[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 76: Miêu Yêu (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vài ngày trước là đầy tháng của Nhàn Nhàn.

Do tình hình dịch bệnh, kèm thêm phong tục nhận quà vào ngày đầy tháng, cho nên đã không thông báo ra ngoài, mà chỉ mời những người bạn đặc biệt đến tham dự thôi.

Những vị khách này đa số đều là người trong giang hồ, là người trong giang hồ thật sự đó nha.

Ban đầu tôi đã sắp xếp bọn họ ở tại khách sạn năm sao gần nhà, còn sai một đứa bé dễ thương làm lễ tân cho họ nữa kia.

Kết quả những nhân viên phục vụ giống như đang ở chiến trận vậy, dù sao thì những người đó đều ăn mặc hơi đặc biệt tý, có đạo sĩ, hoà thượng, lạt ma, thư sinh, phú hào, nông phu, thợ săn, nhìn vào không biết tưởng đang đóng phim không đó trời. Ấy vậy mà đến việc ăn uống cũng có vấn đề, người thì không ăn thịt bò, người thì không ăn thịt, người thì không ăn chay, xém tí là bị giày vò đến chết luôn rồi.

Tôi thấy không ổn rồi, nên vội vàng dẫn họ lui về núi mà ở, nếu có lỡ đánh nhau thật thì nhiều nhất cũng đạp trúng cây cỏ hoa lá, tốt nhất không nên ảnh hưởng đến trẻ con.

Những vị khách hôm nay đến đều là người quen, những câu chuyện trước đó kể cho mọi người hay biết đều xuất phát từ họ đấy.

Một đại sư phong thuỷ đến từ Lục Bàn Thuỷ*, nơi mà chim cũng không thèm ỉ.a cũng đến tham dự, ông là một thầy phong thủy được rất nhiều ngôi sao hạng A mời đến, tôi cũng từng nói qua câu chuyện của ông rồi, chính là vị sư môn của Thục Sơn Kiếm Tiên*, cũng có kể qua ông cùng với một vị pháp sư bùa ngải đấu pháp.

(Lục Bàn Thuỷ: Lục Bàn Thủy là một địa cấp thị ở tỉnh Quý Châu của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.)

(Thục Sơn Kiếm Tiên: Chương này đã dịch lâu rồi nà. Mọi người tìm chương Kiếm Tiên đọc lại cho vui nhé v)

Còn có Cốc sư phụ đã lâu không gặp, lâu lắm rồi không nghe ông kể những câu chuyện về hung trạch rồi, lần này nhất định phải đòi ông kể thêm, về sau mình lại tiếp tục series hung trạch hầy.

(Uây cha bao lâu không gặp Cốc 50 tệ rồi ni v)

Ông vẫn mặc trên người bộ đồ miền núi, nhưng chân lại mang đôi Nike mà trước đó tôi có nói qua, trên tay cầm theo lon coca lạnh để thưởng thức.

Mông tiên sinh chuyên dùng cành lá hương bồ* bói toán xem mệnh cũng từ núi Nga Mi xuống và đến dự, tay ông đong đưa cây quạt bồ, đang cùng Quang ca thảo luận, rốt cuộc là con gái Thành Đô đẹp, hay là con gái ở Tô Châu đẹp hơn.

(Cành lá hương bồ: là loài thực vật có hoa trong họ Cói. Loài này được Sojak miêu tả khoa học đầu tiên năm 1972.)

(Đang tiến hành update hai phần này)

Dùng cành lá hương bồ để xem mệnh của cao nhân Chu Dịch: Huyền năng cứu mệnh, không để cải mệnh. (Mệnh chỉ có thể cứu chứ không thể đổi.)

Một ông lão canh giữ Khổng Lăng* tính tình nóng nảy, đang chống nạng nghiên cứu câu đối dán trên cửa lớn, cùng nhau bàn xem nó xuất phát từ điển tịch nào, rồi ông còn không ngừng phê bình tôi, bản thân không học vu thuật thì cũng thôi đi, cứ suốt ngày lên trang cá nhân nói nhăng nói cuội, mê hoặc chúng sanh.

