[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 86: Trồng Sinh Cơ



Câu chuyện này kể về một loại bí thuật phong thủy được gọi là: "Trồng sinh cơ". “Trồng sinh cơ” có nghĩa là khi một người còn sống, người đó sẽ chôn tóc, quần áo, v.v... của mình trong lăng mộ, và dùng những thứ này thay thế bản thân hấp thụ vận khí của các bảo vật phong thủy dưới đất để làm tăng vận may cho mình.

"Trồng sinh cơ" rất nổi tiếng ở Hồng Kông và thậm chí ở nước ngoài, hầu như là công khai, chẳng hạn như Tạ Đình Phong, Cung Như Tâm, Mai Diễm Phương và các nghệ sĩ khác, thậm chí cả các nhà lãnh đạo doanh nghiệp, rất nhiều người đã làm, tạp chí giải trí bát quái của Hồng Kông cũng đã nhiều lần đưa tin.

Cái thứ này là như thế nào?

Nghe nói có thể làm tăng vận may, bạn xem xem những minh tinh đó bạo hồng như thế nào liền biết.

Tất nhiên, vận khí do trời định sẵn, kiểu trộm vận trời thế này một khi bị phản lại sẽ rất nghiêm trọng.

Có một vài minh tinh nổi tiếng Hồng Kông đột nhiên chết trẻ, chết một cách kỳ lạ, một số họ nguyên nhân là vì bị phản.

Chuyện chúng tôi kể sau đây, cũng là “trồng sinh cơ”, nhưng nó ma mị và bí ẩn hơn nhiều.

Cách nói thông thường thì hiện nay các nghệ sĩ Hồng Kông “trồng sinh cơ” cải vận, chỉ có thể coi là bàng môn tà đạo lưu truyền lại. “Trồng sinh cơ” thực sự không chỉ đơn giản làm tăng vận mệnh, nó kỳ thực là một loại bí thuật “tục mệnh”.

“Trồng” một lần "sinh cơ”, có thể tiếp tục sống được một kỷ cũng chính là mười hai năm.

Chuyện lần này cần phải kể từ đầu.

Tháng trước, tôi đã viết qua câu chuyện "cải mệnh”. Một người thợ lò già ở Sơn Tây đã mời một ông già què xem phong thủy mượn vận cải mệnh cho con trai của mình.

Câu chuyện đó diễn ra ở Đại Đồng, Sơn Tây, thành phố có nhiều mỏ than nhất Trung Quốc, đồng thời là thành phố có nhiều tệ nạn nhất. Ngành than vốn là ngành tà môn, vì nó đào bới mọi thứ trong lòng đất. Theo âm dương, vạn vật dưới đất thuộc âm phủ; khai thác, đào than trên thế gian quy về phạm giới, tai nạn là chuyện bình thường.

Nói đến mỏ than ai cũng biết đến những vụ nổ gas, thật ra vấn đề nghiêm trọng nhất ở những mỏ than không phải là nổ gas. Bất kể kích thước của mỏ than như thế nào, chỉ cần được thông gió tốt và không có khói bên trong, chúng khó có thể phát nổ. Điều mà sợ nhất trong mỏ than thực ra là ma, quỷ và những thứ xấu xa không thể nói rõ ràng.

Thử nghĩ xem, một cái mỏ than nhỏ, một hơi đào sâu mấy chục mét, phía dưới tối đen như mực, lạnh lẽo thật giống như địa ngục, thỉnh thoảng sẽ gặp phải những chuyện rất kỳ quái. Ở một số mỏ than, bạn không thể cứ đào mãi. Những chiếc mũi khoan bằng thép dày bằng cổ tay bị gãy ngay khi va vào, máu thậm chí còn phun ra. Có người đào được quan tài bằng đồng, khỉ sắt ba mắt, xương quái vật hóa đá, và một số người đã đào lên những chiếc “tiểu” thịt người.

Người thợ lò già tưởng đó là đồ cổ nên rất vất vả mới lấy ra được, nhưng khi được chuyên gia xem xét, thật là xúi quẩy chết đi được, chiếc tiểu đó đựng xác hòa thượng chôn xuống đất nên người ta gọi là “an táng". Nhưng tại sao chiếc “tiểu” này lại xuất hiện dưới mỏ than sâu hàng chục mét?

