[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 83: Vu Cổ Hải Nam



Gần đây có rất nhiều độc giả Giang Nam nói, vì sao không kể chuyện về Giang Nam của chúng tôi? Bộ Hải Nam của chúng tôi không có gì hay ho để kể sao?

Tôi nghĩ một lát rồi thật tình nói ra.

Vẫn là vào năm ngoái, đã kể qua một câu chuyện về hải mộ ở Hải Nam, chính là lúc ở Nam Đầu - Thâm Quyến ăn đồ nướng, Phốc Nhai Tử kia (đây là biệt hiệu của cậu ta, không phải tôn kính cậu ta) kể lại.

Sau đó lại có kể qua một chuyện là về người thiết giáp ở Nam Hải, là chuyện do Bạch công tử kể lại, nội tình bên trong có liên quan đến một vị cao nhân Chu Dịch đã sống hơn 100 tuổi.

Hai câu chuyện này tương đối cũ, tôi không biết sau này có bị xóa hay không nhưng quả thật nó đã được viết ra cũng được đưa vào cuốn sách mới xuất bản <Kim Môn Thập Tam Tử>

Hôm nay lại kể một câu chuyện khác liên quan đến Hải Nam.

Câu chuyện này là do một đạo trưởng kể lại.

Vài tháng trước, tôi đã từng kể một câu chuyện liên quan đến kỳ môn độn giáp, nói về một độc giả cũ, cũng là người tư vấn phong thủy cho nhiều ngôi sao hàng đầu, đến Tô Châu tìm tôi. Chúng tôi ở nhà dân dưới chân núi hai ngày, nói nhiều về huyền học, cũng học được rất nhiều thứ.

Nói thật thì kỳ môn độn giáp, kiếm tiên, tu hành, liên quan đến bốn chữ vận thế.

Hôm qua, vị đạo trưởng này đến Thượng Hải gặp một nữ minh tinh (nữ minh tinh này vốn đã hết thời rồi, sau đó ông đã bảo nữ tinh minh này làm một việc, sau nổi tiếng trở lại) xem phong thủy, tiện đường ghé qua gặp tôi cùng nhau ăn một bữa cơm.

Trong bữa cơm tôi nhân tiện hỏi ông ấy một số kiến ​​thức huyền học, tôi hỏi ông xem ông có gặp phải sự kiện bí ẩn nào không để tôi viết một câu chuyện mới, mấy hôm nay xuất bản sách báo quảng cáo cũ khiến các độc giả đều không hài lòng.

Ông nghĩ một lát rồi nói, có một chuyện liên quan đến vu thuật, đảm bảo là có thật. Ông cũng có video hiện trường. Nhưng đoạn phim này rất khủng khiếp, ông không chắc chắn có thích hợp để tôi xem hay không?

Tôi lập tức nói: Ai, thực ra tôi viết truyện kinh dị đấy! Nhất định phải xem!

Sau khi tôi xem xong, gần như đã nôn toàn bộ đồ ăn trưa ra.

Đoạn video đó, tôi sẽ không miêu tả nó ở đây, sợ các bạn cũng sẽ nôn ra hết.

Nội dung video này rất đơn giản, chính là một người đàn ông đang nằm trên giường, sau đó trong mắt anh ta (đúng vậy, chính là trong khoé mắt) liên tục bò ra ngoài những con côn trùng màu trắng kích thước lớn nhỏ cỡ hạt gạo.

Video này trông giống như một xác chết thối rữa bắt đầu sinh dòi.

Nhưng mà, không phải vậy.

Bởi vì người đàn ông vẫn còn sống, anh ta không chỉ chớp mắt, thỉnh thoảng còn nôn mửa một trận, nôn ra một đám côn trùng màu trắng.

Các bạn đọc, khi tôi xem đoạn video này vẫn còn đang ăn, quan trọng là đang ăn buffet rất đắt, còn ăn rất nhiều, thực sự khi đó trong lòng tôi có một nỗi ám ảnh cực lớn.

Đạo trưởng nhìn tôi vô tội: Tôi đã nói rồi, không chắc có nên cho cậu xem hay không nữa mà…

Tôi: Aizz….