(Khổng lăng: Lăng mộ của Khổng Tử và Khổng gia. Đang tiến hành update)

Còn cái ông lạt ma kia, khi mà quen biết ông là lúc sáu, bảy năm trước rồi, lúc đấy ông chưa phải là lạt ma đâu, mà vẫn còn là một người chăn gia súc thôi, sau này bị bạo bệnh một trận, trong mơ ông được ban cho một quyển sách, nên là bắt đầu đi khắp nơi truyền tụng sử thi, về sau nữa mới xuất gia làm lạt ma.

(Lạt-ma là hiện thân của giáo pháp, theo Phật giáo Tây Tạng. Danh từ Lạt-ma được dùng gần giống như guru, Đạo sư của Ấn Độ, nhưng tại đây, Lạt-ma mang thêm nhiều ý nghĩa khác. Trong Kim cương thừa, Lạt-ma không phải chỉ là người giảng dạy giáo pháp mà còn là người thực hành các nghi lễ.)

Vâng, ông là một trong mười nhà truyền tụng sử thi huyền thoại của Tây Tạng, và tập thơ đó chính là tập thơ dài của Vua Gesar trong truyền thuyết.

Ông không nói được bao nhiêu câu chữ Hán, nhưng lại rất nghiêm túc nghe mọi người nói chuyện.

Rồi còn có một đại ca từ Quảng Châu đến nữa.

Vị đại ca này rất giang hồ, xuất thân trong quân ngũ, là một tỷ phú của thập niên 90, sau này vì suy nghĩ cho những anh em sau khi giải ngũ không thích ứng với xã hội bên ngoài, vì vậy, ông đã thành lập một doanh nghiệp bán quân sự để cho các anh em kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Việc kinh doanh của họ rất hùng mạnh, dù gì thì cũng có nền tảng quân sự, cho nên họ đã phát triển ra một loại thiết bị có thể điều trị tất cả các loại bệnh, nhìn giống máy móc của bọn lừa đảo chế ra vậy.

Nhưng cái đáng sợ hơn là, họ thật sự đã làm được loại thiết bị này!!!

Còn có cậu mù đáng yêu của chúng ta nữa.

Anh ta ngồi tàu lửa những hai ngày, từ phía Bạch Trường Sơn cát bụi dặm trường xuống đây, còn mang cả một bị lớn hàng trên núi cho tôi. Anh còn bảo tôi là anh có mần vài con gà xuống biếu tôi nữa kia, nhưng kết quả là tàu lửa không cho đem đồ sống lên nên anh đã cho hết bà lão bên đường rồi.

Anh cùng lão Bì đang nhốn nháo bàn luận, có nên dựng một cái bếp đất, làm một vài món hầm Đông Bắc, còn có món gà rừng hầm đông cô ngon hay là món cá ở sông Ussuri* ngon hơn.

(Sông Ussuri: là một con sông ở phía đông của vùng Đông Bắc Trung Quốc và phía nam của Viễn Đông Nga.)

Lão K khoác trên mình chiếc áo gió, âm thầm nấu bình hồng trà Tích Lan của anh, dáng vẻ nhìn lạnh lùng ngầu lòi lắm.

(Về phần lão K này sắp tới sẽ update một series nhiều tập liên quan đến ông nhá, khuyến cáo nên hóng vì thật sự rất cuốn!!!)

Riêng tôi thì ngồi kế bên bọn họ, cũng thấy cảm khái: Những vị này, mới thật sự là người trong giang hồ! Theo đúng nghĩa của giang hồ luôn đó!

Những vị này, ai cũng đều lớn tuổi hơn tôi, thậm chí còn có người lớn hơn cả mấy chục tuổi kia.

Từ lúc nào tôi quen biết được họ nhỉ???

Sớm nhất là khi tôi học tiểu học, tôi đeo cặp rồi ung dung đi bên bờ hồ để đến trường, kết quả là cứu được một lão già khùng khùng điên điên, ai ngờ lão già đó chính là người giữ Lăng Khổng tiếng tăm lừng lẫy.

Tôi lúc đó đưa cho ông một cái bánh bắp, sau này ông cho ngược lại tôi ba miếng đá tam sinh.

