[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 82: Lão Binh



Đây là một câu chuyện cũ do Lão Hắc kể lại.

Anh ấy là một đội viên thám hiểm dày dạn kinh nghiệm, là thành viên nòng cốt của đội cứu hộ Lục Dã và Lam Thiên, đã tham gia công tác cứu hộ như thảm họa sóng thần ở Indonesia và trận động đất ở Vấn Xuyên, đặc biệt thích quyên góp cho các cựu chiến binh, đến thăm hỏi các cựu chiến binh, xem như là người đàn ông bận rộn cả trong lẫn ngoài của chúng tôi.

Đã có lần tôi hỏi anh ấy, điều khủng khiếp nhất mà anh từng trải qua là gì?

Anh ấy nghĩ một lát rồi nói, là tại thảo nguyên Nhược Nhĩ Cái ở Tứ Xuyên, anh ấy lần đầu tiên nhìn thấy người bất tử, nói là sống nhưng thật ra là một bộ xương người sống.

Đồng cỏ Nhược Nhĩ Cái nằm ở phía đông của cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng, có nhiều đầm lầy, bãi bùn, lũng sông, đồng cỏ chăn nuôi rộng lớn, cây thân nước rậm rạp, rễ cây chằng chịt, bên dưới là đầm lầy san sát liền nhau, toàn bộ đều trơ trọi, không có đồi núi, không có cây cối, chim muông không còn xuất hiện, dân cư thưa thớt, chỉ cần bước vào một bước, sẽ không còn thấy hình dáng người đâu.

Ở đây cũng giống như "thảo nguyên" của Hồng quân năm đó “lật núi tuyết, băng qua thảo nguyên”, khi Hồng quân vượt qua thảo nguyên năm đó, hàng ngàn người đã bị bỏ lại.

Lão Hắc nói, khi ấy đến Nhược Nhĩ Cái, là dẫn đầu một nhóm nhiếp ảnh nước ngoài, để quay một bộ phim phóng sự về Đại Tuyết Sơn.

Đoàn nhiếp ảnh nghe nói Hồng quân năm đó bộ hành qua thảo nguyên, cũng nổi hứng thú, đòi đi dạo trên thảo nguyên một vòng.

Ban đầu vẫn tốt, sau đó tiến vào sâu trong nội địa ai cũng thấy khổ rồi, khắp nơi đều là bãi bùn, đầm lầy, xung quanh tràn ngập tử khí đến mức không nhìn thấy cả một con chim.

Buổi tối, chúng tôi đốt lửa trại, ở đó nói chuyện phiếm, nói một hồi thì cảm thấy có gì đó không ổn, từ xa truyền đến một loạt âm thanh lẹt xẹt.

m thanh này rất kỳ quái, giống như có ai đó đang đập loạn trên bãi cỏ, lại giống như có thứ gì đó chạy tán loạn trên thảo nguyên, những tiếng phịch phịch kinh động cả vùng.

Tôi liền nhặt một cành cây khô đánh vào ngọn cỏ bên cạnh rồi đi ra ngoài.

Đi chưa được bao xa, liền dừng lại bất động, cảm thấy máu trào lên khắp thân thể, cả người như bị ném vào trong nước băng, nhất thời lạnh rét thấu xương.

Bởi vì, ở cách xa chúng tôi năm sáu mươi mét, đột nhiên xuất hiện vài “người”!

Sắc trăng mờ mịt, ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi thảo nguyên, tối tăm. Ngay phía đối diện với con khỉ, sâu trong bụi cỏ, sau màn sương mờ ảo, có một vài "người" đang đi nghiêng về phía chúng tôi.

Gặp được người bạn đồng hành ở nơi hoang vắng như vậy vốn dĩ đã là một điều đáng vui mừng.

Nhưng gặp phải một "người" như vậy lại khiến tôi run hết cả người, sợ hãi không dám cử động.

Những người này nửa người cong lại, bước đi loạng choạng, đôi khi ngã xuống vũng bùn, sau đó đột nhiên cong người bò trên mặt đất một cách chậm chạp. Tư thế đi lại cổ quái này thoạt nhìn căn bản không giống người, lại giống dã thú hơn.

Khi đó tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên nhanh chóng bảo mọi người thu dọn đồ đạc, lập tức rời đi!

Nhưng những người nước ngoài đó vốn dĩ không sợ, hoặc nói vốn dĩ không biết những thứ này nguy hiểm như thế nào, thay vào đó họ cực kỳ hứng khởi giơ máy ảnh lên bắt đầu quay phim và chụp ảnh. Bọn họ đã không chịu rời đi thì với tư cách là trưởng đội, tôi đương nhiên cũng không thể rời đi, chỉ có thể căng thẳng ở đằng kia.

Ai, chết tiệt thật!

Không biết qua bao lâu, mấy người đó cuối cùng cũng xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi tới.

Mượn ánh trăng, tôi nhìn thấy những thứ kia thật sự là người. Họ ăn mặc rách rưới, nhưng cũng có thể thấy họ mặc quân phục xanh vàng, còn đeo Hồng Tụ chương.

