[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 79: Mộng Ma Đàm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay kể một chút về qu.ỷ ép giường.

Qu.ỷ ép giường, còn được gọi là bóng đè, tôi nghĩ mọi người không chỉ là nghe về nó, mà đa phần đều có người đã trải nghiệm qua rồi, cái cảm giác mà bóng tối ập đến từng bước đè nén và áp bức khiến cho mình có cảm giác ngộp thở đến kinh khủng, loại cảm giác giống như đang ăn sâu vào tâm trí bạn, tôi nghĩ những bạn nào đã từng gặp phải chắc cả đời cũng không thể quên được.

Liên quan đến bóng đè, khoa học lý giải đó là do tê liệt giấc ngủ, hoặc do cơ thể chúng ta quá mệt nên đã ngủ thiếp đi, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, cho nên vào lúc này sẽ xảy ra một chút ảo giác, ví dụ như ma quỷ đang đè lên cơ thể, đại loại như vậy.

Vậy những lời giải thích trên có đúng hay không?

Chúng tôi chỉ có thể nói là, nó có đạo lý của nó, nhưng nó không giải thích ổn thoả hết tất cả các vấn đề.

Nhiều người cho rằng, dưới đáy của khoa học chính là huyền học.

Chẳng đúng tí nào.

Nhưng tôi tin, dưới đáy của huyền học cũng chính là khoa học, chỉ là trước mắt khoa học vẫn chưa được tiên tiến và hùng mạnh, tôi cho rằng tùy theo sự phát triển của khoa học, tương lai nhất định sẽ có nhiều lời giải thích khách quan hơn như vậy.

Rồi, bây giờ chúng ta sẽ nói về quan điểm của huyền học trước nhé!

Tôi thì rất quen thuộc với cảm giác bóng đè, bởi vì lúc nhỏ tôi luôn bị đè vài lần mỗi ngày.

Mọi người cũng đã biết, lúc nhỏ tôi từng sống bên nhà cô tôi được một thời gian tại bờ hồ Vi Sơn.

Nhà cô tôi á hả, không phải giàu có gì đâu, phòng ốc của họ trần thấp lắm luôn ấy.

Có đợt tôi cứ nghĩ bản thân mình biết võ, nhất là khinh công í, bởi lý do là vì lúc tôi còn nhỏ, tôi hay leo lên hàng rào nhà cô tôi, tèn ten vài bước là leo lên được, sau đó còn trèo lên cả nóc nhà, có vài lần xém chút là tôi dỡ cả ngôi nhà lên rồi đó.

Cho nên tôi nghĩ mình có võ trong người cũng chẳng có gì sai cả, có tệ đến đâu thì cũng rất gì và này nọ, ôi cao thủ đúng là cao thủ mà!

Nhưng kết quả thì sao?

Kết quả là vài năm trước chúng tôi dẫn Thiên Thiên Thiên về quê thăm họ hàng, sẵn tiện qua ngôi nhà cũ bên bờ hồ Vi Sơn, ngôi nhà lúc trước từng ở giờ không còn nữa, nhưng vẫn còn vài căn sót lại, tôi đi qua đó xem rồi đần cả mặt ra: Căn phòng đó cũng chỉ cao tầm hai mét, hàng rào cũng chỉ cao đến ngực của tôi thôi.

Ấy thế mà năm đó tôi còn nghĩ mình chỉ vài bước đã leo lên được tận nóc nhà, bây giờ tôi kiếm đại một chú chó chân dài chút thì nó cũng leo lên được vậy, ngẫm lại thì mình chém gió trong giang hồ bao năm qua, đúng thật là có chút hổ thẹn!

Xuỳ, không nói chuyện này nữa, mà cái tôi muốn nói tới chính là căn nhà của cô tôi rất thấp!

Nhà thấp, ánh sáng tự nhiên sẽ không đủ, trong nhà toàn là đất cứng chắc chắn, không có một chút xi măng luôn đó, quanh năm suốt tháng đều ẩm ướt, có khi tới mùa hè, trong nhà ẩm thấp, nguyên căn nhà như là bị bủn ra vậy, cái gì để trong nhà cũng đều nổi mốc lên hết.

