Showbiz Phồn Hoa

Chương 79: Cho thêm một cơ hội nữa



Đột nhiên nghe thấy giọng nói này, Triệu Giai Kỳ không khỏi mở mắt ra, khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Hoài Khang, cô liền sững sờ.

Thái độ cực kỳ lạnh lùng của anh ta làm Khiết Ninh cau mày: “Nếu tổng giám đốc Lưu có việc bận thì có thể đi trước, em vẫn phải ở đây thêm một lúc nữa.”

Cô không bạc tình bạc nghĩa như anh, người ta vừa mới ngăn cản tai họa lại giúp mình, ngay sau đó đã làm như không có chuyện gì xảy ra rồi bỏ đi, có hợp lý không?

Triệu Giai Kỳ bừng tỉnh, cô không ngừng xua tay: “Không sao đâu chị Khiết Khiết, em không bị thương gì cả, chị có việc bận thì đi đi, không cần canh ở đây, dù sao em cũng phải làm thủ tục ra viện.”

“Tôi làm giúp cô.” Khiết Ninh không hề thoái thác.

Sắc mặt của Lưu Hoài Khang ngày càng bất mãn, thái độ cự tuyệt và coi thường anh của cô làm anh ta không nhịn được nữa, anh ta trực tiếp nắm lấy tay cô rồi kéo cô ra khỏi phòng bệnh.

“Anh làm gì vậy?” Khiết Ninh cau mày.

“Ở bên ngoài lôi lôi kéo kéo, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy sao, sẽ nghĩ là chúng ta có quan hệ gì đó.”

Lưu Hoài Khang cợt nhả: “Quan hệ gì, không phải em rõ nhất sao?”

Sắc mặt của Khiết Ninh nhất thời tái nhợt đi.

Suy cho cùng cũng chỉ là mối quan hệ bao nuôi và được bao nuôi, cô còn tưởng lúc nãy sự lo lắng trong mắt anh ta là thật, bây giờ nghĩ lại, quả nhiên là cô chỉ hoa mắt mà thôi.

“Nếu như tổng giám đốc Lưu cũng biết rõ, vậy thì càng không nên ở lại đây lâu nữa, để tránh bị phóng viên chụp được, đến lúc đó em không sao, nhưng thân phận của anh cao quý như vậy, sẽ không dễ giải thích đâu.”

Ánh mắt lạnh nhưng băng của anh ta cứ nhìn thẳng vào cô, làm trong lòng cô ngày càng run sợ.

“Dường như em không hiểu, rốt cuộc là ai khó giải thích hơn.” Anh ta nói khẽ.

Khiết Ninh giật mình.

Thật ra nếu phải nói đến, mối quan hệ của bọn họ nếu như bị lộ ra, thì chỉ có cô mới là người xui xẻo, đến lúc đó không những hủy đi nghiệp diễn, còn mang tiếng là “hồ ly tinh”, “kẻ thứ ba” không thể rửa sạch thì không nói, nếu Khiết Thành biết được, e là lại có chuyện ập đến.

Nhưng đối với những người trong giới làm ăn mà nói, nói nghiêm trọng một chút thì cũng chỉ mang hình ảnh của “một người phong lưu”, ngoài bị bàn tán một phen ra, thì thậm chí cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn lắm đến nhà họ Lưu.

Dù sao, sau lưng người đàn ông thành công nào mà không có một chuyện tình gì đó.

Khiết Ninh nhận ra được điều tàn khốc này, cô vẫn dứt khoát tỏ ra rất thản nhiên: “Em chẳng qua chỉ là một diễn viên không nổi tiếng mấy, bởi vì em mà làm cho danh dự của tổng giám đốc Lưu có thêm một vết nhơ, sẽ khó tránh khỏi được nhiều hơn mất.”

Lưu Hoài Khang lạnh lùng buông tay cô ra: “Nếu như đã biết thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”

Khiết Ninh nhếch môi, lại là “nghe lời”.