Đạo trưởng nói, người trong đoạn video này là một người Thượng Hải. Mấy ngày trước anh ta đột nhiên mắc một căn bệnh lạ, trong cơ thể xuất hiện côn trùng, chính là loại côn trùng màu trắng cỡ hạt gạo, từng đám lại từng đám từ trong khoé mắt, trong miệng bò ra ngoài, bụng trương phình to như cái trống lớn.

Gia đình vội đưa anh đến bệnh viện, sau khi chẩn đoán, bệnh viện cho biết đây là ký sinh trùng và kê nhiều loại thuốc diệt chúng. Sau khi uống xong, anh ta nôn ra xác côn trùng, nhưng ngày hôm sau đám côn trùng mới lại xuất hiện, không có tác dụng.

Sau đó người nhà anh ta cảm thấy như vậy không phải cách nên tìm hiểu trong giới vu thuật, tìm được một số thuật sĩ nhưng cũng không giúp ích, cuối cùng qua nhiều lần thăm hỏi biết đến vị đạo sĩ này.

Tôi hỏi đạo trưởng: Anh ta là bị làm sao?

Đạo trưởng nói: Đó là cổ trùng. Anh ta bị người ta hạ cổ hoặc là bị yểm bùa rồi.

Tôi hỏi ông ta: Vậy có chữa được không?

Đạo trưởng nói: Loại này so ra rất phiền phức. Thông thường sẽ có hai cách giải, thứ nhất là tìm ra người hạ cổ bắt hắn giải độc cổ. Thứ hai là đấu pháp, đấu pháp chính là không chết không ngừng lại.

Chẳng qua ông và trùng sư đó chưa từng đấu qua loại phép thuật này, trong lòng không chắc chắn cho nên đã hỏi cặn kẽ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tốt nhất vẫn là nên dĩ hoà vi quý, đi tìm vị thầy pháp kia nhờ giải độc.

Cho nên ông cẩn thận hỏi người nhà của người Thượng Hải này xem anh ta có kết thù gì với độc sư, yểm bùa sư hay gì gì không, kết quả sau loạt câu hỏi như vậy mới hỏi ra được một chuyện lạ cực kỳ tà môn.

Chuyện lạ này bắt nguồn từ Đam Châu - Hải Nam.

Thành phố Đam Châu nằm ở phía tây bắc của đảo Hải Nam, là một thành phố tương đối nhỏ, tôi đoán hầu hết mọi người đều chưa từng nghe đến.

Tôi biết đến thành phố này là vì trước đây từng xem <Tô Đông Pha truyện> biết được khi Tô Đông Pha bị giáng chức đã đến đây. Đông Pha tiên sinh còn rất thích nơi này, đã viết “Ta vốn là người Đam Nhĩ, sống nhờ Tây Thục Châu. Bỗng nhiên vượt biển đi, ví như du ngoạn xa”.

Đạo trưởng nói câu chuyện này chính là bắt nguồn tại đây, chẳng qua đã là chuyện của nửa thế kỷ trước rồi.

Khi đó vẫn còn là thời đại thập niên 50-60, cấp trên kêu gọi đông đảo thanh niên trí thức trở về quê, trời đất rộng lớn, nhiều đất dụng võ, những người này chính là thanh niên trí thức được nhắc đến sau này.

Năm đó có một nhóm thanh niên tri thức từ khắp cả nước đi đến Đam Châu Hải Nam.

Khi đó vừa mới giải phóng không bao lâu, khắp nơi còn rất hoang tàn, Đam Châu này còn hoang dã, man rợ hơn. Nơi họ đến là một ngôi làng nhỏ.

Những thanh niên trí thức này khi đó vẫn còn rất trẻ, nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy biển lớn trong lòng cũng rất phấn khởi.

Đại đội bí thư chi bộ ở đó trước tiên thay mặt địa phương chào đón bọn họ, nói một vài lời tình cảm, cuối cùng hạ thấp giọng nói: "Thôn bên phía tây nam, ngàn vạn lần không được đi qua đó."

Thanh niên tri thức có lá gan lớn liền lớn tiếng, khắp nơi đều là trận địa cách mạng rực lửa! Vì sao không thể đến chỗ đó?