Khoảng thời gian tôi ở đó, cũng chỉ có một cái cửa sổ bé tí, còn rất cao, quanh năm không thấy được mặt trời, dưới nệm còn hay có côn trùng nữa.

Có một năm tôi đi tìm một chút phấn 66, tôi nghĩ là sẽ có nhiều người không biết đến phấn này lắm, đấy là một loại nông dược kịch độc, nó nguy hiểm đến nỗi bị quốc gia nghiêm cấm sử dụng từ lâu.

(Phấn 66: còn được gọi là 666, có công thức phân tử là C6H6Cl6, chứa thành phần hexachlorocyclohexane, là một chất độc với cơ thể người và động vật đồng thời cũng là chất phân huỷ chậm. Tên viết tắt tiếng Anh là BHC.)

Tôi chính là dùng cái này rắc một lớp ở dưới nệm, kết quả hôm sau tôi quét nhà, nói không phải điêu chứ tôi quét ra bao nhiêu là côn trùng, nhện, bò cạp, muỗi, rết, có một con rết dài gần 20cm, toàn thân đều là máu!

Lúc đó ai cũng cảm thấy bình thường, ở trong hoàn cảnh như thế thì cũng không thấy lạ lùng gì, bệnh hoạn đều nhờ cơ thể để chống chọi, không vượt qua được thì chết, sống những ngày tháng bàng hoàng cũng quen rồi, tự khắc xem nhẹ mạng sống thôi.

Aizz, đều nói người nghèo, người nghèo, các bạn chưa thật sự nghèo qua, thì làm sao biết được chữ nghèo nó có mùi vị như thế nào?

Khi đó tôi sợ nhất chính là ban đêm đi ngủ, bởi vì chỉ cần nằm xuống ngủ là bị bóng đè.

Nói không có ngoa, tôi đã thật sự trải qua đủ kiểu bóng đè luôn á nha.

Ban đầu, trong ấn tượng của tôi đó là một nữ qu.ỷ.

Con m.a nữ này bá đạo lắm, mỗi lần tôi vừa chìm vào giấc ngủ một chút thôi, liền nghe thấy tiếng đạp cửa một cái “rầm” (giống cái kiểu vừa chạm vào cửa là nó tự bật ra, hoành tráng thấy sợ), tiếp đó là tiếng cười kiêu ngạo chua chói phát ra từ ả, rồi bắt đầu nhào tới người tôi.

Lúc đó còn trẻ, người cũng đơn thuần, nếu như mà ở hiện tại, cái đầu tiên tôi sẽ nhìn xem cô ta có đẹp không, thân hình như thế nào, nếu mà thuộc dạng cũng xinh xẻo thì nói không chừng tôi nhắm mắt làm lơ, muốn làm gì tôi cũng được luôn đó.

(Mặc dù là tôi rất thích câu này, nhưng con dân đọc thôi chứ đừng làm theo nhé! Lão Ngư này chỉ dạy hư người ta là hay à v)

Nhưng không được, lúc đó tôi liều mạng phản kháng, gào thét khàn cả họng, quơ tay múa chân, nhưng mà cơ thể như bị tê liệt, không nhúc nhích được, chỉ biết là cô ta từ từ áp sát vào tôi, muốn chui vào não để đuổi linh hồn của tôi đi.

Tôi có thể cảm nhận khí thể lạnh thấu đó một cách chân thật nhất, cùng với tiếng cười chua chát, cuối cùng tôi cũng có thể hét thành tiếng, tay chân dần dần nhúc nhích được, rồi tôi từ từ hít thở một hồi xong ngồi dậy, hệt như vừa trở về từ chiến trường.

Đó chỉ là bắt đầu thôi mọi người ạ.

Từ lúc bà chị đại đó ghé thăm, rồi một nùi thứ cũng lần lượt chào sân luôn.

Nào là những người đàn ông bặm trợn, còn có bà lão, rồi động vật nữa trời.

