhìn lên phía trước rồi thất thanh kêu lên.

Bầu không khí trầm mặc, đột nhiên có người hét lên, làm ai nấy đều giật thót cả mình.

Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn phía trước, đều há mồm thở mạnh, liền nghe thấy tiếng lắp bắp hỏi: “Đó… Đó là gì vậy!?”

Thuận theo tầm mắt của cô ấy, dưới ảnh lửa lờ mờ, cái “hành lang” đi cùng mọi người suốt chặng đường cuối cùng cũng đến điểm đích.

Ở phía cuối “hành lang”, có một vách núi khổng lồ, trên vách núi có một cánh của đen lớn lộ ra.

Cửa cao hơn mười mét, rộng tầm bảy, tám mét, được hai miếng đá to chảng tạo thành hai cảnh cửa khổng lồ, trên cửa chạm khắc rất nhiều hoa văn kỳ lạ, không biết được làm bằng vật liệu gì, nhìn từ xa thấy nó đen sì phía trên có đủ thứ loại hoa văn kỳ lạ, trông dị hợm lắm.

Ai nấy đều đơ hết trơn, từ trong núi đi đến động người, rồi từ đó đi đến một con sông, từ con sông đó lại đi đến một nơi có cánh cửa bí ẩn này, vậy rồi phía sau đó lại thông tới đâu nữa?

Không lẽ… nó thông đến địa ngục sao?

Nghĩ thôi cũng thấy rùng rợn rồi.

Lúc này, anh đội trưởng bóp còi, liền phát hiện có một đoàn người đã đứng chờ sẵn ở trong đó rồi, nhưng họ không làm chiếc bè bằng da, mà là đang ngồi trên một chiếc thuyền bằng sắt tinh xảo, trên thuyền đang che đậy một cái gì đó, nhìn như cái hộp dài thật to.

Vị chuyên gia từ từ đứng dậy, thở dài nói: “Hèn gì lại chịu chơi đến thế, ra là vì vấn đề này đó à.”

Sau đó lại nói tiếp: “Người chết không thể hồi sinh, đây là trái ngược với đạo lý, biết thế vẫn làm cẩn thận gặp báo ứng đó!”

Đội trưởng cuối cùng cũng chào ông rồi mở miệng nói: “Đi đến phía trước tôi sẽ cho người đưa mọi người quay về. Còn về chuyện lần này, mọi người cứ xem như là chưa gặp qua, như vậy sẽ tốt cho mọi người hơn.”

Vị chuyên gia lắc đầu nói tiếp: “Vì một người mà phá đi quốc vận, như vậy có đáng không?”

Đội trưởng không trả lời, anh đi đến trước mặt vị chuyên gia, dùng tay đập mạnh lên cổ ông, ngay lập tức ông liền nằm sõng soài dưới đất. Rồi dặn mấy anh bộ đội đưa họ đi ra hang động.

Khi họ vừa ra khỏi, liền nghe được tiếng vang ken két, cánh cửa đó đã từ từ mở ra, thuyền của đội trưởng đã đi vào trong.

Lúc chúng tôi đã ra ngoài, vị chuyên gia nhất quyết phải báo lên cấp trên cho bằng được, sau đó, ông biến mất đâu chẳng thấy nữa.

Về sau chúng tôi đều bị bắt nhốt lại, ai nấy đều bị tra hỏi liên tục, còn bị giam ở nhà tù Tần Thành*.

(Search google sẽ ra ngay nhé.)

Qua vài năm sau, chúng tôi được thả ra, còn nhận được không ít bù đắp, cũng cho tôi một chức vụ cán bộ, chỉ yêu cầu chúng tôi không được ăn nói lung tung ở bên ngoài.

Mấy năm đầu cũng còn có người đến hỏi thăm chúng tôi, hỏi có ai đến liên lạc với chúng tôi không, rồi về sau cũng chẳng ai đến nữa.

Tính ra cũng được 42 năm, cái chuyện động trời đó, chắc cũng là quá khứ rồi.

Vị chuyên gia đó, ông ấy là một người tốt! Tiếc thật!

Ông kể đến đây, rồi không nói thêm gì nữa, run rẩy rút ra một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu.

Nữ phục vụ muốn tiến tới ngăn ông lại, bị tôi lườm một phát sợ hãi lui xuống.

Qua một hồi lâu, ông mới bình tĩnh lại, xua tay với tôi: “Khụ, người già rồi, chỉ thích nói tầm phào thôi, cậu cứ xem như là nghe chuyện cổ tích là được!”

Tôi gật gật đầu, không nói gì nữa, tính tiền rồi đưa ông về.

Trước khi đi, tôi nhẹ giọng hỏi ông thêm một câu: “Cái thứ trên thuyền đó là gì vậy?”

Ông thở dài đáp: “Là một cỗ quan tài.”

Tôi tròn mắt hỏi: “Là người đó sao!?”

Ông vỗ vỗ vai tôi nhưng không nói gì, liền lên xe rời đi mất.

(Nói sơ để mọi người dễ hiểu hơn ở phần cuối, ở bất cứ nơi nào cũng sẽ có một bảo vật để trấn quốc hoặc để đem lại vận khí cho nước nhà. Cỗ quan tài này ý chỉ là vật để đem lại vận khí cho một nước, còn bên trong cỗ quan tài là ai, thì mọi người đợi phần tiếp của chương này nhé!)