Cái đó không ai có thể biết được!

Dù sao nếu gặp phải chuyện không hay thì mời thầy về làm phép trùng sát, nếu như không diệt được, sau này có bao nhiêu người thì sẽ chết bấy nhiêu người.

Làm phép nếu không được vẫn còn một cách nữa là để cho kẻ phạm trọng tội đang chấp hành án, nhất là kẻ phạm tội giết người xuống tay, lấy hung trị hung, hung sát cỡ nào cũng có thể được giải trừ.

Câu chuyện này do bạn học của tôi kể về một người đàn ông què có thể nghịch thiên cải mệnh. Người què già này rất bí ẩn, ông ta đến đây không phải xem phong thủy cho ông chủ mỏ than mà là để báo đáp công ơn của ông này. Ông ta biết một loại bí thuật cổ xưa, đó là "trồng sinh cơ" chân chính đã bị thất truyền từ lâu.

“Trồng sinh cơ” chân chính là một loại vu thuật lưu truyền mấy nghìn năm, tương tự như bí pháp bảy ngôi sao tục mệnh, giả mộ thành tiên, thuộc về đại pháp lực để trộm mệnh trời, dân gian đặt cho nó tên tục là "lừa Diêm Vương".

Thế nào được gọi là lừa Diêm Vương? Bởi vì đây là một loại pháp thuật lừa gạt Diêm Vương.

Nói một cách đơn giản là một người dự cảm bản thân sắp chết, liền đào một cái mộ, tự chôn bản thân xuống, lừa Diêm Vương khiến Diêm Vương thật sự nghĩ rằng người đó đã chết, sẽ gạch tên khỏi sổ sinh tử.

Sau khi thoát khỏi thảm họa chết chóc này, người ta có thể tiếp tục sống thêm một thời kỳ nữa, tức là mười hai năm.

Lừa Diêm Vương là thật đó, đây là thuật cổ xưa được lưu truyền hàng nghìn năm.

Nổi tiếng nhất là “đèn chiếu mạng Thất tinh” của Gia Cát Lượng, đây là một điển hình lừa gạt Diêm Vương.

Trước đó, ở thời cổ đại, Khương Tử Nha đã kéo dài tuổi thọ cho đồ đệ của mình là Vũ Cát, dùng “thuật chiêm tinh” lừa gạt Diêm Vương, và lừa dối thần toán Tử Văn Vương, cuối cùng trở thành một vị tướng quân.

“Chiêm tinh thuật” được nói ở đây cũng là điển tích lừa Diêm Vương...

Sau này vào triều đại nhà Lý của Trung Quốc, đã có những cao nhân có thể hành nghề lừa gạt Diêm vương, Hoàng Đế thì không cần nói, Đại Quan, Quý nhân cũng đều hao tán gia sản để tục mệnh.

Thời Trung Hoa Dân Quốc, Tổng lý quốc vụ Lương Sĩ Di cũng tổ chức nghi lễ như vậy, gây ra vô số rắc rối.

Nhiều người có thể hỏi, pháp thuật này linh nghiệm như vậy, tại sao hoàng đế lại không làm?

Thứ nhất, Hoàng đế đều làm rồi, trong cung nuôi dưỡng rất nhiều cao nhân chính là để làm loại chuyện này.

Nếu không làm điều này, hoàng đế sẽ ham mê nhục dục hoàng cung nghi kỵ lẫn nhau chỉ càng thêm đoản mệnh.

Thứ hai, loại pháp thuật này chỉ có thể làm một lần, nhiều quá cũng không có giá trị.

Thứ ba, những người có thể làm được loại nghi lễ này là những cao nhân có địa vị cực cao, không thể bị tiền tài hay danh vọng lay động mà phụ thuộc vào cơ duyên.

Có thể thấy, lão già què ít người biết đến này mới thật sự là cao nhân từ đầu đến cuối.

Bạn học của tôi nói rằng anh ấy không thể nhìn thấy được ông ta cao minh ở chỗ nào, chỉ cảm nhận đây là một kẻ lừa đảo, ma cờ bạc, lão già nghiện thuốc.

Ông ta sống trong một cái lán nhỏ cạnh mỏ than, thường mặc chiếc áo khoác dầu mỡ, miệng phì phèo điếu thuốc, pha trò rất bậy bạ với những người thợ lò già.

