[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 85: Mượn Vận



Câu chuyện này kể về việc "mượn vận".

Vậy "vận" là gì?

"Vận" là vận khí, vận thế, cổ nhân có câu "Nhất mệnh nhị vận tam phong thủy", đó chính là "vận".

"Mệnh" thì không thể cải, nếu bạn sinh ra trong gia đình Hoàng gia, chỉ cần không tự tìm đường chết, tốt xấu gì cũng có thể làm một vị Vương gia nhàn tản; còn nếu bạn sinh ra trong nhà hành khất, chỉ sợ cả đời ăn cơm trăm họ lớn lên.

Nhưng cái gọi là "vận", lại có thể sửa, điển hình là câu "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây".

Vận thế rất phức tạp, hy kỳ cổ quái, lại bất định, có người ra đường nhặt được tiền, có người lái xe bị tai nạn, có người rút thưởng là trúng, có người bài bạc toàn thua, rất khó giải thích.

Có điều, trong dân gian có một thuyết pháp: "Vận, có thể mượn."

Trước kia tôi từng kể một câu chuyện, hai anh em, người anh muốn đến âm gian làm một việc trọng đại mà nhân loại không thể làm được - trộm hồn của người cha về. Thế là người anh mượn mười năm đại vận cùng mười năm dương thọ của em trai.

Có điều đây là giữa hai anh em ruột, lại còn để cứu cha, có thể lí giải.

Nếu mà có người dùng một số pháp thuật tà ác đi trộm "vận" của người khác, vậy nguy hiểm vô cùng.

Vừa khéo tôi cũng từng nghe qua một câu chuyện về "mượn vận", hôm nay kể cho mọi người.

Câu chuyện này do một người bạn học kể, về một ông cậu họ xa của anh ta.

Người cậu này là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, chuyện liên quan đến ông lưu truyền rất nhiều trong gia tộc họ, anh ta cũng được nghe người khác kể, chẳng qua chỉ là một câu chuyện cũ mà thôi.

Tôi nhấn mạnh lại lần nữa, đây chỉ là một câu chuyện, chỉ là một câu chuyện mà thôi, xin chớ có lên án.

Anh bạn này là người ở Đại Đồng, Sơn Tây. Đại Đồng có hang động Vân Cương vô cùng nổi tiếng, nhưng lừng danh nhất phải kể đến than đá.

Mỏ than lớn nhất toàn Trung Quốc, chính ở Đại Đồng, đương nhiên cũng có rất nhiều hầm than nhỏ khác.

Mọi người đều biết hầm than nhỏ vô cùng hỗn loạn, cái gì mà nổ bình khí, thực ra tình trạng thực tế còn kinh khủng hơn nhiều.

Hầm than nhỏ sợ nhất ba loại: nổ bình khí, sập hầm và ngập nước.

Nổ bình khí, chỉ cần thông gió tốt, không đốt lửa (chủ yếu là cấm hút thuốc) là được, nhưng sập hầm với ngập nước lại liên quan đến Huyền học, rất khó phòng, mà có phòng cũng không phòng nổi.

Hầm than nhỏ kiểu này, mỗi lần đào là đào sâu xuống cả vài chục mét, sâu không thấy đáy, chẳng khác nào địa ngục, có khi còn thực sự gặp phải một số chuyện quỷ dị không giải thích được.

Giống như có một số mỏ than, đào đến một giai đoạn nhất định, làm sao cũng không đào tiếp được nữa, khoan thép to bằng bắp tay đụng vào là gãy, như là khoan phải kim cương vậy.

Đây chính là đụng phải vật cứng rồi, những thứ ở sâu dưới lòng đất này, vô cùng tà hồ. Có người đào ra một đôi vò kỳ quái, có người thấy một cái quan tài bằng đồng, có người đào được tượng khỉ đúc bằng sắt, còn có người đào thấy khúc xương của một con quái vật khổng lồ (đã hóa thạch rồi).

Trong lòng đất vì sao lại có những thứ như vậy, không ai biết được.

Có điều nếu đào thấy những thứ không tốt lành thế này, phải dùng máu tươi xung sát, nếu không sau đó khẳng định sẽ sập hầm than, kiểu gì cũng mất vài nhân mạng.

Xung sát thế nào?