“Tổng giám đốc Lưu, nếu như anh thích phụ nữ nghe lời, bên cạnh anh chỗ nào cũng có, hà tất cứ túm lấy em không buông?”

Lưu Hoài Khang nhìn cô chăm chú, anh ta không trả lời ngay, ánh mắt u ám và lạnh lùng làm Khiết Ninh sợ run lên.

“Em muốn rời xa anh vậy sao?”

Khiết Ninh giật mình, nhất thời cô không biết trả lời như thế nào.

Đang lúc căng thẳng, Tô Mẫn và một số người trong đoàn làm phim đi tới, giọng nói ầm ĩ của bọn họ sau khi thấy Lưu Hoài Khang liền im bặt đi, chỉ có tổng đạo diễn là niềm nở chào hỏi.

“Tổng giám đốc Lưu, thật sự xin lỗi, hôm nay anh bận trăm công nghìn việc như vậy vẫn cố tranh thủ thời gian đến phim trường một lát, vậy mà lại xảy ra chuyện không mong muốn này, quả thật an ninh của đoàn làm phim vẫn chưa thực hiện tốt lắm, không biết anh có bị thương không?”

Lưu Hoài Khang khẽ cau mày, tổng đạo diễn thấy thế tim liền đập thình thịch.

Quả nhiên ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng không chút khách khí của anh ta: “Tôi không hi vọng chuyện ngoài ý muốn này xảy ra lần thứ hai.”

Lần này là có người khác giúp Khiết Ninh cản lại chuyện này, nếu lần sau không có ai giúp thì sao? Nghĩ vậy, giọng nói của Lưu Hoài Khang càng lạnh lùng hơn, làm những người xung quanh câm như hến.

“Trần Nhạn, những người bảo vệ và những người trực hôm nay giao cho cậu xử lý.”

Vừa nói, ánh mắt của anh ta hướng về phía Tô Mẫn đang đứng cúi đầu: “Cô, trực tiếp đến phòng tài vụ lĩnh lương đi.”

Tô Mẫn biết cô sẽ phải chịu phạt, dù sao là quản lý của Khiết Ninh, không nên để cô rơi vào nguy hiểm như vậy, đây rõ ràng là không làm tròn trách nhiệm, nhưng mà trực tiếp bị sa thải…

“Tổng giám đốc Lưu, tôi sai rồi, tôi cam đoan sẽ không có lần sau đâu, xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa!”

Tô Mẫn ngay lập tức đỏ hoe mắt và cúi đầu, cô liên tục xin lỗi: “Xin lỗi chị Khiết Khiết, em thật sự không phải cố ý lơ là, chỉ là hôm nay nhiều việc quá, nhất thời…em xin lỗi, xin lỗi!”

Khiết Ninh trước nay đều rất yêu thương người quản lý này, rất ung dung tự tại cứ như dáng vẻ đơn thuần mà cô đã từng đánh mất đi, lúc nghe Lưu Hoài Khang muốn sa thải Tô Mẫn, phản ứng đầu tiên của cô là không đồng ý.

“Tổng giám đốc Lưu, ai cũng có lúc lơ là sơ suất, Tô Mẫn là người mới, lần này mong anh nương tay một chút đi.” Khiết Ninh bình tĩnh nói, cô biết rằng nếu lúc này càng nôn nóng, ngược lại làm anh ta càng kiên quyết hơn.

“Còn không đi?” Không ngờ Lưu Hoài Khang chỉ liếc nhìn cô một cái rồi nhìn thẳng vào Tô Mẫn và nói.

Lúc này, Tô Mẫn sợ hãi đến mức còn không dám năn nỉ, cô cúi đầu khúm núm đi vào thang máy, những người khác cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ rước họa vào thân.

Ai mà ngờ tổng giám đốc Lưu lại xem trọng chuyện này như vậy?

Khiết Ninh cau mày, cô nhận ra lúc này cho dù cầu xin anh ta như thế nào đi chăng nữa cũng vô ích, chỉ có thể tạm thời không nhắc đến.