Ông ta cũng thích đánh bạc, thích đến sòng bạc ngầm thấp kém, mọi người đều cởi trần, nắm chặt trong tay một xấp tiền giấy màu đen, gào thét, tiếng rít, thở dài, cả người đều giống như bị ma nhập.

Ông ta không chỉ thích cá độ ăn tiền mà còn thích đứng nhìn người khác đánh bạc, nếu thua bạc thì mắng mẹ mắng cha, giậm chân chửi rủa, khi thắng cuộc thì mời mấy ông thợ lò già đi nhậu, nhe răng vàng đầy miêng, nằm dưới gốc cây liễu già và nói chuyện khiêu dâm.

Nhưng nhìn ở một góc độ khác, có lẽ ông ta thích không khí ồn ào này có thể vì cô đơn quá lâu, có lẽ phải làm việc quá khổ, nhưng lại hướng về loại nhân gian này hít hỏa khí.

Đừng nói mọi người đều không tin ông ta là một cao nhân, ngay cả chủ mỏ than cũng không tin ông ấy.

Nhưng ông ta không vội, cũng không bực mình. Ông ta dựng một cái lán gần mỏ và sống ở đó, sau nhiều lần góp ý cho chủ mỏ than tránh được vài tai họa, ông chủ mỏ than đã tin ông ta và bắt đầu khiêm tốn thỉnh giáo ông ta.

Sau câu hỏi này, tôi mới biết rằng ông già què đến đây để trả mạng.

Chúng tôi trước đây nói rằng có một số mỏ than xảy ra điều gì xấu thì phải trùng sát.

Cái gọi là trùng sát chính là dùng máu đổ vào, máu gà, máu chó, máu cừu, máu bò có sát khí nặng nhất, dùng thứ này để dọa những thứ xấu xa dưới mặt đất là được.

Nếu máu vẫn không được thì sao?

Vậy sẽ dùng mạng người để trấn áp.

Trước đây có báo cáo rằng một số người đã đưa nhiều người vô gia cư và những kẻ ngốc đến làm việc trong các mỏ than nhỏ.

Trên thực tế, các mỏ than nhỏ bắt cóc họ, cơ bản không phải là để làm việc.

Mỏ than là một ngành siêu lợi nhuận, các ông chủ lò than không thiếu tiền lao động, họ bắt những người này vì mục đích trùng sát.

Lúc đó, mỏ than của ông chủ này cũng có chuyện, làm thế nào cũng không xong, tên quân soái đầu chó dưới tay ông ta đã mua một đứa trẻ ngốc nghếch năm sáu tuổi để cúng tế trong mỏ.

Huống hồ có thể trở thành chủ mỏ than đều không phải là người tốt gì, nhưng ông chủ mỏ than lúc đó không biết vì sao, có lẽ nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của đứa trẻ, có lẽ chợt nghĩ đến những đứa trẻ trong gia đình mình, chợt động lòng trắc ẩn.

Hắn lấy con dao (con dao nhằm mục đích giết đứa bé), cứa vào cổ tay, máu chảy ra tức thì.

Hắn vung tay lên nói: "Không phải chỉ lấy máu người thôi sao, dùng của ta đi! Ta không tin không thể trấn áp thứ quỷ quái này!"

Ông chủ lớn thị phạm, người bên dưới không khỏi nghiến răng nghiến lợi, đều là cắt cổ tay nhỏ máu xuống.

Sau này, không biết là do ông chủ mỏ than ác độc hay máu có sức mạnh lớn, mỏ than nhỏ từ đó không có vấn đề gì, chẳng mấy chốc đã sản xuất ra than chất lượng cao, ông chủ mỏ than trở thành người giàu có nổi tiếng ở địa phương.

Bởi vì chút điểm tốt này, ông chủ mỏ than cảm thấy đứa trẻ vẫn còn là một điều may mắn nên đã đưa cho kẻ buôn người một khoản tiền, hỏi đứa trẻ bị trộm ở đâu và sai thuộc hạ gửi nó về.

Đứa trẻ này chính là đứa trẻ què,năm đó mới năm tuổi.