Ừ, là động vật, chính là động vật đó!

Nhiều khi mà động vật đè, bạn có thể cảm nhận được làn da sần sùi lắm lông của bọn nó, có nhiều lúc nó còn dùng cái đuôi lông lá để quét qua mặt bạn nữa kia.

Khi đó tôi còn quá nhỏ, cô và dượng của tôi đang đánh cá bên bờ hồ, khi về thì mệt nhừ cả người, nên tôi cũng ngại làm phiền họ, chỉ đành ráng gồng, nhiều khi sợ quá cả đêm không dám ngủ, cứ thức đến khi gà gáy mới chợp mắt được.

Cho nên bây giờ ngẫm nghĩ lại, lúc nhỏ cô độc như vậy thật ra cũng là do không rời khỏi được hoàn cảnh đó.

Thật, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn rất sợ bóng tối, mỗi đêm ngủ tôi đều phải bật đèn sáng trưng mới ngủ được, nỗi ám ảnh lúc nhỏ để lại quá lớn đi.

Bởi khi mà Thiên Thiên Thiên ra đời, tôi liền rất lo sợ nhóc sẽ gặp phải vấn đề như tôi, cho nên tôi đã làm đủ thứ trò, như tượng Phật, bùa bình an, hay bùa Đạo giáo rồi ngọc bội hình Phật, từ nhỏ đã thỉnh về cho nhóc mang theo bên mình để tránh t.à.

Cũng không biết là do những thứ đó hiệu nghiệm hay là do nhà tôi đủ sáng, dù sao thì từ nhỏ đến lớn cũng không bệnh hoạn hay gặp phải chuyện gì, cứ đánh một giấc là tới sáng, không bao giờ mơ thấy ác mộng.

Và đó là câu chuyện bóng đè mà tôi đã từng trải, còn các cô cậu thì sao?

Ngoại trừ cái này, tôi còn trả qua một thứ khác nữa.

Loại này thì nó đặc biệt hơn một chút, chính là ở một giai đoạn nào đó, tôi sẽ không có điềm báo trước mà giật mình tỉnh giấc.

Chính là khi vốn dĩ tôi đang ngủ ngon, đột nhiên ngồi giật phắt dậy, đôi mắt trực tiếp mở ra không còn thấy buồn ngủ nữa, giống như có ai đó kêu bạn tỉnh dậy vậy đó.

Sau này tôi kể cho một vị huyền học gia về chuyện này, họ bảo rằng, có thể nói đây là thần dạ du* đi ngang qua thôi, nhìn thấy đứa bé nào dễ thương là không nhịn nổi phải đưa tay nựng một tý, nên đã làm cho mình tỉnh giấc, cho nên khi tỉnh rồi mình không có cảm giác sợ hãi là vậy, bởi vì ông không có ác ý gì cả.

(Dạ du thần: Là vị thần hay đi tuần vào ban đêm.)

Có lần nửa đêm tôi ngồi dậy, liền thấy quang cảnh trước mắt đều thay đổi, không còn là căn nhà nhỏ u ám ẩm thấp, thay vào đó là một linh đường nguy nga lộng lẫy, có một người phụ nữ bận bộ đồ tang màu trắng, đang ngồi cạnh một cái chậu đốt giấy tiền.

Lúc đó tôi nhìn rõ ràng từng chi tiết, nhưng lại không có cảm giác sợ hãi gì, cũng không thấy lạ hay như nào cả, giống như đang xem một cuốn phim, xem xong rồi tôi tự nằm xuống.

Nằm xuống rồi tôi mới từ từ tỉnh táo lại, ôi mẹ ơi cái tình huống gì đây?

Tôi liền vội vàng bò dậy, phát hiện ra xung quanh vẫn tối mịt, một bóng ma cũng không có, chỉ nghe được tiếng ếch kêu ở bên ngoài.

Tôi không dám ngủ nữa, liền xách mền gối đi sang phòng cô tôi.