Lão bí thư liền nói, thôn phía tây nam là nơi sinh sống của dân tộc Lê. Dân tộc Lê này là một dân tộc thiểu số, có phong tục tập quán riêng khác hẳn với dân tộc Hán của chúng ta. Vì vậy, đôi khi nếu không cẩn thận rất dễ phạm phải những điều kiêng kỵ, không khéo gây ra xung đột sắc tộc thì không tốt.

Những thanh niên trí thức này ngẫm nghĩ, thấy cũng có đạo lý nên không nghĩ nhiều.

Kết quả họ ở lại đây nửa tầm thì xảy ra chuyện.

Chuyện xảy ra sớm nhất là một nam thanh niên trí thức.

Nam thanh niên tri thức này, sau khi ở đây nửa năm đã thầm yêu một nữ thanh niên tri thức.

Nhưng vào niên đại đó, làm sao có thể có tư tình chứ, cho nên hai người chỉ biết lén lút lén lút, thỉnh thoảng tranh thủ lúc hoàng hôn, chạng vạng tối, bí mật đi tới con đường nhỏ nắm tay nhau.

Nhưng mà cái thôn này đâu có lớn như vậy, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng nhìn thấy, hai người họ ở bên nhau một thời gian khó tránh sẽ bị người khác phát hiện. Cho nên người nam thanh niên này dứt khoát đề nghị nên đến cạnh dân tộc Lê đi, bên đó ít người, có thể làm một số chuyện lén lén lút lút.

Kết quả là họ đã hẹn hò ở đó một vài lần thì xảy ra chuyện.

Chuyện là như thế này, có một hôm, bọn họ đi ngang qua một hộ gia đình người dân tộc Lê.

Nhà dân tộc Lê rất dễ phân biệt vì họ sống trong “ngôi nhà hình thuyền”.

Ngôi nhà hình thuyền này chỉ ra đặc điểm kiến trúc của dân tộc Lê, họ dùng gỗ trúc dựng thành khung nhà, rồi đắp đất sét rơm lên làm vách tường, lợp cỏ tranh trên nóc để làm mái nhà, mái tranh lợp rất thấp, trông giống như một chiếc thuyền đánh cá úp ngược.

Ngôi nhà hình thuyền này nhìn rất cổ quái, hơn nữa không hề có cửa sổ, một phòng nối tiếp một phòng, nam thanh niên tri thức kia từ ngoài nhìn vào, tối đen như mực, có một vài cái lọ bị vỡ, một số loại bò sát đang bò ra ngoài.

Nam thanh niên tri thức rất chán ghét, nhổ một bãi nước bọt vào căn nhà tranh, lại dùng chân đá vào cái lọ, cuối cùng đem nữ thanh niên bỏ đi.

Kết quả chính bãi nước bọt này đã sinh ra chuyện.

Thông thường, trúng tà ở nơi khác, cũng là bị sốt cao, gặp ác mộng, sau đó ốm nặng một trận.

Nhưng mà anh ta không như thế.

Anh ta bỗng nhiên bị liệt.

Anh ta bị liệt rất đột ngột, anh ta vốn đang đi bình thường trên đường thì đột nhiên chân mềm nhũn, té lăn trên đất. Khi đứng dậy lần nữa, phát hiện chân phải của mình không còn sử dụng được nữa, mềm nhũn, không còn bất kỳ sức lực.

Anh ta liền ngồi dưới đất xoa chân, xoa lại xoa, mới phát hiện chân phải đã mất cảm giác rồi.

Anh ta bị doạ một trận, vội vàng đứng dậy, lại phát hiện đã không gượng dậy được nữa, hai chân của anh ta hay nói là toàn bộ chi dưới đều hoàn toàn mất cảm giác.

Anh ta bị liệt rồi.

Việc bại liệt này chính là có một chút tà môn rồi.

Các thanh niên tri thức làm cùng đơn vị lập tức báo cho đại đội, đại đội liền cử một bác sĩ đến xem tình hình, mấy cây kim bạc cắm vào đùi cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Đại đội bí thư nghiêm mặt hỏi anh ta: "Có phải anh đã tới chỗ của người Lê bên kia không?"