Khi đó, lão già què đã nhờ người thuộc hạ mang đến một lời nhắn nhủ với ông chủ mỏ than: "Sau mười ba năm, nếu con trai ta có thể tự nuôi sống bản thân, ta sẽ trả ông mạng sống."

Lần này lão già què đến chính là để trả mạng.

Ông chủ mỏ than rơm rớm nước mắt: "Người xưa nói 'lời hứa của quân tử đáng giá nghìn vàng', lão già tàn tật này đợi mười ba năm, thật sự đến trả mạng rồi".

Ông ta vội đỡ lão già què dậy và bảo: "Ông đến là được rồi, trả mạng gì chứ, ông ở lại làm tư vấn phong thủy cho ta đi!"

Lão già què lắc đầu bảo rằng mười ba năm sau đến trả mạng vì ông đã tính ra dương thọ của ông chủ mỏ than chỉ còn mười ba năm nữa, nếu ông không đến thì không kịp nữa.

Ông chủ mỏ than mặc dù tôn trọng lão già què nhưng lại có phần mất tự nhiên, hỏi: "Sao ông lại nói ra những lời thế này? Năm nay bản thân vừa tròn năm mươi tuổi, cũng được coi là khỏe mạnh. Năm trước ta mới khám sức khỏe, làm sao có thể nói chết là chết ngay được?"

Lão già què nói: “Ấn đường của ông đen kịt, đứt đoạn giữa lông mày. Đây là dấu hiệu của đoản mệnh, không thể sai được."

Thấy ông ta vẫn không tin, lão què nói với ông rằng tên quân soái đầu chó bên cạnh anh dương thọ cũng đã tận rồi, thời gian là hai hôm sau.

Tên quân soái đầu chó cười nói: "Vậy ông nói ta chết như thế nào?"

Lão què nói: "Bị chết đuối."

Quân soái đầu chó nói: "Được rồi, nếu đã như vậy, tôi xin ông chủ cho nghỉ hai ngày, về nhà lo hậu sự."

Quân soái đầu chó thật sự về nhà, hắn ta thật sự sợ hãi.

Bởi vì lão già què này đã nhiều lần chỉ điểm, không có lần nào không linh nghiệm, ông ta đã nói ngày mốt nên vẫn phải sớm đề phòng.

May mắn thay, lão già nói rằng ta sẽ chết đuối. Vậy ta trở về quê, mười mấy dặm xung quanh quê của ta, đến một cái ao cũng không có, ta sẽ xem chết đuối kiểu gì!

Khi về nhà, trong gia đình chỉ có người cha già, tuổi ngoài bảy mươi, vẫn còn khỏe, ngày nào ông cũng dắt vài con cừu đi chăn thả bên ngoài.

Hắn ta nhìn cha già, nghĩ rằng ông ở bên ngoài, còn chưa bao giờ cho cha tiền, lại càng chưa đưa cha ra ngoài chơi, quả thực là bất hiếu.

Thôi vậy, chẳng mấy khi nghỉ hai ngày, vậy thì tắt điện thoại ở nhà với cha già.

Ở nhà hai ngày cũng không có chuyện gì xảy ra, hắn ta cho rằng chỉ cần trốn ngày cuối cùng là được rồi, nhàn rỗi liền đơn giản cùng cha ra ngoài chăn cừu, cuối cùng nói chuyện với cha.

Sau đó cả hai cùng đi chăn cừu, trên đường, trời bỗng đổ mưa.

Tuy rằng có chút lo lắng, nhưng hắn ta thấy mưa không lớn, chăn cừu trên sườn đồi, thậm chí còn không có một vũng nước, cho nên hắn ta cũng không coi trọng.

Quả nhiên khi đi đến chân đồi thì bỗng nhiên có một con thú rừng từ trên đồi nhảy xuống, không biết là cáo hay là linh miêu, đàn cừu bất ngờ chạy loạn, con cừu đực già đầu đàn đụng trúng hắn ta khiến hắn ngã trên mặt đất.

Trên mặt đất có một vũng bùn nhỏ, vừa hay diện tích bằng mặt chậu nước mưa, hắn ta không để ý mà rơi xuống vũng bùn này, muốn vùng dậy, nhưng đàn cừu chạy loạn, một bầy kín người hắn, đến khi người cha già vội chạy đến và liều mạng giải tán đàn cừu thì phát hiện hắn ta đã bị dìm chết ở vũng bùn rồi.