Hôm sau cô tôi ra ngoài để hỏi thăm vài bô lão trong làng, họ bảo rằng, mảnh đất của chúng tôi trước đó là một rừng liễu lâu năm bên hồ Vi Sơn, lúc đó có cậu thanh niên đi ra ngoài đánh cá, nhưng không may qua đời, cô gái ngồi đốt giấy tiền cho anh ở dưới tàng cây liễu, do tình cảm quá sâu đậm, đốt xong vàng mã cô đã treo cổ tự tử ngay gốc cây này luôn.

Về sau càng lúc càng có nhiều người chế.t, riết rồi thành cái phong tục, những cây liễu đó càng lúc càng dài và kỳ quái, trên thân cây còn hiện ra những cục u, trên những khối u đó có hoa văn, nhìn như là khuôn mặt của ai đó vậy, phía trên tán cây còn có rất nhiều quạ, cứ “quác…quác…quác…” kêu không ngừng, nhức hết cả tai, mọi người cảm thấy rừng liễu này không cát tường, nên đã đốn chúng đi hết.

Nghe nói khi đốn những cây liễu đó, những khối u trên cây đã chảy ra rất nhiều chất dịch màu đỏ sẫm, không khác gì má.u tươi, đàn quạ cũng bay vòng quanh khu rừng, nhìn rùng rợn lắm, nhưng cũng may là đã hoàn thành xong rồi đốt hết gốc, bên đây mới dần dần trở nên ổn hơn.

Sau này cứ đến buổi tối, cô tôi thường hay đến bên bờ hồ để đốt giấy tiền, rồi nói nhẩm vài câu, đại loại như con nít không hiểu chuyện, xin đừng dọa nó gì gì đó, sau này tôi đã không còn gặp cô gái đó nữa rồi.

Giờ ngẫm lại, đó cũng là một cô gái si tình khốn khổ.

Aizz, mà cái quan trọng nhất vẫn là chưa nhìn rõ xem cô ta có đẹp hay là không!!!

Mọi người nói đi, lúc nhỏ tôi khờ đến cỡ nào chứ!!!

Tuần trước, chúng tôi đã khai trương Tinh cầu tri thức cho năm thứ 3. Ban đầu chúng tôi nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu có năm hoặc sáu nghìn người, nhưng kết quả đã vượt quá sức tưởng tượng. Nó đạt mốc năm nghìn người trong ba phút, rồi đột phá mốc hàng triệu trong tích tắc, về sau tăng giá liên tục không dừng được, hiện giờ mỗi ngày có hàng chục nghìn người vào, so với con ma nữ đè mình năm đó, nghĩ lại thấy ghê ghê sao á.

(Tinh cầu tri thức là một cái app dùng để tạo fan club, là một công cụ để người sáng tạo kết nối những người hâm mộ cuồng nhiệt, nói tóm lại là kéo sub á.)

Lợi ích ở chốn đông người, chính là có thể biết được nhiều chuyện ly kỳ quái dị.

Có lần, rất nhiều độc giả mới tham gia vào nhóm, đã kể cho tôi nghe rất là nhiều câu chuyện qu.ỷ dị, kể còn hay hơn tôi gấp trăm lần kia, dù sao thì cũng là người ta đích thân trải nghiệm những khoảnh khắc chân thực nhất giống mình cơ mà.

Một vài mẩu chuyện ngắn thú vị, tôi liền lập tức cắt màn hình rồi đăng ngay lên bảng tin, độc giả ở tinh cầu cũng đã theo dõi bảng tin, chắc sẽ thấy được, cũng thú vị lắm đó (Trong nhóm mỗi ngày vẫn còn đang thêm thành viên, những ai chưa được thêm thì cứ từ từ nhé, ai cũng có phần nha).

Độc giả kể nhiều nhất vẫn là đề tài bóng đè.

Những cái mà ngày thường gặp qua thì chúng ta bỏ qua nhé, bởi vì chúng ta phải chuyên nghiệp lên.

Ta kể về những tình huống đặc biệt hơn nha.