Nghe nói đá tam sinh vốn nằm trong chùa Tam Thiên Trúc ở Hàng Châu, thật chất thì đá tam sinh ẩn náu trong một vách đá bí ẩn tại Khổng Lăng, thân đá có ba vết hằn như máu loang khắp xung quanh, giống như đá huyết kê.

Loại đá tam sinh này vô cùng quý giá, khi đôi vợ chồng qua đời sẽ cắt đôi viên đá, mỗi người giữ lấy một nửa, có thể tiếp tục tình duyên ba kiếp.

Sau này quen biết được anh Quang, năm đó từ Thành Đô quá giang xe của anh đến Nhã An, rồi quen biết lão Bì cũng từ đó, lúc đó tôi ghé qua thưởng thức món cá ở sông Ussuri.

Còn có rất nhiều người có thân phận hiển hách, như Mông tiên sinh ở núi Nga Mi, trước đó là đại ca hắc đạo, mấy cô em trước đó đi theo ông, có vài người đã trở thành đại minh tinh (trong đó có một người xuất đạo từ hình tượng của ngọc nữ, đến bây giờ vẫn còn rất hot), sau này cũng thấu hiểu triệt để, quy ẩn sơn lâm, dừng chân tu hành tại núi Nga Mi.

Cũng có người sa sút không phanh, lưu lạc giữa chốn giang hồ, như hung trạch của Cốc sư phụ, nghe nói trước đó ông là đệ tử kiệt xuất của một đại giáo phái ẩn thế, sau này xuống núi trú tại Bảo Định, vô tình gặp phải chuyện âm hôn, đã nguyện bảo vệ ngôi làng này, từ một thiếu niên chí khí thanh cao, lại phải trở thành một thôn dân bình thường giữa thiên hạ.

Và còn có người một nửa miếu đường, một nửa sơn dã, làm một cư sĩ phong trần tự tại, như ông lão giữ Lăng Khổng, trấn thủ tại ven hồ Đại Minh, thực chất cũng là đang trấn thủ một pháp trận thần bí nào đó.

Những người khác vân vân và mây mây, ngay cả tôi cũng không biết rõ lai lịch của họ nữa là.

Giống như anh Quang, người “biết rõ thế sự nhưng không màng thế sự”, vị Bạch sư phụ đột nhiên mất tích ở núi Côn Lôn, tôi luôn cảm thấy phía sau còn ẩn giấu một bí mật nào đó.

Rồi một thám tử tư hào hoa phong nhã như lão K, chuyện tình của anh và tiểu công chúa cứ dây dưa cùng với cuộc quyết đấu với một thiên tài biến thái, anh còn chưa kể hết cho tôi nghe, lần này phải nắm bắt thời cơ mới được.

Tiếp đến là lão Bì đến từ sông Ussuri, không biết ông đã tìm được vị sư phụ biệt bảo nhân thần bí đó chưa, tháng bảy này chúng tôi bắt đầu bấm máy bộ phim của ông ấy rồi, không biết tới lúc đó ông ấy có chỉ đạo nghệ thuật cho chúng tôi không nữa.

Nghĩ lại thì thấy thật vi diệu, trước đó tôi viết biết bao nhiêu là câu chuyện về họ, không ngờ sẽ có một ngày, mọi người đều có thể tụ họp đầy đủ như vậy, giống cảnh hoa sơn luận kiếm thật ý nghĩa.

Thiếu niên đệ tử giang hồ lão*, ai nấy đều cũng có tuổi cả rồi, tôi đã từng là một thanh niên trai tráng, bây giờ cũng trở thành một ông chú phì nhiêu đó thây.

(Thiếu niên đệ tử giang hồ lão, hồng phấn giai nhân lưỡng tấn ban: xuất phát từ kinh kịch <Hồng Tông Liệt Mã·Võ Gia Ba> nghĩa là vui buồn ân oán thì cũng sẽ có lúc già đi, xinh đẹp tuyệt trần đến mấy rồi cũng sẽ hai màu tóc.)

Nhưng, rất may mắn vì mọi người vẫn còn đủ mặt.