Khi biết tin dữ, ông chủ mỏ than thực sự sợ hãi, mời lão què đến ngay trong đêm để bàn biện pháp đối phó.

Lão què cho rằng vị quân soái đầu chó này là tự mình chuốc họa, chẳng trách người khác được, hắn đụng phải hồ ly trên núi là do một người phụ nữ thác sanh đợi hắn mấy năm trời rồi.

Người phụ nữ này từng là vợ lẽ của hắn, sau này vì ghen tuông muốn đâm chết hắn, tên quân soái đầu chó đã đè nàng xuống chậu nước rồi dìm sống nàng nên sẽ phải chịu quả báo này.

Lão què an ủi ông chủ mỏ than rằng, ông ta tuy không phải là người tốt nhưng cũng may là ông chưa từng làm điều gì quá ác nên vẫn có thể tiếp tục cuộc sống của mình.

Ông chủ mỏ than hết sức lo lắng hỏi lão què phương pháp “trồng sinh cơ” này như thế nào?

Lão già què nói với ông chủ rằng "trồng sinh cơ" này đã được nói rõ hơn trong "Phong Thần Diễn Nghĩa".

Trong cuốn sách gốc nó được viết như thế này:

Tử Nha nói: "Bây giờ anh mau về nhà đi. Trước khi ngủ, hãy đào một cái hố dài tùy thích, sâu bốn thước. Lúc chạng vạng tối anh sẽ ngủ trong hố rồi bảo mẹ anh thắp một ngọn đèn trước mặt và một ngọn đèn sau chân; cơm hay gạo cũng được, lấy hai cái rồi rắc lên người, đắp một ít cỏ lên, ngủ qua đêm, dậy cứ đi làm ăn sẽ không gặp chuyện gì nữa".

Lão què nói với chủ mỏ than, chuyện này không sớm không muộn lại vô cùng bí ẩn, đêm nay phải tiến hành.

Ông ta nhấn mạnh, việc tục mạng này là trộm mệnh của trời, chỉ cần sơ suất một chút thôi là sẽ bị hồn siêu phách tán cho nên nhất định phải tìm được một người mà ông tin tưởng nhất trên đời.

Ông chủ mỏ than trong nhà có khối tài sản mấy tỷ, tiền mê hoặc lòng người, vợ con đều không tin tưởng được, đành đưa mẹ ruột đến chủ trì.

Đêm nay, ông chủ mỏ than tự mình đào hố rồi tự nằm xuống, lão què sẽ cho ông chủ mỏ than dùng thuốc giả chết. Sau khi nằm vào đó, không còn thấy hơi thở nữa giống với người đã chết.

Gạo sống và cỏ để che đậy khí người, hai ngọn đèn dẫn hồn, đèn không tắt thì hồn phách vẫn còn.

Chỉ cần trải qua ngày hôm nay, ông chủ mỏ than trong điện Diêm Vương chính là một người chết, còn có thể sống tiếp một kỷ (mười hai năm) nữa.

Cho nên điều quan trọng của biện pháp này là hai ngọn đèn không được tắt, vạn vạn không thể để người khác quấy nhiễu.

Năm đó Gia Cát Lượng làm đèn thất tinh tục mạng, kỳ thực chính là “trồng sinh cơ”, sau bị người khác làm đổ, Đại La thần tiên cũng không cứu được.

Ông chủ mỏ than rất lo lắng, hỏi lão què có cần tẩy trần (tắm gội thay đồ), thắp hương bái lạy, quyên tiền cho chùa trước không, hoặc là phóng sinh mười vạn con cá gì đó.

Lão già què lắc đầu nói rằng đó là những kẻ tầm thường ngu ngốc lừa gạt, tin vớ vẩn, chúng không có tác dụng gì đâu.

Ông chủ mỏ than lại hỏi: "Vậy thì... đèn liệu có tắt không?"

Lão què mỉm cười: "Tôi đã đợi mười ba năm chính là đợi ngày hôm nay, tôi sẽ đích thân bảo vệ ông, người còn, đèn còn, người chết, đèn vẫn còn."