(Hồng Tụ chương: băng đeo màu đỏ mà các quân nhân thường đeo bên tay trái)

Những người nước ngoài kia hô hoán lên một tiếng, hào hứng đưa ngón tay cái lên, nói Giải Phóng quân phải giống như vậy mới đúng!

Tôi cũng có chút bối rối, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?

Đột nhiên nghĩ đến, không đúng a, đây là hiện đại, lại không phải đang đóng phim, ở đâu ra lão binh?! Những bộ quân phục này là của nhiều năm trước, còn có vẻ giống như là từ thời Hồng quân vượt thảo nguyên!

Không đúng, không đúng, chắc chắn có gì đó không đúng!

Hơn nữa nhìn mấy người nước ngoài quay chụp, cười đùa hihi haha, hoàn toàn không tôn trọng người lính Trung Quốc cũng khiến tôi tức giận.

Tôi một cước đá bay máy ảnh, bảo họ đừng chụp ảnh, con mẹ nó tất cả đừng chụp nữa, tiền dẫn đội lần này lão tử cóc cần nữa, tất cả lập tức cút!

Nhưng họ vốn dĩ không nghe lời tôi, mà còn châm chọc khiêu khích, trực tiếp bảo tôi không làm thì cút.

Tôi nhiệt huyết dâng trào nhưng kỳ thực cũng rất sợ hãi, khi đó liền bỏ đi, đi được vài bước, trong lòng càng lúc càng cảm thấy hoảng sợ, cũng không quan tâm đến cái gì đầm lầy hay không đầm lầy, chỉ biết cắm đầu chạy về phía bờ sông, nhiều lần giẫm lên vũng bùn, bị rễ cây làm trượt chân, trong miệng rơi vào rất nhiều bùn đất, thậm chí chẳng thèm lấy ra.

Vào lúc này, sau lưng truyền đến một trận la hét thảm thiết, chắc hẳn là của mấy người nước ngoài kia phát ra, âm thanh thê lương mà thống khổ, quả thật không giống như âm thanh mà con người có thể phát ra.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nghĩ họ bất nhân, tôi cũng không thể bất nghĩa, vẫn là nên quay lại cứu bọn họ, cuối cùng vội vội vàng vàng quay trở lại, phát hiện toàn bộ người nước ngoài kia đều đã biến mất.

Xung quanh là thảo nguyên rộng lớn trống trải, dần dần dập tắt đốm lửa trại, những người lính Hồng quân già với tư thế quái dị kia cùng những người nước ngoài kiêu ngạo, toàn bộ đều biến mất hết.

Tôi cầm con dao lên, thì thầm tên họ và bắt đầu tìm kiếm họ quanh đống lửa.

Lúc này, sương mù dần dần lên cao, sương mù dường như từ dưới mặt đất chảy ra, chẳng mấy chốc đã lan rộng, bao trùm lấy tôi.

Tôi dùng một rễ cây làm gậy chống xuống đất, từ từ tìm kiếm họ, chỉ thấy một bóng người xuất hiện trong màn sương dày đặc.

Tôi vui mừng khôn xiết, vội chạy đến, nhưng phát hiện không phải họ mà là một người lính già.

Lúc đó cũng không biết tại sao, tôi không nhanh chóng chạy đi mà còn đánh bạo qua đó nhìn một cái, chỉ cái liếc nhìn này đã khiến toàn bộ máu trong người tôi chuyển lạnh, suýt nữa thì té lăn xuống đất.

Khi đó, ông ấy mới chậm rãi xoay người, lộ ra một khuôn mặt.

Bên dưới chiếc mũ quân đội, căn bản không có một gương mặt nào cả, chỉ có một cái đầu lâu, nơi đặt vị trí mắt trên cái đầu lâu đó là hai hõm đen sâu hun hút, gương mặt vô cảm nhìn vào tôi.

Tôi lạnh hết cả người, dưới cái mũ quân đội này chẳng có gì cả, chẳng lẽ hồn ma mặc bộ quân phục cũ kỹ này đi lại?

Lại nghĩ đến dáng đi cổ quái của mấy người đó, càng nghĩ càng sợ hãi, lập tức lùi về sau mấy bước, liều mạng chạy đi.

Lúc này, sương mù càng ngày càng dày đặc, bao trùm cả bầu trời, lạnh lẽo ẩm ướt, như là từ phía sau lan đến lấp kín như tường thành.

Tôi giơ đèn pin lên, chỉ thấy một bóng đen trong sương mù, căn bản không nhìn thấy đường đi, chỉ có thể đi về phía trước trong tuyệt vọng, nghe tiếng đá văng vẳng khắp nơi, xung quanh không biết bao nhiêu người bất tử.

Lúc này, một cảnh tượng kinh hoàng hơn xuất hiện

Ngay khi tôi không biết phải làm gì, sâu trong thảo nguyên bỗng nhiên truyền đến tiếng lộc cộc của vó ngựa.