Nam thanh niên đã nói về chuyện khạc nhổ và đá vào cái lọ.

Đại đội bí thư lại hỏi anh ta, có phải chuyện đầu tiên là đá chân vào cái lọ không?

Nam thanh niên ngẫm nghĩ, đúng là như vậy.

Đại đội bí thư gật đầu, liền mang bác sĩ đến thương lượng với hộ gia đình đó.

Bọn họ không biết đã thương lượng như thế nào, nhưng kết quả là thanh niên tri thức kia đã bị phạt cắt cỏ gia súc của gia đình đó trong một tháng.

Sau khi thanh niên tri thức đồng ý, tối hôm đó chân anh liền tốt lên, nhưng vẫn hơi khập khiễng, đi ra ngoài phải kiễng chân đi.

Anh ta không dám chểnh mảng, hàng ngày chăm chỉ cắt cỏ cho bò, quả nhiên một tháng sau cái chân khập khiễng của anh ta đã lành hẳn.

Những thanh niên tri thức này mới biết, khó trách lão bí thư không cho bọn họ đi đến dân tộc Lê bên kia, bởi vì những người bên kia đều biết vu thuật.

Mọi người liền gom góp tiền mua rượu, xẻ thịt, mời đại đội bí thư đi uống rượu, để ông ta kể một chút về dân tộc Lê rốt cuộc là chuyện thế nào.

Đại đội bí thư liền nói mấy người dân tộc Lê này đấy chính là Bách Việt tộc thời cổ đại, bọn họ tin vu thuật, trong thôn cũng có vu sư, gọi là "đạo công", "nương mẫu". Rất nhiều người mắc bệnh không đi bác sĩ mà đến gặp vu sư, nhờ vu sư giúp họ niệm chú.

Có điều những vu sư này thực sự được xem như là bác sĩ hoặc là nói giống với bác sĩ tâm lý, cũng xem là những người tử tế. Điều đáng sợ nhất là những nhân vật tương tự như cổ sư ở địa phương, sẽ dùng cổ để hại người, những người như vậy được gọi là "cấm công" và "cấm mẫu", gần giống các cổ nữ ở Vân Nam, Tương Tây bên kia.

Đều nói cấm công sẽ yểm bùa, cấm mẫu nuôi tiểu quỷ, bọn họ sẽ dùng xương, tóc chôn xuống đất để nguyền rủa, còn có thể hạ độc người khác, nếu đụng chạm phải những thứ này liền mắc bệnh kỳ lạ, toàn thân thối rữa mà chết, rất khủng khiếp.

Cho nên đừng nói đến người bên ngoài, ngay cả người bản địa cũng xem cấm công cấm mẫu này như là rắn rết, một khi phát hiện cấm bà này đầu tóc bù xù ở nơi hoang vắng hạ nguyền sẽ lập tức cột vào cây thiêu chết.

Khi đó có một nữ thanh niên phản đối, cho rằng đây đều là mê tín phong kiến, là tàn sát phụ nữ! Sao có thể không phân biệt phải trái đem người khác ra thiêu sống như vậy chứ?! Thật là phi nhân tính!

Lão bí thư nói các cậu không hiểu chuyện ở nơi này! Có một năm, họ phát hiện một cấm mẫu liền trói vào cây thiêu cháy. Kết quả đốt một lát liền phát hiện không thể đốt chết cấm mẫu đó!

Gỗ dưới chân của cấm mẫu đốt cháy tanh tách còn cơ thể thì không hề hấn gì, còn nhìn chằm chằm vào những người ở đằng kia, mắt cô ấy đỏ như máu.

Về sau thật sự không còn cách nào bọn họ chỉ có thể tìm đến vu sư, sau đó vu sư niệm chú nguyền rủa, cấm bà kia đầu tóc cháy dựng lên, liền nghe thấy cơ thể bà ta nổ lách cách như nứt ra, nhìn từ xa, phát hiện trong miệng, trong mắt bà ta tuôn ra vô số côn trùng, đám côn trùng đó như pháo hoa trong lửa nổ vang lên.

Sau đó, lửa cháy đến tận nửa đêm mới thiêu chết cấm bà đó.