Cũng bởi vì sự tồn tại của họ, mới khiến tôi cảm thấy yêu đời thêm một chút.

Thời tiết ở Tô Châu mấy ngày nay không tệ, nắng chiếu khắp người, ấm thật.

Tôi bao một nhà trọ dưới chân núi, trước cửa có một con suối, nước chảy róc rách, xa xa có núi chè, bên dưới là một vườn lê ngàn mẫu, hoa nở như tuyết, thật hài hoà yên bình.

Tôi nhờ chủ trọ giúp tôi bố trí vài cái bàn lớn dưới gốc cây, đặt vài đĩa trái cây sấy, vài ấm Minh Tiền Bích Loa Xuân (Trà Bích Loa Xuân được trồng trước tiết Thanh Minh), kèm thêm rượu thanh mai của địa phương, cùng với các loại ăn vặt, bánh gạo nếp ngải cứu, tàu kê… Ai đói thì ăn, ai khát thì uống, xầm xì thì xầm xì, nhốn nháo thì nhốn nháo, ấy thế mà nó vui.

Đêm đến, ăn uống no say, chơi đến nhừ người, chúng tôi tụm lại ngồi tán dóc.

Hiếm khi hội tụ biết bao nhiêu cao nhân tại đây, tôi đương nhiên phải kiểm chứng thêm một số vấn đề về huyền học rồi.

Tôi kể cho họ nghe về sự việc siêu nhiên xảy ra ở Thâm Quyến vào bảy, tám năm trước, liên quan đến sự việc thần bí của một con mèo, ai là fan cứng của tôi chắc chắn sẽ có ấn tượng.

Lúc đó công việc của tôi là những trò chơi trực tuyến ở Tencent, còn chỗ tôi ở thì nằm đằng sau tòa nhà nơi tôi làm việc, tôi đã nhận nuôi một con mèo anh lông ngắn tầm một tháng tuổi.

Tôi có một người bạn ở Bắc Kinh, đã mua một con Kumanthong tại Hongkong, bảo tôi giúp anh đem sang đây.

Lúc đó thì tôi cũng chả rành về những cái này đâu, cũng không để ý cho lắm, chính là vào lúc trước khi đi công tác tại Bắc Kinh một ngày, tôi đã đem nó về nhà.

Kết quả là khi về đến nhà, tự nhiên cảm thấy mệt mỏi khắp người, cứ sà xuống giường là ngủ thiếp đi lúc nào không hay, ngủ được một hồi thì nghe thấy tiếng của một đứa bé chạy quanh khắp nhà, chạy tới chạy lui cuối cùng nó dừng chân ở chỗ tôi và thổi vào tai tôi.

Ngay lúc nó vừa chạm vào tôi, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, âm thanh hùng tráng uy nghiêm, ngắn gọn xúc tích, như một tiếng sấm nổ, làm cả phòng rung chuyển.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, âm thanh đó giống như có người ở bên tai bạn thét lên một tiếng “Aaaa”, nhưng mà âm thanh đó được khuếch đại gấp hàng vạn lần, trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như nguyên toà nhà sẽ bị âm thành này làm cho vỡ vụn, phảng phất như vũ trụ sắp nổ tung vậy.

Tôi liền giật bắn người dậy, thì phát hiện con mèo con của tôi đã nhảy từ trên lầu xuống dưới kia rồi.

Mười hai giờ đêm, tôi cầm đèn pin tìm tại bãi cỏ hoang bên toà nhà số ba, nhưng mãi chẳng tìm được. (Toà số một không có công viên, công viên ở bên toà số ba)

Chính lúc này, đã phát hiện ra một sự kiện thần bí: trước mắt tôi xuất hiện một cầu vồng, dài ngang cả bầu trời, khiến cho khắp nơi đều được soi rõ mồn một, và con mèo của tôi đang nằm ở đầu kia cầu vồng.

Tôi đi vài bước là đến được chỗ đó, tìm thấy con mèo con của tôi, tuy là lúc đó nó đã tắt thở từ lâu rồi.