Tôi cố gắng vươn đầu nhìn về phía trước, dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, trên đồng cỏ bị phủ một lớp sương mù trắng xóa, cũng không thể nhìn rõ đó rốt cuộc là gì.

Tuy nhiên, âm thanh đó thực sự là âm thanh của vó ngựa!

Tôi hạnh phúc đến mức gần như nhảy cẫng lên. Có tiếng vó ngựa có nghĩa là có người, ở nơi quỷ quái này, thứ tôi muốn nhìn thấy nhất chính là con người, mặc kệ là bạn hay thù, so với việc đối mặt với những thứ người không phải người quỷ không phải quỷ trên thảo nguyên này thì đã tốt hơn nhiều rồi!

Nhưng tôi cũng hơi lo lắng, chúng tôi đi hết đoạn đường, chỗ nào cũng có cỏ dại mọc cao quá nửa người, còn có bào tử nước hôi thối quấn đầy rêu xanh, làm sao có nửa bóng người được?

Hơn nữa, trời đã khuya thế này, ai mà biết được cái quái quỷ gì lại đến? Có thể, con ngựa hoang trên thảo nguyên cũng đã thành ma, chính là cái đồ quỷ đó!

Trong bóng tối, tôi căng thẳng cực độ, có chút mong đợi lại có chút khẩn trương. Tôi nắm chặt một hòn đá trong lòng bàn tay, thầm nghĩ nếu đến không phải người thì mặc kệ hắn là ba bảy hai mươi mốt gì, lão tử sẽ cho nó ăn đá trước rồi nói!

Nhưng kết quả ngoài sự mong đợi của tôi, đó là một mục dân đi ngang qua.

(Mục dân: dân chăn nuôi)

Người mục dân nuôi rất nhiều ngựa ở nhà, có một số con bị lạc chạy ra thảo nguyên, anh ta đến tìm, tình cờ cứu được tôi.

Anh ta kéo tôi lên lưng ngựa, cũng không đi tìm ngựa nữa, vội vàng tăng roi, nhanh chóng lao ra khỏi màn sương trắng dày đặc, đi ra khỏi thảo nguyên, trở về lều của mục dân.

Vào đến bên trong, anh ấy rót cho tôi một chén trà bơ, bảo tôi không cần lo lắng, cứ yên tâm ở lại đây một đêm, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.

Sau khi uống trà bơ, trong lòng tôi cũng dần dần an yên lại, tôi kể cho anh ta nghe về cảnh tượng gặp phải lúc đó.

Anh ta gật đầu, nói những thứ này, anh ta có nghe những người mục dân khác đã nhìn thấy qua, cũng không ai biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Người Tây Tạng gọi là khắc lãng, người Hán gọi là cương thi.

Tôi bị doạ cho một trận, đây là cương thi?! Thực sự có cương thi?

Người mục dân gật đầu, nói rằng họ thường không ra ngoài vào ban đêm, chỉ vì sợ những thứ này, may mắn là chúng chỉ di chuyển ở sâu trong thảo nguyên, không bao giờ ra ngoài, nói chung là không tấn công người.

Tôi gật đầu, rạng sáng ngày hôm sau, tôi lại đến đồng cỏ và tiếp tục tìm kiếm những người nước ngoài kia, chỉ thấy rằng không còn gì cả ngoại trừ một số thiết bị nằm rải rác xung quanh đống lửa trại.

Tôi bật máy quay và xem lại cảnh được chụp trong đêm đó, tôi xem đi xem lại nhiều lần, nếu những tư liệu này bị lọt ra ngoài, chúng có thể trở thành tin tức lớn gây chấn động thế giới. Số tiền bán những tư liệu này ước tính có thể sống cả đời.

Tuy nhiên, tôi đã ngồi đó cho đến khi mặt trời lặn và ném tất cả các thiết bị chụp ảnh xuống sâu trong đầm lầy.

Nhìn thấy những thiết bị này chìm xuống, tôi khom người cúi đầu thật sâu hướng về phía thảo nguyên, rồi rời đi.

Sau đó, tôi mới hiểu, tại sao những người lính già đã chết này lại tấn công những người nước ngoài đó, mà không phải chính tôi?

Bởi vì, những người đó đều là người nước ngoài.

Mặc dù những người lính già đã chết, thậm chí biến thành một cương thi, họ vẫn kiên quyết tuân thủ các nguyên tắc của một người lính, không cho phép người nước ngoài vào lãnh thổ Trung Quốc.

Nói đến đây, đôi mắt Lão Hắc hơi nhòe đi, anh liếc nhìn bầu trời xa xăm, không biết có phải nhớ lại màn sương mù mờ mịt của Nhược Nhĩ Cái không.

Cuối cùng anh ấy thở dài: "Gia Cát Lượng đã làm hết sức mình, chết mới dừng lại, nhưng những người lính già của chúng ta sau khi chết vẫn bảo vệ tôn nghiêm của đất nước!"