Trong đó có vài nữ độc giả, kể về một vài chuyện có hơi đặc biệt chút, chính là “Giao Qu.ỷ”

“Giao Qu.ỷ” là gì nhỉ?

Cái này đó à, cũng hơi khó mở miệng thật, tôi sẽ không nói chi tiết nhé, dù sao cũng ý trên mặt chữ, nói nho nhã một chút thì chính là kiểu tình người duyên ma chưa dứt đại loại như vậy, tuy là hơi có tính chất miễn cưỡng.

Có ba bạn nữ đã gặp phải chuyện này đây.

Cả ba đều có một ít điểm tương đồng.

Thứ nhất là họ đều ở trong độ tuổi thanh xuân, cũng chính là gặp chuyện trong lúc còn rất trẻ.

Thứ hai chính là nó duy trì trong một thời gian rất dài, nhiều khi từ 12,13 tuổi kéo dài cho đến tận bây giờ (hiện tại cô ấy đã hơn 30 tuổi).

Cuối cùng là không hạn chế địa lý, có người gặp phải tình trạng này ở trong nước, sau này di cư sang Mỹ nhưng vẫn còn tiếp diễn.

Qu.ỷ dị thật.

Bây giờ suy nghĩ, một cô gái mới tí tuổi đầu, chưa biết mùi yêu là gì, đột nhiên gặp phải chuyện kinh khủng như thế, mà còn không dám nói với ba mẹ, rồi nhìn một phát là hơn mười năm, thậm chí là mấy chục năm, hoàn toàn không biết nên làm thế nào, chỉ đành tới đâu hay tới đó, phải chịu đựng áp lực tâm lý rất lớn.

Mẹ ơi, đáng sợ quá…

(Nói ngắn gọn súc tích Giao Qu.ỷ chính là bị m.a hấp diêm nha)

Huyền học còn chưa phổ cập đến, các đồng chí cần phải cố gắng hơn nhá!

Thật ra cái vấn đề về Giao Quỷ ấy, các cụ sớm đã có ghi lục lại, nhất là Sào Nguyên Phương của thời nhà Tuỳ đã ghi chép trong <Chư Bệnh Nguyên Hậu Luận>:

“Sẽ có lúc không muốn gặp ai, nếu như có gì vui thì tự cười, buồn thì tự khóc.”

“Phụ nữ và qu.ỷ giao đạo sẽ dẫn đến tạng phủ yếu, suy nhược thần kinh, m.a qu.ỷ hành đến bệnh nặng thêm.”

(Trời ơi hai câu này là dịch theo sát với nghĩa của nó luôn á nha, vì trong phổ cập toàn chữ cổ nên không có tìm thấy ghi chép, có sai thì nhắc chú sửa nhé huhu.)

Người xưa đã chỉ dẫn rõ ràng, nguyên nhân dẫn dụ Giao Qu.ỷ chính là “tạng phủ yếu, suy nhược thần kinh”, nói trắng ra thì cũng giống như tôi bị bóng đè lúc còn nhỏ vậy, cũng là sức khoẻ yếu và tinh thần kém vô cùng, dân gian hay gọi đó là “dương khí yếu”, thì rất dễ vướng phải những thứ này.

Cho nên ba năm trước, lúc tư vấn cho độc giả thứ nhất (tôi nhớ khi ấy tôi còn gửi một bài viết, nhưng có một sức mạnh thần bí nào đó làm cho bài viết đâu mất tiêu tôi tìm mãi chả thấy nữa), tôi nói với cô ấy phải làm vài thứ: trước tiên là phải rèn luyện sức khỏe, tăng cường thể chất, sau đó phải phơi nắng nhiều hơn, ít uống đồ lạnh mà thay vào đó là nước ấm hay trà nóng các kiểu, rồi đeo vài món đồ phong thuỷ để chiêu bình an.

Đương nhiên, kịp thời tỉnh dậy trong giấc mơ cũng quan trọng lắm, dù sao thì chỉ cần tỉnh giấc, tỉnh mộng rồi thì sẽ không sao nữa.