Đây là một sự kiện siêu nhiên mà tôi thực sự trải qua một cách rõ ràng và chân thật nhất, không có bất kỳ sự hư cấu hay sáng tạo văn học nào, cũng vì thế mà tôi mới bắt đầu tìm tòi những câu chuyện thần bí rồi trở thành một nhà văn.

Sự việc này đã bủa vây lấy tôi rất nhiều năm, tôi cũng đã từng ở trên trang cá nhân và zhihu các kiểu dò hỏi, mong rằng sẽ có cao nhân giải đáp giúp tôi, thực hư của chuyện này là như nào.

Những câu hỏi cứ xoay quanh trí óc tôi: Lúc tôi nửa tỉnh nửa mơ, ngay lúc đứa bé vừa chạm vào tôi, tiếng động lớn đó rốt cuộc là sao?

Và còn, dãy cầu vồng giúp tôi tìm được mèo con lại từ đâu mà đến?

Liên quan đến vấn đề thứ nhất, tôi nghĩ mọi người đều có thể đoán được nguyên do là từ đâu rồi nhỉ?

Đứa bé chạy khắp nhà đó, có thể chính là con Kumanthong tác quái, cái mà gọi là Kumanthong, thực chất nó cũng giống như một loại quỷ nhỏ, nó được làm bằng tro của những đứa trẻ chết yểu trộn với phấn hoa hoặc thứ gì đó, nghe ớn lạnh thật.

Rồi cái tiếng như sấm đó, nó thật ra không phải là tiếng sấm hay tiếng nổ gì đâu, giây phút con quỷ nhỏ đó chạm vào tôi, giống như một kiểu bảo vệ đã được khơi dậy, khiến cho cái thứ kia bị giết chết (sau này người bạn ở Bắc Kinh nói rằng, con Kumanthong này vốn dĩ không hề có hiện tượng siêu nhiên nào trong nó cả).

Nhưng mà liên quan đến nguồn gốc của năng lượng bảo vệ kỳ lạ đó được đến từ đâu, thì mọi người phân tích ra nhiều nguyên do lắm.

Một vị đạo trưởng ở ngôi chùa cổ nói rằng: “Đây là tiếng gầm điển hình của con sư tử gác ở các cổng chùa, chứng tỏ kiếp trước của cậu rất có duyên với cửa Phật chúng tôi, trên người cậu tồn tại hộ pháp của Phật giáo.”

Ông còn rống vào tai tôi một tiếng thất thanh, rung đến màng nhĩ lùng bùng, ly trà trên bàn cũng bị làm cho rung theo, nhưng đích thị chính là tiếng thét này.

Nhưng vị đạo trưởng này lại trả lời rằng: “Không phải, tiếng thét này chính là chữ “Tra” trong đạo giáo!”

(Mọi người có nhớ trong bộ phim “Bảng Phong Thần” có một cảnh quay khi mà Đắc Kỷ sai Thuận Phong Nhĩ nghe lén chiến thuật bên phía Khương Tử Nha nhưng rốt cuộc lại bị 2 nhân vật nào đó thay nhau thét lên tiếng “Tra” cùng với một tiếng gì đó, nhưng chú tra ra được nó là chữ “A”, hai tiếng thét đó đúng thật sự có thể rung đến long trời lở đất nhé mọi người, ai nhớ thì cmt nhắc lại dùm chú với!)

Rồi ông lại rống lên thêm một lần nữa, lần này tôi nghe kỹ càng hơn, đúng thật là khi âm thanh được khuếch đại gấp mấy lần, chữ “A” và “Tra” rất khó phân biệt ra được.

Người giữ lăng lại nói: “Không, đây rõ ràng là do tổ tiên phù hộ còn gì!”

Rồi ông nói tiếp: “Tổ tiên của cậu luôn ở trên trời theo dõi cậu, khi thấy cậu gặp nguy hiểm, nên đã hét vào tai cậu để cứu cậu một mạng.”

Mỗi người một ý chả ai nhường ai, xém chút nữa là mạnh ai nấy lôi pháp khí ra tẩn nhau rồi.

Tôi vội vàng can họ, bắt đầu hỏi tới vấn đề thứ hai: Vậy dãy cầu vồng đó là sao?