Thường thì là bò đực, dê đực, lấy máu bò, dê đổ vào, huyết khí tràn ngập, lấy sát xung sát, lại tiếp tục đào là có thể đào sâu hơn rồi.

Nhưng có một vị chủ mỏ cảm thấy sát khí chưa đủ, dùng tiền mua mấy kẻ lang thang, thậm chí là trẻ em bị lừa bán, cho người cắt đứt yết hầu, ném vào hầm mỏ, lấy cái này xung sát.

Cái này quá máu me, cũng quá phức tạp, sau này có cơ hội nói sau nha.

Chúng ta nói về chuyện "mượn vận" đi chứ nhỉ, cũng chính là chuyện nhà cậu của bạn tôi.

Nhà cậu của anh ta vô cùng nghèo, có thể nói ba đời bần nông, căn chính miêu hồng, cái này khi vừa Giải phóng là xuất thân rất tốt, đợi đến khi cải cách mở cửa lại không được, nghèo đến nỗi cha của cậu anh ta phải đi làm mướn ở hầm than.

Làm việc ở mỏ than khi ấy, đãi ngộ rất tệ, cũng rất nguy hiểm, liều cái mạng già trong hầm than tăm tối không rõ ngày đêm cả một năm, cũng chính là bán mệnh.

Thế là cha ông quyết tâm tán gia bại sản, góp nhặt chút tiền, định tìm một đại sư xem phong thủy, dời mộ tổ, cải mệnh.

Vị đại sư này là một người què, chuyên môn xem phong thủy cho các hầm than, danh tiếng lẫy lừng, cũng vô cùng ham bài bạc.

Cha ông suốt ngày chạy theo sau hắn, đợi đến khi tên què đánh hết tiền, ông nhanh chóng giao tiền ra, cho tên què tiếp tục đánh bài.

Có một lần tên què này thắng tiền, tâm tình không tồi, liền hỏi ông, có việc gì muốn nhờ?

Cha ông liền nói ra tình hình của mình.

Tên què này bảo: "Dời mộ tổ liên quan đến nghịch thiên cải mệnh, tôi làm như vậy sẽ tổn thọ. Tôi đã ngoài sáu mươi rồi, còn muốn sống thêm mấy năm, vạn vạn không thể làm được.

Có điều, thấy ông rất có thành ý, gia đình xác thực nghèo đến nỗi chẳng còn gì rồi, đã nói 'Không ai khó ba đời', chỉ sợ ông bây giờ mà không sửa vận, con ông sẽ sống cô độc đến già, thế là nhà ông tuyệt hậu rồi.

Thế này đi, tôi biết một bí thuật, có thể mượn vận, sửa vận thế nhà ông, để con trai ông xưng vương xưng bá. Có điều làm vậy rất tổn phúc, sẽ ảnh hưởng đến con cháu, ông có dám không?"

Cha ông lúc ấy lập tức quỳ xuống, dập đầu một cái, nói chỉ cầu một đời này vinh hoa phú quý, chết rồi thì còn quan tâm gì nữa?

Tên què gật gật đầu, nói cho ông một bí pháp.

Bí pháp này rất quỷ dị, không thể tiết lộ nhiều, nhưng bước cuối cùng thú vị lắm luôn.

Đại khái chính là, để đứa trẻ này mặc đỏ đội xanh, trước trán phối một đoá hoa đỏ, giống như anh hùng chiến đấu, đứng trên một chiếc xe tải.

Vào lúc chuyển giao giữa đêm và ngày, lái xe đi vòng quanh thôn vài vòng, không nhiều không ít, đủ chín vòng.

Hơn nữa xe cứ đi được một vòng, đứa trẻ này phải quỳ ở trên xe, cúi đầu lạy tứ phương bát hướng, một vòng dập đầu chín cái, tổng cộng là chín chín tám mươi mốt lần.

Nói cũng thấy kỳ quái, dập đầu xong, đứa trẻ này như biến thành một người khác, nhíu mày, biểu tình rất nghiêm túc, đi đường cũng vui vẻ chắp tay, đúng là ông cụ non.

Cha ông lúc ấy rất mừng, ngày hôm sau liền chuẩn bị một số tiền lớn, định trả cho tên què, ai ngờ hắn lại khoát tay từ chối.

Hắn không chỉ không lấy tiền của ông, ngược lại còn trả hết tiền trước kia ông đưa cho hắn đánh bạc.

Cuối cùng, tên què để lại cho ông hai câu.