Thanh niên trí thức bọn họ cảm thấy sợ hãi, mọi người nhắc nhở lẫn nhau, tuyệt đối không được đến chỗ ở của dân tộc Lê bên kia.

Kết quả không ngờ mới qua hơn một năm lại xảy ra chuyện nữa.

Chuyện lần này chỉ có thể nói là do tai bay vạ gió.

Nguyên nhân lần này đến từ một thanh niên trí thức, có một thanh niên nữ trí thức đến từ Thượng Hải, mẹ cô là giáo sư của một trường đại học nổi tiếng, cha cô là cán bộ cấp cao, sau này cha cô bị sa thải, mẹ cô phải vào chuồng bò, cô đành đến đây để trở thành một thanh niên trí thức.

*(Chuồng bò: là một thuật ngữ được sử dụng trong Cách mạng Văn hóa. Ban đầu đây là một nhà kho để chăn nuôi gia súc. Trong cách mạng Văn hóa Trung Quốc thường dùng để chỉ nơi giam giữ các phạm nhân)

Chẳng qua cô ấy vẫn là một cô gái Thượng Hải, lấy hiện tại mà nói, vẫn có chút tiểu tư sản, biết chơi Organ, biết khiêu vũ, mặc áo lục quân bên ngoài thắt thêm khăn quàng đỏ, chính là một tia phong cảnh mỹ lệ mà.

Cho nên cô nhanh chóng trở thành hoa khôi của nơi này, có rất nhiều người theo đuổi, trong đó lại có một người đàn ông tộc Lê.

Người đàn ông người Lê tự cảm thấy rằng việc theo đuổi cô là vô vọng, vì vậy anh ta quyết định không làm theo cách cũ mà bí mật đi tìm một lão cấm công trong vùng. Anh ta đưa tất cả tài sản của mình (một đầu bò) cho lão cấm công, chỉ yêu cầu ông làm phép khiến cô gái yêu mình.

Loại chuyện này trong Đạo giáo gọi là “thuật hòa hợp”, chính là làm phép thuật khiến hai người tâm đầu ý hợp, ái mộ lẫn nhau.

Nhưng mà, cái loại sinh lòng ái mộ này cũng phải có điều kiện tương đồng, hai người này cách biệt xa như thế hoàn toàn không cùng một thế giới, làm sao mà làm được chứ?

Nhưng mà lão cấm công này cũng rất lợi hại, ông thi triển một loại vu thuật rất kỳ dị, giống như hạ tình ở Nam Dương, chính là trực tiếp yểm bùa cô gái này, khiến họ đời đời kiếp kiếp ở bên nhau.

Bùa chú này lợi hại như thế nào?

Lại nói cô gái Thượng Hải, lúc đó giống như bị ma nhập vậy, đêm đó chạy đến chỗ người đàn ông dân tộc Lê kia rồi ở lại đó luôn, sau đó giặt giũ nấu ăn cho anh ta, bưng nước bưng niệu (nước tiểu), đánh cũng không đi.

Khi đó mọi người đều cảm thấy có vấn đề nên đã đi tìm đại đội bí thư.

Đại đội bí thư tìm vu sư trong vùng để hỏi liền tái mét mặt mũi đi ra, nói chuyện này là ông không thể quản được, cũng không có mạng để quản, ai thích quản thì quản đi?

Khi đó, một số người theo đuổi không phục nên đã hợp thành một nhóm người, muốn cướp nữ thanh niên tri thức này về.

Mấy người này xông tới nhà người đàn ông tộc Lê kia.

Kết quả là khi đi được nửa đường thì phát hiện một quả bóng màu da nằm trên đường, quả bóng này rất cổ quái, nó to gần bằng quả bóng chuyền, đang nằm trên đường, gió thổi qua nó nhảy lên phía trước như bong bóng tiểu lợn.

Một nam thanh niên sờ thử phát hiện thứ này mềm mềm, giống như một miếng thịt sống, dùng dao đâm vào thì thấy bên trong vẫn còn máu thịt, giống như vật sống.

Nhưng mà làm sao sinh vật này có thể trôi nổi? Hẳn là nó có sinh mệnh phải không?

Vậy mà không ai biết cả.