Lão hoà thượng đáp: “Dãy cầu vồng đó đủ để chứng tỏ là có liên quan đến Phật giáo. Lúc cao tăng của chúng tôi tọa hóa, cũng đã xuất hiện hiện tượng này, được gọi là “hồng hóa”.

(Hồng hóa có nghĩa là khi một vị cao nhân đắc đạo viên tịch sẽ xuất hiện tình trạng thần bí này. Người ta nói rằng khi một nhà sư đã đạt đến cảnh giới viên tịch đại mãn, xác thịt sẽ hoá thành một dãy cầu vồng, bước vào cung điện vô lượng của cõi tịnh độ trong Phật giáo.)

Lạt ma cũng gật đầu lia lịa, nghĩa là bên Tây Tạng của họ cũng có xuất hiện “Hồng hóa”.

Đạo trưởng nhếch mép cười khẩy: “Phật môn của các người á? Đây rõ ràng là yêu thuật! Đại đạo thông thiên, hào quang xán lạn ắt sẽ là kim quang, như cái loại ánh sáng bảy màu này, mê hoặc chúng sanh ắt sẽ là yêu thuật! Đây rành rành là do hồn của con mèo bị cậu làm cho cảm động, nên đã chỉ dẫn cậu qua đó!”

Đại sư phong thuỷ cũng nói vào: “Có thể là do cậu khiến con mèo cảm động, nên nó đã cố gắng tiêu hao hết những linh lực còn sót lại để dẫn cậu đến đó.”

Mọi người đều cảm khái, nói loài mèo trời sinh đã có linh lực đặc biệt mạnh mẽ, nhất là khi gặp phải ma cỏ như Kumanthong, đúng thật là rất dễ xảy ra những hiện tượng quỷ dị này.

Lão Bì vốn đang ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe, thấy mọi người nói đến mèo, nên đã kể cho họ nghe một câu chuyện về miêu yêu.

Ông ta nói rằng, lúc đó ông vẫn còn nhỏ, tóc thắt bím, mang bên mình một chú khỉ con, cùng sư phụ ông đi khắp nơi. Nói là đi khắp nơi, nhưng thực ra thường xuyên vào sâu trong một số bản làng miền núi rất hoang vu, màn trời chiếu đất; ăn gió nằm sương, cũng khổ lắm.

Khi ấy họ đi đến Cam Túc*, bên đó là cửa sông Hoàng Hà cũ, đến nơi thì trời đã sập tối rồi, sư phụ anh ngước lên nhìn trăng, liền nói ở bên đây có vấn đề, là yêu khí!

Lão Bì hỏi: “Làm sao nhìn thấy được yêu khí?”

Sư phụ ông đáp: “Yêu khí là phải nhìn mặt trăng hiển thị trên mặt nước. Nhất là khi vào rằm tháng giêng, nếu như mặt trăng chuyển sang màu đỏ nhạt, thì chính là có yêu ma tà khí, nếu như cả ánh trăng cũng chuyển đỏ, vậy thì chính là tà khí ngập trời, chắc chắn là đại yêu tinh.”

Sư phụ ông nói tiếp: “Trước khi giải phóng, sinh linh đồ thán, trên chiến trường có rất nhiều yêu ma nuốt khí tử thi, cho nên thường hay xuất hiện mặt trăng máu, đó là điềm báo của yêu ma diệt thế, nhưng sau giải phóng thì đã không còn gặp nữa.

Mặt trăng bên phía Hoàng Hà có chút đỏ nhạt, có thể là còn đọng lại một chút yêu khí, phải đi đến đó thử xem.

Hôm đó là một đêm trăng tròn, ánh trăng le lói làm mọi thứ đều trở nên nhợt nhạt, lần theo ánh trăng đó, họ phát hiện ra ở bên bờ sông Hoàng Hà trải đầy những bộ xương, càng khủng khiếp hơn đó là, những bộ xương này vẫn còn sống, đang nhảy nhót bên bờ sông, cảnh tượng như vạn ma phục sinh, vô cùng kinh hãi.

Lão Bì đi theo sư phụ bao lâu nay, gặp biết bao nhiêu chuyện ghê gớm, nhưng lúc bấy giờ ông cũng cảm thấy sợ hãi trốn ra sau lưng sư phụ của mình.