Làm sao để kịp thời tỉnh giấc trong mơ, chính là phải gia tăng niềm tin của bạn lên, nếu đã tập hợp đủ rồi, mạnh mẽ hét lớn trong mơ, hét cho tỉnh dậy thì sẽ không sao nữa.

Cho nên cái gì mới có thể gia tăng niềm tin? Niệm phật, hay niệm tổ tiên phù hộ cũng được hết.

Nếu theo đạo thì cứ dựa theo đạo giáo mà làm, ví dụ như đạo Phật thì niệm “A di đà Phật”, đạo chúa thì đọc kinh thánh rồi “Amen”, à mà nếu ai tin Phật thì tôi dạy cho 10 chữ này đảm bảo xài ngon lành, mọi người có thể thử nha!

Câu chú này là: Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn.

Đây là vị thần đứng đầu trong Lôi bộ, pháp hiệu Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, quản lý tám phương Vân Lôi đại tướng, ngũ phương Man Lôi sứ giả, 36 vị Lôi Công Lôi Pháp, đều là cực dương cực cang, chuyên môn diệt trừ yêu m.a qu.ỷ quái, cho nên không chỉ là bóng đè, bạn có gặp chuyện gì t.à môn, niệm câu này là chính sách!

Với lại sấm sét thì ai cũng gặp qua rồi, nên cũng gọi là duyên phận đi, mà Lôi thần cũng khoan hồng độ lượng lắm, người bình thường dù không phải đạo giáo cũng có thể niệm được.

Khi ấy tôi đã dạy cho cô câu này, khoảng một tuần sau cô ấy phản hồi tôi, bảo rằng không còn gặp những chuyện đó nữa.

Mà về sau cái wechat cũ đó đã ngưng sử dụng rồi, cũng không biết cô ta như nào nữa, hy vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với cô, hầy.

Còn có người bóng đè theo kiểu kỳ lạ lắm, ừ thì… nó kỳ lắm kìa.

Có vị độc giả bảo rằng, cậu ta bị bóng đè nhưng mà không giống như người bình thường mình đâu, không hề bị m.a qu.ỷ nhào tới đè lên người hay gì cả, mà anh sẽ trải qua hết những gì mà trong mơ anh thấy, giống đại loại như một cuốn phim vậy.

Cuốn phim này rất mơ hồ, hỗn loạn, không có một chút logic nào, kiểu như từng mảnh vụn ghép lại, có nhiều nơi là anh ta quen thuộc, gặp những người quen biết nhưng cũng có một số nơi anh hoàn toàn lạ lẫm.

Nhưng mà có một điểm tương đồng đó là anh ta trở thành nhân vật chính và tự mình trải nghiệm giấc mơ đó.

Nói đi cũng phải nói lại, có những khi cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, ví dụ như nhân vật chính gặp tai nạn xe, phân cảnh cuối cùng của anh là có một chiếc xe đang tông về phía mình, tiếp theo đó anh giật mình tỉnh giấc.

Aizz, những giấc mơ m.a mị này thật là…

Ấy thế mà sau này anh phát hiện, những giấc mơ của anh hình như có thể dự kiến trước vậy, chính là những tình cảnh mà trong mơ anh trải nghiệm qua, thì sẽ xuất hiện trong đời thực.

Tôi cũng từng gặp qua một vị độc giả rất cứng nha, anh ta đi ngược lại với những người kia, chính là đa số toàn là bị bóng đè rồi xảy ra ảo giác các loại, nhưng anh ta thì sung lắm, trực tiếp giao đấu với mộng cảnh của anh, ấy vậy mà thắng luôn mới ghê.

Sau khi đánh thắng, lúc đó anh vẫn còn chưa nguôi, mà anh đã tỉnh giấc rồi, nhưng anh không can tâm vẫn muốn quay về giấc mơ lúc nãy, lâu dần bản thân anh đã có thể khống chế được mộng cảnh của mình.