Câu thứ nhất: "Dám làm dám chịu, các người giấu trời chuyển vận, có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, cũng có thể chịu quả báo, sau này đừng hối hận."

Câu thứ hai: "Sau này con trai tôi sẽ phạm vào tay lệnh công tử, hi vọng cậu ta có thể nói cho nó biết, nó mang họ Âu."

Đứa trẻ ấy sau này thuận lợi thi đỗ một trường đại học danh giá ở phía Nam, sau khi tốt nghiệp quan vận hanh thông, từ huyện lên thành phố, từ thành phố lên tỉnh, lại từ tỉnh vào Trung ương, như ngồi hoả tiễn.

Trong đó phát sinh một chuyện.

Năm 83, khi ông đang nhậm chức ở thành phố, tiếp nhận một vụ án, bản án rất đơn giản, là một vụ ẩu đả bình thường, trước nay không phải chuyện gì lớn, nhưng khi đó đang thi hành toàn quốc giới nghiêm, ví dụ nếu bạn đứng bên đường huýt sáo với một cô gái, cũng có thể quy vào tội "lưu manh", tặng bạn vài năm.

Vì thế bản án này bị phán rất nặng, ít nhất có cả chục năm tù.

Lúc ấy ông vô tình xem qua hồ sơ một lần, phát hiện một người tham gia ẩu đả mang họ u, một họ rất đặc biệt, kí ức thuở nhỏ lập tức tràn về.

Thế là ông sử dụng quyền lực của mình, thả người họ u này ra, sau đó gọi cậu đến, hỏi cha cậu có phải một thầy bói què không?

Tiểu tử ngốc này gật gật đầu.

Ông kích động vội hỏi cậu, cha cậu ta ở đâu?

Không ngờ rằng, tên ngốc này lại nói, cha cậu sớm đã đi vân du khắp nơi rồi, còn bảo cậu cảm tạ quý nhân đã cứu mình, có điều ông cũng bảo, mệnh là không thể cải, nhắc quý nhân phải biết trân trọng.

Ông trầm ngâm một hồi, định nói gì đó, cuối cùng lại chẳng nói gì, khoát khoát tay, bảo cậu rời đi.

Có điều, câu chuyện này, ông vẫn luôn giữ trong lòng.

Sau này, ông hao phí rất nhiều tinh lực đi tìm tên ngốc này, nhưng lại một mực không tìm thấy.

Cái gì nên tới rồi cũng tới, đầu tiên là tai nạn xe, con trai qua đời tại chỗ, tiếp đó là cả gia tộc bị điều tra, phù hoa nửa đời, cuối cùng cũng thành mây khói.

Tôi hỏi người bạn học, sau đó gia đình bọn họ thế nào?

Bạn học của tôi nói, thầy bại thì tớ cụp đuôi, hơn nữa lại là chuyện lớn như vậy, mọi người đều sợ bị liên lụy, chẳng ai dám dính dáng đến.

Cha của vị đại nhân vật này, vốn một thân bệnh tật, trước kia có rất nhiều người chăm sóc, hiện tại sự tình bại lộ, chẳng còn ai dám lai vãng, ông chỉ có thể nằm trên giường chờ chết. Cũng may có một tiểu tử ngốc đánh một chiếc xe lừa tới, vui vẻ đón ông đi, nói là mình nợ ông, phải dưỡng lão tống chung cho ông.

Tôi cảm khái: "Chẳng ngờ lão què này lại có tình có nghĩa đến thế."

Không nghĩ tới, bạn học của tôi lại lắc lắc đầu, bảo gia tộc bọn họ cũng từng mời cao nhân đến xem, nếu chỉ là chuyển vận, gia tộc lúc ấy có nhiều tiền của, quyền lực như thế, sớm đã giải quyết xong rồi.

Cao nhân nói, tên què đó có vấn đề, lúc đó ông ta không chỉ làm phép chuyển vận, mà giống một vu phép viễn cổ hơn, như là hiến tế, nhưng hắn cụ thể đã làm những gì, lại không ai hay biết.

Tôi há mồm, định cảm khái gì đó, lại không biết nên nói gì.

Cũng may đây chỉ là một câu chuyện xưa.

Đơn giản chỉ là một câu chuyện mà thôi.

Cuối cùng, chúc mọi người ngủ ngon mơ đẹp