Nam tri thức liền cởi áo ra, bao bọc quả cầu thịt lại, muốn mang về nghiên cứu.

Họ đến dân tộc Lê bên kia tìm kiếm thì phát hiện những căn nhà ở đấy đều giống y như nhau, hơn nữa cửa sổ cũng không có, một căn lại một căn, vốn dĩ là không thể tìm được, tìm hết nửa ngày lại gọi tên nữ thanh niên tri thức kia nửa ngày cũng không tìm được.

Họ đành quay về.

Đêm đó, có người vẫn không bỏ cuộc nên đã bỏ ra rất nhiều tiền để tìm một vu sư trong vùng, hy vọng có thể cướp nữ thanh niên tri thức về.

Kết quả bọn họ nói ban ngày trong lúc đi tìm nữ thanh niên tri thức kia đã gặp phải một quả cầu thịt, vu sư lập tức kinh hồn, nói thứ đó gọi là "cấp mộc", là lời nguyền chết của cấm công, chạm phải thứ đó nội trong bảy ngày chắc chắn phải chết!

Mấy thanh niên tri thức nghe nói phải chết liền vội vàng hỏi làm sao giải được lời nguyền đó?

Vu sư nói, cũng may là các cậu mang quả cầu thịt này về nếu không ai cũng không cứu nổi các cậu!

Sau đó, ông bảo mấy người đó nhỏ máu ngón tay giữa lên một mảnh vải dài, rồi dùng dao cắt một đường lên quả cầu thịt, dùng mảnh vải dính máu siết chặt lên quả cầu thịt đó.

Vu sư nói, lão cấm công không giết được các cậu lần này nên sẽ tiếp tục vào ngày mai, các cậu cần trải qua được nạn kiếp này thì mới có thể bình an được.

Mấy người thanh niên tri thức liền lập tức cầu vu sư cứu mạng.

Vu sư bảo bọn họ tất cả đều ở lại đây, không ai được rời đi, sau đó tìm hai khẩu súng ngắn, lên đạn sẵn sàng, đốt đèn, chờ bình minh lên.

Rất nhanh trời đã sáng liền nghe thấy tiếng một con chim đen bay qua đây, đậu lại trên một cành cây cạnh ngôi nhà, cười khẩy bọn họ (tiếng kêu của loài chim giống như tiếng cười khẩy của con người).

Vu sư cầm một khẩu súng lên nhắm vào con chim mà bắn, kết quả viên đạn bắn trượt.

Vu sư lại cầm khẩu súng thứ hai lên, bắn một phát, lần này thì bắn trúng rồi, con chim từ trên cây rơi xuống đất, chết tươi.

Vu sư nói với họ: "Cấm công chỉ có hai cơ hội, hai lần này đều bị phá rồi. Ông ta sẽ không thể làm hại các cậu nữa. Các cậu yên tâm đi đi."

Nam thanh niên tri thức liền hỏi, vậy nữ thanh niên tri thức kia phải làm sao?

Vu sư nói, lão cấm công đó đã yểm loại bùa yêu cực kỳ hung ác vào người nữ thanh niên tri thức, nó quá lợi hại, ông ấy không cứu nổi. Nếu như muốn giải loại bùa này chỉ có thể đối đầu với lão cấm công kia, không chết không ngừng lại, bởi vì nếu bùa chú được giải thì lão cấm công phải chết.

Nam thanh niên tri thức lại hỏi, vậy có thể tìm được lão cấm công ở đâu?

Pháp sư lắc đầu nói, đừng nói là các cậu, người Lê chúng tôi cũng rất kỵ cấm công, nếu biết hắn là ai, chúng tôi đã đuổi hắn đi lâu rồi.

Chính là như vậy, chuyện này không thể giải quyết.

Sau này, khi thanh niên tri thức trở về, nữ thanh niên tri thức cũng không rời đi, cô tiếp tục ở lại đây sinh vài đứa con cho người đàn ông tộc Lê kia.

Sau đó, cha của nữ thanh niên được thả ra, ông ta lập tức sai người đến, cưỡng chế con gái ông ta về Thượng Hải, tuy nhiên, nữ thanh niên này đã tìm đủ mọi cách treo cổ, uống thuốc, phát điên cuối cùng vẫn quay về bên này.