Cũng tức là, anh có thể mơ lúc nào thì mơ, muốn có cảnh nào thì ra cảnh đó, nếu như trong mơ có yêu m.a qu.ỷ quái gì thì anh cũng chả sợ, cứ gặp thì đánh thôi, dù sao có chết thì sẽ tỉnh giấc, tỉnh dậy rồi sẽ không sao nữa, chứ đâu có chế.t thật đâu mà sợ, như vậy còn kích thích hơn chơi game còn gì.

Nhiều khi số của anh ta cũng may lắm, có khi sẽ gặp phải xuân mộng, cảm giác này thật sự sung sướng đến khó tả, cứ mỗi lần mơ được anh lại không nguyện ý tỉnh lại.

Về sau, anh ở trong mơ chơi chán rồi, liền bắt đầu nghiên cứu, thật ra mộng cảnh rốt cuộc nó là như thế nào? Nó chỉ đơn giản là một giấc mơ thôi sao? Hay nó còn dẫn lối đến một thế giới khác?

Anh chuyên tâm vào nghiên cứu rốt cuộc là nguồn cơn đến từ đâu, thế là anh bắt đầu làm đủ cách đi vào cơn ác mộng, mỗi khi vào ác mộng, anh chỉ tìm đúng một hướng rồi đi về phía trước, bao nhiêu yêu m.a qu.ỷ quái, gái đẹp tiền tài anh đều không để tâm, anh chỉ muốn tìm được đích đến.

Anh đang nghĩ, đích đến là gì? Cho dù đó là một tượng Phật khổng lồ hay là thiên đình, thậm chí là một lập trình viên đang ngồi vắt chéo chân nói với anh, thế giới này là do nó lập ra thì anh cũng chịu.

Thử bao nhiêu lần rồi anh mới phát hiện, anh có thể thức giấc sau cơn mơ, khi một lần nữa trở về, anh vẫn sẽ ở tại vị trí mà anh thoát ra lúc nãy, nên anh đã thuận theo con đường đó mà đi tiếp.

Kết quả anh cứ đi cứ đi, rồi mới phát hiện ra bầu trời tối dần, xung quanh bắt đầu trở nên lạnh tanh, cuối cùng là một tảng đá màu đen, giống như một bờ biển khô khốc, anh thuận theo bờ biển đi tiếp, đến cuối lại thấy một cái hang núi, càng đi sâu cái hang càng nhỏ, giống hình cái phễu vậy.

Trong hang đen như mực, chỉ có ở đáy hang hiện ra một tia sáng, hấp dẫn anh vô cùng, khiến anh phải đi qua đó xem.

Nhưng mỗi khi gần chạm đến được tia sáng đó, thì sẽ có một trận mưa đá, rơi đến nỗi anh sứt đầu mẻ trán, má.u me đầm đìa, thậm chí còn có cả động đất trực tiếp chôn vùi anh tại chỗ, nên anh thử bao nhiêu lần cũng không thành công được.

Anh cảm thấy rất chán nản, sau khi có Tinh cầu tri thức anh liền vội vàng tham gia, sau đó anh còn thêm WeChat của tôi, muốn hỏi tôi làm sao mới có thể đi đến chỗ tia sáng đó.

Tôi liền đi hỏi một vị đạo trưởng đang nghiên cứu về mảng này.

Đạo trưởng nói: “Tảng đá đó chính là liệt tổ liệt tông của anh ta, họ muốn ngăn cản anh ta đi qua đó, nếu lỡ như anh ta đi qua đó rồi thì… Haiz…”

Tôi hỏi ông: “Nếu đi qua được thì thế nào?”

Đạo trưởng đáp: “Tên của nơi này thì có nhiều cách gọi lắm.”

Tôi lại hỏi: “Là sao?”

Ông nói là: “Anh ta theo tôn giáo nào?”

Tôi mới nói: “Hình như là Kitô Giáo, tôi nhớ hình như anh có nói qua về thập tự giá.”

Đạo trưởng đáp lời: “Ồ, nếu thế thì đi qua sẽ là thiên đường còn gì!”

Rồi ông chả nói thêm nữa mà đi mất, để lại tôi ngồi đó trầm tư suy ngẫm.

__________________________________