Đợi đến lúc người của đoàn làm phim đi vào phòng bệnh thăm Triệu Giai Kỳ, Khiết Ninh vẫn là cam chịu và cùng Lưu Hoài Khang rời khỏi.

Hết cách rồi, nếu không nghe theo lời anh ta, đợi lát nữa sẽ không thể xin giúp cho Tô Mẫn.

Nửa tiếng sau, trong một nhà hàng đồ Tây sang trọng.

Tiếng nhạc du dương, bày trí tao nhã, trên bàn có thịt bò bít tết tươi mềm mọng nước, vị cũng tuyệt hảo, nhưng mà những thứ này đều không làm Khiết Ninh chú ý.

Dùng bữa không bao lâu, cô liền mở lời thăm dò: “Tổng giám đốc Lưu, Mẫn Mẫn đã đi theo em lâu như vậy, anh cứ xem như em ấy không có công lao cũng có khổ lao, tha cho em ấy một lần này đi.”

Lưu Hoài Khang đến nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.

Khiết Ninh không bỏ cuộc, cô nói tiếp: “Bây giờ không dễ tìm việc, tổng giám đốc Lưu coi như là tội nghiệp một cô gái trẻ đi, cho em ấy ở lại, đợi đến khi em ấy có đủ kinh nghiệm rồi, tự nhiên sẽ không xảy ra sai sót này nữa, hơn nữa sau này em sẽ chú ý hơn, sẽ không gây thêm phiền phức cho đoàn làm phim đâu.”

Anh ta vẫn cứ không nhúc nhích.

Khiết Ninh tức đến mức phồng má, sau đó cô cầm ly rượu vang lên một hơi uống cạn, cô liền có tinh thần hơn và nói: “Lưu Hoài Khang, anh cứ chuyện bé xé ra to như vậy, có phải vì anh rất quan tâm em không?”

Động tác dùng bữa của anh ta cuối cùng cũng dừng lại, anh ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy đôi mắt sáng rực của Khiết Ninh đang nhìn mình chằm chằm.

“Tự mình đa tình, một lần là đủ rồi.” Không nghe ra được cảm xúc trong lời nói của anh.

Khiết Ninh vì uống rượu vào mà can đảm hơn, cô cứ từng bước tiếp cận, cô hỏi: “Là em tự mình đa tình sao? Vậy tổng giám đốc Lưu lo lắng cho an nguy của em như vậy làm gì?”

Lưu Hoài Khang ngước mắt lên, giọng nói trầm trầm lạnh lùng: “Công ty giải trí Điền Hoan nếu như đến những chính sách cơ bản nhất để bảo vệ cho nghệ sĩ cũng không làm được, chi bằng bây giờ đóng cửa luôn. Khiết Ninh, chẳng qua chỉ là một lần chỉnh đốn sự an toàn thông thường mà thôi, em đang kích động cái gì vậy?

Khiết Ninh dường như đã tỉnh rượu, những cảm xúc lúc nãy đang cố hết sức để xác nhận một điều gì đó đột nhiên tan biến.

Đúng rồi, cô rốt cuộc đang tự mình đa tình điều gì đây?

Người ta chẳng qua chỉ là một người lãnh đạo làm đúng quy tắc mà thôi, hôm nay bất kể là người nổi tiếng nào dưới trướng công ty gặp phải chuyện này, Lưu Hoài Khang đều nhất định xử lý nghiêm khắc, chứ không phải bởi vì cô đặc biệt hơn.

“Lưu Hoài Khang, cứ xem như em cầu xin anh, em rất thích cô bé Tô Mẫn này, cho em ấy một cơ hội nữa đi.”

Sau khi tự giễu, Khiết Ninh lại tiếp tục cầu xin, dù sao trước mặt Lưu Hoài Khang cô cũng đã đánh mất đi thể diện vô số lần rồi, chỉ cần có thể làm anh ta đổi ý, tâm trạng của cô có trở nên như thế nào cũng không quan trọng.

Lưu Hoài Khang ung dung nhìn cô, ánh mắt trầm lắng, anh ta ám chỉ gì đó: “Em muốn cầu xin như thế nào?”