Ông chủ mỏ than vốn rất kiêu hùng, nói đến đây cũng chẳng còn nói gì được nữa, ông ta ôm chặt lão què, liền tức tốc chuẩn bị hậu sự.

Đêm ấy, ông chủ mỏ than nằm trong mộ, người mẹ già tự tay thắp đèn dầu, rắc gạo sống và cỏ khô rồi tự mình ngồi canh đêm cho con.

Lão què phất tay cho bà vào phòng nghỉ ngơi, lát nữa có chuyện lạ, kinh động đến bà lại không hay.

Bà cụ gật đầu rồi quay đi, bước ra cửa rồi quay lại.

Bà cụ chậm rãi bước tới, phịch xuống quỳ bên người lão què, nước mắt chảy dài: "Đại sư nhất định phải cứu con ta! Chỉ cần có thể cứu nó, tất cả tài sản đều có thể giao cho người!"

Lão què xua tay nói: "Lão nhân gia, ta nhận cái quỳ này của bà, ta sẽ cố gắng hết sức. Cho dù có chết, ta cũng sẽ giữ cho con trai của người bình an vô sự. Nếu bà thấy điều gì đó, nhất định không được quản."

Lão ta lại nói: "Mệnh Giàu sang phú quý của con bà đã cạn, thì ông đừng làm nghề than này nữa."

Bà cụ ghi nhớ lời lão ta nói cảm tạ quỳ xuống.

Lão què nheo mắt ngồi thiền bên cạnh, cái loại tục mệnh là đoạt thiên địa sinh cơ, vì trời đất không dung, có ân báo ân có oán báo oán. Người tục mạng trước đây sát hại sinh linh đều sẽ đến ám nhiễu.

Thời Trung Hoa Dân Quốc, có một đại gia ở Đông Bắc cũng nhờ một chuyên gia để tiếp tục độ mạng, một lượt mời hơn một trăm thầy phong thủy đến trấn yểm, muốn ngăn chặn vong linh oán hận, nhưng ông không ngờ hai người con trai của mình tranh gia sản. Khi tranh đấu, chiếc đèn cúng hồn bị giẫm nát, cuối cùng việc sắp thành lại hỏng, hơn một trăm thầy phong thủy chết ngay tại chỗ, và cuối cùng cao nhân “trồng sinh cơ” cũng chết.

Đến nửa đêm, ánh nến đung đưa vài lần, lão què khẽ mở mắt, hừ lạnh một tiếng, ánh sáng mới an tĩnh trở lại.

Chẳng mấy chốc, đã là nửa đêm.

Xung quanh đột nhiên có tiếng mèo kêu, một tiếng nối tiếp một tiếng, ngay sau đó là hàng trăm tiếng kêu, tiếng kêu thê lương, trường nộ, như thể cả trăm con ma đang khóc, và những con chó sói lưng đen được nuôi dưỡng đều phát rồ, điên cuồng gào hú.

Lão thái thái ở buồng bên cạnh liên tục niệm Phật, nghe thấy trăm tiếng mèo kêu, cũng cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng tiến vào xem.

Rất nhanh sau đó, hai con mèo bắt đầu tấn công lão què.

Hai con mèo này hành động mau lẹ, ra tay ác độc. Chúng không giống mèo chút nào, mà giống như hai con báo nhỏ. Móng vuốt cào vào bàn trà bằng gỗ đàn hương để lại vết xước sâu. Cũng may, lão què công phu thâm hậu, sau vài lần dùng gậy tre chặn được hai con mèo, thể hiện tay nghề điêu luyện.

Đánh nhau được một hồi, bỗng một con mèo tru lên lao thẳng về phía lão què, để cho cây gậy trúc quét qua, nó không lùi bước. Và con mèo còn lại nhân cơ hội vồ đèn. Nhưng chiếc đèn dường như bị ngăn cách bởi một bức thủy tinh, con mèo đập vào đó và bị bật trở lại.

Lão què lắc đầu, một chân đá con mèo trắng chân còn lại đánh trả con mèo đen. Cuối cùng lão ta cũng lên tiếng: "Oan oan tương báo đến bao giờ, chi bằng để đêm tay ta tiễn các ngươi, tìm một nơi tốt cư ngụ."