Cứ như vậy lại mười năm trôi qua.

Mười mấy năm sau, nữ thanh niên tri thức này đã sinh bốn đứa con cho người đàn ông dân tộc Lê và đang mang thai đứa thứ năm. Khi đó cô đang ngồi mở ngực bên cửa, cho đứa con thứ tư bú, đột nhiên trong tim vang lên tiếng toang, cảm thấy như có gì đó vỡ ra, đầu óc cô chợt tỉnh táo.

Cô dụi mắt thì phát hiện bản thân đang ôm một đứa trẻ trên tay, cô sợ quá ném đứa trẻ xuống đất lại thấy mình đang mặc trang phục dân tộc, vừa vặn biến thành một cô thôn nữ mặt đen, tay thô, hoảng sợ bật khóc lớn.

Lúc này phong trào lớn cũng đã sớm kết thúc từ lâu, cải cách mở cửa đều bắt đầu rồi, nữ thanh niên tri thức cũng gây tranh cãi rất lớn.

Cô khóc lóc tìm chính quyền đòi làm chủ, tìm ba mẹ nhanh đến đón cô về!

Cô kiên quyết không thừa nhận mình tình nguyện kết hôn với người đàn ông dân tộc Lê này, nói rằng cô đã ở trong mộng hơn mười năm, đầu óc hỗn loạn, hành vi và suy nghĩ hoàn toàn không phải cô.

Cha mẹ cô cũng tức tốc từ Thượng Hải bay đến, ôm cô khóc lớn rồi lập tức làm thủ tục ly hôn mang cô trở về Thượng Hải mặc dù bụng đã rất lớn

Trong nháy mắt, ba mươi năm trôi qua.

Tôi hỏi đạo trưởng: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với nữ thanh niên tri thức đó? Vì sao khi đó chấp mê bất ngộ đột nhiên tỉnh lại.

Đạo trưởng nói: loại bùa chú này rất hung ác chỉ cần người yểm bùa còn sống thì loại pháp thuật này vĩnh viễn tồn tại.

Tôi hỏi: Cô ấy vì sao mười mấy năm sau đột nhiên lại khỏe lên được?

Đạo trưởng bảo: Có thể người hạ chú đã chết rồi.

Tôi ngẫm nghĩ thấy khả năng này rất có thể xảy ra.

Tôi lại hỏi đạo trưởng: Câu chuyện này thực sự rất huyền bí nhưng mà nó thì có liên quan gì đến đoạn video kia?

Đạo trưởng nói: Người đàn ông trong đoạn video chính là người con trai thứ năm của nữ thanh niên tri thức và người đàn ông dân tộc Lê kia. Năm đó khi cô quay về Thượng Hải bụng đã lớn lắm rồi, cũng đã mang thai nhiều tháng chỉ có thể sinh ra thôi.

Tôi kinh hãi, chẳng lẽ anh ta cũng bị yểm bùa?! Ai đã hạ bùa chú anh ta chứ?

Đạo trưởng trả lời: Cũng đã hỏi kỹ càng, nói 30 năm nay đứa trẻ này chưa từng tới phương Nam, càng không có chuyện đến Hải Nam.

Tôi lại hỏi: Vậy ai đã yểm anh ta?

Đạo trưởng: Người đó, có khả năng đã quay lại rồi.

Tôi: Người đó?

Đạo trưởng bảo: Chính là lão cấm công đã yểm bùa mẹ anh ta khi đó.

Tôi nghe không hiểu, liền hỏi: Ông ta không phải chết rồi sao?

Đạo trưởng nói: Cái thứ đó không phải người cũng không phải quỷ, lẽ nào có thể dễ dàng chết như vậy được? Huống hồ hắn còn để nữ thanh niên trí thức ở lại đó, nói không chừng có âm mưu to lớn nào đấy!

Tôi ngẫm nghĩ cũng cảm thấy thật quá kinh khủng.

Đi ngoài đường lộ, gió lạnh rét thấu xương, tôi khoá chặt cổ áo lại, trời lạnh rồi, sau này ra ngoài cần mặc thêm vài bộ quần áo.