Sư phụ rút ra một cây phi tiêu xuyên thấu, một phát đâm trúng bộ xương, ngay lập tức liền nghe một tiếng kêu thảm thiết, rồi các bộ xương khác bỏ chạy tán loạn.

Lão Bì chạy đến đó xem thử, phát hiện có một con lửng ở dưới đầu lâu, đầu nó bị kẹt giữa cái hộp sọ, vùng vẫy không thoát được, nhìn như cái đầu lâu còn sống vậy.

Thì ra con lửng nó rất thích đào lỗ, nhiều khi nó đào ở các mồ hoang, tính tình hay hiếu kỳ, thích đào bới lung tung, nên rất dễ bị chui vô những hộp sọ rồi dứt không ra, chuyện này ở Đông Bắc thì gặp như cơm bữa í.

Lão Bì nhịn không được bèn cười ha hả, nói thì ra là cái đồ thối tha này đang tác quái!

Nhưng sư phụ ông lại lắc đầu, nói mọi chuyện không đơn giản như vậy, sau đó dẫn theo lão Bì đi đến một cái miếu hoang nhỏ, dừng chân trước rồi tính tiếp!

Đến nơi, vừa đói vừa khát, như thói quen cũ, lão Bì sẽ thắp nén nhang trước miếu, dù sao thì cũng chiếm mượn chỗ của người ta, kết quả là chưa kịp thì nghe được tiếng của sư phụ ông nói: “Khoan đã!”

Ông ngước lên nhìn, liền phát hiện tượng đá của miếu rất là kỳ lạ!

Tượng đá đó thần không giống thần, yêu chẳng ra yêu, õng a õng ẹo, nhan sắc đều lồ lộ ra, giống như một con mèo đen eo thon vậy. Ông giật mình, nhớ lại năm xưa ông cùng với sư phụ có đi đến núi Trường Bạch, đã từng gặp qua cái miếu thờ Ngũ Thần, lúc đó trong miếu chỉ thờ năm con yêu tinh nửa người nửa quỷ, sau này đã xảy ra một chuỗi sự việc kỳ quái, bao gồm cả Â.m Thành đáng sợ đó!

Sư phụ ông híp mắt dò xét xung quanh, mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Không sao nữa, cúng Miêu Thần thôi!”

Sư phụ giải thích, ở phía vùng Tây Bắc có rất nhiều người tín ngưỡng Miêu Thần, dù sao loài mèo cũng có linh lực rất mạnh, còn có chín cái mạng, nên họ nghĩ rằng nếu thờ cúng nó nhiều hơn chắc có thể phù hộ chiêu tài trường thọ, thì cũng có thể lý giải được.

Lão Bì hỏi sư phụ: “Vậy linh lực của loài mèo có thật sự là mạnh đến vậy không?”

Sư phụ trả lời: “Động vật ấy mà, phàm là có thể đầu đuôi chạm nhau thì đều có thể tu hành, mà tu hành được thì ắt hẳn linh lực sẽ mạnh thôi.”

Lão Bì lại hỏi: “Đầu đuôi chạm nhau? Là như nào?”

Sư phụ đáp: “Đầu đuôi chạm nhau, chính là phần đầu với phần đuôi có thể chạm được nhau, loài động vật này thì dễ dàng tu hành. Giống như Ngũ Đại Tiên ở Đông Bắc: Hồ ly, chuột, rắn, nhím, hoàng bì tử, các loại như này, cho nên những loài đó rất là tà môn. Chỉ cần thấy những loài này đứng trên cao lạy mặt trăng trong đêm trăng tròn, đấy là lúc chúng nó đang tu luyện đấy.”

Ông lại hỏi tiếp: “Xem ra thì mèo cũng có thể tu luyện như chúng nó à?”

Sư phụ bảo: “Mèo thì không giống như vậy cho lắm.”

Ông hỏi tiếp: “Sao lại không?”