Hai con mèo nhìn ông ta một cách dữ tợn, dùng vuốt ghì chặt lấy sàn nhà một cách dữ dội, và những phiến đá xanh bị nó bám lấy vỡ tung tóe.

Sau đó, con mèo trắng đột nhiên trở nên hung dữ, nó dùng dao đâm vào ngực và bụng của mình, một khối máu thịt phun vào ngọn đèn, ngọn đèn ban đầu không thể phá vỡ đã tan tành, nhìn thấy một vũng máu thịt bao trùm ngọn lửa, muốn dập tắt đèn dẫn hồn.

Nói thì lâu nhưng lại rất nhanh, bà lão kêu lên và thấy lão què như bị điện giật, kẹp bấc bằng hai ngón tay, bấc cháy trên tay ông, bốc mùi khét lẹt.

Lão què lớn tiếng nói: "Hắn nợ ngươi hai cái mạng, ta dùng hai ngón tay để trả, tương lai các ngươi hầu hạ ta mười năm trả nợ."

Hai con mèo kinh ngạc nhìn lão què, lắc đầu, phát ra vài tiếng uất hận, cuối cùng rút lui.

Bà cụ nhanh chóng chạy vào muốn băng bó cho lão nhưng lão què lắc đầu bảo rằng lửa không được tắt, tắt rồi con lão ta sẽ chết.

Bà cụ rơi nước mắt dập đầu tạ ơn.

Lão què cười nói: "Lão tỷ tỷ, bà thương con trai bà, ta cũng thương con trai ta, một báo trả một báo, hai ngón tay trả cho hai kiếp, đã được lợi rồi."

Bà cụ hỏi: "Hai con mèo đó bị sao vậy?"

Lão què thở dài và nói rằng hai con mèo thực ra là cháu trai của lão, con trai lão bận rộn với sự nghiệp và đứa con dâu của lão đã đi phá thai. Đó là một cặp sinh đôi, được sáu tháng, bắt đầu có linh tri rồi. Chúng nó oán hận cha mình vì sự độc ác, lần này đến để báo thù.

Bà cụ nghe xong liền xoay chuỗi hạt và niệm A Di Đà Phật.

Ngọn nến vẫn cháy trong tay lão què, chờ đến khi gà trống gáy, hai ngón tay lão đã thành hai cục than.

Lúc này, ông chủ mỏ than lăn lộn trong mộ cuối cùng cũng tỉnh lại.

Lão què dập tắt ngọn nến và nói trộm mệnh thành công, nhưng không đến một kỷ, phải trả hai năm cho bào thai sinh đôi kia, như vậy ông chủ mỏ than có thể sống thêm mười năm nữa.

Ông chủ mỏ than nghe mẹ già kể chuyện đêm qua, liền thấy hai ngón tay đã cháy thành than, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Lão què cười nói không ngờ lần này có thể giữ được mạng, cũng không tệ, bảo ông chủ mỏ đóng cửa mỏ than, hãy cố gắng sống tốt, cả đời vẫn có phú quý hưởng thụ.

Sau khó khăn này, ông chủ mỏ than đã ngộ ra và nhanh chóng đóng cửa mỏ, không ngờ cả nước bắt đầu chấn chỉnh các mỏ than nhỏ lẻ, nhiều đồng nghiệp của ông ta vào tù ra tội, bản thân lại thoát được một kiếp nạn.

Mười năm sau, ông chủ mỏ than năm nào, đã trở thành một nhà từ thiện lớn có tiếng. Khi qua đời, người đến tiễn ông dài vô tận.

Tại đám tang, có một lão đạo nhân luộm thuộm chỉ còn tám ngón, ông cười khanh khách, ngồi chồm hổm trên ghế đá, tay không bốc rượu thịt, ăn uống sảng khoái. Bà cụ đích thân tiếp đãi ông một cách trọng thị, nói gì nghe nấy.

Vị đạo sĩ già mang theo hai chàng trai khôi ngô, một người mặc đồ đen và một người mặc đồ trắng, với vẻ mặt căm ghét người đã chết. Cuối cùng vào dâng hương cho ông ta rồi hướng lão đạo nhân dập đầu ba cái và quay lưng bỏ đi.

Lão đạo sĩ uống thêm mấy ly rượu, cười ba tiếng rồi bỏ đi, từ đó không còn ai gặp lại ông ta nữa.