Sư phụ đáp: “Con nhìn các loài động vật khác này, giống như Ngũ Đại Tiên Gia ở Đông Bắc, khi mà chúng nó tu luyện gần như xong rồi, thì nó chẳng tu luyện nổi nữa, bởi vì có được cơ thể người, hấp thụ tinh khí của nhân loại, nên cứ dựa vào đó tiếp tục tu hành, đây gọi là xuất mã tiên. Bởi vì, chỉ có cơ thể của con người mới là thích hợp để tu luyện nhất, muốn tu tiên thì phải tu thành hình người. Những ai chưa tu thành hình người, muốn đi đường tắt thì cũng phải đi mượn thân thể của người khác thôi.”

Ông lại hỏi: “Ấy thế xuất mã tiên rốt cuộc có lợi hại không ạ?”

Sư phụ: “Nói lợi hại cũng đúng mà không lợi hại cũng đúng.”

Ông hỏi tiếp: “Lợi hại chỗ nào thế ạ?”

“Về mặt lợi hại, là do nó ‘nhìn việc rất chuẩn’. Người dân tụi mình ấy, lúc nào cũng thần hồn nát thần tính, việc gì cũng thử trước thử sau, để họ tính toán quá khứ rồi phán đoán xem có chính xác hay không. Những người xuất mã tiên có thể nhìn thấu được quá khứ, bởi vì nó có thể điều động những tinh linh xung quanh bạn để tra hỏi về quá khứ, vậy thì làm sao không chuẩn cho được?”

“Còn về mặt không lợi hại, chính là nó có thể nhìn quá khứ, hỏi những tinh linh xung quanh là được. Nhưng nó đoán tương lai thì chả được, trên cơ bản thì toàn nói nhăng nói cuội thôi. Chúng nó làm gì có cái bản lĩnh đó được? Nếu như có thì nó đã tu thành hình người lâu rồi, cần chi mượn cơ thể người khác để sử dụng đâu? Ngoại trừ một số đại tiên lợi hại thì tương lai là thứ khó đoán chuẩn xác nhất.

Lão Bì ngẫm nghĩ cũng đúng, bảo rằng nhìn thấu quá khứ thì cũng làm được đ.á.c.h gì đâu, ông đây còn rõ hơn bọn ngươi đây kìa, ở đó nói nhăng cuội.

Sư phụ ông nói tiếp: “Nói về lợi hại thì có Ngũ Đại Tiên, còn có thằng nhóc con kia nữa, tu gì cũng không thành, chỉ đành tìm cái đầu lâu úp vào, cũng có thể hít được miếng linh khí, tu được từng nào hay từng đó.

Trong đầu lão Bì đột nhiên sáng đèn, thì ra lúc nãy bên sông Hoàng Hà, cái con thú nhỏ bị ụp cái đầu lâu chính là đang tu hành!

Rồi ông lại hỏi: “Ô thế những loài động vật đó thật sự đã thành tinh rồi hay sao mà còn biết tới những thứ này vậy!?”

Sư phụ ông đáp: “Động vật thì làm sao mà biết được những thứ này, là có người dạy cho chúng nó đấy.”

Lão Bì giật mình, hỏi: “Gì? Còn có người dạy động vật tu hành á?”

Sư phụ ông cười và bảo rằng: “Thế giới bao la, cái gì mà không thể, động vật có thể mượn cơ thể của người thì tất nhiên cũng sẽ có người dạy động vật tu hành thôi, bình thường thế mà, cái quan trọng là họ chỉ cho chúng tu luyện là để làm cái gì kia.”

Ông nói tới đây rồi nói qua loa vài câu với Lão Bì xong, ông nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi xem thử rốt cuộc là ai đang tác quái.

Lão Bì nghe thế cũng nhanh nhảu nghe theo, vừa mệt vừa buồn ngủ, lúc đó đành kiếm đại vài miếng lá để lót nằm, cứ định bụng rằng ngày mai sẽ được theo sư phụ đi học hỏi thêm, nhưng nào ngờ, ông rất nhanh cũng bị cuốn vào một âm mưu kinh thiên động địa, mà âm mưu này lại có liên quan mật thiết đến Ngũ Đại Tiên của Bạch Trường Sơn năm đó…

À mà thôi… Phần sau ta lại gặp nhé!